Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 9: Đào hoa nở sáng rực



Chỉ thấy một nam tử ngồi chính giữa sảnh, mi thanh mục tú, cử chỉ nho nhã, đang bận rộn.

Mà phía sau hắn, một đoàn người xếp hàng dài chỉnh tề. Kỳ lạ là, trong tay mỗi người họ đều cầm một cành hoa đào. Bởi vì đội ngũ khá dài, cành hoa cũng nhiều, mùi hương càng thêm nồng đậm.

Hương hoa từ đây phát ra, khó trách bọn họ ngửi thấy hương hoa lại không thấy trong đình viện có một đóa hoa nào.

Lãnh Ly Tuyên nhìn cảnh tượng này, hỏi: "Đây là..."

Lúc này, Lý đại thẩm đã đứng ở bên cạnh y, nghe thấy y đặt câu hỏi, liền cười hì hì nói: "Cái này hai vị có điều không biết, y mới đến thôn chúng tôi cách đây không lâu, tên Đỗ Tưu, Đỗ đại phu." Nói xong, trên mặt Lý đại thẩm tràn đầy tươi cười.

Rồi sau đó tán thưởng nói: "Y chính là một người cực kì tốt! Xem bệnh trước nay không lấy tiền chúng tôi, thôn dân lại ngại cứ như vậy hai tay trống trơn xem bệnh. Đỗ đại phu liền nói, 'Vậy lúc các vị tới thì tặng cho ta một cành hoa đào đi, sẽ biết ơn rất nhiều.' Vì thế, trước khi mọi người đến đều sẽ đi tới cây hoa đào trước thôn, chọn hái một cành hoa đào tươi tốt nhất."


Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua Đỗ Tưu ôn hòa và kiên nhẫn dặn dò bệnh nhân, cười cười nói: "Thì ra là như thế."

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Xem ra là một người thiện tâm."

Lý đại thẩm nghe vậy, cười gật gật đầu, trên mặt tràn ngập ý tự hào.

Dừng một chút, lại nói: "Lãnh tông sư, phòng hai vị vừa hay đối diện Đỗ đại phu, nếu có cần gì thì có thể đi tìm y. Ngày thường y xem bệnh xong sẽ trở về."

Lãnh Ly Tuyên gật đầu nói: "Được."

Y vừa định di chuyển bước chân, một đứa nhỏ đột nhiên ngã xuống trước mặt y, Lãnh Ly Tuyên vội vàng đưa tay ra đỡ, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Sau khi đứa nhỏ kia đứng lên, đầu tiên là cuống quít nhặt cành hoa đào rơi trên mặt đất lên, nhìn từ trên xuống dưới một vòng, thấy cánh hoa không rụng xuống, sau đó yên tâm thở ra, lúc này mới cười nhìn Lãnh Ly Tuyên, nói: "Đệ không sao, cảm ơn đại ca ca."


Lý đại thẩm một bên nhận ra là nó, lo lắng nói: "Tiểu Phong à, chậm một chút, vấp ngã có đau hay không hả?"

Tiểu Phong cười nói: "Thẩm thẩm yên tâm, con không sao đâu ạ." Sau đó nhìn nhìn cành hoa đào trong tay, lại nói, "Con muốn đem cành hoa đào này tặng cho Đỗ đại ca, con đi đây ạ." Nói một tràng rồi từ từ chạy đi.

"Đứa nhỏ này." Lý đại thẩm nhìn bóng dáng Tiểu Phong, cười cười.

Lý đại thẩm cười nói: "Tiểu Phong này rất sùng bái Đỗ đại phu, mỗi ngày đều phải hái một cành hoa đào tặng cho y, là một đứa trẻ ngoan."

Lãnh Ly Tuyên theo ánh mắt bà nhìn về phía Đỗ Tưu.

Chỉ thấy Tiểu Phong cầm hoa đào, cười hì hì đưa cho Đỗ Tưu, Đỗ Tưu rất bận bịu, sờ sờ đầu của nó, rồi sau đó cắm cành hoa đào vào bình hoa trên bàn. Tiểu Phong cứ như vậy ngồi bên cạnh hắn, trợ giúp hắn.


Hai người giống như huynh đệ ruột, rất ăn ý.

Lúc này, Lý đại thẩm nói: "Lãnh tông sư, chỗ ở của hai vị ở bên này, ta dẫn hai vị đi."

Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, đi theo bà đến cuối nhà.

Phòng hai người nằm cạnh nhau, bày biện đều là một ít đồ vật đơn giản thực dụng. Sạch sẽ ngắn gọn, hiển nhiên là có người thường xuyên quét tước. Lý đại thẩm đại khái giới thiệu một phen, liền trở về.

Nam Cung Thiếu Uyên không thèm liếc căn nhà mình sắp vào ở lấy một cái, chỉ đi theo bọn họ, đợi Lý đại thẩm đi rồi, hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ly nước, nhấp một ngụm, cười nói: "Còn nóng, thật chu đáo."

Rồi sau đó lại rót một ly nước, đưa cho Lãnh Ly Tuyên.

Lãnh Ly Tuyên cầm lấy cái ly, uống một ngụm, cũng hơi kinh ngạc, thật đúng là nóng, vừa vặn có thể cho vào miệng, xem ra là trước đó đã có người pha sẵn, không biết là ai, thế mà lại tinh tế như vậy.
Nam Cung Thiếu Uyên uống một ngụm nước trà, nói: "Nghe thôn dân kể lại, xem ra Thanh Diện thú này, thật sự đúng là không dễ đối phó đây."

Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, nói: "Ừm, rất khó đối phó." Ánh mắt hơi trầm xuống, bưng ly trà lên lắc lắc.

Thầm nghĩ: Khó đối phó, không chỉ có một mình hắn đâu.

Ngay sau đó dường như đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Nam Cung Thiếu Uyên chống cằm nhìn y, khóe miệng hơi nhếch, cười nói: "Sư tôn cũng không cần đau đầu, không phải còn một ngày nữa sao, không vội."

Lãnh Ly Tuyên thuận miệng nói: "Không phải bởi vì cái này..." Lời nói mới vừa ra, lại ngẩn người.

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên nhướng một bên mày, nhìn mình, như đang đợi câu sau, y khẽ giọng khụ một tiếng, nói: "Ta nói là... Không phải bởi vì vẫn còn một ngày mà có thể không nóng nảy, không quan tâm."
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Cũng đúng, lát nữa đi hỏi người khác, xem có thể tìm ra thêm chút manh mối hay không."

Lãnh Ly Tuyên hơi gật đầu, cầm lấy ly trà, đôi mắt như có nước, chậm rãi uống một ngụm.

Lãnh Ly Tuyên chuyến này đi vội vàng, trên người không mang theo thuốc trị thương, thoáng nhìn bóng dáng Đỗ Tưu trở về, nghĩ Đỗ đại phu kia chắc là có, đứng dậy đi ra ngoài.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy y ra cửa, đuổi theo: "Sư tôn muốn đi đâu?"

Lãnh Ly Tuyên nói: "Đi trước thôn hái một cành hoa đào, đổi thuốc."

Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên lo lắng kéo y, dạo qua một vòng, nhìn từ trên xuống dưới, vội la lên: "Đổi thuốc? Sư tôn bị thương ở đâu? Vì sao muốn thuốc?"

"...Ta không có bị gì." Lãnh Ly Tuyên bị hành đồng thình lình của hắn xoay làm đầu có chút choáng váng, vịn hắn lại nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày nói: "Vậy người muốn đổi thuốc làm gì?"

Lãnh Ly Tuyên cảm thấy đầu óc choáng váng, lúc này mới buông hắn ra, chậm rãi nói: "Thuốc trị thương, để phòng ngừa, lần này ra ngoài vội quá, quên mang theo."

Nam Cung Thiếu Uyên nhăn mày, lúc này mới thoáng giãn ra, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói: "Ta đi cùng sư tôn."

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu.

Hai người liền dọc theo con đường vừa đi qua, đi trở lại. Lãnh Ly Tuyên nhớ rõ lúc tới xa xa nhìn thấy một gốc đào, chẳng qua, lúc ấy không có lưu ý, trong ấn tượng cây đào kia vẫn rất xum xuê.

Cho đến lúc này, đến gần nhìn lên mới chợt ngẩn ngơ.

Cây đào này, so với trong ấn tượng của Lãnh Ly Tuyên, còn lớn và xum xuê hơn. Gốc cây ước chừng hai người ôm mới hết, cành cây ken dày, từng đóa từng đóa hoa kề cạnh nhau, tận tình xòe ra những cánh hoa màu hồng phấn. Đẹp không sao tả xiết.
Vừa tới gần, mùi hương ngọt ngào đặc trưng của hoa đào, liền xông thẳng vào khoang mũi, thấm vào ruột gan.

Cảnh tượng đẹp đẽ như thế, làm cho tâm tình người ta bỗng dưng sáng ngời hẳn lên.

Lãnh Ly Tuyên còn đang ngắm hoa, liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên đưa tay ra trước mặt y, trong tay là một cành hoa đào hoàn toàn nở rộ, hoa nở rực rỡ thơm ngát, tùy ý nở rộ.

Lãnh Ly Tuyên vươn tay cầm lấy, vốn định nhét vào trong tay áo, lại sợ nó rụng mất, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm trên tay thì hơn.

Ngẩng đầu thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang nhìn chằm chằm y không chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, dường như tâm tình rất tốt.

Lãnh Ly Tuyên bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, ngay sau đó né tránh tầm mắt hắn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đi thôi."

Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Vâng."

Hai người không quay về phòng, mà là đi đến chỗ Đỗ Tưu ở.
Đỗ Tưu lúc này đã xem xong người bệnh, ở trong phòng phối dược, Tiểu Phong cũng ở đó, chạy đông chạy tây chơi một mình.

Nhìn thấy bọn họ, Tiểu Phong ở một bên hô: "Đỗ ca ca, có người tới kìa."

Đỗ Tưu ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ mà ngẩn cả người, ngay sau đó mỉm cười, nhìn Lãnh Ly Tuyên, nói: "Vị này nhất định là Lãnh tông sư?"

Thấy y gật gật đầu, lại nói: "Sáng nay đã nghe nói các vị tới, mọi người đều rất vui mừng, rốt cuộc cũng có thể giải thoát rồi." Hắn nói rất nhẹ nhàng, lại như rất cảm khái, nhất định là vì ảnh hưởng của Thanh Diện thú quá lớn, mọi người đều đau đớn căm phẫn tột độ với cái ác.

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy chỉ cười.

Đỗ Tưu giơ tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, Lãnh Ly Tuyên vừa ngồi xuống, liền thấy Đỗ Tưu chạy về phía sau y, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt người ở trước mắt y đã biến mất.
Y nhìn ra phía sau, thấy Đỗ Tưu đang muốn đoạt lấy ấm trà trong tay Tiểu Phong, lại vẫn chậm một bước, Tiểu Phong cầm ấm trà không chắc bị nước bên trong bắn ra một chút, toàn bộ đổ hết lên tay hai người, trên tay còn bốc khói trắng.

Thấy tình hình này, Lãnh Ly Tuyên vội nói: "Không sao chứ?"

Đỗ Tưu nhanh chóng ấn đôi tay Tiểu Phong vào chậu nước lạnh bên cạnh, rồi sau đó nói: "Không sao, chỉ bỏng một chút, bôi thuốc ít là được rồi, Lãnh tông sư không cần lo lắng."

Hoá ra vừa rồi Đỗ Tưu là muốn ngăn Tiểu Phong lại, nhưng lại vẫn chậm một bước, nước trà nóng hổi tưới lên tay hai người.

Đỗ Tưu cau mày, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"

Tiểu Phong cố nén nước mắt trong mắt, lắc lắc đầu.

Giây lát sau, Đỗ Tưu lấy tay Tiểu Phong từ trong nước ra, lau khô, lấy thuốc trong ngăn kéo giúp nó bôi lên.
Tiểu Phong cầm lấy bình thuốc, nói: "Đỗ ca ca cũng bị bỏng, Tiểu Phong tới giúp huynh bôi thuốc nha."

Lãnh Ly Tuyên thấy hắn do dự một chút.

Rồi sau đó vẫn cười cười, chậm rãi xén tay áo lên, một mảnh ấn ký màu đỏ ở trên cổ tay trắng xanh của hắn, nhìn có vẻ ghê người.

Lãnh Ly Tuyên ngẩn ra.

Tiểu Phong nhìn, lập tức hai mắt lưng tròng, nói: "Đều do Tiểu Phong không tốt, hại Đỗ ca ca bị thương nặng như vậy."

Lãnh Ly Tuyên nhìn, cũng có chút không đành lòng, vừa định mở miệng nói rõ ràng, liền thấy Đỗ Tưu vuốt đầu của nó, cười nói: "Đây không phải là bỏng, đây là vết bớt của Đỗ ca ca."

Tiểu Phong ngừng khóc, nhìn hắn hỏi: "Thật ạ?" Ngữ khí có chút nghi hoặc, như sợ hắn đang an ủi nó, mới hỏi như vậy.

Rồi sau đó liền thấy Đỗ Tưu cười cười, nói: "Ừm. Đỗ ca ca chưa bao giờ gạt người."
Tiểu Phong lúc này mới nở nụ cười, nhưng dường như vẫn lo lắng thương thế của hắn, liền tinh tế bôi một lớp thuốc mỡ lên trên, Đỗ Tưu cũng không nói gì.

Lát sau, Đỗ Tưu nói xin lỗi: "Ngại quá, để hai vị đợi lâu."

Lãnh Ly Tuyên nói: "Đâu có, đâu có."

Tiếp theo nhớ tới mục đích kia, liền đưa cành hoa đào cho hắn, nói: "Có thuốc trị thương không?"

"Có." Đỗ Tưu vòng qua bên kia đi tìm, sau đó nói, "Hai ngày này dược liệu để hơi lộn xộn, chưa kịp sắp xếp lại, xin chờ một lát." Nói xong hắn lại vòng sang bên kia đi tìm.

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy nhẹ giọng cười.

Lãnh Ly Tuyên đứng gần hắn, tất nhiên là nghe được, y cảm thấy cười trước mặt người ta không tốt, vì thế nói: "Ngươi cười cái gì?"

Ai ngờ, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y lại cười, rồi sau đó nói: "Tật xấu vứt đồ lung tung này, làm cho ta nhớ tới một người."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Ai vậy?" Nói xong y liền dự cảm không lành.

Quả nhiên, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Người đó. Tật xấu vứt đồ lung tung này, còn không phải là sư tôn nhà ta sao."

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy sửng sốt, chột dạ nói: "Không... Không phải."

Nhưng nghĩ lại, nguyên nhân y đến đây, còn không phải là bởi vì quên mang theo thuốc trị thương sao, đây ngược lại không thể chối cãi.

Thoáng nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, khóe môi cong cong, y bỗng cảm thấy, có chút ngồi không yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.