Một hồ nước nhỏ, bỗng nhiên trở thành đại dương mênh mông sâu thẳm.
Lá chắn của Yến Cẩn ngăn cách nước biển, hai người nhìn xung quanh. Bốn phía cái gì cũng có, bầy cá lớn lớn bé bé, đám san hô rực rỡ lộng lẫy, Thẩm Tri Huyền hốt hoảng tưởng rằng mình đi lạc vào thủy cung.
Đáy biển có một con đường nhỏ, uốn lượn quanh co không biết dẫn đến đâu, hai người cẩn thận đi về phía trước, đi gần nửa canh giờ, đầu đường nhỏ kia biến thành một bãi cát mịn.
Đây là —— lên bờ?
Giẫm lên bãi cát mềm mịn, Thẩm Tri Huyền nhịn không được quay đầu nhìn về phía biển, mặt biển xanh nhạt yên tĩnh, dưới ánh mặt trời ánh lên màu biển, không ai nhìn ra, dưới đáy biển lại có một con đường như vậy.
"Tìm được rồi tìm được rồi!" Một tiếng la mang theo ngây thơ của trẻ con truyền đến, Thẩm Tri Huyền lập tức hoàn hồn, thấy rõ người tới là ai, thì không chút do dự trốn sau lưng Yến Cẩn —— Cảnh tượng này có hơi quen.
Một cậu nhóc bảy tám tuổi vội vàng chạy ra, trước khi kịp túm được xiêm y của Yến Cẩn, đã bị ánh mắt đông lạnh mười dặm của Yến Cẩn ghim lại một chỗ.
"Tìm, tìm được rồi..." Giọng nói của cậu nhóc càng nhỏ, nó nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Yến Cẩn, càng nhìn càng mù mờ, trong mắt toát ra tia mờ mịt, "Ơ, không phải Tiểu Cửu à."
Thẩm Tri Huyền thò đầu ra từ phía sau Yến Cẩn, đối mặt với cậu nhóc một hồi, cậu nhóc do dự hỏi: "Ngươi... Hai người có thấy Tiểu Cửu không?"
Thẩm Tri Huyền cũng do dự hỏi: "Đây là đâu vậy?"
Ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai trả lời ai.
Một lát sau, cậu nhóc nhút nhát sợ sệt nói: "Thế, thế hai người... Có thấy Tiểu Bát Tiểu Thất Tiểu Ngũ..."
Nó đếm một chuỗi, từ cữu (chín) đến nhất (một), Thẩm Tri Huyền nghe mà não to thêm một vòng —— Đây, đây là nhóc con nhà ai nữa vậy?
Cậu nhóc vẫn còn dõi mắt trông mong sang đây, nó cũng cảm nhận được Yến Cẩn rất lạnh nhạt nên không có đến gần, theo bản năng lơ hắn, chỉ hỏi Thẩm Tri Huyền.
Nhưng Thẩm Tri Huyền lại lùi ra sau lưng Yến Cẩn, cậu nhóc lén nhìn Yến Cẩn, cẩn thận đi hai bước, đi đến trước mặt Thẩm Tri Huyền, mắt mang theo trông mong nhìn chằm chằm y.
Thẩm Tri Huyền không biết làm sao, y vừa nhìn thấy trẻ con là lại đau đầu, vô thức kéo tay áo Yến Cẩn, hỏi: "Mấy người mà nhóc hỏi, đều là trẻ con à?"
Cậu nhóc thấy y trả lời, lập tức vui vẻ gật đầu, nói: "Vâng vâng! Ta là Tiểu Thập, ta muốn tìm Tiểu Cửu Tiểu Bát Tiểu Thất... Tìm được hết mấy người bọn họ!"
Thẩm Tri Huyền nghĩ nghĩ, cố gắng dịu dàng nói: "Nhưng chúng ta vừa đến nơi này, còn chưa biết đây là đâu, nhóc có thể nói cho chúng ta biết đây là đâu được không? Nếu nhóc nói cho chúng ta biết, thì chúng ta giúp nhóc tìm nhóm bạn của nhóc."
Y tự nhận là mình đã rất cố gắng dịu dàng từ ái, nhưng sau khi cậu nhóc nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mở miệng nhỏ, máy móc lặp lại: "Hai người có thấy Tiểu Cửu Tiểu Bát Tiểu Thất... Có thấy bọn họ không?"
Vẻ mặt của Tiểu Thập dần trở nên hỗn loạn, như gặp phải vấn đề gì rất nan giải, nó nhăn mày, nhỏ giọng nói thầm một hồi, thì đột nhiên như lúc nó đến, sải chân chạy mất, không hề để ý đến hai người.
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thấy cách đó không xa có mấy căn nhà, y nói: "Qua bên kia xem thử xem có người lớn nào không."
"Ừm." Hạt cát mịn màng, Thẩm Tri Huyền đi một bước ba bước lắc lư sắp ngã, Yến Cẩn nắm lấy tay y, đỡ y vững vàng đi về phía trước, lơ đãng hỏi: "Tuế Kiến ghét trẻ con ư?"
"Không phải là ghét, bọn trẻ vẫn rất đáng yêu. Chỉ là ta rất sợ bọn trẻ khóc thôi." Thẩm Tri Huyền thở dài, "Vừa khóc là não lại đau, dỗ cũng dỗ không được."
"Trước kia Tuế Kiến từng chăm sóc trẻ con à?"
"Không có." Thẩm Tri Huyền khẳng định đáp, "Ta trốn bọn trẻ còn không kịp, sau lại chủ động chăm sóc bọn chúng chứ."
Yến Cẩn không nói gì, Thẩm Tri Huyền không để ý. Trước khi đến nhà, Yến Cẩn bỗng nhiên dừng bước, lại hỏi một câu: "Vậy... Trẻ con không khóc không quấy, Tuế Kiến có thích không?"
Thẩm Tri Huyền cứ tưởng hắn đã chịu tha cho đề tài này, không kịp đề phòng bị hắn hỏi một câu như vậy, thì ngẩn người nói: "Không khóc không quấy... Cũng được. Trẻ con ngoan ngoan ai mà không thích chứ."
Ai mà không thích chứ.
Yến Cẩn rũ mắt, đáy mắt hiện lên tia cay chát, không hỏi nữa.
Nhà cạnh biển không ít, đi qua một loạt, đếm được mười mấy hộ gia đình. Hai người lần lượt gõ cửa từng nhà, nhưng bên trong lại không hề có tiếng đáp lại.
Yến Cẩn nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng quyết đoán đẩy cửa ra —— Trong phòng trống không, không có lấy một bóng người.
Liên tiếp mở cửa bốn năm căn nhà, bên trong đều trống không, đồ dùng vật dụng vẫn rất đầy đủ, nhưng phía trên lại phủ bụi, hiển nhiên là rất lâu rồi chưa được chạm vào.
Nơi này... Trong lòng Thẩm Tri Huyền nổi lên điềm xấu, có thể nói chuyện với nơi này, chỉ còn lại đứa nhỏ kia ư?
Ờ, hình như còn có một đám Tiểu Cửu Tiểu Bát... Một đám nhóc.
Vậy người lớn chạy đi đâu hết rồi?
Vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục mở cửa một căn nhà nữa, lúc vừa mở cửa ra, trong phòng lập tức truyền ra tiếng động, Thẩm Tri Huyền mừng thầm, cùng đi qua với Yến Cẩn, nhưng gương mặt non nớt của trẻ con lập tức đập nát hi vọng của y.
"Tiểu Thập?" Thẩm Tri Huyền nhìn gương mặt mà mình vừa thấy khi nãy, theo bản năng gọi, gọi xong mới cảm thấy không đúng, phương hướng mà Tiểu Thập chạy đi, căn bản đâu phải là hướng này, nếu nó quay lại và trốn vào trong phòng, thì sao Yến Cẩn lại không phát hiện được, hơn nữa đứa nhỏ này...
Khi đứa nhỏ núp dưới bàn nhìn thấy hai người, liền sợ sệt chui ra, nhỏ giọng hỏi: "Hai người có nhìn thấy Tiểu Thập Tiểu Bát Tiểu Thất..."
Thẩm Tri Huyền đỡ trán, cho nên đứa nhỏ có gương mặt được đúc từ một khung với Tiểu Thập này là Tiểu Cữu?
Bản chất của nhân loại là máy lặp lại, bản chất của thế giới là máy sao chép à!
Y còn định nói gì đó, Yến Cẩn lại nắm tay y thật chặt, sau đó nhỏ giọng nói vào tai y: "Nó không phải người sống, chỉ là hồn phách thôi."
Thẩm Tri Huyền chợt quay đầu nhìn hắn.
Yến Cẩn ra hiệu bảo y nhìn đứa nhóc kia.
Đứa nhóc núp dưới gầm bàn, thấy không ai đáp lại, thì hai mắt trở nên trống rỗng, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt như hạt đậu lăn dài trên má, nó nức nở nói: "Tìm không thấy, đều không tìm thấy... Ta thật vô dụng, chơi trốn tìm cũng không xong..."
Nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, cơ thể nó cũng dần mơ hồ, cả người trở nên yếu ớt trống rỗng, ngay cả Thẩm Tri Huyền không có linh lực cũng có thể nhìn ra có gì đó không ổn.
Thẩm Tri Huyền gian nan chỉ đứa nhóc, sau đó lại chỉ ra ngoài cửa: "Vậy vừa rồi... Cũng là?"
Yến Cẩn sửa lại: "Ước chừng là linh hồn."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Mười đứa nhóc, Tiểu Thập Tiểu Cữu Tiểu Bát... Vẫn luôn là một.
Cái này thật sự không thể không khiến Thẩm Tri Huyền nghĩ nhiều được, người có ba hồn bảy phách, mười đứa nhóc, thật ra cũng chỉ là một đứa nhỏ bị xé nát ba hồn bảy phách thôi sao!
Ai lại tàn nhẫn đến mức xé nát hủy hoại ba hồn bảy phách của một đứa nhỏ thành thế này chứ?!
Là người tạo ra bí cảnh này?
Trong đầu Thẩm Tri Huyền hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Tiếng khóc của Tiểu Cửu dần yếu đi, nó ngốc lăng mờ mịt nhìn hai người một hồi, bỗng nhiên nhanh như chớp chui ra ngoài, nhân lúc Thẩm Tri Huyền không chú ý, nhào về phía y.
Thẩm Tri Huyền lanh tay lẹ mắt trốn ra sau lưng Yến Cẩn, nên chỉ bị túm tay áo.
Tiểu Cửu gắt gao nắm lấy tay áo y, cố chấp nói: "Cùng chơi trốn tìm với chúng ta đi! Chơi với chúng ta để Ngư Ngư cười đi!"
Thẩm Tri Huyền còn chưa kịp đau đầu, đã bị một cái tên mới hấp dẫn lực chú ý: "Ngư Ngư? Đây lại là ai nữa thế?"
Ánh mắt Tiểu Cữu trống rỗng, không quan tâm đến lời y nói, cứ nhắc lại mãi câu: "Chơi trốn tìm với chúng ta, chơi trốn tìm chơi trốn tìm chơi trốn tìm..."
Như niệm kinh mang theo âm nức nở, khiến đầu Thẩm Tri huyền lớn thêm một vòng, do dự nhìn về phía Yến Cẩn.
Ý tứ xin giúp đỡ của Thẩm Tri Huyền quá rõ ràng, Yến Cẩn nghĩ nghĩ, lạnh lùng mắng một tiếng: "Câm miệng."
Cũng không biết là khí thế của hắn quá lạnh hay là do nguyên nhân nào khác, Tiểu Cữu bị hắn dọa cho nấc lên, khẽ buông tay, vậy mà không khóc nữa.
Khóc thì không dám khóc, nhưng vẫn cứ nói đi nói lại: "Chơi trốn tìm chơi trốn tìm chơi trốn tìm..."
Yến Cẩn lạnh mặt hỏi nó mấy câu, Tiểu Cữu không trả lời hắn, chỉ lo nhắc mãi mấy câu ấy, như thể đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Thẩm Tri Huyền không biết làm sao, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Chơi trốn tìm như thế nào?"
Có lẽ trời sinh tính tình đã hòa hợp với trẻ con, cho dù Yến Cẩn có làm thế nào thì nó cũng không trả lời, nhưng khi y vừa hỏi, Tiểu Cữu lập tức dừng nói, dời tầm mắt: "Ngươi muốn chơi sao? Ngươi đi trốn với ta, để hắn đi tìm..."
Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng: "Có lẽ đây là do bí cảnh an bài? Chơi trốn tìm thì mới có thể tìm được lối ra?". TruyenHD
Yến Cẩn nhíu mày: "Nguy hiểm lắm."
"Xung quanh đây không có người sống, có thể giao tiếp với chúng ta chỉ có mấy đứa nhỏ... Mấy hồn phách bị tách ra. Có lẽ nếu gom đủ hồn phách, chúng ta có thể biết được toàn bộ tình hình."
Không biết đây là đâu, không biết đây là tình huống gì, đương nhiên là Thẩm Tri Huyền không muốn rời khỏi Yến Cẩn, nhưng không còn cách nào khác, tình hình trước mắt, có lẽ làm theo lời đứa nhỏ này chính là lối ra duy nhất.
Lúc y nhỏ giọng khuyên, Tiểu Cửu cứ nhắc mãi, Yến Cẩn mím môi, mày nhăn càng chặt, không tình nguyện nói: "Vậy thì thử xem."
Lúc Tiểu Cữu được như ý nguyện kéo Thẩm Tri Huyền đi trốn, Yến Cẩn đột nhiên duỗi tay, kéo cổ tay Thẩm Tri Huyền lại.
Thẩm Tri Huyền bị kéo dừng lại.
Ánh mắt Yến Cẩn sâu thẳm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng: "Ta sẽ tìm được ngươi."
"Nhất định sẽ tìm được."
Mãi đến khi Thẩm Tri Huyền bị Tiểu Cữu kéo vào rừng trốn, trong đầu y vẫn còn lặp đi lặp lại lời yến Cẩn nói.
Tìm... Nhất định sẽ tìm được!
Sao lại cứ một hai phải nói vậy chứ... Thẩm Tri Huyền không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, sao nó giống như... giống như y là kẻ phụ tình hứa là sẽ trở về ấy nhỉ!
Thẩm Tri Huyền nấp sau một thân cây, nhìn Tiểu Cữu dặn dò mấy trăm lần: "Ngươi trốn ở đây, ta nấp ở bên kia..."
"Ừm ừm." Y gật đầu cho có lệ, nhìn Tiểu Cữu lưu luyến rời đi, y mới bình tĩnh lại, cẩn thận cảm ứng tia linh lực mà vừa rồi lúc chia tay Yến Cẩn lưu lại trong cơ thể y.
Y không hiểu ý của Yến Cẩn, hắn chỉ nói là lưu lại tia linh lực này để đảm bảo an toàn cho y, lúc này y cảm nhận được tia linh lực đang chậm rãi di chuyển trong cơ thể mình, đồng thời cũng suy nghĩ xem bây giờ nên làm gì.
Cũng không biết tia linh lực kia chạm phải cái gì, bỗng nhiên cảm giác nóng rực từ biển linh khí dâng lên, khiến Thẩm Tri Huyền hoàn hồn.
Hở?
Gì vậy?
Y nhận ra chút cảm giác nóng bỏng kia —— Đó là, lúc kết khế ước với Yến Cẩn?
Cảm giác nóng bỏng ấy lúc ẩn lúc hiện, Thẩm Tri Huyền ngưng thần cảm nhận, lại không cảm nhận được. Y nghĩ nghĩ, cố ý dẫn tia linh lực đó đâm vào khế ước.
Quả nhiên lần này có hiệu quả, khế ước bắt đầu nóng lên, Thẩm Tri Huyền cảm thấy dường như mình cảm nhận được gì đó, cẩn thận nhắm mắt cảm ứng một chút, xoay người về hướng nào đó, chợt mở mắt.
—— Yến Cẩn.
Khế ước mơ hồ nói cho y biết rằng, Yến Cẩn đang ở hướng này.
Cho nên trước đây Yến Cẩn cũng làm thế này để phát hiện thân phận của y ư? Khế ước này thế mà còn có thể dùng như vậy?
Thẩm Tri Huyền do dự một hồi, sau đó nhìn về hướng mà y cảm ứng được, có chút không biết mình có nên chủ động đi tìm hay không.
Vừa rồi Tiểu Cữu dẫn y đi một vòng quanh rừng một hồi, trong rừng có từng từng đám sương mỏng, cách đó không xa là một mảng mơ hồ, y bị dắt đi mấy vòng, có chút không nhớ được phương hướng, nếu khế ước cảm ứng đúng...
Y suy tư một lát, quyết định vẫn là thử một chút, cái nơi quỷ quái này, rời đi càng sớm thì càng an tâm.
Đã hạ quyết tâm, Thẩm Tri Huyền liền bước về phía trước.
Cây cối trong rừng xanh um, không tính là cao, nhưng trên cây nở ra những bông hòa màu hồng nhạt, nhìn có hơi giống hoa đào, mơ hồ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ẩn giấu giữa sương mù, lặng lẽ phiêu tán khắp nơi.
Thẩm Tri Huyền đang đi, bản năng cảm thấy mùi hương này không ổn, nhưng lúc này y đang ở trong rừng, bốn phương không thấy bìa từng, không có chỗ lùi, chỉ có thể cố gắng cân bằng hô hấp, giảm lượng hương hít vào.
Phía trước sương mù hiện lên những bóng râm, Thẩm Tri Huyền dừng bước, chăm chú nhìn một lúc, chậm rãi duỗi tay, ngắt một nhành hoa từ gốc cây thấp bên cạnh, cầm nó như cầm kiếm, chỉ xéo xuống mặt đất, đóa hoa hồng nhạt thoáng run lên mang theo tia sát khí.
Bóng râm giữa sương mù dần lộ ra hình dáng, là mấy tiểu huyễn quỷ yếu ớt, cơ thể nửa trong suốt nửa tro đen, do dự thăm dò đến trước mặt Thẩm Tri Huyền.
Tiểu huyễn quỷ, quỷ như tên, thật ra là sinh linh thấp kém thường thấy trong núi rừng, sinh ra trong chướng khí, thích nhất là quấn lấy người qua đường vô tội, khiến bọn họ rơi vào huyễn tượng vô cùng vô tận.
Mấy tiểu huyễn quỷ do dự một chút, rốt cuộc nhịn không được bay qua quấn lấy Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền lạnh mặt, ra tay không chút thương tiếc, vận chuyển linh lực đến nhành hoa, nhẹ nhàng chém ra vài kiếm chiêu —— Y chỉ không có linh lực, chứ không phải què tay tay què chân, vẫn có thể vẽ ra kiếm chiêu.
Tia linh lực mà Yến Cẩn lưu lại cũng không thể làm được chuyện gì lớn, nhưng gϊếŧ mấy tiểu huyễn quỷ vẫn dư sức.
Gió thổi hoa rơi, hoa trên cành bị chấn động nát thành nhiều cánh hoa, rơi lả tả xuống đất, chỉ còn lại một đóa kiên cường trụ lại trên cành, run rẩy trước uy lực của kiếm chiêu
Thẩm Tri Huyền khẽ thở một hơi, nhành hoa nghiêng ngả chỉa xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt nhìn huyễn quỷ không kịp giãy dụa, đã rách thành từng mảnh sương mù, tan vào bốn phía.
Dường như có giọng nói của trẻ con từ xa truyền đến, Thẩm Tri Huyền chậm rãi bước đi, đám sương mù rút xuống như thủy triều, dần lộ ra cảnh phía trước.
Là một bãi cát mịn.
Thoạt nhìn thì khá giống với cảnh lúc hai người đi lên từ đáy biển, nhưng nhìn kỹ lại, thì Thẩm Tri Huyền phát hiện không giống —— Bên bờ mập mờ, tử khí nặng trĩu, lại là huyễn tượng.
Dường như bốn phía đều có tiếng cười đùa của trẻ con, giữa những âm thanh ấy Thẩm Tri huyền mơ hồ thấy những đứa trẻ cười đùa đuổi theo cạnh huyễn tượng, nhưng sự náo nhiệt này không liên quan đến y, bóng của những đứa trẻ trên bãi cát tịch mịch cạnh bờ biển cũng không hề liên quan gì đến y.
Sóng biển liên tục đánh vào bờ cuốn theo rất nhiều vỏ sò và cua nhỏ, còn cuốn theo một Tiểu Lam Ngư màu xanh xinh đẹp.
Đứa nhỏ vốn đang ngồi xổm trên bãi cát, ngơ ngác nhìn về nơi xa. Mà sau khi Tiểu Lam Ngư kia bị cuốn lên bờ, lờ đờ nhảy đành đạch lên phía trước một chút, vừa hay lại nhảy đến nơi sóng biển không thể nào cuốn nó xuống biển được nữa, lúc nhảy đến cạnh đứa nhỏ, thì bất động.
Màu sắc của nó thật sự rất đẹp, như màu xanh mê người của nơi giao nhau giữa chân trời và mặt biển, dưới ánh mặt trời, khiến người ta chói mắt không thể nhìn.
Đứa nhỏ bị nó hấp dẫn tầm mắt, lẳng lặng nhìn nó một lúc lâu, còn dè dặt cẩn thận dùng tay chọc chọc vào bụng cá hơi trắng của nó.
Tiểu Lam Ngư động động cái bụng, tiếp tục bất động.
Đứa nhỏ nở nụ cười đầy ngốc nghếch, thấy sóng không lên nổi, liền cẩn thận nâng cá lên, đi lên phía trước mấy bước, thả nó lại vào biển.
Nhưng qua một lúc lâu sau, sóng biển lại dâng lên cuốn cá xuống, bình thường thì nó sẽ giãy lên vài cái, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
Cá không nước thì sẽ chết.
Đứa nhỏ run run miệng, tuy rằng nó bị ngốc, nhưng vẫn hiểu đạo lý này, Tiểu Lam Ngư đẹp như vậy, chết rồi thì phải làm sao bây giờ!
Nó lại lần nữa thả cá xuống biển.
Nhưng mà không biết xảy ra chuyện gì mà một lúc sau, Tiểu Lam Ngư kia, lại lần nữa bị sóng biển cuốn lên.
Đứa nhỏ mờ mịt, nó nhìn Tiểu Lam Ngư xinh đẹp, có chút không biết làm sao —— Hay là, thả nó đi xa một chút?
Nó lại nâng Tiểu Lam Ngư lên, quyết định thả xa một chút, để sóng biển không cuốn cá lên nữa.
Nhưng lần này, Tiểu Lam Ngư lại không cho ước nguyện của nó thành thật.
Bạch quang trong tay đứa nhỏ chợt lóe, khiến ánh mắt đứa trẻ lập lòe, nó theo bản năng che mắt, hai tay nó thả lỏng, Tiểu Lam Ngư liền rơi xuống, lúc sắp rơi xuống đất, đoàn bạch quang chợt lóe, hóa thành một bóng người.
Tóc dài như thác nước thả xuống đất, người có dung nhan mỹ lệ khó phân nam nữ khẽ khom lưng, ngón tay mảnh khảnh như ngọc chọc chọc trán đứa nhỏ, giọng nói lạnh lẽo thong thả: "Ta muốn phơi nắng ngủ, đừng thả ta về biển nữa đấy."
Đáy mắt y là một màu xanh thâm thúy, nhìn đến mức đứa nhỏ cứng người, nháy mắt tiếp theo, bóng người bỗng chốc trở về thành Tiểu Lam Ngư, giãy đành đạch trên cát mịn, chọn một vị trí thoải mái, phơi ánh mắt trời ấm áp, vẫn không nhúc nhích.
Đứa nhỏ ngơ ngác đứng tại chỗ, nó là đứa ngốc có tiếng ở vùng này, nên căn bản không hiểu nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nó cúi đầu, lại thấy Tiểu Lam Ngư, trên thân cá xinh đẹp, có dính chút cát.
Cá không có nước —— sẽ chết.
Đứa nhỏ nhớ rất rõ đạo lý này, nó ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng Tiểu Lam Ngư lên, lại lần nữa, thả cá vào nước.
Ào, sóng biển dâng lên, đập vào Tiểu Lam Ngư khiến cá tỉnh cả ngủ.
Cá ấn cái đuôi lên bãi cát, để tránh cho mình bị sóng biển cuốn xuống, nó thoáng giãy giãy, như là rất mê mang.
Bên ngoài huyễn tượng, Thẩm Tri Huyền cảm thấy nó tức đến mức ngạt thở, nhịn không được bật cười.