"Thật không đấy, sao nghe sợ thế?" Chị Vương thoáng kinh ngạc, lập tức rùng mình, "Không phải hồ Minh này có thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ?"
"Chúa mới biết được." Tiểu An cũng run lên theo.
Dường như chị Vương nghĩ tới cái gì đó, "Chị nghe nói, trước khi hồ Minh được khai phá, nơi này hình như là nghĩa địa đấy."
"Òa!" Tiểu An trợn tròn mắt, không hề sợ hãi mà chỉ tràn ngập tò mò, "Thảo nào..."
Mắt thấy hai người càng nói càng thái quá, Quách Quả không nhịn được xen vào một câu: "Em thấy hồ này khá đẹp mà, hẳn là không có chuyện đó đâu!" Vừa tới đây, cô đã xem qua rồi, cái hồ đó tràn ngập ánh sáng, trên có núi, dưới có sông liền một mảnh, là nơi mà những vật tà ma cực kỳ chán ghét, sẽ không tới đây mới đúng.
"Tiểu Quả." Chị Vương vỗ bả vai cô, bày ra vẻ mặt của người từng trải, "Trên đời này, có một số việc thà cứ tin là có vẫn hơn, em còn nhỏ tuổi nên không hiểu đâu. Nếu thật sự đụng phải, lúc ấy sợ hối hận cũng chẳng kịp."
"..." Tuổi nhỏ ư?
"Cái gì không kịp thế?" Chị Vương vừa nói xong, một giọng nói quen thuộc liền vang lên, Từ Chính mặc cảnh phục đẩy cửa đi vào.
"Lão Từ!" Chị Vương hơi kinh ngạc.
"Anh Từ." Quách Quả cũng vội vàng chào một tiếng, hai người các cô lập tức ăn ý cùng dừng đề tài ma quái này, sợ lại phải nghe giáo dục tư tưởng hai tiếng đồng hồ nữa.
"Chị Vương, Tiểu Quách, đã lâu không gặp." Từ Chính cười chào lại.
"Người bận rộn như cậu, sao lại rảnh rỗi tới quán tôi thế này?" Chị Vương quan sát anh ta một lượt từ trên xuống dưới.
"Vừa hay ở gần đây có vụ án cần điều tra, thuận tiện đưa đồ qua đây cho Quách Quả." Anh ta giải thích một câu rồi đưa một cái túi ra.
Quách Quả nhận lấy, rút từ bên trong ra một quyển sổ màu hồng, tức khắc trợn tròn mắt, "Sổ hộ khẩu! Em ư?" Cô vội vàng mở ra, quả nhiên bên trên có tên của mình.
"Tình huống của cô khá đặc thù." Từ Chính giải thích, "Chúng tôi đã liên hệ với các tỉnh, tra xét mấy tháng cũng không tìm được bất cứ thông tin gì về cô. Nhưng không thể để cô như thế này mãi được, cho nên tôi mới làm báo cáo, giải thích tình hình với cấp trên một chút, rồi một lần nữa đăng ký hộ tịch cho cô."
"Vậy từ nay về sau em sẽ không phải người vô gia cư nữa rồi đúng không?"
"Đương nhiên."
"Thật tốt quá!" Trong lòng Quách Quả vô cùng ấm áp, lập tức có cảm giác y như vừa trúng xổ số trăm triệu, kích động túm lấy tay Từ Chính, "Cảm ơn, thật cảm ơn chú cảnh sát quá ạ! Anh Từ... À không! Chú Từ!"
Khóe miệng Từ Chính giật giật, sao mới có một lát mà anh ta đã lên cấp cha chú rồi thế này!
"Được rồi, được rồi, cô tranh thủ thời gian mà đi làm chứng minh thư đi. Sau này có hộ khẩu rồi thì hãy chăm chỉ làm việc, đừng có làm ra chuyện gì trái kỷ cương, pháp luật, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên bắt cô đấy."
"Vâng, chú Từ, không thành vấn đề, chú Từ!" Quách Quả ôm chặt sổ hộ khẩu, thở phào một hơi, cuối cùng thì sơ yếu lý lịch của cô không chỉ có mỗi cái tên nữa rồi, ít nhất còn có thể điền thêm quê quán!
Từ Chính gật đầu, lại quay sang nhìn ti vi ở bên cạnh, nói: "Các cô cũng đang xem bản tin này à?"
Chị Vương vừa nghe, lập tức sán lại hỏi: "Chẳng lẽ cậu đang điều tra vụ này hả?"
"Phải, lần này tôi tới hồ Minh, chính là vì việc này đấy." Từ Chính gật đầu.
"Những người mất tích đó, thực sự chưa tìm thấy một ai sao?"
"Đúng thế! Vụ này rất khó, mấy ngày nay, chúng tôi đều đang tra ngày tra đêm đây." Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Từ Chính thuận miệng đáp một câu, đột nhiên nhớ ra cái gì, lại dặn dò, "Đúng rồi, các cô cẩn thận một chút nhé, chỗ này ngay gần nơi xảy ra chuyện, trước khi vụ này được làm sáng tỏ thì tốt nhất đừng ra ngoài."
Ba người gật đầu, Từ Chính cũng không nấn ná lại lâu, chào một câu rồi định xoay người trở lại hồ Minh điều tra vụ án.
"Chờ chút đã! Anh Từ!" Quách Quả nhớ ra chuyện phải trả tiền cho Từ Chính, vì vậy liền vội vàng gọi người lại, móc tiền lương vừa nhận ra, đưa cho anh ta hơn một nửa, "Đây là tiền lần trước em vay anh, trả lại cho anh này."
Từ Chính nhìn cô, sau khi xác nhận là cô vẫn còn đủ tiền sinh hoạt thì mới vui vẻ gật đầu nhận lấy, lại nói mấy câu cổ vũ cô hãy chăm chỉ làm việc các kiểu con đà điểu, lúc này mới rời đi.
Bởi vì ít khách nên ca làm việc hôm nay cực kỳ nhẹ nhàng, chị Vương còn tuyên bố tan ca sớm một tiếng, bảo bọn họ mau về nhà. Quách Quả được nghỉ sớm, hơn nữa vừa mới nhận lương, thế nên tiện đường còn đi xem phim rồi mới về nhà.
***
Hôm sau, cô dậy thật sớm, là người đầu tiên tới quán cà phê, kết quả phát hiện ra chị Vương trước giờ luôn đến sớm nhất lại không có mặt, quán cũng chưa mở cửa. Cô đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy người tới, mắt thấy thời gian mở cửa đã qua lâu rồi bèn không nhịn được gọi điện thoại.
Chuông đổ suốt tám hồi, đối phương mới nhận cuộc gọi, vừa định hỏi thì chị Vương lại lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp, nặng nề, "Tiểu Quả à, hôm nay không mở cửa đâu, em nghỉ một ngày nhé!"
Bản năng mách bảo Quách Quả có gì đó không đúng, "Chị Vương, xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Giọng chị Vương lại càng nặng nề, làm như đang cố tình nói khẽ vì tránh người nào đó, "Chị không sao, là lão Từ! Hôm qua chẳng phải cậu ấy tới hồ Minh phá án hay sao? Kết quả, vừa đi là mất tăm mất tích rồi."
"Cái gì?" Quách Quả kinh hãi, "Anh ấy mất tích ạ?"
"Đúng thế, bao nhiêu người cùng đi phá án mà chỉ có mình cậu ấy biến mất. Bố mẹ cậu ấy đều lo lắng tới phát điên rồi, chị đang ở bên này an ủi chú dì! Thế nên chị quên mất việc báo cho em là hôm nay không mở cửa." Chị Vương giải thích mấy câu, có thể loáng thoáng nghe được cả tiếng khóc truyền ra từ đầu bên kia, cũng không kịp nói thêm gì, lập tức cúp máy luôn.
Quách Quả ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp. Rõ ràng hôm qua còn không sao, sao tự nhiên lại biến mất rồi? Nhớ tới những tin tức phát ra ngày hôm qua, cô nhíu chặt mày, cắn răng một cái rồi rẽ sang phải, đi thẳng về phía trước.
Dù sao giờ cũng đang rảnh rỗi, không bằng qua đó xem thế nào.
Phố thương mại ở ngay bên cạnh hồ Minh, cô mới đi bộ chưa tới vài trăm mét thì trước mắt đã xuất hiện một cái hồ, gió hồ mát lạnh lướt qua làm tinh thần người ta cũng phải run lên. Hồ Minh rất rộng, đi quanh hồ một vòng cũng phải mất tới bốn, năm tiếng đồng hồ, hơn nữa, bên cạnh còn có rừng phong, muốn tìm một người quả thực không dễ chút nào.
Quách Quả quét mắt nhìn khắp quanh hồ, bởi vì đã có hơn ba mươi người mất tích nên giờ chẳng có mấy ai đi dạo gần hồ cả. Cô do dự một chút, lại bấm một pháp quyết, nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô cảm nhận được một tia linh khí quen thuộc truyền ra từ bờ hồ đối diện, tia linh khí kia cực kỳ mỏng manh, nếu không phải xuất phát từ chính trên người cô, chắc cô đã chẳng nhận ra rồi.
Đó chính là linh khí bám trên tiền lương của cô ngày hôm qua. Hôm qua, sau khi cô lĩnh lương liền lấy ra đếm từng tờ một, lúc đó đang vui vẻ nên không khống chế được linh khí trên người mình, làm cho bên trên những tờ tiền cũng sẽ bị dính một chút. Sau đó, cô lại đưa tiền cho Từ Chính, vì thế, chỉ cần Từ Chính cầm theo tiền ấy, hẳn là cô có thể tìm ra vị trí của đối phương rồi.
Sau khi xác định được phương hướng, vị trí, cô liền thuê một chiếc xe đạp chạy về phía bên kia bờ hồ. Phương hướng linh khí truyền ra là từ sâu trong rừng phong phía đối diện, cô đạp xe đi sâu vào trong rừng, cuối cùng dừng ở một địa điểm có phần hơi quen mắt, đúng là địa điểm hôm qua báo chí đưa tin, cũng là vị trí mà ba mươi mấy người mất tích, vẫn còn có thể nhìn thấy dây chăng bảo vệ hiện trường màu vàng của cảnh sát.