Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 25





Editor: Song Ngư



Lúc ngồi vào vị trí, Vưu Ly còn đặc biệt chọn chỗ cách xa anh nhất, bên tay trái của Phó Thời Dục là đạo diễn, bên tay phải là nam chính Chu Bác Văn. Mấy người họ đang rôm rả trò chuyện, trên tay Phó Thời Dục còn cầm một chiếc ly thuỷ tinh, từ cổ tay đến đầu ngón tay thon dài đều trắng ngần sạch sẽ, hệt như là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Lúc này anh đang nghiêng đầu, khẽ mím môi trò chuyện với Chu Bác Văn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ bất cần gợi cảm.
Rõ ràng anh nhỏ hơn Chu Bác Văn cả mười mấy tuổi, nhưng khí chất lại chả thua kém là bao.
Hôm nay ngoại trừ Vưu Ly thì hầu hết các diễn viên khác đều thuộc Duệ Tinh.
Sản phẩm nhà làm được đóng gói từ đầu tới chân tất nhiên phải đưa cho nghệ sĩ nhà mình rồi, lúc trước bọn họ cũng không thể ngờ là Vưu Ly sẽ chấm dứt hợp đồng với Duệ Tinh.
Vưu Ly đang nói chuyện với nữ phụ ngồi kế bên, bất ngờ bị 'cue' nên chưa phản ứng kịp.
Chị gái phòng tài vụ nhìn cô cười, "Vưu Ly em rời Duệ Tinh đúng là tiếc thật, nói nữa, lúc đó chị thấy hình em và sếp Phó trên mạng còn tưởng rằng em đã quen với sếp Phó từ trước rồi đó chớ, sau đó chị còn cảm thấy khó hiểu vì em chấm dứt hợp đồng đột ngột nữa cơ."
Nếu đổi lại là người khác nói câu này thì Vưu Ly đã trở mặt lâu rồi, nhưng chị gái phòng tài vụ này chính là điển hình của người nói mà không suy nghĩ. Rõ ràng không có ý xấu nhưng bởi vì cái miệng không linh hoạt nên đã đắc tội rất nhiều người, Vưu Ly biết cô ấy muốn nói là cô và sếp Phó đã quen nhau từ trước rồi.
Chứ không phải là mấy tầng ý tứ sâu xa mà trên mạng đã lan truyền.
Nhưng dù sao Phó Thời Dục cũng đang ở đây, cô ấy vừa nói xong thì vẻ mặt của đạo diễn thay đổi, đứng lên giảng hoà: "Vưu Ly và sếp Phó biết nhau đúng là tình cờ, ngày đầu tiên sếp Phó đến nhậm chức đã gặp được nữ chính Vưu Ly của chúng ta, cũng xem như là không đụng không quen biết."
Phó Thời Dục hiếm hoi trả lời: "Đúng là rất tình ngờ."
Tình cờ để anh gặp được Vưu Ly.
Nhưng dưới góc độ của Vưu Ly thì lại là chuyện khác:
Anh tình cờ thì tình cờ đi, tự dưng cách hơn nửa cái bàn nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp làm gì?
Tên đàn ông chó chết này còn chưa quên vụ "Vô tình đụng nhau ở thang máy" à?
Vưu Ly cong môi lên, cầm chiếc đũa gắp một con tôm, nhìn trái nhìn phải dưới ánh đèn phản chiếu:
"Có lẽ khoảng thời gian đó tôi ăn hơi nhiều tôm nên mắt bị chột, đụng trúng người không nên đụng."
Chỉ với một câu của cô đã thành công khiến mọi người im lặng, ai nấy nhìn nhau, cả bàn lặng ngắt như tờ, bầu không khí hết sức kỳ dị.
Trong mắt Phó Thời Dục đầy sự lạnh lẽo, anh cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, thế là bỗng bỏ đũa xuống:
"Em không thể để tôi ăn một bữa ngon miệng được hay sao?"
Vưu Ly liếc anh một cái, nở nụ cười: "Sếp Phó còn trẻ nhưng răng đã không tốt vậy rồi à."
"....."
Mấy người ngồi ở đây không dám ngẩng đầu lên, Chu Bác Văn và Tào Khuê ngồi bên cạnh Phó Thời Dục là hai người đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ quanh người anh giảm mạnh xuống, người ngồi bên cạnh hai người nghiêm túc tới độ khiến hai người không dám chớp cả mắt.
"Sếp Phó, nếm thử món ăn đặc sản của nhà hàng này xem."
Chu Bác Văn đặt tay trên đĩa quay của bàn ăn, không tiếng động ra hiệu cho Vưu Ly.
Vưu Ly nhìn đĩa "Sườn heo ma lạt" trước mặt anh, hết sức chân thành hỏi: "Sếp Phó có cần tôi gọi một ly trà thanh nhiệt cho anh không?"
Chu Bác Văn: "....."
Xin lỗi, anh ấy cố gắng hết sức rồi.
"Được rồi."
Trong sự yên lặng, Phó Thời Dục bỗng cong môi đứng lên, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
Tận đến khi anh rời đi thì chị gái phòng tài vụ mới dám ngẩng đầu lên, vỗ ngực nói: "Đúng là sợ quá đi mất, sắc mặt vừa rồi của sếp Phó, chị thật sự sợ anh ấy không kìm được đến đánh em luôn đấy, Vưu Ly à, sao em dám nói thế?"
"Không sao đâu ạ," Vưu Ly cúi đầu ăn miếng rau xanh, nói: "Dù sao em cũng đâu phải nghệ sĩ của Duệ Tinh, đâu có sợ bị anh ấy sa thải như bọn chị đâu."
Mọi người gật gù, hình như cũng rất có lý.
Cơm nước xong, lúc Vưu Ly dẫn trợ lý đến bãi đỗ xe thì vô tình gặp được Phó Thời Dục.
Tên đàn ông chó chết đang cúi đầu dựa vào xe của cô, hình như tâm trạng rất tệ.
Nhưng mà cảnh tượng này trông hơi quen quen.
Vưu Ly nhớ tới lần trước ở thành phố Z, lúc cô dẫn Mộ Dư Khanh đi ăn cơm thì Phó Thời Dục cũng đứng ở bãi đỗ xe chờ cô như thế.
Lần trước anh đến tìm cô làm gì ấy nhỉ, ồ đúng rồi, để xin lỗi.
Vì thế Vưu Ly xách túi, lúc anh nhìn thấy cô thì bước nhanh tới:
"Sao đấy? Sếp Phó lại tới xin lỗi tôi à?"
Cô không đợi Phó Thời Dục phủ nhận thì đã nói tiếp:
"Con người anh ba ngày hai bữa lại tới nói xin lỗi, ai không biết còn tưởng lời xin lỗi của sếp Phó không đáng giá nữa đấy."
"......"
Không thể nói chuyện được.
Phó Thời Dục xoa ấn đường, anh cảm thấy tảng đá trong lòng vừa mới hạ xuống lại nhấc lên khiến anh không tài nào thở nổi.
Anh bỗng yên lặng khiến Vưu Ly không định hỏi gì thêm, cô kêu Nghiêm Quả Quả mở khoá xe, còn mình thì đến bên cửa phụ, nở nụ cười xinh đẹp:
"Sếp Phó, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh làm ơn nhường đường được không, anh đứng đây chặn cửa xe của tôi đấy."
Phó Thời Dục đứng yên, nhìn cô hai giây rồi cũng lên tiếng: "Một tuần."
"Hả?"
"Đã bảo cho em một tuần suy nghĩ, em suy nghĩ đên đâu rồi?"
Phó Thời Dục nhấc chân về, giọng nói nặng nề: "Em nên hiểu Duệ Tinh mới là lựa chọn tốt nhất của em, nếu lúc trước em có ý định gia hạn hợp đồng thì chứng minh em cũng cân nhắc mặt lợi & hại, vì vậy chẳng phải em cũng muốn tiếp tục ở lại Duệ Tinh sao?"
Nhìn xem, nhìn xem, tên đàn ông chó chết này lại không định làm người nữa rồi.
Vưu Ly rất muốn biết rốt cuộc là ai cho Phó Thời Dục sự tự tin thái quá này?
Cô kéo cửa xe ra, lông mày khẽ nhếch đầy quyến rũ: "Không cần một tuần, chỉ cần một ngày là tôi đã suy nghĩ xong rồi."
Trong ánh mắt toả sáng của Phó Thời Dục, ý cười bên môi của Vưu Ly càng thêm xinh đẹp:
"Đương nhiên là không về rồi, tại sao phải về chứ? Vưu Thừa là anh trai tôi, ngay cả đứa ngốc cũng biết tôi chắc chắn thân với anh trai hơn rồi."
Cô vừa nói xong thì nụ cười cũng tắt ngấm, đóng cửa xe cái rầm, động tác mạnh mẽ hết sức lưu loát.
Phó Thời Dục: "......"
Cô gái này, đúng là không thể nói chuyện được.
Nghiêm Quả Quả dè chừng bước lên, nhè nhẹ kéo ghế điều khiển ra: "Sếp Phó, anh......."
Phó Thời Dục lùi sang bên cạnh vài bước, anh sống 26 năm trời, khoảng thời gian trò chuyện với Vưu Ly là lúc anh mệt mỏi nhất.
Nghiêm Quả Quả lên xe, còn chưa kịp khoá xe lại thì cửa sau xe bỗng có người mở ra, Phó Thời Dục đứng trước cửa xe khiến cô ấy sợ hãi hét lên một tiếng, "Sếp Phó, anh anh anh....."
"Ra ngoài!"
Phó Thời Dục không kiên nhẫn, giọng nói đầy lạnh lẽo.
Nghiêm Quả Quả thậm chí không dám ngoái đầu hỏi ý kiến của Vưu Ly mà đã vội vàng mở cửa chạy xuống xe.
Vưu Ly: "......"
Rốt cuộc em là trợ lý của ai thế hả?
"Phó Thời Dục, anh làm gì đấy?"
Mặc dù cả người của Phó Thời Dục đầy lửa giận, nhưng Vưu Ly lại không hề sợ hãi, đôi mắt sáng ngời đối diện với anh.
"Em cũng đối xử với người khác vậy sao?"
Phó Thời Dục đè nén cơn giận, "Cũng dùng thái độ này với người khác sao?"
"Sếp Phó cũng đối xử với người khác không lễ phép đến thế sao?"
Vưu Ly ngồi trên xe, đôi chân dài khép lại, xương cốt mềm dẻo vắt ngang trên đầu gối, lông mày khẽ nhăn lại, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Không biết vì sao khi Phó Thời Dục nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ không hề che giấu của cô thì bỗng buồn cười, ngoài Vưu Ly ra thì 26 năm qua không ai dám không nể mặt Phó Thời Dục như thế.
Anh ngẩng đầu, một tay nắm cửa xe, trong mắt là ý cười nhạt, "Vưu Ly, khi nào em nói chuyện có thể thành thật chút đây?"
Mà câu trả lời của Vưu Ly đúng thật không phụ sự mong đợi của mọi người:
"Chờ chừng nào sếp Phó anh có thể làm người được thì tôi cũng thành thật ngay ấy mà."
"......"
Nụ cười nơi đáy mắt của Phó Thời Dục biến mất tăm, anh biết mình không nên nói nhiều.
*
Nửa tháng quay phim "Hòn ngọc bị lãng quên" cũng nhanh chóng kết thúc, cảnh kết là nữ chính Lý Mạt lẻ loi trở về quê nhà sau khi mất đi mẹ và chia tay với người mình yêu, cô chỉ để lại một bức thư duy nhất cho bố mẹ ruột của mình:
"Con nghĩ, con không phải là hòn ngọc quý trên tay hai người, cũng không phải là hòn ngọc bị chìm trong biển khơi mà hai người tìm kiếm nhiều năm. Nếu có thể, con hi vọng mình chỉ là một hòn ngọc bị lãng quên, theo thời gian sẽ dần biến mất trong ký ức của hai người."
Đây chính là kết thúc của hơn ba tháng quay "Hòn ngọc bị lãng quên".
Tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác, đạo diễn cầm loa hô, "Nhanh chóng dọn dẹp về lại Di Thành thôi, tiệc đóng máy đêm nay tôi mời!"
Bởi vì kết thúc vào buổi sáng nên hầu hết diễn viên đều không định tiếp tục ở lại, vì vậy Đinh Triều Diễn quyết định đặt bữa tối ở Di Thành.
Các nhân viên nhanh chóng chụp hình lưu niệm rồi dọn dẹp đạo cụ.
Sau khi tất cả nhân viên chụp hình chung thì Vưu Ly nhắn tin cho Chung Diệc Li:
"Tiệc đóng máy đêm nay, đừng bảo tao không nói mày biết."
Từ sau khi Chung Diệc Li kể chuyện cô ấy thích Đào Nhiên cho cô nghe thì cô ấy thường bảo Vưu Ly chụp hình quay phim gửi cho cô ấy xem, còn trăm ngàn lần dặn dò bảo lúc đóng máy nhất định phải báo cho cô ấy biết.
Buổi tối nhân viên đoàn phim đều có mặt đông đủ, ngoại trừ Chung Diệc Li vội vã chạy tới thì còn có khách không mời Giang Miên cũng đến tham gia tiệc đóng máy với bọn họ.
"Chào mọi người, tôi là bạn của Đào Nhiên, nghe nói hôm nay mọi người đóng máy, đúng lúc tôi cũng ở gần đây nên mang quà đến chúc mừng!"
Cô ta nhấc bánh kem trong tay lên, nở nụ cười động lòng người.
Trong giới đã biết được tin đồn của Đào Nhiên từ lâu, bên ngoài thì bảo là bạn của Đào Nhiên, nhưng ở đây cũng có nhiều diễn viên quen biết với Giang Miên như Vưu Ly, bởi vậy cũng có không ít người biết được chuyện này.
Đào Nhiên lại không cho cô ta mặt mũi, lạnh lùng cất tay về, đợi lúc mọi người đi cắt bánh kem thì hỏi: "Sao cô lại đến đây?"
"Không phải cô bị bố mẹ cấm túc rồi sao?"
"Ông nội của tôi bị bệnh, trong khoảng thời gian này bố mẹ phải thường xuyên đến bệnh viện nên tất nhiên không thể ở nhà ở suốt được."
Vưu Ly ngồi ở một bên hết sức phối hợp với Chung Diệc Ly đồng thời bĩu môi, trái tim của con nhỏ Giang Miên này cũng lớn ghê, ông nội mình bị bệnh nằm viện mà cô ta còn có thể chạy đến chỗ họ trò chuyện vui vẻ thế này đấy.
Trong khoảng thời gian này Chung Diệc Li cũng đã hỏi thăm rõ ràng, Giang Miên và Đào Nhiên vốn chỉ do ông nội Giang thoả thuận, bên nhà họ Đào còn chưa gật đầu. Mà Đào Nhiên càng không có kiên nhẫn với Giang Miên, còn về phần Giang Miên, nhìn dáng vẻ thì cô ta chỉ muốn lợi dụng gia thế và mối quan hệ trong giới giải trí của Đào Nhiên mà thôi.
Vưu Ly đang nghiêng đầu nói chuyện với Chung Diệc Li thì Giang Miên bỗng ngồi xuống bên cạnh cô, nghịch bánh kem trong dĩa, "Vưu Ly, bạn cô đúng là biết nhìn xa trông rộng đấy."
Không phải Giang Miên không phát hiện ánh mắt Chung Diệc Li luôn dõi theo Đào Nhiên cả đêm nay, tuy rằng cô ta không thích Đào Nhiên, cũng không định ở bên anh ta, nhưng từ nhỏ đến lớn Đào Nhiên luôn cần phải gắn cái mác của cô ta lên người.
Vưu Ly vỗ nhẹ vào đôi chân định đứng dậy của Chung Diệc Li, cô cắm một miếng trái cây lên bánh kem, "Cô cũng đâu có tệ, tình yêu còn lớn hơn trời, ông nội mình bị bệnh mà cũng không quên vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm người yêu nữa."
"Tôi cũng đâu phải là anh người yêu gì."
Không biết khi nào Đào Nhiên đã đứng đằng sau ba người, đôi mắt hoa đào chớp nháy, nụ cười cực kỳ giống cậu ấm bừa bãi như hồi Vưu Ly mới quen anh ta.
Giang Miên cắn môi: "Anh Đào Nhiên, anh nói gì vậy, không phải ông nội đã đính hôn từ bé cho hai tụi mình rồi hay sao?"
Nụ cười của Đào Nhiên càng tươi, nói chuyện cà lơ phất phơ: "Lúc trước ngay cả nói là thanh mai trúc mã thì cô cũng khó chịu, sao bây giờ lại đồng ý hôn ước này rồi?"
"Có phải là có việc muốn tìm anh Đào Nhiên của cô không?"
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Giang Miên, Vưu Ly khẽ nhíu mày, hình như Đào Nhiên luôn biến mình thành một thiếu gia đa tình ở trước mặt Giang Miên.
Giang Miên ở bên kia khẽ thì thào, mà Vưu Ly cũng chẳng có hứng thú.
Vưu Ly và Chung Diệc Li nói một tiếng, hai người định đi sang bàn ăn bên kia thì bỗng Giang Miên lại thay đổi mục tiêu.
"Vưu Ly, tôi biết cô là người giở trò trong bữa tiệc sinh nhật lần trước."
Cuối cùng còn hại cô ta bị bố tát một cái, không thể hiểu sao bố mẹ cô ta lại không nghe lời cô ta nói mà trái lại đi tin một người ngoài cơ chứ.
"Tôi biết, là cô nhét hai chiếc lắc tay vào trong túi xách của tôi đúng không!"
Vưu Ly vỗ tay, ngoái đầu lại, "Ừ, đúng đó, là tôi nhét."
"Anh Đào Nhiên, anh, anh nghe cô ta nói kìa, dây chuyền vốn đâu phải do em lấy, là do cô ta hãm hại em, là do cô ta tự biên tự diễn!"
Giang Miên tức giận, lập tức mách lẻo với Đào 1 Nhiên, thậm chí còn cất cao giọng.
Mọi người bên kia đang cắt bánh kem và vui đùa, còn mấy người bọn họ thì lại yên lặng như ở trong thế giới khác vậy.
Đào Nhiên như không nghe thấy lời Giang Miên nói, hờ hững đáp: "Tôi nghe được."
Giang Miên không cam lòng, quay đầu hỏi tiếp: "Còn nữa, cô bảo cô tặng tôi dây chuyền nhưng quà cô tặng vốn không phải là dây chuyền."
"Đúng vậy, tôi vốn đâu có tặng dây chuyền gì đâu," Vưu Ly nhìn cô ta, an ủi nói: "Có điều cũng đeo trên cổ cả, cũng không khác nhau là bao. Khăn lụa bị cắt nát rồi cũng không sao, cô đừng khó chịu, lần sau tôi sẽ tìm thử xem có cái giống vậy không rồi mua lại cho cô."
"Cô!"
Lần đầu tiên Giang Miên thấy có người như vậy, nhận lỗi mà vẫn có thể kiêu ngạo được như thế. Cô ta trợn tròn đôi mắt, "Ba mẹ tôi còn bắt tôi xin lỗi cô nữa, tôi nên chụp dáng vẻ khi nãy của cô cho bố mẹ tôi xem, cho fans của cô nhìn!"
Chuyện ở bữa tiệc sinh nhật lần trước Thường Lật có kể cho Chung Diệc Li nghe, bởi vậy bây giờ cô ấy vừa xem kịch vừa buồn cười.
Với cái chỉ số IQ này, chắc ông nội Giang phải chết 800 lần quá.
Vưu Ly không còn hứng nghe nữa, vỗ Chung Diệc Li ý bảo đổi chỗ ngồi, lúc cô đứng dậy thì đôi môi đỏ cong lên đầy quyến rũ: "Ồ, cô muốn cho fans tôi ngắm nhìn vẻ đẹp 360 độ không góc chết của tôi hả? Khi nào tôi rảnh thì sẽ báo cô một tiếng, làm phiền cô đến đây chụp nhé."
"......."
Giang Miên nghe xong thì sửng sốt, Vưu Ly lại mặt dày thế sao?
Bởi vì có mặt Giang Miên nên Chung Diệc Li cũng không mấy hứng thú nữa, ngày mai còn công việc nên cô ấy dứt khoát bay chuyến sớm hơn rời đi giữa chừng.
Bởi vì trong khoảng thời gian này cứ bận rộn làm việc, tiệc liên hoan vì muốn mọi người vui vẻ nên có đủ rượu vang đỏ, rượu trắng và tất cả loại bia. Ngoại trừ diễn viên nữ ra thì hầu hết mấy người đàn ông ở đây đều uống, chơi đến quên đường về.
Sau khi quá chén thì có người vung tay, âm thanh cũng dần lớn hơn, sau đó không biết ai vấp phải mà khiến chai rượu rơi nát đầy trên mặt đất. Vưu Ly còn chưa kịp kêu người phục vụ vào dọn dẹp thì bỗng Bồ Anh nhào tới khiến cô ngã xuống đất. Vật nhọn đâm vào khiến cô chảy máu......
Lúc ấy trong đầu Vưu Ly, ngoại trừ đau đớn ra thì còn có một suy nghĩ, may mà mặt cô không chạm đất, nếu không là hết dựa vào mặt kiếm tiền được rồi.
Gần đến 11 giờ đêm, mọi người khi nãy còn uống say sưa thì bây giờ đã tỉnh táo hẳn, khuỷu tay của Vưu Ly bị mảnh thuỷ tinh đâm vào, miệng vết thương có hơi sâu nên máu cứ chảy ra, nhuộm đỏ cả áo.

Song Ngư: Bộ truyện vừa dài số chương vừa dài chữ nhất trong tất truyện đang đào trong nhà T.T Edit muốn gớt nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.