Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 17



Cố Dật Trần mang đĩa xiên nướng đến kịp thời chữa cháy, Diệp Đằng may mắn thoát nạn.

Một cái bàn dài căn cứ theo độ tuổi chia làm hai bên, một bên người trưởng thành, bên còn lại là trẻ vị thành niên. Đào Dã ngồi chéo hướng của cô. Anh ăn không nhiều, nhưng tay nghề của anh không hề tồi, nhìn bộ dáng như thường xuyên nướng BBQ.

"Aizz, anh có thấy lúc này giống như được trở lại trong đội không?" Cố Dật Trần hình như đã ăn xong, hai tay đặt sau đầu, tư thế thoải mái: "Tay nghề của anh một chút cũng chẳng kém đi."

Đào Dã không phản ứng, một lát sau mới "Ừ" một tiếng.

"Tuổi trẻ thật tốt." Cố Dật Trần nhìn mấy đứa trẻ đối diện vẫn còn đang chiến đấu, nhớ về lúc anh ấy với vào đội. Lúc ấy anh cũng giống Phùng Thiên, đánh nhau suốt ngày, tính cách quái gở. Đào Dã cũng không giống như bây giờ suốt ngày trưng cái mặt khó chịu ra, khi đấy anh thế nào nhỉ?

Tràn đầy năng lượng, hăng hái, sắc sảo.

Cố Dật Trần đột nhiên hỏi: "Sao anh lại trở nên thế này?"

"Tôi thế nào?" Đào Dã ngửa về phía sau, tụa lưng vào ghế.

"Già rồi."

Cố Dật Trần nhìn ánh mắt của anh không hề gợn sóng, không hề tức giận, thật khác. Nếu là trước kia thì Cố Dật Trần sẽ bị đánh một trận tơi bời.

Đào Dã nhàn nhã đứng dậy, nhân tiện nói với mọi người: "Tí nữa chuyện rửa bát Cố Dật Trần nói nó sẽ phụ trách."

"Wowww!"

"Ông chủ vạn tuế!"

Cố Dật Trần: "..."

Thay đổi cái con khỉ. Quả nhiên anh vẫn là Đào Dã ngày xưa, cho dù anh 58 tuổi cũng sẽ không thay đổi, huống chi anh chỉ mới 24. Ma quỷ vẫn là ma quỷ...

Diệp Đằng thích ăn bánh, nhưng ăn hơi chậm cho nên cuối cùng chỉ còn cô với Phùng Thiên ngồi ăn. Cô ăn xong bánh mật, cảm thấy mỹ mãn nhìn xem còn hay không, phát hiện ra chỉ còn một xiên thịt dê cuối cùng.

Phùng Thiên thấy cô tìm đồ ăn, nghĩ rằng cô ăn không no, thấy chỉ còn một xiên thịt dê, tốt bụng đẩy đến cho Diệp Đằng.

"Tôi không ăn thịt dê." Diệp Đằng lại đẩy trở lại.

Phùng Thiên cho rằng cô không thích đồ mình đưa, trong lòng thấy bực bội, cậu ta đã đưa món mình thích nhất cho cô! Người con gái này có nhầm hay không?

"Tôi đưa cho cậu, cậu ăn đi! Sao cậu cứ muốn đối nghịch với tôi?"

Diệp Đằng nghe cậu ta nói vậy cảm thấy bực mình: "Cậu có bệnh à? Tôi nói tôi không ăn thịt dê, không nghe thấy?"

Lâm Mạt nhìn hai người, run bần bật, hai người họ có thể không cãi nhau một ngày không? Cô ấy thật sự sợ hai người họ hăng máu mà xông vào đánh nhau một mình cô ấy không cản được.

Lúc này hai người họ cậu một câu tôi một câu thì có một cánh tay vươn qua lấy xiên thịt dê cho vào trong miệng, sau đó coi như không có gì đi ra ngoài.

Diệp Đằng:???

Phùng Thiên thấy người vừa rồi lấy là Đào Dã, không dám lên tiếng, còn nói thầm một câu: "Cho cậu ăn cậu không ăn bây giờ thì hết rồi."

Cố Dật Trần đang đứng một bên nhìn hai người cãi nhau, cảm thấy rất thú vị, kết quả Đào Dã đi qua lấy đi xiên thịt làm bọn nó bình tĩnh lại.

Lúc nãy còn nói không ăn sao bây giờ lại lấy đồ ăn của bọn trẻ con?

"Không sao. Nếu Đằng Đằng muốn ăn tí nữa anh sẽ nướng cho." Cố Dật Trần cười: "Đằng Đằng của chúng ta ăn rất khỏe nha!"

"..." Diệp Đằng không còn lời gì để nói.

Cô đã nói 800 lần là cô không ăn thịt dê sao không ai nghe cô nói. Mà Cố Dật Trần cũng thật là, lần trước ăn cơm cùng cô cũng đã nói một lần rồi mà.

Cô nhớ đến hành động lúc nãy của Đào Dã, anh vì nhớ rõ nên mới giả vây cho cô sao? Diệp Đằng phỏng đoán, lại thấy mình thật sự quá tự mình đa tình, nói không chừng chỉ là do anh đói bụng.

Lúc nói đến việc rửa bát, mọi người đều hào hứng ủng hộ là thế, bây giờ đều đi theo hỗ trợ, đồ cần rửa không ít nhưng người nhiều lực lượng lớn, rất nhanh đã rửa xong.

Căn biệt thự có rất nhiều thứ để chơi: bida, game,... còn có bàn mạt chược. Mọi người tản ra để chơi, Cố Dật Trần và Phùng Thiên chơi game, còn Lâm Mạt và Diệp Đằng bị các chị kéo đi hát karaoke.

Có thể là do lúc nãy ăn nhiều bánh mật, Diệp Đằng cảm thấy hơi tức bụng: "Tớ đi ra ngoài đi dạo một chút."

Lâm Mạt gật đầu.

Từ lúc ăn xong đã không gặp Đào Dã, cô đi dọc hành lang, đi ngang qua chỗ hút thuốc thấy anh đứng dựa tường.

Anh giương mắt thấy cô gái nhỏ, vội dụi tàn thuốc: "Tìm tôi?"

"Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi." Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Diệp Đằng định nói với anh hút thuốc không tốt nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách gì để quản anh.

"Sao không đi chơi?"

"Ăn nhiều quá, muốn đi dạo một chút." Diệp Đằng xoa bụng, đầu vừa mới bị cánh tay anh cọ qua làm tóc xù hết lên, giống như một tên ngốc.

Đào Dã nghe thấy cô nói lời này liền bật cười, thấy phòng bida: "Có chơi bida không?"

"Không đâu." Diệp Đằng theo anh đi vào.

Đào Dã tìm gậy chơi bida: "Muốn học không?"

"Có, anh dạy tôi đi."

"Vậy cô đưa ảnh lúc nãy chụp cho tôi xem." Đào Dã thuần thục bôi lơ bida, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô.

"Tôi không học." Diệp Đằng quyết đoán: "Cái này là anh bắt nạt người khác."

"Tôi bắt nạt cô?" Đào Dã tùy tay khai bóng, thay đổi vị trí đứng: "Tôi chưa bao giờ bắt nạt..." Anh nghĩ nghĩ, tiểu quỷ này không cho anh gọi là mình là trẻ con.

Anh khom lưng nhanh chóng đánh bóng, tiếng cạch cạch của bóng chạm vào nhau vang lên. Cuối cùng Diệp Đằng nghe anh gọi mình là: "Bạn nhỏ."

"Tôi chưa bao giờ bắt nạt bạn nhỏ."

Diệp Đằng ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn sườn mặt của anh: "Năm 16 tuổi anh thích được mọi người gọi là bạn nhỏ à?"

"16 tuổi..." Đào Dã dường như nghĩ về chuyện gì đó xảy ra thật lâu: "Không thích."

Thiếu niên nổi danh trong giới, hồi ấy phàm là ai hiểu biết một chút về đua xe cũng đều biết tên của anh, không ai gọi anh là bạn nhỏ.

"Thế họ gọi anh thế nào? Bạn nhỏ Đào? Bạn nhỏ Đào Dã? Hay là trẻ con?" Diệp Đằng hỏi.

Đào Dã thấy cô bực mình, cây gậy đặt ở kia: "Họ gọi tôi là đại ma vương."

"Gạt người." Dù sao anh chẳng nói thật bao giờ.

Đào Dã không cho là đúng, cười cười, bày ra vẻ tin hay không thì tùy: "Ra đây, tôi dạy cho cô."

"Không học." Diệp Đằng ngồi bất động.

Đào Dã thả gậy chơi bida đi, dựa vào bàn, dễ như trở bàn tay mà ngồi lên, ngồi nói chuyện phiếm với cô: "Muốn nhanh chóng lớn lên?"

Diệp Đằng cảm thấy kinh ngạc, trước kia cô không có ý nghĩ này.

"Đúng vậy, trưởng thành là có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ." Nếu anh có năng lực đưa bố thoát khỏi người kia thì bố cũng sẽ không sẽ ra chuyện ngoài ý muốn.

Đột nhiên bị nói trúng tâm sự, Diệp Đằng có chút áp lực, có lẽ là cô đã trốn quá lâu, trong một buổi chiều yên tĩnh, cô cảm thấy mình như một cái hồ sắp vỡ bờ.

Đào Dã không biết câu nói đấy đã làm cô gái nhỏ nghĩ tới gì, thấy cô như sắp muốn khóc, cô chính là người thấy lưu manh cũng không để lộ ra sự trẻ con, sao lại vì một câu nói mà bật khóc?

Anh cho rằng cô giận dỗi mình gọi cô là bạn nhỏ. Trẻ con mới mười mấy tuổi luôn cho một số việc còn lớn hơn bầu trời, nhưng trưởng thành sẽ không tốt như chúng tưởng tượng, anh không đành nói sự thật này cho cô.

Anh đến gần, giơ tay áo sơmi đến trước mặt cô: "Làm một bạn nhỏ thật tốt, có thể khóc nhè."

Diệp Đằng nín khóc, mỉm cười, sao anh lại có cái biểu cảm này? Lúc chọc cô, lúc lại tốt làm cô khó xử.

☘️Hết chương 17☘️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.