Tiếng hoan hô trong sân vận động im bặt theo âm thanh nặng nề khi cơ thể đập trên mặt đất.
Tóc dài ngã trên mặt đất trợn to mắt, tức giận quát một tiếng, tiếp đó nửa quỳ kéo Mẫn Đăng xuống.
Mẫn Đăng trông gầy, nhưng sức rất lớn, người đã từng làm việc ở bếp sau không tồn tại người có sức yếu.
Sau khi tóc dài kéo người xuống, lại không nghĩ rằng bị Mẫn Đăng đè chặt, nhấn trên mặt đất không động đậy được.
Lúc này đầu óc Mẫn Đăng nóng lên, tức giận nhẫn nhịn cả buổi.
Còn có tất cả cảm xúc trong khoảng thời gian này cuối cùng tìm thấy một chỗ thoát nước.
Cậu nện mạnh một đấm lên mặt tóc dài.
Mặt tóc dài bị đánh nghiêng đi, hết lần này đến lần khác lại không dậy nổi, nhãn cầu cũng muốn trợn ra hốc mắt. Một cái tay để không túm lấy cổ áo Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng bị hắn ta túm cổ, bị kéo mạnh xuống, trong lúc nhất thời vẫn chưa ngẩng lên được.
Mẫn Đăng thấy mặt hắn ta liền tức giận, không quan tâm đập trán xuống một phát.
Trong chốc lát đó tóc dài bị đụng choáng, bản thân Mẫn Đăng cũng hơi choáng.
“Bà mẹ nó! Bọn họ đánh nhau!” Lư Châu Nguyệt nổi điên, giơ tay cởi quần áo chơi bóng trên người mình ra, chạy tới, dùng quần áo chơi bóng siết trên cổ một người trong đó muốn chạy đến giúp đỡ.
“Lên lên lên! ***** chó *****!”
“Đậu má!”
Những đội viên khác nhìn thấy cô gái duy nhất trong đội cũng đã xông lên, đương nhiên không có khả năng đần mặt đứng bất động.
Khi người trong lớp Mẫn Đăng lao lên, người trong lớp tóc dài cũng kịp phản ứng, không có khả năng ngồi yên mặc kệ.
Phía dưới khai chiến, khán giả lớp mười lớp mười một và lớp mười hai phía trên cũng sôi trào.
Trường học hiếm khi xảy ra hành vi tìm đường chết quy mô lớn này trước mặt hiệu trưởng phó hiệu trưởng chủ nhiệm giáo dục.
Thế là phấn khích hết lên, a a a a cởi đồng phục trên người cổ vũ hô cố lên.
Toàn trường ồn ào triệt để loạn cả lên.
Không ai nhìn thấy, Hoắc Sơ nhảy qua khán đài, vượt qua đám người như thế nào.
“Mả mẹ nó…” Dương Chấn Vũ luống cuống tay chân bắt lấy vài món đồ linh tinh Hoắc Sơ ném tới, nhìn bóng lưng chạy trước mặt tất cả mọi người, nặng nề thở dài một hơi, “Tên chó chết này…”
Lúc Hoắc Sơ chạy đến bên cạnh Mẫn Đăng, tóc dài bị Mẫn Đăng đè dưới người vẫn đang hoảng hốt, Mẫn Đăng cũng ngây ra, nhưng vô thức lại muốn đập trán xuống phát nữa.
Hoắc Sơ vội vàng lấy tay chặn trước trán cậu, không biết làm sao thở dài một hơi, khom lưng kéo người từ dưới đất lên.
“Tổ tông em cừ lắm, ngay cả mình cũng đánh, ” Hoắc Sơ đỡ người lên mới nhận ra Mẫn Đăng hơi đứng không vững, ánh mắt đều chìm đắm trong một chút mờ mịt.
Hoắc Sơ đành phải trực tiếp bế người lên, cũng không phải anh sợ Mẫn Đăng đánh người nguy hiểm đến tính mạng, anh chỉ lo lắng cảm xúc của Mẫn Đăng bỗng nhiên tuôn ra như thế không tốt.
Hơn nữa Hoắc Sơ chưa bao giờ thấy đánh nhau như thế này.
Điệu bộ này quả thực là muốn cùng chết chung.
Khí nóng trong mắt Mẫn Đang tiêu tan một chút, sau khi hoàn hồn lại cũng cảm thấy trán sưng đau, mờ mịt giơ tay sờ sờ trán mình.
“Đau…” Lúc này coi như Mẫn Đăng tỉnh táo từ trong cảm xúc bộc phát.
Một tay cậu ôm cổ Hoắc Sơ, muốn nhìn bạn cùng lớp của mình.
Vừa nghiêng đầu, đã thấy Lư Châu Nguyệt bên trái đặc biệt tàn bạo một tay gạt một nam sinh ra.
Sắc mặt Lý Phong lạnh như băng chọc cây gậy ngăn những người khác muốn đi qua sau lưng Lư Châu Nguyệt.
Hai người cũng nhìn thấy cậu được ôm lên, cười rất vui vẻ một bên đánh người một bên còn tranh thủ chào.
Mẫn Đăng sờ cái trán hơi sưng lên của mình, trong lòng dâng lên cảm xúc hơi khác thường, mũi hơi cay cay.
Hai đám người trên sân đánh đến nỗi không tách ra được, chủ nhiệm giáo dục cầm cái loa to không biết làm sao lại đột nhiên mất tiếng, hét tới nỗi gân xanh trên cổ cũng lồi lên.
Nhưng không ai nghe thấy.
Một tay Hoắc Sơ ôm Mẫn Đăng, một tay chèn vào đám người, muốn chen ra từ bên trong.
Một nhóc con bên cạnh không biết kéo cái ghế lên từ chỗ nào, giơ tay muốn đập lên đầu một đứa trẻ bên cạnh, Hoắc Sơ nhíu mày, duỗi tay cản lại.
Những đứa trẻ khác đều là đánh a dua, có vài người còn giả vờ đánh, không đánh thì ui da ui da ngã trên mặt đất.
Hoắc Sơ cũng không quản nữa.
Micro khuếch đại cuối cùng được rồi, chủ nhiệm giáo dục tức giận đổ mồ hôi khắp người.
“Đứng lại hết cho tôi!!!”
Nghe thấy giọng của chủ nhiệm giáo dục, những người trên sân nháy mắt im lặng, lập tức câm như hến.
“Lớp 10-2! Lớp 10-1! Các cô cậu đứng yên cho tôi!”
Chủ nhiệm giáo dục thật sự tức giận, sự kiện ác tính này trước giờ chưa từng có trong ngôi trường có phong cách học tập tốt của họ.
Chỉ có lúc ông còn làm chủ nhiệm lớp đã gặp phải một lần.
Chủ nhiệm giáo dục cầm micro vọt lên từ khán đài.
Lúc này đám người trên sân đã đứng yên, không có ai dám cử động.
Tóc dài cũng được người khác đỡ dậy, nhưng không ngừng nôn khan.
Đoán chừng lúc nãy Mẫn Đăng đụng không nhẹ.
Hoắc Sơ thả cái ghế trên tay vừa giành được xuống.
“Cậu! Ai! Ai bảo cậu đi xuống!” Chủ nhiệm giáo dục nhìn người đàn ông ăn mặc rõ ràng không giống với học sinh, quát lên.
Hoắc Sơ ôm người xoay người lại, nhíu mày nhìn rõ dáng vẻ của ông thầy rồi, gật nhẹ đầu, “Chủ nhiệm lưu.”
“… Hoắc tổng?” Chủ nhiệm giáo dục bối rối.
Chủ nhiệm giáo dục ngẩn người, nhanh chóng lấy lại tinh thần quét qua người trên sân, lạnh lẽo cứng rắn mở miệng, “Trần Bang, Toàn Dương, Tào Chí Khôn, Lư Châu Nguyệt, Lý Phong, các cô cậu ở lại, những người khác đi ra ngoài hết cho tôi, ngay bây giờ chạy mười vòng quanh sân vận động!”
Cả sân lặng ngắt như tờ, chủ nhiệm Lưu thấy họ đi ra ngoài mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn Hoắc Sơ, “Sao Hoắc tổng lại tới đây?”
Ánh mắt chủ nhiệm Lưu quan sát trên người Mẫn Đăng, ban nãy nếu ông không nhìn lầm, chính là bạn học này xông lên đạp người khác trước.
“Trần Bang dùng thủ đoạn nham hiểm cạnh tranh ác ý trong trận đấu, tạo thành tổn thương rất lớn cho bạn Mẫn Đăng lớp em.” Lý Phong lên tiếng vào lúc này, “Thầy Lưu, em là đội trưởng đội bóng rổ, em hoàn toàn có thể làm chứng.”
Lúc này tóc dài được người đỡ không ngừng nôn khan, nghe thấy Lý Phong nói vậy không biết lại đang nói gì, giống như đang cãi lại, nhưng mồm miệng không rõ.
“Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, quá bốc đồng, đã gây nên ẩu đả lớn như vậy.” Hoắc Sơ lên tiếng, giọng điệu thản nhiên, “Mẫn Đăng, xin lỗi thầy.”
“Hầy! Không sao không sao.” Chủ nhiệm Lưu cũng nhìn thấy máu trên đùi Mẫn Đăng.
“Vậy chúng tôi đi trước, vết thương của Mẫn Đăng cần xử lý.” Hoắc Sơ nói, “Làm phiền chủ nhiệm Lưu.”
“Không sao không sao.” Chủ nhiệm Lưu nghiêm túc hẳn, “Chuyện này tôi nhất định hỏi rõ ràng, nếu như là trách nhiệm của Trần Bang, tôi nhất định bảo cậu ấy nhận hình phạt nên có.”
Hoắc Sơ gật đầu, ôm Mẫn Đăng xoay người rời đi.
Mẫn Đăng ôm cổ Hoắc Sơ, cẩn thận thò đầu vẫy vẫy tay về phía Lư Châu Nguyệt.
Lư Châu Nguyệt cũng bí ẩn ra dấu tay cố lên.
Hai người nhìn nhau lặng lẽ cười một tiếng.
Hai người vừa ra khỏi sân vận động, Dương Chấn Vũ đang lái xe dừng lại.
“Anh Đăng!” Dương Chấn Vũ thò đầu ra từ cửa sổ xe, vỗ tay bốp bốp bốp, “Dũng mãnh vô song, đảm đương chức trách lớn!”
Mẫn Đăng bị hắn nói cho đỏ mặt, xấu hổ vùi trong cổ Hoắc Sơ.
“Ngài xấu hổ à.” Dương Chấn Vũ xuống xe giơ ngón cái lên với cậu.
Hắn thật sự không nghĩ tới Mẫn Đăng có can đảm trực tiếp đạp qua một phát kia.
Hoắc Sơ đặt người nghiêng trên ghế sau xe, khom lưng cẩn thận nhìn chân Mẫn Đăng.
Da dưới đầu gối Mẫn Đăng bị ma sát rách một lớp, toàn là máu lẫn với bụi, có ít máu đã chảy xuống dọc theo bắp chân.
Hoắc Sơ cởi giày và tất cậu ra, kéo cổ chân cậu, dùng cồn i-ốt rửa sạch đơn giản một lần trước.
Mẫn Đăng bị cồn i-ốt kích thích run rẩy, cứng rắn cắn răng một tiếng cũng không la lên.
Chỉ một khoảng thời gian này, cổ tay trái của Mẫn Đăng đã nhanh chóng sưng lên, một mảng máu đọng màu tím đậm bám bên trên, trông mà rợn người.
Mẫn Đăng đau tới mức không cử động được, luôn chịu đựng, cứng ngắc đặt tay lên đùi.
“Đến bệnh viện đi.” Hoắc Sơ đau lòng lại không biết làm sao.
Mẫn Đăng do dự chốc lát, gật đầu.
Sau khi đến bệnh viện nhanh chóng xử lý xong các vết thương.
Trên người Mẫn Đăng cơ bản là bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.
Nhưng cổ tay trái hơi nghiêm trọng, tổn thương mô mềm, phải nẹp lại. Cơ bản một đến hai tuần không thể cử động.
Ra khỏi bệnh viện, Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ gần như nửa ôm đỡ cậu đi về phía trước.
Tầm mắt rơi xuống mu bàn tay Hoắc Sơ, trên mu bàn tay Hoắc Sơ có một vết rách nhỏ, máu đã đọng lại.
“… Xin lỗi.” Mẫn Đăng nhẹ giọng lên tiếng.
“Tại sao phải xin lỗi.” Hoắc Sơ hỏi cậu.
“Nhiều người đánh nhau vì em như thế…” Vẻ mặt Mẫn Đăng hơi áy náy, “Em bốc đồng quá.”
Hoắc Sơ cười một tiếng, “Em không những không làm sai, em còn làm rất tuyệt.”
Mẫn Đăng có phần mờ mịt.
“Không phải anh cổ vũ em đánh nhau là tốt…” Hoắc Sơ nói nhẹ, “Nhưng anh rất vui khi có thể nhìn thấy cảm xúc này trên người em, em không sợ hãi, không tránh né, không giấu đi.”
Mẫn Đăng trợn to mắt, cậu hơi hiểu ý của Hoắc Sơ.
“Có đau không.” Hoắc Sơ sờ lên cái trán hơi sưng của cậu.
Mẫn Đăng vô thức lắc đầu lại gật đầu thật nhanh, “… Hơi hơi đau.”
“Đáng đời.” Hoắc Sơ mắng cậu, “Anh chưa bao giờ nhìn thấy em đánh nhau như vậy.”
Mẫn Đăng mím môi cười một tiếng, ôm lấy Hoắc Sơ.
Ngày hôm sau Hoắc Sơ xin nghỉ học cho Mẫn Đăng, không đi học.
Mẫn Đăng căn bản không dậy nổi, cổ tay cũng không đau lắm, vết bầm tím trên eo và trên bụng căn bản không thể cử động, hơi cong eo một cái, quay người, đi đường cũng đau kinh khủng.
Cái chân ngã bị thương đúng chỗ đầu gối, ngay cả cong cũng không cong được.
Trong tình huống thảm thương này Mẫn Đăng đi tắm cũng là Hoắc Sơ tắm cho, đi vệ sinh phải nhấc chân, di chuyển toàn phải dựa vào anh, cuối cùng nhận được một tin tức tốt.
Bên Chương Khâu có tin tức truyền đến, tạm thời người an toàn.
Không nhận điện thoại, vì chỗ đó không có tín hiệu.
Hai hôm nay có lẽ sẽ đi ra.
Người Hoắc Sơ đến đó giúp y cũng đã đợi ở đó, chỉ đợi Chương Khâu đi ra.
Mẫn Đăng nghe được tin tức này, thở ra một hơi lớn, cảm xúc căng thẳng mơ hồ cũng hoàn toàn thả lỏng ra.
Thần kinh kéo căng một khoảng thời gian dài như vậy và cảm xúc bộ phát cả một buổi trưa hôm qua.
Khiến Mẫn Đăng ngủ thẳng đến trưa.
Buổi chiều Mẫn Đăng vẫn muốn ngủ, nhưng Ninh Tuệ sẽ tới, Mẫn Đăng bị Hoắc Sơ kiên quyết khiêng dậy khỏi giường.
Mẫn Đăng vừa được khiêng đến sofa, chuông cửa đã bị nhấn.
Hoắc Sơ đi mở cửa, sau khi Ninh Tuệ đi vào thấy Mẫn Đăng ngồi trên sofa sợ hết hồn, “Ôi! Bé cưng con bị ăn cướp à?”
“… Không ạ.” Mẫn Đăng ngồi trên sofa dụi mắt xấu hổ cười một tiếng.
“Vậy con…” Ninh Tuệ nghi hoặc.
“Đánh nhau.” Hoắc Sơ nói.
“Đánh nhau?” Ninh Tuệ kinh ngạc, “Mẫn Đăng đánh nhau với người khác? Đánh thắng không?”
“Thắng.” Hoắc Sơ vừa trả lời vừa bày thuốc hôm qua bệnh viện kê trên mặt bàn, “Vết thương trên cổ tay và trên đùi em ấy đều cần uống thuốc. Không biết những thuốc này có thể uống chung với những thuốc bây giờ Mẫn Đăng đang uống không?”
Mẫn Đăng nhíu mày, thảo nào hôm qua Hoắc Sơ không cho cậu uống thuốc này.
“Dừng thuốc chứ sao.” Ninh Tuệ cười nhún vai.
Hoắc Sơ giật mình, đương nhiên anh biết Ninh Tuệ nói dừng thuốc là dừng loại thuốc nào.
“Chúng ta không uống nữa.” Ninh Tuệ sờ lên thanh nẹp cổ tay Mẫn Đăng, “Ôi, bé cưng con đau lắm nhỉ.”
“Con không đau.” Mẫn Đăng vội vàng đáp lại, ánh mắt lại phát sáng, hào hứng lên tiếng, “Con thật sự không cần uống thuốc à, con đã khỏi chưa?”
“Thật.” Ninh Tuệ gật mạnh đầu, “Con khỏi rồi.”
Hoắc Sơ mỉm cười véo một cái lên gương mặt đỏ lên vì phấn khích của Mẫn Đăng, “Nên đánh một trận từ lâu.”
“Đúng vậy, học Hoắc Sơ đi.” Dáng vẻ Ninh Tuệ đang nhớ lại, “Lúc Hoắc Sơ đang học cấp ba, gì mà đánh nhau, trốn học đều là việc nhỏ như con thỏ, chuyện làm dì nhớ nhất là khi nó học lớp mười hay lớp mười một dì cũng quên rồi, nó làm một chuyện dọa người toàn trường sợ chết khiếp.”
Hoắc Sơ nghĩ đến gì đó, vội vàng ho một tiếng, ngắt lời kể của Ninh Tuệ.