Ngày cuối cùng của công việc phiên dịch bán thời gian, tất cả hoạt động cá nhân của James đều kết thúc vào buổi chiều. Giữa trưa Lý ca tìm một nhà hàng, Diệp Đằng cùng bọn họ ăn một bữa cơm cuối cùng.
"Lát nữa Đào Dã cũng đến đây, tiểu Diệp em không ngại chứ?" Lý ca cười đưa thực đơn qua cho cô.
"Không ngại." Cô thật sự không để ý vì anh cũng chẳng phải bạn trai cũ thật sự.
Diệp Đằng không biết được đến đây không chỉ có Đào Dã mà đi cùng với anh còn có Lý Nguyên Thanh. Anh ta vừa vào đến cửa đã nhận ra Diệp Đằng, mắt sáng ngời, chờ đến khi Lý ca giới thiệu Diệp Đằng xong, anh ta lập tức nói tiếp: "Hóa ra cô tên Diệp Đằng."
"Chào anh."
Lý ca cười nói: "Nguyên Thanh, trước kia anh từng gặp qua rồi à, Đào tiên sinh giữ thật kín kẽ, tôi một chút phong phanh cũng chưa từng nghe qua."
"Phong phanh cái gì?" Lý Nguyên Thanh vẻ mặt mơ hồ.
Đào Dã nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở bàn bên kia vài giây, ánh mắt chuyển tới chỗ khác: "Đều là chuyện quá khứ rồi."
Lý ca có chút xấu hổ, cười hòa giải: "Trách tôi trách tôi, mọi chuyện cũng là quá khứ rồi, tôi không nên nhắc đến chuyện này, đến đây đến đây ngồi đi."
Lý Nguyên Thanh thuận thế ngồi bên cạnh Đào Dã, nhìn hai người ngồi song song cạnh nhau, tựa như hiểu ra điều gì đó, nói thì thầm: "Tôi cảm thấy có gì đó quen quen."
Uống xong ly rượu thứ hai, Lý Nguyên Thanh vỗ đùi: "A! Tôi nhớ ra rồi!"
"Lại nhớ đến cái gì?" Lý ca mới còn thao thao bất tuyệt nói xu thế phát triển hiện tại của giới đua xe, đột nhiên bị anh ta quấy rầy, nửa ngày cũng không nhớ được mình đã nói đến đâu rồi.
"Mùa đông năm ấy! Trong thang máy! Có đúng không? Cậu! Có đúng không?" Lý Nguyên Thanh kích động hết chỉ Đào Dã lại chỉ Diệp Đằng.
Mắt của Diệp Đằng tròn xoe, đảo đảo hai vòng, nhẹ giọng ho khan.
"Ừ, ăn đồ ăn của cậu đi." Đào Dã đưa thịt viên cho Lý Nguyên Thanh.
Lông mày Lý Nguyên Thanh nhăn như con giun, trong lòng tính hơn nửa ngày, liếc mắt đi liếc mắt lại nhìn hai người, cảm thấy mối quan hệ này có điểm không rõ ràng lắm.
Sau khi kết thúc đi ra ngoài, Lý ca cùng Diệp Đằng đi ở đằng trước, Lý Nguyên Thanh ở phía sau nhỏ giọng hỏi thầm Đào Đã: "Em gái? Người cũ?"
"Đều không phải." Đào Dã nhìn cô gái phía trước, chiếc váy thắt eo cực hợp với cô, tạo cảm giác tươi mát. Đối với anh mà nói, cô giống như một người bạn, ở cô có thể thấy rất nhiều thứ nằm ngoài tầm của anh, như sức sống và tinh thần lạc quan, cô tựa hồ như luôn vui vẻ lại thú vị.
"Thật không thể nhìn ra, cậu là loại cầm thú..." Lý Nguyên Thanh vuốt cằm: "Tôi nhớ rõ năm ấy, cô gái này cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi? Cậu cũng xuống tay được..."
Diệp Đằng đại khái nghe được một ít, hơi cao giọng hàn huyên cùng với Lý ca, sợ bị Lý ca nghe được điều gì đó không nên nghe.
Đào Dã cũng không giải thích, ánh mắt đen đi mà nhìn Lý Nguyên Thanh một cái: "Đã nói là hiểu lầm rồi, không phải như những gì cậu nghĩ đâu. Tuy nói rằng tôi không ngại nhưng sự thật chính là sự thật, huống chi cô ấy còn nhỏ, không giống như chúng ta."
Lúc trước Đào Dã thuận miệng nói như vậy là để tống cổ Lý ca không quầy rầy cô. Nhân phẩm của Lý ca kia không tốt lắm, cô gái nhỏ Diệp Đằng cũng chẳng rõ ràng, nhưng anh biết. Anh không nghĩ một câu vui đùa mà làm mọi người sinh ra hiểu lầm với Diệp Đằng, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ thôi.
"Chúng ta thì làm sao? Chúng ta cũng chưa đến 30 tuổi, phong hoa chính mậu* được không? Cậu nói là hiểu lầm thì là hiểu lầm đi..." Lý Nguyên Thanh vẻ mặt không tin, nhớ lại, giống như bừng tỉnh: "Lần trước tôi còn thấy cô ấy xem phát sóng trực tiếp của cuộc thi đấu."
*风华正茂 là phong hoa chính mậu / phong nhã hào hoa ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn. (Chú thích của HNC)
"Khi nào?"
"Hai ngày trước, à... Cậu nói mời bạn nhỏ đi ăn cơm không phải là mời cô ấy chứ? Lão cẩu cậu còn quyến luyến không quên à?" Lý Nguyên Thanh đè thấp giọng nói giỡn: "Trách không được khi không thấy cậu yêu đương."
Đào Dã cảm thấy càng giải thích với cậu ta càng phiền toái, nhíu mày, không nói thêm nữa.
"Tiểu Đằng vừa mới uống hai ly, đã trễ thế này cũng không an toàn. Đào Dã, cậu đưa cô ấy đi đi, tôi với Lý ca ngồi một xe là được." Lý Nguyên Thanh hướng về phía Đào Dã chớp chớp mắt, tự cho là đúng mà bán một ân tình.
"Không cần, không cần." Diệp Đằng cuống quít xua tay: "Không phải phiền thế đâu, tôi tự ngồi tàu điện ngầm về là được, không cần đưa về đâu."
Lý Nguyên Thanh đã nhét Lý ca ngồi vào taxi, hướng ra ngoài phất phất tay: "Đừng khách khí, Đào Dã của cô rất nhiệt tình."
Taxi đi mất, Diệp Đằng quay đầu nhìn người đứng phía sau: "Em có thể tự đi về."
"Tôi đưa em về." Đào Dã nhìn đôi mắt hơi mang men say của cô, lúc nãy anh có uống hộ hai ly, tửu lượng của cô thật có hạn, trên cổ còn có mấy nốt đỏ đỏ.
"Nhưng em muốn ngồi tàu điện ngầm." Diệp Đằng không nghĩ là để anh đưa về.
"Tôi đi cùng em."
Diệp Đằng cũng không bướng bỉnh nữa, đi theo anh đến trạm tàu điện. Gió đêm thổi bay làn váy của cô, cô di chuyển túi sang một bên chân, vải dệt mềm mại theo làn da trơn bóng, mảnh khảnh rũ xuống.
Cô cúi đầu đi, đi theo bên cạnh anh, không nói một lời.
"Nghĩ cái gì đấy?"
Anh lớn lên cao hơn cô rất nhiều, lúc nói chuyện Diệp Đằng cảm thấy có giọng truyền đấy từ đỉnh đầu, không tự chủ mà ngước mặt lên bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của anh: "Em đang cố nhớ lại xem trước kia anh là cái dạng gì."
"Nhớ được chưa?"
"Chưa. Có thể là anh không quá quan trọng." Diệp Đằng tránh đi tầm mắt của anh.
Đào Dã nhẹ nhàng gật đầu: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Diệp Đằng chậm rãi ngẩng đầu: "Nhìn anh để làm gì?"
Đuôi lông mày của anh thêm chút ý cười: "Nhìn nhiều vào, sau này sẽ nhớ rõ."
Cô nhất thời không thể gặp bộ dáng này, người đàn ông này không có việc gì làm hay sao mà đẹp trai vậy? Lúc lạnh mặt làm người khác hơi sợ sệt, cười rộ lên thì như muốn mạng người. Cô thấy mình vừa uống rượu xong có chút hơi lên, hậu tri hậu giác mà cảm thấy khó chịu, mấy vết ban hôm trước cũng trở nên ngưa ngứa. Cô giơ tay định gãi, bị anh bắt được.
"Không thể gãi."
"Biết rồi." Diệp Đằng rút tay về.
"Không thể không rượu thì không cần uống. Em thế này có khi là dị ứng cồn, rảnh thì đi bệnh viện khám da một chút."
"Không đi." Diệp Đằng nhớ tới lần khám da đã từng trải qua: "Phải châm cứu."
"Lớn rồi còn sợ tiêm?" Đào Dã cảm thấy có lẽ là cô say rồi, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng nhưng thật ra ngoan hơn rất nhiều so với ngày thường: "Ra ngoài thực tập thì nhớ chú ý một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Anh không đi sao?" Ngày đó Diệp Đằng xem thi đấu, bị Lý Nguyên Thanh chặn ngang, không thấy được màn phỏng vấn phía sau. Bên trong nhắc tới năm nay anh đều sẽ ở trong nước, đại bộ phận thời gian đều ở căn cứ huấn luyện ở thành phố S huấn luyện.
"Vâng." Diệp Đằng giương mắt mới thấy đối diện là đèn đỏ, cô cảm giác đầu mình sắp nhão ra rồi. Cô vừa say liền muốn ngủ, mí mắt đánh nhau, rất muốn ngủ, cô chỉ là đang chống đỡ tạm thôi.
Cũng không biết mình đi đến trạm tàu điện bằng cách nào, hết thảy đều nghe anh chỉ huy, lúc cô tìm thẻ tàu, Diệp Đằng sờ sờ túi của mình, lấy thẻ tàu điện đưa cho anh.
Đào Dã nhìn ánh mắt bắt đầu mê mang, cười: "Đưa cho tôi làm gì? Tự mình quẹt thẻ đi, tiểu mơ hồ."
"Vâng." Diệp Đằng mạnh mẽ lên tinh thần, thấy anh đã đi qua cổng, cô cũng đi theo.
Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng.
Diệp Đằng nhìn người trước mặt mặc áo sơ mi trắng, đột nhiên thấy cảm giác này rất quen thuộc. Anh lấy một cái khẩu trang ra đeo lên, vào tàu điện ngầm tìm một lối nhỏ đứng dựa vào. Mức độ nổi tiếng của anh khá cao, tuy rằng tỉ lệ bị nhận ra không nhiều nhưng là để tránh phiền toái, anh cũng sẽ tránh loại phương tiện giao thông công cộng này.
Diệp Đằng chen theo, đứng chung một chỗ với anh, cô không còn chỗ để bám vào, Đào Dã đem vị trí của mình nhường cho cô: "Em bám vào đây này."
Diệp Đằng đổi chỗ, hai người mặt đối mặt, lúc tàu điện ngầm anh đứng không vững, cánh tay chống lên vách tàu vô tình biến thành một bức tường.
Diệp Đằng chớp chớp, cố căng mắt ra, nghiêng thân mình sang, mặt đối với anh đang chống tay, để anh nhìn sang một bên, giả vờ cúi đầu chơi điện thoại.
Đào Dã thấy đôi tai đỏ của cô, giống tiểu hồ ly mơ mơ màng, uống say mới thu lại móng vuốt, hiếm khi cúi đầu ngoan ngoãn chơi điện thoại.
Anh một tay cầm điện thoại lướt tin tức, sau lưng thường bị người ta đụng phải, nhưng anh cũng không bước về phía trước nửa bước. Diệp Đằng ngốc đang ở trong không gian nhỏ đó, nhìn điện thoại đến hoa mắt, thiếu chút nữa là làm rớt điện thoại. Cô dứt khoát cất điện thoại đi, nhìn những người ở trên tàu.
Đào Dã nhìn di động đến nhập thần, ngón cái thường thường hoạt động một chút, thoạt nhìn là đang xem văn bản gì đó rất dài, Diệp Đằng nhìn anh một cái lại quay mặt đi.
Một lát sau, anh kéo xuống trang cuối cùng, cảm thấy tay mình nặng hơn. Nhìn mới thấy Diệp Đằng đứng không biết lúc nào liền ngủ rồi, cằm chống ở trên cánh tay anh, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, gương mặt gối lên tay anh, hô hấp đều đều.
Hai cánh tay rũ xuống, độ cao như vậy nhưng rất vừa vặn, chẳng qua là tư thế quá mức khôi hài. Anh từ trong khẩu trang lộ ra ánh mắt lập lòe ý cười, chịu đựng không kêu ra tiếng, lại nhịn không được giơ điện thoại lên chụp lén.
Bên cạnh có một người mẹ đưa theo cô con gái, đứng bên cạnh bọn họ. Cô bé nhỏ kia ở trong đám người ngửa đầu nhìn tư thế ngủ kỳ quái của Diệp Đằng, vươn tay nhỏ chỉ vào Diệp Đằng nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ xem chị kia bị làm sao vậy?"
Mẹ của cô bé lúc này mới chú ý tới, cũng bị chọc cười: "Chị quá mệt mỏi, ngủ rồi."
Cô bé hỏi: "Thế sao chị ấy lại đứng ngủ a?"
Đào Dã nhẹ nhàng lắc đầu: "Hư."
Tàu điện ngầm báo đã đến trạm, Diệp Đằng lập tức bừng tỉnh, mê mang quay đầu: "Tới rồi à?"
"Còn hai trạm nữa." Đào Dã giả vờ không có việc gì phát sinh, nhét điện thoại vào túi tiền.
"Có phải em vừa mới ngủ không?" Diệp Đằng cảm giác mình có khả năng không thể tỉnh táo đến khi đến nơi, biết thế này sớm đã ngồi taxi, một hai phải tìm đường chết - ngồi tàu điện ngầm cơ.
Đào Dã gật đầu, chỉ chỉ vào miệng cô.
"Không phải chứ? Còn chảy nước miếng?" Diệp Đằng duỗi tay sờ sờ: "Không có mà."
Ngẩng đầu thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của anh, Diệp Đằng thấy mình không mệt nhọc như vậy được: "Tuy rằng thầy dạy chúng ta phải yêu già kính trẻ nhưng anh mà thế này thì sẽ bị đánh.
Đào Dã chậm rãi lắc cánh tay đã bị tê của mình: "Em đánh thắng được?"