Lãnh Ly Tuyên cười cười, "Thiếu Uyên khiêm tốn rồi. Ngươi chỉ là ở trước mặt ta không chiếm thế thượng phong mà thôi, theo ta thấy, ngươi ngoại trừ ta ra kỳ nghệ là tốt nhất, nếu ngươi chơi với người khác một ván cờ, liền biết lời này của ta không phải là đùa."
"Vậy Du tông sư thì sao?" Nam Cung Thiếu Uyên hạ một quân cờ, ngữ khí không nhẹ không nặng, dường như thuận miệng hỏi, nhưng sự chuyên chú sâu trong đáy mắt đã bại lộ tâm tình hắn muốn biết được đáp án này.
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cười khẽ một tiếng, Nam Cung Thiếu Uyên khó hiểu nhìn y, chỉ nghe y dùng giọng điệu có chút khinh thường nói: "Huynh ấy? Chẳng qua là một tên lưu manh chỉ biết chơi xấu mà thôi." Lãnh Ly Tuyên cẩn thận suy nghĩ về những hành động của Du Đồng Phương, càng thêm tin tưởng mình một chút cũng không oan uổng hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên dường như có tâm tình rất tốt, phụ họa: "Không sai, ngài ấy chính là một tên lưu manh."
Bàn cờ vốn trống không trong chốc lát đã đặt đầy quân cờ, Nam Cung Thiếu Uyên bắt đầu cẩn thận, không ngừng lật quân cờ trong tay, càng cảm thấy không dễ hạ xuống, có hơi cảm giác lấy trứng chọi đá.
Lãnh Ly Tuyên ngồi ở trước mặt hắn vẫn thưởng thức biểu cảm biến ảo khó lường của hắn, cảm thấy thú vị, cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó yên lặng nhìn.
Cuối cùng, Nam Cung Thiếu Uyên dường như đã quyết định chủ ý, dùng ngón tay nắm lấy ngọc tử lật qua, lật lại, làm nổi bật bàn tay cốt cách rõ ràng của hắn, ngay sau đó hạ xuống một quân cờ.
Lãnh Ly Tuyên thấy thế cười nhạt, thong thả ung dung hạ xuống một quân cờ, "Ván này ta thắng."
Nam Cung Thiếu Uyên thở dài, "Xem ra kỳ nghệ của ta vẫn cần phải chờ tiến bộ."
"Đã là tốt lắm rồi." Lãnh Ly Tuyên an ủi.
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười: "Có điều bại bởi sư tôn, ta tâm phục khẩu phục."
Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, một mảnh đen kịt, âm thanh cũng chỉ có tiếng lá cây, không còn gì khác.
Lúc này đã là giờ Tý, căn cứ theo lời người Tiền gia nói, "quỷ" kia cũng sắp hiện thân, nhưng mà trước mắt vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào phát sinh. Nam Cung Thiếu Uyên biết tâm tư của y, liền nói: "Sư tôn chớ vội, chờ một lát nữa xem, có lẽ giờ Sửu thì nó mới chịu hiện thân thì sao."
"Nói cũng phải." Lãnh Ly Tuyên nói.
Hai người tiếp tục bày một ván khác, vừa chơi vừa chờ đợi.
Cảnh tượng ngoài cửa sổ dần dần từ một mảnh đen kịt trở nên mơ hồ, cho đến khi rõ ràng, trời cứ như vậy chậm rãi sáng lên, nến trong phòng cũng cháy gần như không còn, một đêm này cực kỳ yên tĩnh, "quỷ" kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Người của Tiền gia cũng một đêm không ngủ, thấy trời sáng thì đều mở cửa sổ, lục đục tụ tập ở phòng Lãnh Ly Tuyên.
"Đêm qua mọi người có nghe thấy tiếng khóc không?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Mọi người liên tục lắc đầu. Đều nghi hoặc khó hiểu.
Cũng không nghe thấy, nói cách khác, đêm qua "quỷ" kia không xuất hiện.
Tại sao?
Lãnh Ly Tuyên ngưng mi suy nghĩ chốc lát, sau đó hỏi: "Vậy 'quỷ' chỉ xuất hiện vào ban đêm sao? Có ai nghe thấy tiếng khóc vào ban ngày không?"
Lời vừa nói ra, mọi nơi tĩnh một lát, đồng loạt lắc đầu, cái này cũng quá kỳ quái.
Tiền Kim cũng không hiểu ra sao, nghĩ không ra, "Lãnh tông sư, làm sao bây giờ mới được?"
"Trước mắt ta không rõ lai lịch và mục đích của 'quỷ' kia, chỉ là đêm qua nó vẫn chưa hiện thân, không biết là trùng hợp hay là có nguyên nhân gì khác." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
"Lãnh tông sư chi bằng ở lại một đêm nữa, nói không chừng hôm nay nó sẽ xuất hiện?" Tiền Lai đề nghị.
"Không sai không sai, xin Lãnh tông sư ở lại một đêm quan sát." Tiền Kim phụ họa thêm.
Tiền Lai cũng nói: "Thứ này quấy nhiễu chúng ta không được yên ổn, mong Lãnh tông sư có thể ở lại thêm một đêm nữa, diệt trừ thứ kia."
Mọi người liên tục năn nỉ, Lãnh Ly Tuyên cùng Nam Cung Thiếu Uyên bốn mắt nhìn nhau, thấy Nam Cung Thiếu Uyên cũng có ý muốn ở lại hỗ trợ, liền gật đầu đồng ý.
Đợi mọi người đi rồi, Nam Cung Thiếu Uyên xoay người thân mật nói với Lãnh Ly Tuyên: "Đêm qua sư tôn cả đêm không ngủ, hôm nay cũng phải canh một đêm, hay là nghỉ ngơi một chút đi."
Lãnh Ly Tuyên cũng có ý muốn ngủ, chỉ là y chưa bao giờ có thói quen ngủ ban ngày, cho dù nằm trên giường cũng không ngủ được: "Ta không có thói quen này, ngủ không được."
Nam Cung Thiếu Uyên suy tư một lát, ngay sau đó cười, "Ta nghĩ ra một cách." Rồi sải bước đi ra ngoài.
Không bao lâu sau liền sải bước trở về, chỉ là trong tay có thêm một cái bình điêu khắc bằng ngọc, Lãnh Ly Tuyên không khỏi thầm than: Không hổ là Tiền gia, quả nhiên rất chịu chi, tùy ý lấy một món đồ liền giá trị liên thành.
Nam Cung Thiếu Uyên ngồi xuống, cầm lấy một cái ly phỉ thúy điêu khắc hoa mẫu đơn rót một ly, đẩy tới trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Vốn Lãnh Ly Tuyên còn muốn hỏi thứ này là loại gì, đợi mùi hương nồng đậm trong ly bay ra, liền biết, đây là rượu Ngọc Hoa.
Rượu Ngọc Hoa này thật sự là bảo vật thế gian, tuy không phải hàng xa xỉ, nhưng độ quý hiếm của nó khiến giá của nó cao hơn hàng xa xỉ gấp chục lần.
Lãnh Ly Tuyên là người yêu rượu, tất nhiên là đã nhấm nháp qua hơn một ngàn loại rượu, rượu Ngọc Hoa này tuy hi hữu, nhưng Lãnh Ly Tuyên vẫn uống qua không ít. Chỉ là hương vị của nó lâu không uống cũng sắp quên mất, không nghĩ tới ở đây lại có một phẩm rượu Ngọc Hoa khó có được này, y đương nhiên là vui vẻ rồi.
Nam Cung Thiếu Uyên rất hiểu khẩu vị của y, biết y thích uống rượu, nhìn thấy dáng vẻ như mèo nhỏ của Lãnh Ly Tuyên, chợt cảm thấy vui sướng trong lòng.
Lãnh Ly Tuyên bưng ly lên liền uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Thiếu Uyên thầm than: Tật xấu uống rượu này của sư tôn khi nào mới sửa được đây…
Từng ly từng ly xuống bụng, không bao lâu đã tự chuốc say mình. Ngoan ngoãn nằm sấp trên bàn, nhắm mắt lại, cực kỳ dịu dàng.
Nam Cung Thiếu Uyên đoạt lấy ly rượu Lãnh Ly Tuyên còn đang cầm trong tay đặt sang một bên, đứng dậy ôm Lãnh Ly Tuyên.
Khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên nhếch lên, nặng hơn lần trước một chút.
Lãnh Ly Tuyên ở trong ngực hắn nhỏ giọng nói cái gì đó, hàm hàm hồ hồ, nghe không rõ lắm.
Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ nhàng đặt y lên giường, cẩn thận đắp chăn lên, sau khi làm xong tất cả, hắn vừa xoay người định đi thì tay bị Lãnh Ly Tuyên dùng sức bắt lấy.
"Đừng đi..." Lãnh Ly Tuyên vừa rồi một mực nhỏ giọng nói cái gì đó, chỉ hai chữ này nói rõ ràng vô cùng.
Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu lại, nhìn Lãnh Ly Tuyên còn đang mê man cười cười, đặt tay lên tay Lãnh Ly Tuyên còn nắm lấy tay mình, giọng điệu trìu mến nói: "Được, không đi."
Khóe miệng Lãnh Ly Tuyên nhếch lên, dường như nở nụ cười.
"Thiếu Uyên… Ngươi… Ngươi có biết không… Ta… Ta…" Lãnh Ly Tuyên đứt quãng nói, Nam Cung Thiếu Uyên cứ như vậy lẳng lặng nghe, nhưng chờ lại chờ, cuối cùng không còn lời sau.
Lãnh Ly Tuyên đã ngủ say, khuôn mặt nhu thuận, Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi tới gần, hôn lên đôi môi mềm mại của y, liền lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn y, yên lặng canh giữ y.
Thời gian đang lặng lẽ không một tiếng động trôi qua.
Lãnh Ly Tuyên chậm rãi mở mắt, ngồi dậy thoải mái duỗi thắt lưng, tự giác một giấc ngủ này đặc biệt ngon, đặc biệt thỏa mãn.
Y xốc chăn lên, mang giày xuống giường, liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên cười, ngữ khí nhu hòa nói: "Sư tôn tỉnh rồi?"
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt gật đầu. Có thể do vừa mới tỉnh ngủ, y cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, cả người cũng cảm giác lười biếng.
Lãnh Ly Tuyên lười biếng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhất thời ngây ngẩn cả người, bên ngoài nghiễm nhiên là một mảnh đen kịt, trời đã tối! Y ngẩn người, dụi dụi mắt lại nhìn một lần nữa, đập vào mắt vẫn là một mảnh đen kịt.
Y đến gần mới chú ý tới ngọn nến đang thắp trên bàn, ngọn nến kia đã ngắn đi một đoạn, xem ra đốt được một thời gian rồi, Lãnh Ly Tuyên vội vàng hỏi: "Thiếu Uyên, bây giờ là giờ gì?"
Nam Cung Thiếu Uyên đáp: "Giờ Hợi."
"Đã trễ như vậy?!" Lãnh Ly Tuyên có chút khϊếp sợ, "Ta lại ngủ lâu thế sao? Tại sao Thiếu Uyên không đánh thức ta?"
"Ta thấy sư tôn ngủ ngon quá cũng không muốn quấy nhiễu thanh mộng của sư tôn, huống hồ ta vẫn luôn canh giữ ở đây, 'quỷ' kia còn chưa xuất hiện." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Nhắc tới mộng, Lãnh Ly Tuyên lại nhớ lại giấc mộng vừa rồi của mình, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng dưng đỏ lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Nam Cung Thiếu Uyên lo lắng hỏi: "Mặt sư tôn sao vẫn đỏ vậy, là còn chưa tỉnh rượu sao?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, "Hả?" Liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta đi hỏi ở đây một chút có canh tỉnh rượu hay không." Nói xong, không đợi Lãnh Ly Tuyên phản ứng liền sải bước đi ra ngoài.
Lãnh Ly Tuyên lựa một chỗ ngồi xuống, rồi còn thở dài, đỏ này không phải say rượu, là… là cảnh trong mộng kia…
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên bưng một cái chén nhỏ lưu ly đi tới, nhẹ nhàng đặt chén lên bàn, bên trong chứa canh màu nâu xám, hẳn là canh giải rượu linh tinh mà Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên nhìn nước canh không biết tên trong chén, chỉ hơi hơi gần một chút liền ngửi thấy một mùi chua nồng, y cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
"Dấm." Nam Cung Thiếu Uyên đáp.
"Dấm?!" Khóe miệng Lãnh Ly Tuyên giật giật một chút, y ghét nhất mùi này, liền nói, "Ta không cần uống, ta không say."
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy nhìn lại, đến gần như thế, Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng nhớ tới giấc mộng vừa rồi, sắc mặt bỗng đỏ lên như máu, Lãnh Ly Tuyên có chút chống đỡ không nổi, hơi quay mặt đi không nhìn hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên lại khẽ cau mày, nghiêm mặt nói: "Còn nói không say, mặt đã đỏ như vậy, lúc này sư tôn không nên giở tính trẻ con đâu."
"Ta…" Lãnh Ly Tuyên không có cách nào, lại không thể nói thật, đành thoả hiệp, "Ta uống." Một tay bịt mũi, một tay bưng chén uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế thì cười rót một ly nước đẩy cho y. Lãnh Ly Tuyên uống, chậm rãi thở ra một hơi.
"Sao vẫn còn chút đỏ?" Nam Cung Thiếu Uyên thầm hỏi.
Lãnh Ly Tuyên sửng sốt một chút: "Có lẽ, phải qua một lát mới có hiệu quả."
"Cũng đúng, là ta quá mức nóng vội." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên lén dán một đôi tay lên hai gò má, để đạt được mục đích làm cho nó hạ nhiệt, cảm giác nhiệt độ dần dần trở nên lành lạnh mới thả tay xuống.
Bởi vì canh giờ cũng không còn sớm, đêm nay hai người liền yên lặng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng tán gẫu hai câu, chờ dị tượng phát sinh.
Cho đến khi nghe được từ xa truyền tới từng tiếng gà gáy, mắt thấy trời đã sáng, nhưng hết thảy đều gió êm sóng lặng đến kỳ lạ.