Trời mưa càng lúc càng to, giống như là sông mở miệng, nước trắng rơi xuống liên tục.
Xa phu vung roi lên, vó ngựa đạp nhanh, dẫm vào hố nước, bọt nước văng tung tóe. Dụ Uẩn vén mành xe lên, trong núi bị hơi nước bao phủ, xung quanh tối đen làm cho người ta sợ hãi.
Áo tơi trên người xa phu đã ướt đẫm, cây đuốc đã tắt, đốt lại tắt, không thắp được. Nàng nhìn thoáng qua phía sau, tôi tớ biệt viện theo sau xe ngựa không kịp bung dù, tất cả đều bị ướt sạch. Sau đó là hai chiếc xe ngựa khác, là thừa tướng đại nhân và Tưởng Linh Thu.
Gió mang theo mưa bụi bay vào xe ngựa, Dụ Uẩn vội vàng hạ mành xuống. Trong lúc này, ngoại trừ âm thanh tiếng xe chạy, không còn động tĩnh gì khác. Thanh Hạnh sợ nàng bị gió thổi, vội vàng di chuyển người đến gần cửa xe.
Xe ngựa không ngừng lay động, Dụ Uẩn cảm thấy mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong giây lát, dường như nàng nghe thấy tiếng kiếm đâm vào da thịt, nàng sợ hãi lập tức mở mắt ra. Ngay sau đó, chỉ nghe "Cạch!" một tiếng, con ngựa không khống chế được, thân xe lắc lư kịch liệt, thân thể Dụ Uẩn không thể khống chế, đầu lập tức va phải xe ngựa, cái gáy vốn sưng to nay càng đau hơn.
Nhưng mà nàng chẳng quan tâm chuyện này, vừa mới ngẩng đầu, nàng phát hiện Thanh Hạnh đang cố gắng đứng dậy, chủ tớ hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nhau. Dụ Uẩn buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nàng vừa mới mở cửa xe ra, bóng dáng phu xe đã không thấy đâu nữa, hai con ngựa thì chạy như điên một cách tùy ý.
Nàng vội vàng nhìn ra phía sau, chỉ thấy một đám hắc y nhân không biết hiện thân từ chỗ nào, bọn họ đều cầm kiếm trong tay, thấy người liền đâm. Gia đinh tay không tấc sắt không phải là đối thủ của bọn chúng, trong chớp mắt, tất cả đều ngã xuống đất bỏ mình. Một hắc y nhân vút qua bên cạnh xe ngựa, Dụ Uẩn kinh hãi, đối phương nhìn nàng một cái dễ dàng phi thân lên xe ngựa.
Hai nữ tử không biết võ, không có mã xa, lần này bị hại ở trong núi, bọn họ không cần hao tâm tốn sức.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Triệu Tuần nhíu mày, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, kết quả bị quấy rầy, cho nên hắn hơi bực bội.
"Bẩm đại nhân, phía trước có một đám thích khách xuất hiện!" Thừa tướng mang theo nhiều thị vệ, có võ nghệ bên người, chết không thảm thiết như phía trước.
Triệu Tuần nghe thấy vậy, nhìn ra bên ngoài đánh giá một chút, xe ngựa phía trước hơi nghiêng, hình như tốc độ đi quá nhanh, "Phái vài người đi bảo vệ Dụ tiểu thư."
Chỉ sợ là bị mình liên lụy, tay trái Triệu Tuần khẽ chạm vào ngón trỏ bên tay phải. Tiếng chém giết bên ngoài không ngừng, đao kiếm ngẫu nhiên va chạm phát ra tia lửa trong đêm đen. Mấy lần thị vệ phát tín hiệu cầu cứu, nhưng mà mưa lớn như vậy, tín hiệu còn chưa phát đi đã bị dập tắt.
Nhân số thích khách không địch được thị vệ, nhưng được huấn luyện nghiêm túc, võ nghệ cao cường. Rất nhanh, bọn thị vệ bị đánh cho tan rã. Mưa vẫn to không ngừng, còn có chiều hướng mưa càng to hơn nữa.
Trong lòng Triệu Tuần đang ngầm tính toán xem nên thoát thân như thế nào, lúc này còn có mấy thị vệ đang vây quanh xe ngựa.
Còn chưa chuẩn bị, con ngựa bên trái đã bị thích khách đâm cho thủng cổ, xe ngựa đi lệch về bên trái.
"Đại nhân, mời đi theo thuộc hạ." Một thị vệ vén mành xe lên, trên mặt có lẫn nước mưa và máu loãng, thấy không rõ ngũ quan.
Triệu Tuần không kéo dài thời gian, trong lòng hắn biết lần này không có chút phần thắng nào. Đối phương tính rất chu toàn Phi Trần không có ở đây, lại gặp phải thời tiết như vậy, tín hiệu cầu cứu cũng không gửi đi được.
Có ba chiếc xe ngựa, thích khách lại nhìn chằm chằm chiếc xe ở giữa. Thấy Triệu Tuần hiện thân, nhao nhao gia tăng thế công, giống như là liều mạng. Thị vệ còn sót lại dốc hết toàn lực, đoạt lấy con ngựa còn sót lại. Triệu Tuần vừa mới xoay mình lên ngựa, một thị vệ lập tức đá vào đùi con ngựa, con ngựa lập tức chạy như điên.
Mưa đánh vào mặt, phía trước là rừng núi tối đen như mực, nhìn không thấy đường. Phía sau vẫn giống như dự đoán chém giết không ngừng. Triệu Tuần vừa lau mặt vừa quay đầu nhìn, thị vệ có thể đứng thẳng không còn mấy người, họ vẫn cố gắng dùng toàn bộ sức lực ngăn cản thích khách.
Hắn cúi đầu nhìn kiếm trong tay, kiếm trong tay hắn chỉ là một khối sắt vụn, căn bản không phát huy được uy lực. Con ngựa chạy linh tinh ở trong rừng, thỉnh thoảng có nhánh cây quét qua mặt hắn, mưa lạnh rơi xuống. Triệu Tuần lại bắt đầu đau đầu.
Thích khách đã đuổi theo, kiếm lạnh lùng xẹt qua mặt hắn, Triệu Tuần quay người rút kiếm ra chắn, một tiếng "Keng - -" bên tai, hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, tay trái đánh mạnh vào mông ngựa, nhanh chóng bỏ lại thích khách phía sau.
Hắn vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Thích khách vẫn ở phía sau cách hắn không xa, Triệu Tuần chọn một chỗ nhiều nhánh cây.
Hắc y nhân nghiêng tai lắng nghe, có âm thanh tiếng vó ngựa, ở đây, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười quỷ dị, đâm mạnh một nhát - -
Đâm vào không khí! Không có ai! Rút kiếm tìm xung quanh, vẫn không có người! Con ngựa giơ chân trước lên, hắc y nhân tức giận, dùng kiếm đâm thủng cổ nó.
Thích khách còn lại lần lượt đến, người cầm đầu vung tay lên, mọi người tìm xung quanh. Tìm một vòng, vẫn không tìm được người.
"Tìm hướng bên này!" Cánh rừng càng dày, thích hợp giấu người nhất.
Một tay Triệu Tuần cầm dây, một tay cầm kiếm, nhìn thấy hắc y nhân rời đi, chuẩn bị xoay mình đi lên. Nơi này là vách núi đen dốc đứng, trong bóng đêm không thấy rõ sâu cạn ra sao. Dây uốn lượn, phủ nửa non vách đá, không nhìn kỹ thì sao có thể nhìn ra được nơi này có người?
Chỉ là, lúc hắn đang dùng lực, đầu giống như nổ tung, nhất thời chưa kịp chuẩn bị, tay buông lỏng ra.
=============================================
Xe ngựa xóc nảy, Thanh Hạnh sợ đến mức môi trắng bệch, run rẩy hỏi: "Tiểu... tiểu thư... vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ?" Các nàng đều chưa từng trải qua chuyện này, sống bình an đến tận bây giờ.
"Đừng hoảng sợ." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Dụ Uẩn không còn sức nở nụ cười, lời này cũng không thể tự an ủi mình được. Nàng cẩn thận mở cửa xe, định đánh xe.
"Tiểu thư, để nô tỳ làm cho!" Thanh Hạnh vẫn run run như cũ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ thân phận mình, sao nàng dám để chủ tử điều khiển xe ngựa còn mình thì lại ngồi trong xe?
"Ta từng học đánh xe, không sao. Em ngồi yên đi, đừng làm phiền ta!" Dụ Uẩn đã ngồi xong, mặc dù nàng chưa học đánh xe, nhưng vẫn tốt hơn Thanh Hạnh không hiểu gì cả.
Chắc là roi rơi xuống khi mã phu bị giết, Dụ Uẩn đành phải lấy tay thúc ngựa. Nhưng sức của nàng không đủ, dây thừng lại thắt chặt, con ngựa còn đang chạy loạn.
"Dụ tiểu thư!" Thị vệ chạy đến đúng lúc.
Dụ Uẩn nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn cách ăn mặc của đối phương rồi nói: "Là thừa tướng đại nhân phái ngươi tới sao?"
Hắn ta dạ rồi khống chế được con ngựa, những người còn lại thấy thích khách rất mạnh đều quay lại bảo vệ thừa tướng đại nhân.
Dụ Uẩn quay đầu, trong bóng đêm không nhìn rõ được đường, trên người nàng bị ướt hoàn toàn, gió núi thổi qua làm nàng không nhịn được run run, "Thừa tướng các ngươi đâu?"
"Thừa tướng đại nhân bị tập kích, nhất thời khó có thể thoát thân. Dụ tiểu thư, người nắm dây cương thật chặt, cứ đi thẳng về phía trước, vào thành nhớ tìm Phi Trần đại nhân." Hắn ta ổn định xe ngựa xong, dự đoán sẽ không có vấn đề gì nữa.
"Ngươi phải quay lại sao?"
"Dạ. Thuộc hạ là người của thừa tướng." Hắn ta nói xong, vội vàng chạy trở về.
Dụ Uẩn chậm rãi lấy lại tinh thần, lúc này tâm tình tốt hơn. Âm thanh phía sau dần dần biến mất, không biết thừa tướng đại nhân có sao không...
"Tiểu thư, để nô tỳ giúp." Thanh Hạnh vượt qua sợ hãi, bò ra xe ngựa, nắm lấy dây cương với Dụ Uẩn.
"Ầm ầm - -" "Rầm - -"
Từ sơn cốc xa xôi truyền đến tiếng động mạnh, âm thanh đinh tai nhức óc làm cho người ta sợ hãi, giống như ma quỷ trong bóng đêm đưa móng vuốt ra.
"Đây là - -" Thanh Hạnh quay đầu lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Chắc là như lời Ngô quản gia nói, hồ nước bị tràn. Nhanh - -" Trong lòng Dụ Uẩn lo lắng, nàng lấy trâm vàng trên đầu xuống, đâm mạnh vào mông ngựa. Con ngựa hoảng sợ, chạy như điên trên đường. Hai người cúi thấp người, nắm chặt dây cương mới không bị ngã xuống.
Hồ nước mang theo đá và cát lăn xuống, ầm ầm từ trên núi xuống, không ngừng đuổi theo phía sau.
"Tiểu thư, người không sao chứ!" Mới vừa đến chân núi, nước bùn cũng theo tới, xông đến phía trước xe ngựa, chủ tớ hai người bị ném xuống đất.
"Không sao!" Dụ Uẩn đứng dậy, sờ khuôn mặt dính đầy bùn, nhìn Thanh Hạnh cũng toàn thân đầy bùn, chật vật không chịu nổi.