Cũng may thoạt nhìn Quý Duệ cũng không định rối rắm với vấn đề này, hắn cho Phúc Quý lui ra, mới nói với Diệp Ngọc: “Lại đây mài mực cho ta.”
Diệp Ngọc nhìn thoáng qua băng vải trên tay hắn, hành lễ đồng ý rồi đi qua.
Cái chuyện mài mực này nàng làm cực kỳ thành thục tự nhiên, trong thư phòng nhất thời yên lặng không tiếng động, Quý Duệ không hề nhắc nửa câu đến chuyện Vân Uyển, thật giống như hắn kêu Phúc Quý đi mời là để cho Diệp Ngọc đến đây.
Không biết có phải ảo giác hay không, tầm mắt Diệp Ngọc không nhìn về phía Quý Duệ, nhưng lại cảm thấy hình như hắn viết tờ này rất lâu, đang nghĩ ngợi, Quý Duệ đã buông bút xuống.
Diệp Ngọc biết tiếp theo nói đến chuyện chính, cũng nâng tinh thần lên.
“Ngươi biết vì sao ta không truy cứu chuyện sân khấu không?” Bất ngờ là Quý Duệ không nói chuyện Vân Uyển, nhưng lại nói về chuyện ngày đó.
Ngón tay Diệp Ngọc hơi hơi cuộn tròn lại, rũ mi giấu đi tâm tư: “Diệp Ngọc không biết.”
“Không biết?” Quý Duệ cầm bàn tay đang mài mực của nàng, ngừng động tác nàng lại, “Nếu ngươi đã nhìn thấy hắn, thì sao lại không biết?”
Nàng cảm nhận được bàn tay Quý Duệ trên tay mình hơi cọ xát, chỉ cảm thấy cả người đều cứng nhắc, cái từ “Hắn” kia, nàng cũng đoán được là ai, xem ra Quý Duệ cũng thấy Lâm Phong.
Quý Duệ vừa thấy biểu cảm nàng thì đã hiểu rõ, động tác trên tay cũng dùng sức hơn: “Đường đường là tướng quân của một quốc gia, thế mà cải trang thành một con hát, chỉ vì thấy người tình cũ. Hơn nữa ngươi cũng nhận ra, thật đúng làm người khác cảm động, còn hay hơn so với hí khúc đang diễn trên sân khấu đúng không?”
Diệp Ngọc không còn lời nào để nói, Lâm Phong cải trang đến tướng phủ là thật, bản thân liếc mắt một cái cũng nhận ra là thật, điều này khiến người khác không khỏi tưởng rằng đây là sự thật.
Nàng càng trầm mặc, Quý Duệ càng tức giận, hắn kéo người đang trầm qua mặc ngồi xuống đùi mình, nâng cằm nàng đối diện với mình.
“Ngươi cam chịu sao? Hay là các ngươi vẫn luôn thông đồng trong tối? Hắn nghĩ đến cái ý gì? Cảm thấy ta sẽ hưu ngươi để các ngươi cao chạy xa bay? Diệp Ngọc, chẳng lẽ ngươi đã quên? Diệp gia ngươi diệt môn, Lâm Phong hắn cũng góp phần không nhỏ đâu, dù là như vậy, ngươi vẫn nhớ hắn mãi không quên sao?” Quý Duệ nói một câu, biểu cảm lại lạnh hơn một chút.
Vẻ mặt Diệp Ngọc hơi đổi, nàng không ngờ Quý Duệ tự bổ não ra cái tuồng kịch này, còn nhắc đến chuyện cũ năm xưa.
“Ta không quên, cũng không lui tới với Lâm tướng quân.” Nàng vốn định để Quý Duệ đoán xem, nhưng nhớ đến mục đích hôm nay, cuối cùng vẫn giải thích một câu.
Vốn tưởng rằng Quý Duệ chắc chắn sẽ khinh thường câu giải thích này, nhưng sau khi nói xong, lại cảm giác được khí thế khiếp người của đối phương thật sự tan đi. Nàng không thể tin được, có thể ư?
“Chuyện này, ngươi đừng quản.” Cuối cùng Quý Duệ buông lòng bàn tay đang siết cằm Diệp Ngọc, nhưng vẫn giữ động tác ôm lấy Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc vừa nghe đã hiểu hắn biết mình phái Diệu Tình đến hiện trường kiểm tra, khó trách tin lời mình nói dễ dàng như vậy.
“Đại nhân, ngài muốn xử lý Vân Uyển cô nương như nào?” Cuối cùng nàng đẩy đề tài đến vấn đề chính, biết giả ngu với Quý Duệ cũng vô dụng, Diệp Ngọc hỏi rõ ràng.
Quý Duệ dường không đặt Vân Uyển vào trong lòng: “Xử lý nàng?” Khi hỏi lại, ngược lại hắn còn cười lên, “Nếu Quý Ninh dám vì nàng mà quyết đoán thách thức ta, thật ra ta có thể cân nhắc chấp nhận nàng. Nhưng, nó có thể ư?”
Sắc mặt Diệp Ngọc cứng đờ, đúng vậy, Quý Ninh ưu tú thì ưu tú đó, nhưng đúng thật là thiếu sự quyết đoán.
“Nói vậy, Hà Thủy Dao cũng coi như có cách dạy con phải không?” Quý Duệ dường như đang cố ý khiến thần kinh Diệp Ngọc đau đớn, “Nếu không có nàng ta dốc lòng dạy dỗ, Quý Ninh được ngươi nuôi nấng, có lẽ sẽ không thành như vậy đâu nhỉ?”
Cuối cùng Diệp Ngọc không thể bình tĩnh được, nàng đột hiểu rõ, Quý Duệ vẫn luôn biết, biết tính tình Quý Ninh có nhân tố Hà Thủy Dao cố ý dẫn đường, nhưng lại mặc kệ cho mọi chuyện phát triển đến hôm nay.
Nhận thức được điều này khiến Diệp Ngọc không đè thể cơn tức giận lại được, cắn răng muốn đứng dậy, rồi lại bị Quý Duệ ấn về.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là người gỗ không biết tức giận, kết quả….. Lại là vì Quý Ninh.”
Trong mắt Quý Duệ tràn ngập sự tức giận không thể giải thích được, nhưng giờ phút này Diệp Ngọc càng tức giận hơn, không rảnh để phân biệt, sự ghê tởm cực độ khiến nàng không muốn diễn trò nữa, chỉ muốn rời xa người đàn ông này, nhưng lại không thể tránh thoát sự giam cầm của đôi tay kia, điều này khiến nàng sắp sụp đổ.
“Quý Duệ! Đó cũng là con ngươi! Là đích trưởng tử duy nhất của tướng phủ, ngươi hận ta, nhưng hủy hoại nó thì ngươi có lợi gì?”
Diệp Ngọc không nhịn được mà chất vấn, ngực nàng vì tức giận và khó thở mà phập phồng kịch liệt, đôi mắt luôn bình tĩnh ngày thường giờ phút này thế nhưng lại tỏa sáng.
“Ngươi đào tim đào phổi cho nó,” vẻ mặt hắn trào phúng, “Diệp Ngọc, rốt cuộc khi nào ngươi mới hiểu, dù ngươi đối xử tốt với nó như nào, thì với nó mà nói, ngươi cũng chỉ là nỗi xấu hổ còn tồn tại, là chướng ngại vật trên cuộc đời nó mà thôi!”
“Ngươi câm miệng!” Diệp Ngọc bị chọc trúng vết sẹo lập tức giãy giụa lên, không tránh thoát được nên hơi khó thở, “Ngươi buông ta ra!”
Biểu cảm Quý Duệ bỗng trở nên kỳ quái, vốn dĩ Diệp Ngọc cũng không nhận ra, mãi đến khi dưới chân đụng đến một vật cứng, biểu cảm cứng đờ dừng động tác lại, hô hấp của Quý Duệ nặng nề bên tai, biết cái này có ý nghĩa gì, Diệp Ngọc không thể tin được nhìn vào ánh mắt hắn.
Trong mắt Quý Duệ hiện lên sự chật vật, hắn thô lỗ đẩy Diệp Ngọc ra: “Cút!”
Diệp Ngọc bị đẩy suýt nữa ngã xuống, nàng cảm thấy hơi buồn cười, cái thời điểm này còn có thể động dục, Quý Duệ thật đúng là…
Sau khi nàng đứng vững thì sửa sang lại quần áo, lại khôi phục tư thái thường ngày.
“Diệp Ngọc cáo lui.”
Quý Duệ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nàng, mãi đến khi nàng ra khỏi thư phòng, mới tức giận gạt toàn bộ đồ trên bàn xuống đất.
Phúc Quý ở cửa nghe thấy tiếng vang rầm rầm bên trong phòng, sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mình hiểu sai ý? Đại đương gia cũng không muốn gặp phu nhân?