"Mọi người đừng lo lắng, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta." Từ Chính thấy mọi người mất đi khát vọng sống thì chẳng có thời gian giải thích cho Quách Quả ngay, tiến lên một bước, cao giọng động viên mọi người, "Rất nhiều người đang cố gắng tìm kiếm chúng ta, tuyệt đối đừng từ bỏ, chỉ cần còn sống là còn hy vọng."
Đáng tiếc, chẳng ai thèm để ý gì tới anh ta cả, thậm chí còn có người tức giận phản bác lại, "Anh nói nghe thì hay lắm, thế thì anh dẫn bọn tôi về đi. Không phải anh là cảnh sát à?"
"Đúng thế, chẳng phải anh nói là tới cứu bọn này sao? Anh đã tới đây một ngày rồi, cũng đâu thấy anh đưa được chúng tôi về!"
"Phải đấy, phải đấy, chỉ được cái mạnh miệng, có bản lĩnh thì chứng minh bằng hành động đi."
"Anh mới vào một ngày, đương nhiên sẽ nói thế rồi, còn bọn tôi đã bị nhốt ở đây hơn một tháng đấy."
"Đúng rồi, nếu còn không ra ngoài được, chúng ta đều chết đói ở đây hết!"
"Tôi không muốn chết đâu! Tôi vừa mới tốt nghiệp, tôi không muốn chết ở nơi quái quỷ này!"
"Cậu đã là gì, con trai tôi mới được sáu tháng đây này, tôi mà không ra ngoài được, hai mẹ con họ phải biết làm sao đây?"
"Cả tôi nữa, nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi là con trai, tôi mà chết, cha mẹ tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng thế..."
Mọi người càng nói càng tuyệt vọng, vốn dĩ chỉ có một người khóc than, giờ nháy mắt đã biến thành cả tập thể cùng gào khóc. Từ Chính vốn còn muốn khích lệ mọi người thêm đôi câu, Quách Quả thấy ánh mắt mọi người nhìn anh ta như kiểu muốn giận chó đánh mèo thì vội vàng kéo người lại.
"Thôi bỏ đi, cứ để bọn họ phát tiết một chút!" Tiếp tục khuyên nhủ người ta mà không bị cho ăn đòn mới là lạ ấy, hơn nữa bọn họ còn có sức mà khóc tức là sức khỏe không có vấn đề gì rồi, "Anh cứ nói cho em nghe tình hình ở đây trước đi đã."
Từ Chính cũng biết mọi người hiện đang kích động sẽ không nghe vào tai lời của anh ta, vì thế thở dài một tiếng, sau đó chỉ xung quanh giải thích một chút cho cô nghe.
Nơi này cũng là một cánh rừng, nhưng rõ ràng không phải rừng phong kia, xung quanh là cây cao chọc trời chưa từng thấy bao giờ, cao đến mức không nhìn thấy ngọn cây đâu cả. Hơn nữa, trong rừng toàn là sương mù, tầm nhìn xa cùng lắm chỉ được hai, ba mét mà thôi.
Tình hình mà Từ Chính nói không khác cô tưởng tượng là bao, bọn họ đột nhiên xuất hiện trong khu rừng này, xung quanh là sương mù bao bọc, liên lạc bị gián đoạn, không thấy rõ mặt trời nên cũng chẳng phân biệt được phương hướng gì. Có người đã tiến vào khu vực sương mù để thăm dò, nhưng hoặc là trở lại địa phương này, hoặc là mất tích ở trong đó luôn, ngoại trừ Từ Chính hôm qua mới vào đây. Những người khác, ít nhất đã bị nhốt ở đây hơn một tuần rồi.
Lưu Tiên mà họ nhắc tới lúc trước chính là một trong những người đầu tiên bị nhốt ở đây. Anh ta không muốn ngồi chờ chết nên trước khi Từ Chính tới đây một ngày, anh ta đã dẫn theo mấy người đi tìm đường ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại, mọi người đoán có lẽ đối phương đã lành ít dữ nhiều.
Quách Quả lại hỏi thêm vài vấn đề khác, trong lòng đã có một chút suy đoán về trận pháp này. Dựa theo số người mất tích mà nói thì đây hẳn không phải là trận pháp phức tạp gì như cô từng dự đoán, càng không phải là trận pháp giết người, chỉ là bản thăng cấp của loại trận pháp ngăn cách. Lúc trước ở Tu Tiên Giới, những người thích bế quan đều thích bố trí loại trận pháp này, vì để phòng ngừa người bên ngoài đột nhiên tiến vào, cắt đứt tu hành.
Trận pháp này hẳn đã ở đây từ rất lâu rồi, có lẽ do các khu chung cư mọc lên xung quanh hồ Minh khiến cho trận pháp bị tổn hại, lúc này mới nhốt nhiều người như thế ở trong này.
Với tình hình bây giờ, nếu may mắn thì có thể tìm được kẻ bày trận ở trong này để cởi bỏ trận pháp, hoặc chỉ có thể phá trận mà thôi. Dựa theo động tĩnh lúc này, rõ ràng có thể loại trừ cách đầu tiên, chỉ có thể phá trận.
Tuy cô dốt đặc cán mai phương diện trận pháp, nhưng bình thường phá trận từ bên trong sẽ dễ dàng hơn tác động từ bên ngoài nhiều. Ít nhất thì ở trong này không có camera theo dõi.
Quách Quả đưa ra quyết định trong lòng, quay đầu nhìn Từ Chính đang tỏ vẻ sốt ruột, để phòng ngừa lại bị giáo dục tư tưởng hai tiếng đồng hồ nên cô không nói sự thật với anh ta nữa.
"Anh Từ, cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay, nếu không để em đi loanh quanh đây xem thế nào, biết đâu có thể thoát khỏi trận... địa phương này thì sao?" Cô muốn đi tìm nền tảng của trận pháp này.
"Không được!" Từ Chính vội vàng lắc đầu, "Quá nguy hiểm, với tình hình lúc này, ở yên tại chỗ chờ cứu viện mới là biện pháp tốt nhất."
"Anh Từ, đến bản thân chúng ta còn không biết mình tới đây bằng cách nào, anh cảm thấy trong thời gian ngắn, người bên ngoài có thể tìm được chúng ta sao?" Quách Quả tiếp tục khuyên.
Từ Chính hơi do dự, chủ động đi ra ngoài đúng là phương pháp có thể tự cứu mình, chẳng qua bọn họ không biết được bên ngoài có gì, hơn nữa, đã có người mất tích, chứng tỏ nơi này không thực sự an toàn. Chờ đợi tại chỗ tuy bị động, nhưng lại không gặp nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ có điều, như Quách Quả nói, nếu người bên ngoài không tìm được bọn họ thì cứ chờ ở trong này có khác nào chờ chết.
"Nếu anh Từ lo lắng thì đi cùng em đi!" Dù sao trong này không có camera theo dõi, lúc phá trận, cô cẩn thận một chút là được.
Từ Chính lo lắng một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý với kiến nghị của cô. Nhưng có lẽ vì anh ta là người đầu tiên đưa Quách Quả về Sở, sau đó lại giúp cô tìm người thân, tìm chỗ trọ, cho cô vay tiền để sinh sống, suốt mấy tháng ròng như thế nên tự nhiên cũng nảy sinh ý thức trách nhiệm của một vị phụ huynh, lúc này đương nhiên sẽ không để cô đi lung tung một thân một mình rồi.
Anh ta quay sang nhìn mười mấy người còn lại, hỏi bọn họ có muốn đi cùng không.
Không biết có phải do ảo giác không mà anh ta vừa nói xong, sắc mặt của mười mấy người ở đây đều trở nên trắng bệch, sau đó thi nhau lắc đầu nguây nguẩy, không ai muốn đi cùng cả. Từ Chính cũng không tiện cưỡng ép bọn họ, quay đầu nhìn Quách Quả, nói: "Vậy chúng ta đi thôi, đi quanh đây xem thế nào." Nói xong liền xoay người đi về phía đối diện.
"Khoan đã!" Quách Quả kéo tay anh ta lại, chỉ về phía bên phải, "Hay là đi bên này đi!"
"Vì sao?" Từ Chính hỏi.
"À... Bên đó là hướng may mắn của em!" Cô thuận miệng bịa một lý do.
Bên phải vừa đúng vào cung Càn, thường thì nền tảng của các trận pháp ngăn cách sẽ ở hướng đó.
Từ Chính cũng không nghĩ nhiều, lại đổi sang hướng đó, vừa đi vừa dặn dò: "Vậy cô đi sau tôi đi, sương mù ở đây rất dày, đừng để bị lạc đấy."
"Vâng!"
"Chờ... chờ một chút." Đang định rời đi, một người đàn ông mặc vest vội vã đi tới, ánh mắt còn cố tình liếc nhìn Quách Quả một cái, khẽ cắn môi như thể hạ quyết tâm gì đó, "Hay là, tôi đi cùng hai người nhé! Chẳng phải thêm một người sẽ thêm một phần sức lực sao."
"Cũng đúng, vậy đi thôi!" Từ Chính không hề nghĩ nhiều, vẫn đi phía trước nhất, dẫn hai người tiến lên.
Nhưng Quách Quả lại liếc nhìn người kia với vẻ hơi kỳ quái. Người này thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc vest màu đen, tuy dính không ít bùn đất nhưng có thể nhìn thấy rõ hơi thở của tiền dính đầy trên mặt, vóc dáng trung bình, hơi béo, tuy rằng tóc đã lưa thưa nhưng còn chưa tới mức hói đầu, trên gương mặt béo tròn luôn treo một nụ cười hiền lành làm cô cảm thấy anh ta quen thuộc một cách khó hiểu.
"Hình như anh... trông hơi quen quen thì phải?" Cô buột miệng thốt lên hỏi.
"Tôi là Cận Chấn Cách." Anh ta cười to trả lời, "Việc khai phá hồ Minh là do Tập đoàn Thăng Chấn của chúng tôi phụ trách thi công, có lẽ cô từng nghe qua rồi."
"Tập đoàn Thăng Chấn..." Quách Quả nhớ ra đúng là đã nghe thấy ở đâu đó rồi, trên ti vi luôn tắt tiếng trong quán cà phê, hơn phân nửa chung cư quanh hồ Minh đều do Tập đoàn Thăng Chấn xây dựng, nhà vừa đắt vừa quý. Chính đồng sự Tiểu An đang cấp bách muốn tìm mua nhà để kết hôn cũng phải đầu hàng trước giá nhà cửa tăng vọt, ngày nào rảnh rỗi cũng phải mắng chửi chủ đầu tư, cũng vì thế cái tên Cận Chấn Cách được xuất hiện với tần suất cao nhất.
Mỗi khi nhìn thấy đối phương trả lời phỏng vấn trên ti vi, kiểu gì Tiểu An cũng nói: "Đám tư bản ác ôn này, bọn họ xây nhà ở quái gì chứ, rõ ràng là máu và mồ hôi của đám con nợ nhà trả góp chúng ta!"
Quách Quả hơi kinh ngạc, "Anh là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thăng Chấn ư?" Sao loại người có tiền này cũng ở đây thế?
"Đúng thế." Anh ta tốt tính gật đầu, làm như đọc được nghi vấn của cô, lại giải thích, "Hai tháng trước, lúc tôi đi thị sát công trường, đột nhiên bị lạc vào đây." Công ty anh ta có một tòa nhà ở ngay bên cạnh rừng phong này.
"Ồ..." Quách Quả cảm thấy hơi mới lạ, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, "Nói thế tức là anh là người đầu tiên bị nhốt ở đây rồi." Chuyện mất tích này bắt đầu đúng từ hai tháng trước.
"Không chỉ có tôi." Cận Chấn Cách bổ sung, "Còn có mấy công nhân đi cùng tôi nữa, tổng cộng sáu, bảy người gì đó, Lưu Tiên hôm qua ra ngoài thám thính tình hình chính là đốc công của công trường, chẳng qua... giờ ở đây chỉ còn lại mình tôi thôi."
Ánh mắt anh ta hơi tối, lúc mới bị nhốt ở đây, mấy người bọn họ đều tụ lại một chỗ với nhau. Hơn nữa, anh ta là ông chủ của bọn họ, ngay từ đầu mọi người còn chăm sóc một chút cho anh ta, nhưng thời gian lâu dần, có vài thứ sẽ chậm rãi thay đổi. Nhân tính vốn là như thế, thực ra anh ta cũng không trách bọn họ, dù sao thì anh ta chính là người có thể lực kém nhất trong cả đám, chỉ keo chân sau của mọi người mà thôi. Đến tận ngày hôm kia, khi bọn họ quyết định rời đi và cầm theo tất cả những đồ đạc có thể sử dụng được, cũng không hỏi ý kiến anh ta một câu nào.
Mà Cận Chấn Cách cũng không muốn rời khỏi khu vực an toàn, nhưng là Tổng Giám đốc của một công ty đa quốc gia, anh ta nhìn xa trông rộng hơn bất cứ ai. Nhân tính vốn không chịu nổi thử thách, nếu những người này còn tiếp tục bị nhốt ở đây thì về lâu về dài cũng không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Thể lực của anh ta vốn kém, chắc chắn sẽ là người hy sinh đầu tiên trong nhóm.
Ở đây có rất nhiều người, nếu phải chọn một người đáng tin cậy, đương nhiên cũng chỉ có Từ Chính thân là cảnh sát. Cho nên anh ta mới cắn răng đi theo. Tuy rằng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn so với ngồi chờ chết.