Hôm sau, sau khi chân Mẫn Đăng có thể miễn cưỡng đi được, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu, đến trường học.
Sáu giờ sáng, cổng trường học vào lúc này là thời điểm học sinh đến tự học sớm.
Rất nhiều người, xe cũng nhiều.
Hoắc Sơ không dễ gì đỗ xe đối diện trường học.
Bước xuống vòng qua đầu xe, Hoắc Sơ đỡ người nửa ôm Mẫn Đăng dìu cậu xuống xe, nhíu mày nhìn chằm chằm vào đầu gối cậu hồi lâu, “Không được chạy, không được đi nhanh, nhớ uống thuốc chống viêm một lần vào buổi trưa, tan học thì đợi anh trong phòng học.”
Mẫn Đăng không ngừng gật đầu, ánh mắt đã sớm nhìn mấy bạn học đứng ở cổng trường.
Lư Châu Nguyệt, Lý Phong đều ở đó, nhìn thấy cậu, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
Mẫn Đăng cũng vội vàng vẫy tay.
Hoắc Sơ thấy tâm tư của cậu hoàn toàn không đặt trên người mình, thở dài một hơi, hai tay nâng mặt cậu lên, ép buộc để cậu nhìn mình, “Lặp lại một lần, lời anh vừa nói.”
“… Dạ?” Mẫn Đăng mờ mịt.
“…”
“Không có chuyện gì, đi học đi,” Hoắc Sơ cười khẽ thở dài một hơi, đeo balo lên lưng cho cậu, “Chăm chỉ học, thi Bắc Đại.”
Mẫn Đăng gật đầu, nhìn Hoắc Sơ, đột nhiên giơ tay ôm anh kéo người xuống.
Đầu Hoắc Sơ bị Mẫn Đăng cứng rắn vịn đến ngực, cúi người chổng mông lên.
Quả thực Hoắc Sơ có phút chốc mở mịt.
Mẫn Đăng vỗ vỗ lưng anh, “Em đi học nhé, anh làm việc cho tốt.”
Hoắc Sơ ngớ ra hồi lâu, mỉm cười, bởi vì mặt úp vào ngực nhỏ giọng hơi ồm. “Cục cưng anh sắp ngạt chết.”
Mẫn Đăng vội vàng thả tay ra, lúc này Hoắc Sơ mới đứng thẳng lên.
“Đi đi, bạn em đang đợi kìa.” Hoắc Sơ kéo quai cặp bên tay trái hơi tụt xuống của cậu lên.
Lúc này Mẫn Đăng mới quay người khập khiễng đi về phía bạn mình.
Lư Châu Nguyệt thấy cậu đi tới nháy mắt ra hiệu cả buổi, ép họng nói: “Chúng tớ đi học đều không cần phụ huynh đưa đón, cậu mấy tuổi rồi, sao phụ huynh nhà cậu vẫn đưa nhỉ?”
Mặt Mẫn Đăng hơi đỏ lên, không biết nên nói gì.
“Có điều may mà có phụ huynh nhà cậu.” Lư Châu Nguyệt vả bộp lên balo của Mẫn Đăng, “Lưu trọc vậy mà để chúng tớ chạy mười vòng, ngay cả tội cũng không ghi.”
“Có một số việc tôi vẫn phải nói một chút. Chuyện của Mẫn Đăng và bạn trai cậu ấy bằng lòng nói cho chúng ta biết, nhưng chuyện này vẫn nên chỉ có chúng ta biết thì tốt hơn.” Lý Phong thấp giọng, chỉ có mấy người bọn họ nghe hiểu được.
“Đúng rồi!” Lư Châu Nguyệt kéo người vào trường, “Chúng ta sợ ai! Nhưng chúng ta không nói đấy, đây không phải sợ, đây là trâu bò!”
Hoắc Sơ nhìn mấy đứa trẻ cao thấp sóng vai đi vào trường học, xoay người quay lại xe.
Dáng vẻ hiện tại của Mẫn Đăng là điều anh không nghĩ tới.
Có lẽ từng nghĩ, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại nhanh như vậy.
Không thể phủ nhận, bản thân Mẫn Đăng mạnh mẽ hơn tác dụng chữa bệnh rất nhiều.
Hoắc Sơ vừa nghĩ vừa gọi điện cho Dương Chấn Vũ.
“Hôm nay tôi không đến, chỗ phó tổng Vương ông giải quyết, bảo ông ta tìm tiểu Đậu giao tiếp.”
“Ông cũng có lúc không đến công ty?” Dương Chấn Vũ kinh ngạc.
“Ừ, hôm nay có chút việc.” Hoắc Sơ nói xong cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Kết quả là Hoắc Sơ nghiêm túc về nhà, nghiêm túc rót ly rượu vang, nghiêm túc tắt đèn trong phòng sách.
Nghiêm túc bật máy tính.
Nghiêm túc…
Nhấn mở, GV.
Còn xem liên tục mấy bộ.
Tiếp đó lấy một đoạn ngắn bình thường, cắt thành một cái CD.
Ngày kia là sinh nhật của Mẫn Đăng.
Anh sẽ tặng cái này.
Một cái CD tri thức… có ý nghĩa dạy học.
Mẫn Đăng ngồi trong phòng học đột nhiên hắt hơi một cái, ngay sau đó điện thoại cậu để trong túi rung lên.
Cậu bỗng cứng đờ một chốc.
Hoắc Sơ biết cậu đang đi học sẽ không gọi điện thoại cho cậu, người có số điện thoại của cậu cũng không nhiều. Càng sẽ không gọi điện thoại cho cậu vào lúc này.
Cho nên bây giờ người duy nhất gọi điện cho cậu có lẽ là.
Chương Khâu.
Điện thoại vẫn đang rung, tay Mẫn Đăng run run thò vào túi quần.
Vỏ điện thoại lạnh lẽo kích thích đầu ngón tay cậu rụt về.
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Mẫn Đăng đứng bật dậy, lao ra phòng học. Chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, rầm một tiếng, cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Âm thanh điện thoại rung càng ngày càng rõ.
Mẫn Đăng lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm hai chữ hiển thị trên màn hình, nhận điện thoại.
“Alo.” Giọng Mẫn Đăng hơi run.
“Ê! Bé cưng!” Giọng nói khàn quen thuộc của Chương Khâu vang lên.
“Ôi trời! Mệt chết anh! Ở cái nơi chó kia điện thoại anh không có tín hiệu, anh không gọi đi được, không phải anh cố ý không nhận điện thoại của mày.” Chương Khâu tự nói một mạch trước.
“Chương Khâu.” Mũi Mẫn Đăng cay cay.
“Gọi cái gì thế?” Tên là để mày gọi hả?” Chương Khâu bên kia mắng, mắng vài câu, “Gọi anh trai.”
“…”
“Không phải ba ngay sau là sinh nhật của mày sao, chắc chắn anh sẽ về.” Chương Khâu nói dông dài, “Nghe người của Hoắc Sơ bên này nói hù chết mày? Đây không phải là mày lo lắng vớ vẩn à, anh không có khả năng không trở về.”
“Ừm.” Mẫn Đăng cúi đầu, giọng hơi rầu rĩ, “Anh có mang quà về cho em không.”
“Tất nhiên phải mang rồi.” Chương Khâu nói, điện thoại bên kia truyền đến một hồi còi xe gọi.
“Anh cúp trước đây, đoạn đường bọn anh đi về phía trước đều có tín hiệu, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, đừng lo lắng vớ vẩn.” Chương Khâu dặn đi dặn lại.
Mẫn Đăng gật đầu không ngừng, đầu ngón tay nắm vỏ điện thoại dùng sức đến trắng bệch.
Sau ba giây điện thoại cúp máy.
Mẫn Đăng dựa vào tường thở ra một hơi thật dài.
Ba ngày thoáng cái đã trôi qua.
Mẫn Đăng đếm đầu ngón tay, đếm ngày đợi Chương Khâu trở về.
Mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Chương Khâu, xác nhận y ở đâu.
Năm giờ sáng, Mẫn Đăng tự nhiên tỉnh lại, mắt cũng chưa mở đã thò tay xuống gối tìm điện thoại.
Sờ soạng cả buổi, vật thể lạnh lẽo nên nằm dưới gối lại mất tăm.
Mẫn Đăng ngờ vực mở mắt ra.
Ánh mắt mang theo ý cười của Hoắc Sơ xuất hiện trước mặt cậu.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng dụi mắt, chống người ngồi dậy, “Sao anh đã dậy rồi.”
Hoắc Sơ cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, nói khẽ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Vẻ mặt Mẫn Đăng mờ mịt, tiếp đó kinh ngạc trợn to mắt, “… A.”
Đêm qua Mẫn Đăng làm bài tập xong rồi đi ngủ, thật ra rạng sáng Hoắc Sơ đã nói sinh nhật vui vẻ một lần.
Nhưng rất rõ ràng, đêm qua Mẫn Đăng mơ mơ màng màng híp mắt nhìn anh căn bản không nghe thấy.
Tóc Mẫn Đăng đã dài ra nhiều, lúc này vừa ngủ dậy mềm mại bồng bồng.
Hoắc Sơ không nhịn được xoa nhẹ một cái, lấy ra một bao lì xì từ sau lưng, “Chúc em luôn khỏe mạnh, bình an vui vẻ.”
“Sao anh biết…” Lúc này Mẫn Đăng mới phản ứng được, “Sinh nhật của em…”
“Một ông chủ tốt có thể nhớ sinh nhật của tất cả nhân viên của mình.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng hé miệng vừa định nói chuyện.
“Nhưng anh không phải ông chủ tốt, anh chỉ nhớ của em.” Hoắc Sơ lại nói.
Mặt Mẫn Đăng đỏ bừng lên.
“Quà sinh nhật.” Hoắc Sơ mỉm cười lấy ra một phong thư từ phía sau.
“Cái gì?” Mẫn Đăng mở phong thư ra, nhìn tờ giấy mỏng manh bên trong, kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.
“Đây là… nhà hàng?”
Ừm.” Hoắc Sơ gật đầu, “Sau này bất kể ăn ngon, ăn không ngon, chua đắng cay, miễn là em nấu, anh ăn cũng sẽ là ngọt.”
Trong nháy mắt hốc mắt Mẫn Đăng đỏ hoe.
Lúc Mẫn Đăng òa khóc thành tiếng, Hoắc Sơ giật nảy mình, vội vàng ôm người vào lòng.
Mẫn Đăng chưa bao giờ khóc như thế.
Hoắc Sơ dỗ người, một lúc lâu Mẫn Đăng mới chậm rãi nín khóc, nhưng cậu khóc dữ quá, hơi không thở được.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, “Em…”
“Yêu anh đúng không, anh biết hết.” Hoắc Sơ ngắt lời cậu, “Đừng nói chuyện, nhanh thở hai hơi đi.”
“… Anh không biết.” Mẫn Đăng nghẹn ngào không dừng được.
Hoắc Sơ đối với Mẫn Đăng mà nói không chỉ mang ý nghĩa là một câu em yêu anh.
Là Hoắc Sơ nắm tay cậu, là Hoắc Sơ cứu được cậu.
Là Hoắc Sơ nói cho cậu biết đi về phía trước, thậm chí là chạy.
Hoắc Sơ có nghĩa là một lần mạng sống của cậu.
Hoắc Sơ còn quan trọng hơn mạng sống của cậu.
Hai người sến sẩm ăn sáng xong, sến sẩm xuống lầu, sến sẩm lên xe.
Toàn bộ không gian xe khép kín, không khí ngọt cũng đang bốc lên sợi đường, ghế dưới mông cũng giống như đang tan ra.
Chương Khâu vừa định ôm lấy người cấp tốc lao tới, một giây sau, y không hề ngờ được mình đột nhiên bay lên trời.
Chương Khâu ngớ ra chớp mắt một cái, phản ứng lại, cúi đầu nhìn Mẫn Đăng ôm mình.
“…”
“Chương Khâu Chương Khâu Chương Khâu!” Mẫn Đăng vừa ôm vừa kêu, cuối cùng phấn khích còn xoay một vòng.
Chương Khâu cao 1m86, cao to.
Gần đây Mẫn Đăng cao lên nhưng cũng chỉ 1m78, so sánh với Chương Khâu giống con khỉ ốm.
Nhưng con khỉ ốm này thực sự bế Chương Khâu lên.
Chương Khâu sững sờ cả buổi, bất lực, “Gọi anh.”
“Chương Khâu Chương Khâu!” Mẫn Đăng căn bản không nghe thấy Chương Khâu đang nói gì.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Chương Khâu bị bế lên, vẻ mặt không nén được giận, nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được, chửi: “Mẹ kiếp mày thả ông đây xuống! Ông đây là đàn ông mạnh mẽ bị mày ôm giống cái gì!”
Mẫn Đăng bị Chương Khâu vả một phát mới tỉnh táo lại, thả người xuống.
Một chốc lát này, Lư Châu Nguyệt và Lý Phong cũng đi tới.
“Đây là anh trai của tớ.” Mẫn Đăng thở hổn hển giới thiệu với họ.
“Anh ruột?” Lư Châu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Anh ruột?” Chương Khâu tự hào, khoác tay lên bả vai Mẫn Đăng, “Cùng một mẹ sinh ra.”
“Hình thể của hai người quả thực như Wolverine và nhện con?” Lư Châu Nguyệt không hiểu nổi cảm thán.
Trong sự nghi hoặc của từng người, mấy người cùng đón xe đến nhà hàng.
Bước vào nhà hàng, Mẫn Đăng mới nhận ra có rất nhiều người cũng đến.
Giống như hầm lộn xộn, cũng may căn phòng rộng, nom không hề chật.
Mẫn Đăng nhìn từng người từng người, như đang nằm mơ, nhiều người thế này đều biết sinh nhậ của cậu, đều tới đây tham dự sinh nhật cậu.
Hoắc Mãn Hoằng, Đào Khương, Dương Chấn Vũ, Ninh Tuệ, Hoắc Úc, Chu Nhất Cương, chủ bếp Đổng...
Còn có Hoắc Sơ bưng bánh ngọt đứng ở giữa đang cười với cậu.
“Đoàng” một tiếng.
Mẫn Đăng giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Lại bị vụn lấp lánh đầy trời rơi xuống che kín mắt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Đám người đồng loạt cười lên lớn tiếng chúc mừng.
Có vụn lấp lánh màu vàng nằm trên lông mi Mẫn Đăng, Hoắc Sơ cúi đầu thổi ra giúp cậu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, mũi đột nhiên cay cay.
“Phong cách Tây này, ai làm vậy?” Chương Khâu nhìn vụn lấp lánh màu tím màu hồng tầm thường đầy trời, phát ra khen ngợi từ đáy lòng.
“Tôi.” Hoắc Mãn Hoằng đứng ra hắng giọng một cái, “Tôi định mua pháo, nhưng lại không được đốt.”
“Đúng đó sinh nhật ngày lễ nên đốt pháo, ầy, bây giờ cũng không được đốt, chỉ cùng ngoại ôn còn có thể đốt.” Chương Khâu vỗ đùi.
Hai người lớn hợp phong tục thường thức, cùng chung chí hướng, lại trò chuyện cùng nhau.
“Sinh nhật vui vẻ.” Hoắc Sơ mở bánh gato cầm trên tay ra.
Bánh ngọt không lớn, chỉ đủ Mẫn Đăng ăn, những người khác không có phần.
Là Hoắc Sơ tự làm.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn, bánh ngọt là hình con thỏ nằm chổng mông lên.
Bánh ngọt giống hệt cái bánh ngọt nhỏ lần đầu tiên Hoắc Sơ đưa cho cậu, nhưng kích thước tăng lên.
Hoắc Sơ dùng đầu ngón tay dỗ dành sờ vành mắt đỏ lên của Mẫn Đăng, “Hôm nay không được khóc, vui vẻ lên chứ.”
“Đàn ông không khóc!” Ninh Tuệ cười bước lên đầu tiên, tặng quà của mình.
Tiếp đó mỗi người đều bước lên, mỉm cười tặng quà của mình.
Những món quà này mang đến cho Mẫn Đăng sẽ là dũng cảm, sẽ là tự tin, sẽ là ấm áp, sẽ là yêu thương.
Mẫn Đăng nhận từng món quà, trái tim cũng đang đập thình thịch, giống như có người liều mạng đánh trống bên trong, tiếng trống làm cho mạch máu của cậu bắt đầu chảy nhanh.
Cậu có bạn bè, cậu có người nhà.
Mùa đông năm ngoái, ngay cả nghĩ Mẫn Đăng cũng không dám nghĩ, cậu sẽ có được những thứ này.
Cũng vẻn vẹn chỉ qua một mùa đông mà thôi.
Cậu đã có được những thứ thuộc về người bình thường.
Không biết Dương Chấn Vũ lại gần lúc nào, nhìn lướt qua, “Ơ, ông chủ Hoắc chưa tặng quà hả.”
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, muốn giải thích.
Vừa hé miệng, cậu đã thấy Hoắc Sơ trực tiếp rút một cái hộp nhỏ hơi mỏng dẹt trong túi áo âu phục.
Một cái hộp vuông không lớn.
“Ít thế này? Cái gì đây?” Dương Chấn Vũ rất tò mò, giật giây nói, “Mẫn Đăng nhanh mở ra nhìn xem.”
Hoắc Sơ cười đẩy Dương Chấn Vũ ra, thấp giọng nói với Mẫn Đăng, “Quay về một mình em xem, không cho họ xem.”
Mẫn Đăng cũng rất tò mò, vật trong tay rất mỏng, cũng thấp giọng, “Cái gì đây?”
Hoắc Sơ ho một tiếng, “Video hướng dẫn học bóng rổ kinh điển.”