*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đổ từng lọ thuốc này đến lọ thuốc kia vào nhà vệ sinh, mỗi lần đổ một lọ, Mẫn Đăng càng vui vẻ.
Những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ này, từ đầu đến cuối đang nhắc nhở cậu. Cậu phải uống thuốc mới có thể duy trì dáng vẻ của một người bình thường.
Mẫn Đăng híp mắt, trên tay lưu loát lên cò, bắn một phát súng về phía thuốc.
“Đoàng.” Cậu phối âm ra dáng.
Tiếp đó thong thả lại kiên định nhấn nút xả nước.
Dòng nước trào ra trong nháy mắt, mang theo viên thuốc màu vàng rơi vào vòng xoáy đen kịt.
Cậu nghiêng đầu đứng trước gương.
Người trong gương sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm.
Mái tóc cắt lởm chởm không đều, mồ hôi thấm ướt dán chặt vào mặt. Toàn thân vô cùng nhếch nhác.
Thở ra một hơi thật dài.
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đăng nắm mấy sợi tóc, nhìn vào gương. Cuối cùng thở dài bất lực.
Lôi ra một chiếc mũ lưỡi trai màu đen Chương Khâu đưa cho cậu từ trong ngăn tủ đội lên, lúc này mới ra ngoài.
Trong nhà Hoắc Sơ không có ai, để lại tờ giấy trên bàn trà cho Mẫn Đăng.
—— bánh ngọt hôm nay ở trong lò nướng, tự cậu lấy.
Cuối cùng còn vẽ một khuôn mặt cười.
Khuôn mặt cười vẽ cực xấu, cười đến mức cũng thật vui vẻ.
Quay lại nhà hàng, làm xong công việc. Mẫn Đăng nhíu mày, dựa vào tường nhìn điện thoại.
Cậu muốn gọi điện thoại cho viện trưởng Chương, nhưng lại sợ bị mắng.
Những lọ thuốc kia tốn không ít tiền, cậu nói bỏ là bỏ.
Nuốt nước miếng một cái, cậu giống như thấy chết không sờn nhấn nút quay số.
“Alo?” Viện trưởng Chương bắt máy rất nhanh.
Mẫn Đăng căng thẳng không nói gì.
“Alo? Tiểu Đăng?” Viện trưởng ngờ vực gọi.
“Viện trưởng...” Mẫn Đăng do dự mở miệng.
Viện trưởng thấy thái độ chần chừ này của cậu biết ngay chắc chắn Mẫn Đăng đã gây ra chuyện gì. Thế là cố ý trầm giọng hỏi, “Làm chuyện xấu gì rồi phải không?”
Mẫn Đăng nhíu mày, im lặng hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng, “... Con ném hết thuốc đi rồi.”
Điện thoại bên kia không có âm thanh.
Mẫn Đăng sợ tới nỗi trái tim chợt dừng rồi lại sống động đập thịch thịch.
“... Vậy có vui không?” Viện trưởng đột nhiên bật cười.
“...”
Mẫn Đăng sững sờ trong chốc lát cũng cười, “... Rất vui vẻ.”
“Vui vẻ là được.” Viện trưởng Chương vui cười hớn hở, “Sao con lại ném đi, lần trước ta ném chiếc giày bà già đáng ghét kia cho đám trẻ com làm bóng để đá, vui vẻ khỏi phải bàn.”
Hai người cười lại trò chuyện một lúc.
“Mẫn Đăng...” Viện trưởng Chương hơi lưỡng lự, “Ta hiểu ý của con, cũng biết lo lắng của con. Nhưng nếu có thể nói, ta hy vọng con gặp bác sĩ Diêu một lần.”
Mẫn Đăng cúi đầu xuống, nhíu mày thấp giọng trả lời, “Nói sau đi, bây giờ con không sao.”
“Con... ” Viện trưởng Chương nhớ đến tin tức người kia đã ra tù mình nhận được mấy ngày trước, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Thở một hơi, chuyển chủ đề nói: “Trời lạnh rồi, con với Chương Khâu tranh thủ đến lấy khăn quàng cổ mới.”
“Dạ.” Mẫn Đăng trả lời.
Cửa sau bị người đẩy ra, Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Là Chương Khâu.
“Mày không hút thuốc lá, lạnh thế này ngồi xổm bên ngoài làm gì?” Chương Khâu ngậm điếu thuốc ngồi xổm bên cạnh cậu.
“Cho em mượn ít tiền.” Mẫn Đăng nói.
“À được.” Chương Khâu lập tức móc túi quần, lấy ra hai tờ hai mười đồng, đưa cho Mẫn Đăng, “Đủ chưa?”
“Thiếu ít nữa.” Mẫn Đăng hơi xấu hổ.
Chương Khâu thả bốn mươi đồng vào tay cậu sau đó lại sờ túi áo trên, lấy ra tờ năm mươi.
“Đủ chưa?” Chương Khâu hỏi.
“Ừm... vẫn thiếu.” Mẫn Đăng nói.
“Chín mươi đồng đầu tư cổ phiếu cũng đủ nhể, cmn mày định làm gì?”
“Em muốn...” Mẫn Đăng thấp giọng, “Cắt tóc.”
“Làm sao mày muốn xuất gia à? Chín mươi đồng cũng đủ cạo lông toàn thân mày rồi!” Chương Khâu trợn mắt rống lên với cậu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt.
Chương Khâu bất lực, duỗi tay móc bóp tiền ra, tút ra một tấm thẻ bên trong, đưa qua, “Mày dùng đi dùng đi, tốt nhất cạo đầu trọc, hai ta cùng đi xuất gia.”
Mẫn Đăng nhận lấy thẻ, nở nụ cười.
Tận dụng thời gian nghỉ ở giữa, Mẫn Đăng chạy ra ngoài một mình.
Cách nhà hàng của bọn họ không xa có một quán cắt tóc.
Trong quán nhìn rất cao cấp, cao cấp cụ thể là cao cấp ở chỗ cắt mái tóc cũng hết một trăm sáu tám (= 554271 VND).
Mẫn Đăng biết quá đắt, nhưng cậu muốn đắt một chút. Thật vất vả mới cắt tóc một lần, cậu muốn cắt đắt tiền.
“Chào anh, gội đầu hay cắt tóc?” Chào đón cũng là một thanh niên mặc áo gilê.
“Ừm... Cắt tóc.” Mẫn Đăng
“Muốn làm tóc không?” Áo gile dẫn cậu ngồi xuống.
Lại vươn tay gẩy tóc cậu mấy lần, quan sát Mẫn Đăng trong gương, “Chất tóc của anh rất tốt, gần đây rất thịnh hành xoăn sữa, nếu không cắt rồi lại làm xoăn một chút?”
“Xoăn sữa là cái gì?” Mẫn Đăng thắc mắc.
“Lông xoăn của chó sữa*.” Áo gile trả lời.
*ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ phân loại của nữ sinh Nhật Bản cho nhóm nam sinh, vốn chỉ chó con chưa cai sữa, bây giờ gọi chung các cậu bé nhỏ tuổi, dính người, đáng yêu…
Mẫn Đăng ngẫm nghĩ cảm thấy tóc xoăn cả đầu giống con chó.
Tiếp đó áo gile lại giới thiệu mấy kiểu tóc, Mẫn Đăng đều không hài lòng lắm.
Thật ra cậu vừa ý kiểu tóc của Chương Khâu rất lâu rồi.
“Chất tóc của anh thật sự rất tốt, hoàn toàn có thể không cắt tóc. Thích hợp sửa lại trực tiếp làm chị gái xinh đẹp debut với vị trí center, đi diêm dúa loè loẹt lại vô tội...”
Mẫn Đăng nghe không hiểu cậu ta nói gì, trực tiếp ngắt lời hỏi: “Có thể cạo đầu không?”
“... Cạo đầu?” Áo gile cong ngón tay hình hoa lan khiếp sợ, “... Cạo đầu gì?”
“Cạo đầu đinh.” Mẫn Đăng nói.
“Anh... anh...” Áo gile mở to hai mắt, hét lên một tiếng, “Anh đến đập bảng hiệu của nhà người ta à!”
Mẫn Đăng: “...”
Cuối cùng đầu vẫn được cạo trong tiếng khóc của áo gile.
“Hình... hình...” Áo gile chùi nước mắt, nghẹn ngào đưa điện thoại ra, “Hình như rất đẹp trai... anh trai có thể thêm Wechat không...”
Mẫn Đăng giật mình trong chốc lát. Trả tiền xong, lấy mũ, bước chân vội vã rời đi.
Cậu không thể tiếp nhận. Tựa như trong nháy mắt, những người xung quanh cậu đều biến thành, thích đàn ông.
Cạo đầu đinh không tốn bao nhiêu thời gian. Mẫn Đăng muốn đến khoe khoang với Chương Khâu, quên mất lúc này là thời gian nghỉ ngơi của bếp sau.
Cậu lao vào bếp sau rồi đần mặt ra.
Tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, thấy cậu đi vào, đều nhìn sang. Trên mặt tất cả đều là nghi hoặc, không rõ vị khách này tại sao đột nhiên lao vào.
Hai phe nhân mã đều giằng co gần hai phút.
“Đây là Mẫn Đăng?” Lông mày tinh tế của quản đốc dựng thẳng lên, không thể tin, hơi há miệng.
Tất cả mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, đều há to miệng.
Mẫn Đăng vẫn còn hơi không quen ánh mắt của mọi người tập trung trên người cậu, nhíu mày thoáng lùi một bước.
“... Trước kia là đồ ẻo lả trầm mặc ít nói, bây giờ là anh đẹp trai lãnh khốc vô tình nha.” Merry khoa trương che miệng cười, “Không có ý gì khác, không phải mắng cậu đâu em trai.”
Chương Khâu nhếch miệng, giơ ngón giữa lên với cô, kéo Mẫn Đăng ra khỏi cửa sau của bếp sau.
Thấy không có ai lúc này mới ngẩng đầu sờ soạng một cái lên đầu trọc của cậu, cười đến vui vẻ, “Ngầu lắm.”
Mẫn Đăng cũng cười, vươn tay sờ đầu Chương Khâu.
Hai anh em đều cười như đồ đần, sờ đầu nhau.
“Đầu đẹp, mày nên cắt phăng mái tóc đàn bà hết chỗ chê này từ lâu.” Chương Khâu nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lập tức vỗ đùi, ngửa mặt lên trời cười to, “Hoắc Sơ nhìn thấy mày không phải hù chết, nói không chừng sẽ không có hứng thú với mày nữa!”
(hình ảnh Mẫn Đăng tưởng tượng mái tóc xoăn)