Hoắc Sơ nghe xong sắc mặt cấp tốc biến thành màu đen, trong ánh mắt Mẫn Đăng ôm bóng rổ quay về phía anh cười ngây ngô, im lặng bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài hỏi: “Vậy hôm nay vui không?”
Mẫn Đăng nở nụ cười gật mạnh đầu, “Vui.”
Nói xong đập đập bóng rổ trong ngực xuống đất, thoạt nhìn ra dáng phết.
Lần này Hoắc Sơ thật sự mỉm cười, sờ soạng trên ót cậu một cái, “Về nhà.”
Một tay Mẫn Đăng dắt tay Hoắc Sơ, tay kia vỗ bóng rổ, giọng nói nhẹ nhàng: “Có một chuyện rất khéo, bạn ngồi cùng bàn của em là đội trưởng đội bóng rổ của trường, hôm nay cậu ấy còn dạy em đập bóng.”
“Chắc chắn không giỏi bằng anh.” Hoắc Sơ nói.
“Em cũng cảm thấy thế.” Bóng trong tay Mẫn Đăng lăn xa, cậu buông tay Hoắc Sơ ra, chạy đi nhặt bóng lên, lại ôm vào trong ngực lần nữa.
Sau khi nhặt về, nắm tay Hoắc Sơ, lại cúi xuống dẫn bóng.
“Vậy đội trưởng bóng rổ bây giờ của bọn em tên gì.” Dáng vẻ Hoắc Sơ giả vờ như tùy ý hỏi một câu.
“Lúc em suy nghĩ chuyện gì chưa bao giờ nhíu mày, em đừng nhíu nữa, giả tạo lắm.” Hoắc Sơ dùng đầu ngón tay chọc chọc ấn đường cậu, cười ra tiếng.
Mẫn Đăng cũng cười cong mắt theo.
Lúc này ánh nắng rơi trên người hai người, cơn gió thổi qua cũng ấm áp. Ngay cả quả bóng Mẫn Đăng ôm trong ngực cũng có vẻ cực kỳ lấp lánh, đặc biệt phong thái.
Ăn cơm trưa xong, Mẫn Đăng nghỉ ngơi ở nhà một lúc.
Thật sự chỉ một lúc, cậu cảm thấy mình vừa ngủ, đã bị Hoắc Sơ gọi dậy.
“Đi học.”
Cậu nghe thấy Hoắc Sơ nói vậy.
Cơ thể Mẫn Đăng bắt đầu cử động, thần kinh lại vẫn đang ngủ say.
Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng nhắm mắt bắt đầu mặc quần áo, thở dài một hơi, ngồi xổm xuống đi tất vào cho cậu, “Buổi chiều không đi nhé, buổi chiều em cần phải ngủ.
“Không.” Mẫn Đăng nhắm mắt rúc trong ngực anh, “Em không cần.”
Hoắc Sơ cứ như thế một đường đưa người đến cổng trường học. Lại nhìn Mẫn Đăng mơ mơ màng màng được Hoắc Úc dẫn đi, đi hai bước còn suýt nữa vấp chân, quả thực muốn vác người về.
Điện thoại trong túi vang lên.
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng Mẫn Đăng đã đi vào tòa nhà dạy học, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Anh mới quay người một bên đi về phía xe của mình, một bên nhận điện thoại.
Cuộc gọi là từ bố anh.
“Bố.” Hoắc Sơ đóng cửa xe.
“Mẫn Đăng đi học thế nào?” Giọng Hoắc Mãn Hoằng hơi nhỏ.
“Không sao.” Hoắc Mãn Hoằng không nhịn được ho hai tiếng.
“Sao vậy.” Hoắc Sơ nhíu mày hỏi.
Bên kia điện thoại Hoắc Mãn Hoằng hít một hơi rất dài, lúc này mới chậm rãi nói: “Người đã có tuổi, mọi thứ đã làm trước kia đều đến trả thù, giày vò thế này, bố mới biết mình già thật rồi.”
“Bây giờ bố đang ở đâu?” Hoắc Sơ hỏi.
“Viện Trung y.” Hoắc Mãn Hoằng bên kia trả lời rất nhanh.
Hoắc Sơ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng vẫn lái xe về phía viện Trung y.
Theo số phòng bệnh gửi đến trong tin nhắn, Hoắc Sơ nhanh chóng tìm được phòng bệnh, cũng đẩy cửa ra.
Hai người trong phòng đang tranh chấp.
“Cái này ăn thế nào! Nước trắng hầm nước trắng! Anh có thể ăn ra vị của lông chim!” Hoắc Mãn Hoằng gào lên.
“Tại sao không thể ăn, sao anh còn muốn ăn thận dê!” Đào Khương trừng ông, “Em nói hai hôm nay anh xã giao nhiều như thế, mỗi tối đến sạp hàng ăn đồ nướng! Anh có thể học một vài ông bạn của anh đi ngâm trong bồn tắm chà lưng làm spa không! Anh chỉ có biết ăn đồ nướng! Nếu không phải Hoắc Úc gặp được, anh còn muốn ăn liên tục mấy ngày!”
“Anh nào có! Anh chỉ —— ”
Hoắc Mãn Hoằng nói được một nửa, nhìn thấy Hoắc Sơ đứng ở cửa, giọng chậm lại, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Đến rồi.”
“Bố.” Hoắc Sơ gọi một tiếng sau đó hỏi Đào Khương, “Sao lại đến bệnh viện.”
“Ăn nhiều đồ nướng, loét khoang miệng.” Đào Khương lườm một cái, “Đồ thần kinh, cứ phải giày vò đến bệnh viện.”
“…”
Hoắc Sơ thở dài một hơi, liếc nhìn tên bệnh dán dưới đuôi giường.
Viêm niêm mạc dạ dày mãn tính.
Bệnh dạ dày của bố anh là bệnh cũ, trước kia đua với người ta trên bàn rượu rồi bị.
Sau này vẫn không dưỡng tốt, hơi ăn chút dầu mỡ sẽ dễ mắc bệnh dạ dày.
“Em đi ra ngoài trước.” Hoắc Mãn Hoằng phất tay, “Anh nói mấy câu với con trai anh.”
“Hoắc Sơ đừng để ý đến ông ấy, miệng của mình cũng không quản được, mấy tuổi rồi, ăn đồ nướng cũng ăn đến nỗi mang mình vào viện!” Đào Khương mắng xong đi ra.
Chỉ để lại hai cha con trừng mắt, hai mắt nhìn nhau.
Tính tình Hoắc Mãn Hoằng không tốt, thường xuyên đanh mặt.
Trước kia tính tình Hoắc Sơ lạnh lùng vô cùng, cũng là hai năm mới miễn cưỡng thu lại một chút xíu.
Cho nên hai cha con này từ nhỏ đến lớn, đến bây giờ, số lần ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hoắc Sơ cầm một quả táo, định gọt táo cho ông.
Hoắc Mãn Hoằng lại móc ra vô số tài liệu trong ngăn tủ bên cạnh, dùng một tiếng đồng hồ tiếp theo, thực hiện những chuyện con nối nghiệp cha ông đã muốn làm rất lâu rồi đến cực điểm.
Cuối cùng còn duỗi cái lưng mỏi, “Bố nên về hưu rồi.”
Hoắc Sơ nhìn tài liệu đẩy lên người mình không có cách nào, nhíu mày vừa đinh lên tiếng.
“Bố đã biết chuyện của mẹ con, đến bây giờ từ đầu đến cuối bố không cho rằng chuyện bố đuổi mẹ con ra nước ngoài là bố có lỗi.” Hoắc Mãn Hoằng đột nhiên nói.
Hoắc Sơ nhíu mày, vừa há miệng.
“Nhưng bố vẫn phải xin lỗi con, xin lỗi đứa con trai duy nhất của bố,” Hoắc Mãn Hoằng nhìn anh, giọng trầm thấp, “Bố không mắc nợ bà ấy, bố chỉ hối hận, hối hận vào lúc đó, không thể an ủi con trai bố một lần. Bố chỉ hối hận, bố không thể nghe lúc đó con trai bố đang nghĩ gì, bố chỉ hối hận, bố không thể cùng trưởng thành với con trai của bố, bố đã mặc kệ nó.”
“Nhưng thật ra không phải vì bố không yêu con trai của bố, không phải. Là vì con trai của bố quá xuất sắc. Xuất sắc đến mức bố tưởng rằng con của bố không cần bố, xuất sắc đến mức bố cho rằng bố chỉ cần ở bên cạnh nhìn.”
Hoắc Sơ không nói gì, không có biểu cảm, cúi đầu bắt đầu gọt vỏ táo.
Nhưng gân xanh căng ra trên mu bàn tay để lộ một chút cảm xúc.
“Bố xin lỗi con.” Hoắc Mãn Hoằng cười khổ sờ lên tay Hoắc Sơ, “Mấy năm trước bố đã không muốn làm nữa, sức khỏe dì Đào của con không tốt, chuyện này con cũng biết, bố muốn thừa dịp còn có thời gian đi ra ngoài chơi với bà ấy.”
“Trước đây bố biết con bận tâm tình huống của Mẫn Đăng, nhưng bây giờ tình hình khôi phục của Mẫn Đăng rất tốt, các con đều rất tốt.” Hoắc Mãn Hoằng tự nói một đoạn dài, thấy Hoắc Sơ nãy giờ không nói gì, vẻ mặt suy sụp tinh thần.
Hai phút sau.
Hoắc Sơ gọt xong vỏ quả táo trên tay, cắt một miếng nhỏ đưa tới, “Ăn miếng táo.”
Hoắc Mãn Hoằng kinh ngạc nhìn miếng táo nhỏ bên miệng mình, một hồi lâu mới cứng ngắc há miệng cắn vào.
“Ăn ít đồ nướng thôi, ăn nhiều hoa quả, sau này đừng luôn phát cáu.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng ngờ vực nhìn anh, tóc Hoắc Sơ cũng cứng, giống như bị gió thổi.
Nhưng hôm nay bên ngoài không có gió to như thế.
Mẫn Đăng cảm thấy có gì không đúng, nhưng lại không nói ra được.
“Anh đi đâu vậy?” Mẫn Đăng lại nằm lấy bàn tay lạnh như băng của anh giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
“Đến công ty xử lý một vài việc, cho nên đến muộn.” Hoắc Sơ muốn rút tay ra, “Anh không lạnh.”
Mẫn Đăng mặc kệ anh có lạnh hay không, cương quyết nắm lấy, cho đến khi tay Hoắc Sơ bắt đầu ấm lên, mới đi hâm nóng thức ăn đã nấu xong.
Sau khi hai người ăn xong một người vội vàng làm việc, một người cầm sách bài tập ngồi song song trên sofa, mỗi người bận rộn.
Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mẫn Đăng đang nghiêm túc làm toán, suy nghĩ đã xa.
Hôm nay anh không chỉ đến công ty làm thủ tục bàn giao.
Hôm nay anh còn đến cục cảnh sát một chuyến, lại đến viện mồ côi thành phố Huệ Dương bên cạnh.
Lúc chạy về đã muộn.
Chương Khâu đã nói với anh chuyện này không có khả năng, hôm nay cảnh sát cũng đã nói với anh hi vọng xa vời, là chuyện gần như không thể.
Nhưng anh chỉ muốn thử xem.
Ánh mắt Mẫn Đăng nằm trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài kia quá khiến người ta thấy chua xót.
Hoắc Sơ không có ý định nói chuyện này trước cho Mẫn Đăng, anh biết Mẫn Đăng có bao nhiêu nhạy cảm với vấn đề này, hai ngày ở Mỹ, và một tuần vừa về nước, cảm xúc của Mẫn Đăng rõ ràng không ổn định.
Cho nên anh quyết định giấu trước.
Không tìm được, một câu anh cũng sẽ không nhắc với Mẫn Đăng anh mình đã từng làm việc này.
Nhưng nếu như có thể tìm được…
Suy nghĩ của Hoắc Sơ bị tiếng hít thở rất nhỏ cắt ngang, anh cúi đầu nhìn.
Mẫn Đăng nhắm hai mắt lại ngủ rồi, cứ như thế co ro bên chân anh, tay vẫn đang nắm góc áo của anh.
Hoắc Sơ nhìn thoáng qua bài tập cậu làm, làm xong hết, nhìn mực nước đã khô một lúc rồi.
Đoán chừng là xong từ lâu, ở đây cùng anh.
Hoắc Sơ mỉm cười hôn chóp mũi cậu một cái, cẩn thận bế người lên, đưa lên lầu.
Mẫn Đăng uống thuốc ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng nắm lấy gối, còn tưởng là ôm Hoắc Sơ ngủ.
Lòng yên ổn, ngủ càng sâu hơn.
Nhưng nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, tay vô thức sờ soạng bên giường.
Lạnh như băng.
Mẫn Đăng hoàn toàn tỉnh, mở mắt ra, kéo mở đèn bàn bên giường. Trên giường chỉ có một mình cậu.
Đã hơn một giờ sáng.
Đi dép, đẩy cửa ra, Mẫn Đăng nhìn thoáng qua phòng khách dưới lầu.
Trong phòng khách không bật đèn. Hoắc Sơ đâu?
Mẫn Đăng dụi mắt, nghiêng đầu nhìn thấy ánh sáng lộ ra ngoài trong khe cửa bên trái phòng sách.
Nhìn một lúc, Mẫn Đăng nhíu mày, nhẹ tiếng xuống lầu, đến phòng bếp nấu cốc sữa.
Bưng cốc sữa, gõ cửa thư phòng.
Mẫn Đăng không đợi bên trong lên tiếng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nếu không phải cậu sợ trực tiếp đẩy cửa đi vào sẽ hù Hoắc Sơ, ngay cả cửa cậu cũng sẽ không gõ.
Hoắc Sơ ngồi sau bàn đọc sách quay đầu, một tay xoa huyệt thái dương, thấy Mẫn Đăng đi vào, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Mẫn Đăng đặt sữa bò vẫn nóng trên bàn.
“Sao tỉnh rồi?” Hoắc Sơ kéo tay cậu.”
“Sao anh vẫn chưa ngủ.” Mẫn Đăng sờ nhiệt độ trên tay anh, thấy không lạnh lắm mới yên tâm.
“Có chút công việc.” Hoắc Sơ nói.
“Đau đầu à?” Mẫn Đăng vòng qua bàn, đi đến sau lưng anh.
Tay Hoắc Sơ động một cái rất nhanh trên con chuột, giao diện máy tính chợt lóe.
Trong thoáng chốc hình như Mẫn Đăng nhìn thấy gì đó, nhưng không thấy rõ, cũng không để ý. Đặt tay trên huyệt thái dương của Hoắc Sơ, nhẹ nhàng ấn.
Hoắc Sơ nhắm hai mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế.
Mẫn Đăng không nói gì, cũng không hỏi gì.
Cậu không hỏi tại sao công việc của Hoắc Sơ bận rộn như thế, cậu cũng không nói với Hoắc Sơ em rất lo cho anh.
Không có ý nghĩa gì nhiều, chút thời gian đó còn không bằng cậu ấn đầu cho Hoắc Sơ thêm vài vòng.
Mẫn Đăng chỉ ở bên cạnh Hoắc Sơ.
“Đói không, em đi nấu ít cháo cho anh nha.” Mẫn Đăng hỏi.
“Không đói.” Hoắc Sơ kéo tay cậu, “Đầu anh đau.”
“Vẫn đau à? Không bị cảm chứ?” Mẫn Đăng áp tay lên trán anh thử một chút, tiếp đó lại dán trán mình lên trán anh, thấy không nóng lên mới miễn cưỡng yên tâm. “Em lại xoa giúp anh —— ”
“Tay cũng đau.” Hoắc Sơ nói xong giơ tay mình trước mặt cậu.
“Tay bị làm sao?” Mẫn Đăng nhíu mày, kéo tay anh, lăn qua lộn lại kiểm tra.
“Chỗ này cũng đau.” Hoắc Sơ mỉm cười kéo tay cậu, đặt trên ngực mình.
“A?” Trên mặt Mẫn Đăng hơi lo lắng, “Ngực không thoải mái à?”
Hoắc Sơ nhìn vẻ mặt Mẫn Đăng lo lắng khom lưng cúi đầu trên ngực mình nghe nhịp tim, trong lòng nghĩ, Mẫn Đăng thật sự quá dễ lừa.
Cũng không phải, Mẫn Đăng quá dễ bị anh lừa.
Tầm mắt của Hoắc Sơ dừng trên cái cổ trắng nõn nhỏ gầy của Mẫn Đăng, lại nhìn thẳng xuống từ cổ áo rộng thùng thình.
Mẫn Đăng dán ở ngực anh cả buổi, cũng không nghe ra được gì, đành phải đứng dậy, “Em không nghe ra bị làm sao, hay là chúng ta đến bệnh —— ”
Hoắc Sơ duỗi tay ôm eo Mẫn Đăng, bế người lên, đè trên bàn sách, chợt cúi người xuống.
Cảnh vật trước mắt Mẫn Đăng thay đổi, cả người ngây ra. Cậu quay đầu nhìn Hoắc Sơ đè trên người mình, “Anh làm gì thế?”
“Lời kịch sai rồi.” Hoắc Sơ nói, Em phải kêu.”
“Kêu cái gì…” Mẫn Đăng nghiêng đầu thế này khó chịu, lại quay đầu về, vẫn chưa phản ứng lại.
“Kêu đừng mà.” Vẻ mặt Hoắc Sơ nghiêm túc đè người, tiếp đó tét một phát lên mông Mẫn Đăng, “Kêu cứu mạng, kêu a a a a.”
“…”
Mẫn Đăng hít một hơi thật dài, khống chế bản thân không được chửi ra tiếng.
“Sao không kêu, xấu hổ à?” Giọng Hoắc Sơ rất thấp, tay sờ lên eo Mẫn Đăng.
“Nếu không…” Mẫn Đăng nghĩ ngợi, nghiêm túc đề nghị, “Chúng ta vẫn đến bệnh viện khám đi.”