Tóc của anh hình như đã cắt đi, thoạt nhìn trông sắc nét hơn trước rất nhiều, mặt mày giống như trong trí nhớ của cô, chỉ là cảm giác tương đối khác, cả người anh giống như lộ ra một sự trong sáng tươi trẻ thấm vào ruột gan, có lẽ là vì đang là mùa hè.
"Đằng... Đằng?" Cô đi ra ngoài quá lâu, Lâm Mạt không yên tâm liền đi ra tìm, không nghĩ đánh bậy đánh bạ lại nhìn được một màn này trước mặt: "Anh Đào Dã! Sao anh cũng ở đây?"
"Gần đây bên này có thi đấu." Đào Dã tự nhiên đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Diệp Đằng.
Diệp Đằng đã quên nơi này ngoại trừ cô, còn có mấy người bạn cũ ở đây, mọi người đều biết Đào Dã, hành lang trống rỗng nháy mắt biến thành hiện trường vụ lật xe...
"Mạt Mạt, vị này..." Diệp Đằng nhanh chóng cho Lâm Mạt một ánh mắt: "Có phải là người chú tớ biết trước khi mất trí nhớ không?"
Lâm Mạt ngẩn người, dấu chấm hỏi to đùng, tuy rằng không rõ nguyên do nhưng vẫn không thể hiểu được gật gật đầu: "Cái kia...."
"Không nhớ rõ thì thôi, cũng không phải rất quan trọng." Đào Dã nhàn nhạt nhìn cô một cái, Diệp Đằng thấy lạnh cả người, nhìn anh xoay người trở lại, lôi kéo Lâm Mạt đến nhà WC.
"Vừa nãy cậu... Sao lại giả vờ không quen biết?" Lâm Mạt hơn nửa ngày cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Dù sao cũng không phải rất quan trọng." Diệp Đằng vào nhà WC, không nghĩ là qua lâu như vậy, vẫn bị anh bắt gặp. Cô đã quên mất những điều đó với anh một chút cũng không có ý nghĩa gì, quả nhiên vẫn là tự mình đa tình, anh căn bản cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Cô không phải vì anh mà tức giận, cô tức giận bản thân thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn không có chút tiền đồ nào.
"Tí nữa đừng nói với hai người họ chuyện gặp phải Đào Dã." Diệp Đằng rửa tay, nhìn cổ mình nổi lên mấy nốt mẩn đỏ. Thành phố S từ trước đến nay thời tiết đều ẩm ướt, nóng nực, da cô lại mẫn cảm, đến đây đã hơn một năm đã có thể thích ứng, có thể là do uống rượu nên mới nổi mẩn lại.
Diệp Đằng cùng Lâm Mạt trở lại bàn ăn, Lâm Sơ liếc mắt nhìn hai người một cái, không nói gì. Phùng Thiên hứng thú bừng bừng mà nói không ít chuyện thú vị, tất cả đều ăn thêm chút ít. Một lúc sau, có phục vụ đi vào, tặng vài đĩa đồ ăn.
"Là Hoa Sen Thính tiên sinh đưa, món đào hạch nhân* màu hổ phách này là món đặc trưng của chúng tôi, còn có đào hạch nhân đường phèn, cần tây xào đào hạch nhân."
*Đào hạch nhân là một vị thuốc trung phẩm trong Thần nông bản thảo kinh. Chủ trị tiêu tán máu tụ, trị chứng bế kinh ở phụ nữ, trong bụng có khối u, có thể tiêu trừ tà khí, sát trùng....
"Tiên sinh? Tiên sinh nào?" Phùng Thiên vừa muốn gắp một miếng lại thu tay trở về: "Lúc nãy hai cậu làm cái gì đấy?"
Ánh mắt Lâm Mạt lóe lên, bị Lâm Sơ liếc mắt nhìn chằm chằm, tính xin giúp đỡ mà nhìn Diệp Đằng.
"Gặp phải Đào Dã."
Diệp Đằng nhìn bàn đào hạch nhân màu hổ phách, đưa nhiều hạch đào nhân như vậy là để cho cô bổ não?
"Hả?" Phùng Thiên chuyện bé xé ra to, Lâm Sơ tựa hồ là xác minh chuyện gì đó, không nói gì.
"Đằng Đằng còn giả vờ mất trí nhớ, nói không nhớ rõ." Lâm Mạt nhìn trên bàn toàn hạch đào yến, nhỏ giọng bổ sung: "Phỏng chừng là đã bị nhìn ra..."
"Cho nên liền đưa cho đào hạch nhân?" Phùng Thiên nhìn đồ ăn trước mặt buồn cười, gắp một miếng bỏ vào trong miệng: "Hương vị không tồi, Diệp Đằng, cậu nếm thử xem!"
"Làm ơn để mọi chuyện êm mượt rời đi."
Phùng Thiên vừa ăn vừa cười: "Cậu cũng gầy thì trách ai? Đào Dã ngưu phê*!"
*Ngưu phê = ngưu bức: bày tỏ người này tương đối lợi hại, có năng lực, cao nhân một bậc.
"Cậu không thể ngăn cái miệng của mình không ăn nữa à?" Lâm Mạt nhỏ giọng, trừng mắt với cậu ta, giọng vẫn mềm mại, không có có chút cảm giác uy hiếp nào.
"Mạt Mạt cậu học hư từ Diệp Đằng rồi." Phùng Thiên duỗi tay xoa xoa đầu cô ấy.
Cơm nước xong, Phùng Thiên trực tiếp đến sân bay chờ chuyến bay tối, cũng không để cho bọn họ đi tiễn, những người khác trực tiếp gọi xe về trường học. Sau khi đưa Lâm Mạt về trường, trên xe chỉ còn hai người Lâm Sơ với Diệp Đằng.
Chương trình radio vừa khéo đang nói về tin tức Đào Dã thi đấu, người dẫn chương trình nói tràn đầy sùng bái. Những lời "Vương giả lại xuất hiện", "Vương giả trở về" thường xuyên được thốt ra. Trong một năm qua, anh ở trong nước vẫn được chú ý, không cần cố tình cũng có thể biết được động tĩnh của anh. Thật ra Diệp Đằng biết anh sẽ đến thành phố S chỉ là không đoán được sẽ đột nhiên mà gặp được như vậy.
Lâm Sơ tùy tay tắt radio đi.
"Sao lại tắt?" Diệp Đằng ngồi ở đằng sau, ghé vào cửa sổ bên cạnh, hà hơi vào mặt kính, vẽ một ngôi sao năm cánh: "Tớ không có làm ra vẻ, tớ còn thường xuyên lên Weibo tìm thông tin về anh ấy."
"Sau đó thuận tay bình luận một câu như anti fans?"
"..." Cô cũng không hẹp hòi như vậy.
- ---------
Sáng sớm hôm sau,
Diệp Đằng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, 9 giờ phải đến khách sạn, hôm nay là hành trình cả ngày.
Cô nằm trên giường một lát, thiếu chút nữa ngủ quên, thay quần áo rồi lập tức ra khỏi cửa, bữa sáng cũng không kịp ăn, ở trên taxi ăn tạm một cái bánh mì, đến nơi thấy họ vừa vặn ra khỏi khách sạn.
"Chào buổi sáng Lá con."
"Chào buổi sáng anh Lý." Diệp Đằng sửa lại tóc, cười chào hỏi.
"James còn mấy phút nữa mới xuống, chúng ta ở chỗ này chờ một lát."
James chính là người trọng tài ngoại quốc kia. Bởi vì tiếp nhận công việc này tương đối gấp nên thậm chí cô còn không biết rốt cuộc huấn luyện viên là làm cái gì: "Anh Lý, James là trọng tài cho cuộc thi gì?"
"Đua xe, mấy cô gái các em không thích xem thì không biết cũng là bình thường. Hôm nay còn có một lái xe đi cùng chúng ta, rất nổi tiếng, lại còn đặc biệt đẹp trai!" Anh Lý mày mặt hớn hở giới thiệu: "A, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến!"
Trong lòng Diệp Đằng đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
"Shirley, good morning!" James từ xa đã thấy cô, ông ấy hơi béo, gian nan mà giơ tay lên vẫy vẫy về phía cô, sau đó không biết nói cái gì với người bên cạnh.
Diệp Đào nhìn Đào Dã tây trang giày da bên cạnh ông ấy mỉm cười gật đầu, lúc đứng đối diện cô còn sửa sửa cổ tay áo của mình.
Diệp Đằng dời tầm mắt đi, cứ theo lẽ thường chào hỏi với James, anh Lý ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là bạn nhỏ phiên dịch của chúng ta, Diệp Đằng, còn vị này chính là tay đua xe soái ca nổi tiếng trong nước, Đào Dã."
Diệp Đằng nhìn anh chậm rãi từ từ nói: "Tôi có biết."
"Thật chứ? Biết khi nào?" Anh Lý cảm thấy điều đó rất thú vị, hai người quăng tám sào cũng không tới thế mà lại biết nhau.
"Có thể là ngày hôm qua, cũng không chắc nữa."
"..."
"Lòng dạ hẹp hòi." Diệp Đằng lúc đi nhỏ giọng lầm bầm một câu, đi theo phía sau bọn họ lên xe. Nghe Đào Dã với người trọng tài kia thảo luận đề tài mà cô có thể hiểu một ít.
Anh thường xuyên mặc quần áo thể thao, phong cách ngày thường phần lớn là đơn giản, ít khi mặc trang phục thế này, trên cổ tay áo lộ ra vết sẹo báo hiệu tín hiệu nguy hiểm. Vẻ mặt anh nghiêm túc, là dáng vẻ mà cô chưa từng được thấy qua.
Bởi vì có Đào Dã đi cùng nên lượng công việc hôm nay của cô quá nhiều nhưng cô lại khẩn trương, ngẫu nhiên nói sai mấy từ, là Đào Dã bên cạnh sửa giúp, trừ lần đó ra, bọn họ cả buổi sáng một câu cũng chưa nói.
"Tiểu Đằng, anh đưa James đi nghỉ ngơi. Giữa trưa em với Đào tiên sinh đến nhà hàng kia giải quyết bữa trưa. Buổi chiều chúng ta tiếp tục hành trình, vất vả cho em rồi! Cảm phiền Đào tiên sinh chiếu cố tiểu Đằng một chút."
"Cảm ơn anh Lý." Diệp Đằng ngoan ngoãn gật đầu.
Cửa thang máy đóng lại, Đào Dã đứng phía sau cô, cánh tay vươn qua vai cô, ấn nút thang máy.
Diệp Đằng không được tự nhiên mà rụt vai lại, cảm giác cả người bị hơi thở của anh bao vây, thang máy nháy mắt trở nên thật nhỏ, thời gian cũng trôi qua thật chậm.
"Nhớ tôi là ai sao?"
Không khí khẩn trương bị phá vỡ, Diệp Đằng thấy mình cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, dứt khoát đứng yên: "Không có, em làm gì có nhớ đến nah, anh cũng chẳng là bạn trai cũ của em."
"Sao em biết là tôi không phải?" Tựa hồ anh cố ý làm khó cô: "Không phải là không nhớ rõ sao?"
Đào Dã cúi đầu nhìn tấm lưng thẳng của cô gái nhỏ, hơi nghiêng mặt đi, lông mi dài chớp chớp, cái gì cũng chẳng nói, thổi lên quai hàm của cô rồi lại đứng trở lại.
Người đàn ông sau lưng không tiếng động mà cười.
Thang máy đinh một tiếng, Diệp Đằng Muốn nhanh chóng đi ra, kết quả thang máy gặp trục trặc, cửa tháng máy đóng lại, thiếu chút nữa kẹp cô. Cô hô lên một tiếng, nhắm mắt lại, nghe thấy uỵch một tiếng, sau đầu bị thứ gì chạm vào, trợn mắt thấy người phía sau thế mà lại dùng tay giữ cửa thang máy.
Cô dán ở ngực anh, cửa thang máy hướng hai bên chậm rãi mở ra. Diệp Đằng cuống quýt đi ra, cô theo bản năng nhìn lòng bàn tay của anh, tay vươn ra lại lặng lẽ thu lại: "Anh không sao chứ? Có bị thương hay không?"
Anh nhìn tay của mình, nhẹ nhàng hoạt động một chút: "Không có việc gì."
"Thật sự không có việc gì?" Gần đây anh muốn thi đấu, nếu tay bị thương hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Anh đút tay bị kẹp đỏ vào trong túi, trên mặt vẫn tỏ vẻ không đứng đắn: "Nha đầu hư, nếu là bạn trai cũ thì cũng không mong tôi bị thương như vậy chứ?"