Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 15





Editor: Song Ngư
Được rồi, Vưu Ly thừa nhận hình như cô có vẻ không tử tế gì.
Dù sao người ta mới vừa xả thân chắn nước trà giúp cô, anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù không có rung động thì cũng nên cảm động chứ!
Rốt cuộc hôm đó Vưu Ly vẫn kêu trợ ly tặng hai bộ quần áo đưa qua cho anh.
Hôm đó Vưu Ly có nhìn nhãn hiệu, cũng giống như anh trai cô, là đồ thiết kế cao cấp của cửa hàng G. Vì thế cô dựa theo dáng người của anh trai mà chọn hai bộ trắng đen, khiến cô tốn mất mấy tỉ, đau lòng muốn chết.
Từ sau chuyện đó, cuộc sống của Vưu Ly cũng xem như thư thả, cả ngày chỉ đi có 2 chỗ là trường quay và khách sạn, giai đoạn quay trước đã sắp kết thúc, cô sắp phải chiến đấu ở địa điểm quay phim tiếp theo.
Lúc này, official Weibo của "Hòn ngọc bị lãng quên" cũng công bố diễn viên chính và tạo hình nhân vật.
Thế nên fans mới biết đoàn phim mà Vưu Ly nhắc trong video lần trước là thế nào, lập tức để lại lời nhắn bày tỏ chờ mong.
"Giá trị nhan sắc của Ly Muội của mị đúng là trang điểm kiểu nào cũng đẹp, làm sao đây, mị kết nữ giám đốc này!"
"Đừng nói nữa, chỉ ba chữ thôi: Theo đuổi ngay!"
"A a a a a, làm sao đây, Ly Muội đúng là đứng với ai cũng xứng hết trơn, cảm giác cp với Đào Nhiên tốt ghê!"
"Mỗi lần Ly Muội quay bộ phim nào là mị sẽ trở thành fans vợ chồng siêu ngọt ngay, mị tuyên bố, CP Đào Ly đứng thành hàng chính thức bắt đầu!"
"Là lần đầu tiên hợp tác với Đào Nhiên sao, mị yêu cả hai, nhất định sẽ theo đuổi!"
Không chỉ có bình luận mà từ sau khi thông báo trên official Weibo thì tin nhắn của Vưu Ly chưa từng ngừng, cô đã quen rồi, đọc vài lần rồi kêu Nghiêm Quả Quả đăng nhập vào tài khoản của cô rồi trả lời.
Cô không để tâm đến chuyện này, nhưng hình như có không ít người trong phim trường càng nhìn càng cảm thấy hai người rất có cảm giác CP, ngay cả lúc liên hoan cũng không quên trêu ghẹo đến vấn đề này.
Thậm chí Đào Nhiên còn chạy đến trước mặt cô nhiều hơn bình thường, "Sao, fans cũng đều bảo tụi mình xứng đôi đấy, nếu không tụi mình từ diễn thành thật đi!"
Vưu Ly trợn trắng mắt, "Đừng, tôi không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn mình, huống chi anh còn có cô thanh mai của mình nữa đấy."
"Một tuổi mà cũng để ý nữa sao?"
Năm nay Vưu Ly 25 tuổi, Đào Nhiên nhỏ hơn cô 1 tuổi.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Bồ Anh cũng chạy tới tám chuyện với cô, "Chị, anh rể."
"......"
Đây là xưng hô của cô ấy trong bộ phim.
Đào Nhiên quăng một cái nhìn "Ánh mắt của nhóc quả không tệ" cho cô ấy.
Vưu Ly hất cằm, "Tôi cảm thấy hai người cũng rất thích hợp đấy, không sao đâu, để chị lập tức làm chủ gả em cho anh ta nhé."
Cô sờ khuôn mặt nhỏ của Bồ Anh, "Yên tâm, về phía bố mẹ chị sẽ thuyết phục."
Bồ Anh cười hề hề: "Tôi chỉ thích người lớn tuổi hơn thôi."
Đào Nhiên: "....."
Được rồi, tuổi tác của anh ta là một sai lầm.
Vưu Ly nhịn rồi lại nhịn, nhưng không kìm được nữa mà bật cười.
Vốn dĩ ba người hẹn nhau ra ngoài ăn bữa khuya sau khi kết thúc công việc, ai ngờ bố cục cảnh quay nửa chừng xảy ra chút vấn đề, chờ đến khi kết thúc thì đã là hơn 10 giờ.
Mọi người đều mệt mỏi không có tinh thần gì, vì thế thay đồ xong đều trở về khách sạn.
Mấy đồng nghiệp khác đều đi xuống tầng 12, chỉ có mình Đào Nhiên và Vưu Ly đi lên tầng 25.
Tuy rằng hai người cùng ở chung một tầng, nhưng vì đôi khi thời gian có hơi khác nhau nên cũng không thường chạm mặt.
"Đã 1 tháng rồi mà tôi còn chưa đến phòng cô uống ly trà nữa."
Đào Nhiên bỏ tay vào túi quần, chầm chậm đi đằng sau Vưu Ly.
"Thôi đi," Vưu Ly chỉ mặt mình, "Tôi không muốn ngày mai gương mặt giá ngàn vàng này của mình phải xuất hiện trên đầu trang báo với anh đâu."
Đào Nhiên như nhớ tới điều gì, bèn hỏi: "Người đó thật sự là em họ của cô à?"
"Cái gì?"
Đào Nhiên thấy cô rút thẻ phòng ra thì thuận thế dự vào bức tường: "Người đàn ông lần trước bị chụp chung với cô, không phải cô nói đó là em họ cô sao?"
Tiếng "tích tích" vang lên, Vưu Ly đã mở cửa, cô cất thẻ phòng vào, sau đó ngoái đầu sang: "Anh bạn này, tò mò hại chết mèo đấy, ngủ ngon."
"Tích tích" một tiếng, cửa khép lại lần nữa, chỉ còn có bóng hình của một người bị ánh đèn chiếu nghiêng trên bức tường.
*
Khối lượng công việc hai tuần này của Vưu Ly khá lớn, có lẽ cũng là do đến kỳ kinh nguyệt nên eo đau mà lưng cũng mỏi, cả cơ thể như không phải chính mình vậy.
Buổi tối cô kêu Nghiêm Quả Quả hẹn một người mát xa đến, lúc 11 giờ cô về thì đã thấy bà ta đến phòng.
Người mát xa là một dì có vẻ đứng tuổi, kỹ thuật rất chuyên nghiệp, Vưu Ly nằm trên giường thoải mái đến buồn ngủ.
"Dì à, lát nữa dì đi thì cứ đóng cửa lại là được."
Vưu Ly nhớ rõ trước khi ngủ thiếp đi thì có quay đầu nói với dì mát xa câu đó.
Nửa đêm cô bị lạnh mà chợt tỉnh giấc, trên người chỉ có một chiếc choàng tắm dài, duỗi tay với mãi mà không thấy chăn đâu, Vưu Ly xoa mũi rồi nhăn mày dậy bật đèn.
Ánh sáng bỗng chói loá khiến Vưu Ly không kịp thích ứng, nhưng cảnh trượng trước mắt khiến cô choàng tỉnh.
Chiếc chăn màu trắng bị vứt trên mặt đất, được bọc trong gối thành một đống lộn xộn, va li và quần áo bị lục tứ tung, mấy chai lọ trên bàn trang điểm cũng la liệt khắp nơi, ngăn tủ, sô pha, ngăn kéo cũng đều bị lục tung hết một lượt khiến đồ vật bên trong bị ngã dọc ngã ngang.
Phản ứng đầu tiên của Vưu Ly chính là: Có ăn trộm.
Hơn 3 giờ sáng, quản lý khách sạn và nhân viên lên lên xuống xuống, điện thoại của Vưu Ly cũng bị trộm, ngoại trừ thẻ ngân hàng trong bóp tiền còn nguyên thì chút tiền mặt trong đó cũng bay mất.
Hơn nữa, đồ trang sức trên bàn trang điểm, Vưu Ly tính toán thế nào cũng ít nhất phải hơn 30 triệu, cũng được xem như là trộm cắp số lượng lớn, vì thế khách sạn lập tức báo cảnh sát.
Điện thoại đã bị mất, Vưu Ly chỉ nhớ rõ số điện thoại của mình Vương Tỉnh, chuyện này cũng là do Vương Tỉnh sợ cô gặp chuyện gì nên bắt cô phải học thuộc, không nghĩ lúc này đúng là có chỗ để dùng.
Vương Tỉnh cũng gọi điện thoại cho Vưu Thừa rồi lập tức chạy qua.
Vưu Ly khoác đại một cái áo khoác, chun mũi ngồi trên mép giường, ngoài bà dì mát xa thì cô không nghĩ ra còn có ai khác nữa.
"Cô Vưu, rất xin lỗi vì để cô trải qua sự việc này."
"Lát nữa chờ người đại diện của tôi tới thì mấy người giải thích với anh ấy đấy."
Bây giờ Vưu Ly chỉ có cảm giác đầu trở nên nặng nề, trong đầu cô chỉ có một chuyện: Đã lấy hết đồ rồi mà sao lúc đi không đắp chăn lên cho cô chứ?
Chẳng lẽ bởi vì cô chỉ nói đóng cửa thôi sao?
Vưu Thừa tới còn nhanh hơn cả Vương Tỉnh, vừa đi vào thì nhìn thấy Vưu Ly ngay, thấy cô không có chuyện gì mới thở phào một hơi, sau đó duỗi tay xem nhiệt độ nơi trán của cô, tiếp đó lại gấp gáp: "Em bị sốt rồi?"
Đo với nhiệt kế xong: 38.3 độ.
"Ngồi ở đây lâu như vậy rồi mà sao còn không gọi bác sĩ chứ?"
Vưu Ly cũng bị sốt đến choáng người, cái trán nóng bỏng tựa lên trước người của Vưu Thừa, "Vương Tỉnh còn chưa tới, một lát sẽ đến thôi ạ."
Vưu Thừa cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mấy người khác mà đặt cô nằm xuống: "Còn chỗ nào khó chịu không?"
Vưu Ly đang trong kỳ kinh nguyện, hơn nữa cả đêm mùa đông không đắp chăn nên lúc này mới bị cảm lạnh.
Cô lắc đầu, hai mí mắt đang đánh nhau, mệt mỏi rã rời.
Vưu Thừa chắp chăn cho cô, vẻ mặt đầy dịu dàng, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Em ngủ một lát đi, để anh giải quyết."
Anh ấy quay người lại thì lập tức lấy lại sự sắc bén: "Đã kiểm tra camera giám sát chưa?"
Trên camera ghi rõ lúc ban đầu người mát xa đi vào phòng theo Nghiêm Quả Quả, sau đó Nghiêm Quả Quả rời đi rồi Vưu Ly vào phòng. Khoảng 1 giờ sáng, bà ta đi ra khỏi phòng, còn đeo cái túi lúc nãy mang theo, vẻ mặt không hoảng hoảng, dáng đi thoải mái.
Chỉ mặc quần áo lao động và đeo khẩu trang.
Người trong đoàn phim cũng nghe được động tĩnh rồi lục tục đến đây, lúc nhìn thấy Vưu Thừa thì rõ ràng là ngạc nhiên.
Vưu Ly đã ngủ rồi nên Vưu Thừa không để bọn họ vào, chỉ xin nghỉ phép với Đinh Triều Diễn để cô nghỉ ngơi hai ngày.
Đào Nhiên ở cùng tầng với cô, cũng nghe được động tĩnh rồi đến xem, nhưng cũng không thấy người nên quay về.
Lúc Nghiêm Quả Quả nhận được tin thì lập tức liên lạc với bên trung tâm mát xa kia, nhưng đối phương hiện tại cũng không liên lạc được với người mát xa này. Lúc cảnh sát đến nhà bà ta thì phát hiện không có ai, chắc đã chuẩn bị để bỏ trốn rồi.
Vưu Thừa không dám tưởng tượng lỡ như đối phương có tâm tư sai lệch gì, vừa muốn cướp tiền vừa.....
Đồng tử của anh ấy co thắt lại, trong lòng đầy đè nén, đáy mắt tối đen như mực.
Nghiêm Quả Quả đi sau Vương Tỉnh bị Vưu Thừa nạt cho một trận, lúc gần đi còn đặc kêu cô ấy ra ngoài một lát, lúc trở về thì Vương Tỉnh thấy đôi mắt của cô ấy đỏ ửng.
Anh ấy thở dài: "Việc này cô cũng có trách nhiệm, đừng trách sếp tức giận, nếu Vưu Ly có xảy ra chuyện gì thì cô không thể đảm đương nổi đâu."
Nghiêm Quả Quả cắn môi, rơi nước mắt: "Em biết, việc này là lỗi của em, em đang trách đầu óc của mình."
Chị Ly đối xử với cô ấy tốt như vậy, sao cô ấy lại phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy chứ, sao mà cô ấy có thể quay về một mình ngủ cơ chứ?
Vương Tỉnh vỗ vai cô ấy, cũng không nói gì nữa mà vội vàng xử lý đám truyền thông.
Trên mạng đã nhận được tin tức, điện thoại cứ hết người này đến người kia oanh tạc.
Nghiêm Quả Quả dựa theo chỉ thị của Vương Tỉnh, chụp tấm hình gương mặt bị bệnh lúc Vưu Ly truyền nước biển rồi đăng lên Weibo.
Sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn không có sức sống tí nào.
Nhóm fans đau lòng không thôi.
Phó Thời Dục rõ ràng cũng thấy được Weibo, anh cầm điện thoại ở trên bàn chuyển tới chuyển lui, gương mặt hơi sa sầm lại: "Đi điều tra xem tình huống thế nào."
Thường Trật lập tức liên lạc với Nghiêm Quả Quả.
Từ lần "Va chạm" lần trước thì hai người lập tức thêm WeChat, thường thường cũng nói dăm ba câu.
Lúc Nghiêm Quả Quả nhận được tin nhắn thì cô ấy đang chăm sóc cho Vưu Ly, mới giải thích nguyên nhân xong thì Vưu Ly đã tỉnh.
Sau khi truyền dịch thì Vưu Ly cũng đỡ sốt hơn, trên mặt chỉ còn hơi đỏ ửng do mới tỉnh dậy, "Sao thế?"
Cô trợ lý nhỏ đứng trước mặt cô chưa nói được hai câu thì lại khóc, Vưu Ly không ứng phó nỗi, chỉ xuống giường rót ly nước ấm rồi xoa huyệt Thái Dương, "Em mà khóc nữa là chị trừ tiền lương đấy."
Nghiêm Quả Quả lập tức nín khóc.
Sau một hồi lặn lộn thì trời đã tờ mờ sáng, Vưu Ly thấy có hơi đói bụng.
Đồ ăn vặt trong phòng cũng không thích hợp để ăn bây giờ, Nghiêm Quả Quả bèn đứng dậy khoác áo cầm điện thoại lên.
Lúc cô ấy cầm điện thoại thì mới nhớ tới tin nhắn của Thường Trật, đi tới cửa mang giày rồi gửi tin nhắn thoại cho anh ấy: "Chị Ly tỉnh rồi, đang muốn ăn gì đó nên tôi ra ngoài mua cơm cho chị ấy."
Sau đó, Thường Trật gọi điện thoại tới, "Vậy bây giờ cô xuống dưới đi, sếp Phó nhờ tôi ra ngoài làm việc đúng lúc đi ngang qua, để tôi mang bữa sáng qua cho cô, cô đứng ở cổng chờ tôi đi."
Chờ đến lúc Vưu Ly ăn xong chén cháo nóng hổi thì mới nhớ tới: "Khi nãy em nói là ai đưa bữa sáng cơ?"
"Thường Trật đấy ạ, anh ấy bảo ở gần đây nên tiện tay mua cho em luôn." Nghiêm Quả Quả nói không rõ ràng, "Anh ấy còn bảo bây giờ chỉ phải ăn gì đó cho thanh đạm, nên mới mua cháo ạ."
Trước mặt còn bày mấy món ăn kèm thơm ngon, Vưu Ly cảm thấy trợ lý này còn chu đáo hơn sếp cậu ấy nhiều. Đêm qua Vương Tỉnh đã mua một chiếc điện thoại mới cho cô, Vưu Ly mở WeChat lên gửi tin nhắn cho Thường Trật:
"Trợ lý Thường, cảm ơn cháo của anh nhé."
Lần này trả lời có vẻ nhanh hơn, nhưng mà đầu tiên lại gửi đến cái dấu ba chấm, sau đó mới thêm câu "Không cần".
Vưu Ly đang tự hỏi bộ cô nói gì sai sao, Nghiêm Quả Quả bên kia đã nhấp vào một tin nhắn thoại, giọng nói đúng là Thường Trật, người mà cô đang cảm ơn:
"Không cần đầu, tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi, chủ yếu vẫn là sếp Phó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.