Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 37: Đội hậu cần



Thiệu Hàn Việt đi từ ngoài vào, lớp phó thể dục vội vàng đi khỏi chỗ của cậu, lại bàn phía trước ngồi.

“Thiệu Hàn Việt, cậu về rồi à!” Phó Kim Hủ vô cùng nịnh nọt kéo ghế cho cậu.

Thiệu Hàn Việt khựng người, ngồi xuống, “Cậu muốn làm gì?”

“Hả? Làm gì là làm gì?” Phó Kim Hủ giả lơ.

Thiệu Hàn Việt nghi ngờ nhìn cô: “Ánh mắt này của cậu là có ý gì?”

“Có đâu…” Phó Kim Hủ nói, “Chẳng qua tớ, hơi thắc mắc.”

“Thắc mắc cái gì?”

“Chỉ là… Chỉ là cậu có cảm thấy, thể lực cậu không tồi?”

“Phụt…” Lớp phó ngồi đằng trước đang cố gắng giả vờ không để ý nghe xong mấy lời này suýt nữa là phun một bụm máu ra ngoài.

Phó Kim Hủ nhìn cậu, tiếp tục nói với Thiệu Hàn Việt: “Có hay không? Có phải tố chất thân thể cậu rất tốt, đúng không?”

Thiệu Hàn Việt nhếch nhếch, quay đầu nhìn cô với vẻ mặt xâu xa: “Có sao? Sao cậu biết được tố chất thân thể tớ có tốt hay không?”

“Dĩ nhiên biết rồi, cậu không thấy một mình cậu có thể đánh lại bao nhiêu người sao?”

“Thì sao?”

“Thì hôm đó cậu cũng chạy rất nhanh mà.” Phó Kim Hủ nói, “Lúc bị đám đại ca giang hồ đuổi bắt đó.”

“Vậy thì sao?” Thiệu Hàn Việt mỉm cười nhìn cô, “Cậu nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn gì?”

“À… Thật ra thì cũng không có gì, tớ chỉ cảm thấy cậu giỏi như vậy mà không cống hiến một chút gì đó cho lớp mình thì thật đáng tiếc.” Phó Kim Hủ chớp chớp mắt nói, “Tháng sau có đại hội thể thao, cậu có bao giờ suy nghĩ là mình sẽ tham gia không?”

“Không!”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì tớ không muốn.”

“Đừng mà, cơ hội tốt như vậy tại sao cậu lại không muốn chứ?” Phó Kim Hủ kéo kéo áo Thiệu Hàn Việt, năn nỉ: “Đi mà đi mà, lớp mình cần một người như cậu! Thật đó!”

Thiệu Hàn Việt đưa tay lên trán cô sờ, “Phó Kim Hủ, từ khi nào thì cậu biết vì lớp như vậy?”

Phó Kim Hủ bị cậu lật tẩy, “Tớ luôn như vậy mà.”

“À, không đi.”

Vẻ mặt Phó Kim Hủ tràn đầy đau khổ, ánh mắt ai oán nhìn cậu.

Thiệu Hàn Việt: “…”

“Thật sự…”

Thiệu Hàn Việt không thể chống lại ánh mắt của cô, cậu dời mắt, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao cậu nhất định muốn tớ tham gia mấy cái này?”

Phó Kim Hủ kéo kéo tay áo cậu, vô cùng buồn bã tuyệt vọng nói bậy bạ: “Không có gì, chẳng qua tớ cảm thấy bạn cùng bàn của tớ lúc chạy trên sân vận động sẽ rất đẹp trai, không, còn hơn cả đẹp trai, vô cùng đẹp trai.”

Thiệu Hàn Việt: “…”

Thiệu Hàn Việt không đáp lại, Phó Kim Hủ mất hết hi vọng.

Cô thật sự phải đi thi chạy vượt rào sao? Có thể không gây ra trò cười gì không?”

“Hủ Hủ.” Lớp phó ngồi đằng trước quay lại an ủi cô, “Tớ nói rồi mà cậu không tin, thôi, đăng ký nhanh đi.”

Phó Kim Hủ khóc không ra nước mắt: “Tớ thật sự không chạy vượt rào được đâu…”

“Không sao đâu, tớ sẽ dạy cho cậu.” Lớp phó thể dục vui vẻ nói, “Hết giờ, cậu với tớ tới sân thể dục, tớ có thể dạy cho cậu được mà.”

Thiệu Hàn Việt sau một hồi im lặng, ngước mắt nhìn hai người, “Cậu định dạy cậu ấy chạy vượt rào?”

Lớp phó: “À, đúng vậy.”

“Tại sao cậu phải dạy cậu ấy chạy vượt rào?” Giọng Thiệu Hàn Việt hơi khó chịu.

Lớp phó vẫn không biết gì, “Bởi vì, bởi vì cậu ấy muốn tham gia đại hội thể thao?”

“Cậu ấy đến bản thân còn không lo được sao có thể tham gia mấy cái đó?”

“Không sao, không phải chân Hủ Hủ cũng dài hay sao, tớ nhất định sẽ dạy cậu ấy chạy được.”

Thiệu Hàn Việt híp mắt, chân dài? Cậu biết sao?

Lớp khó không hiểu tại sao Thiệu Hàn Việt bỗng đen mặt như vậy, hơi hoảng sợ liền vội vàng hối Phó Kim Hủ ký tên.

Phó Kim Hủ vừa cầm bút lên, bỗng dưng, tờ giấy trước mặt bị người khác giật đi.

Thiệu Hàn Việt: “Cậu không biết tự lượng sức mình à, vẫn muốn tham gia?”

Phó Kim Hủ: “Không còn cách nào khác, mọi người chọn hết rồi chỉ còn lại mỗi mục này… Cậu nghĩ tớ muốn tham gia à, nếu cậu chịu chọn một mục, thì tớ đã không phải chạy vượt rào rồi.”

Thiệu Hàn Việt sững sờ, cho nên lúc nãy cậu ấy mới phải ngồi ba hoa một hồi là vì cái này sao?

“Nếu tớ chọn thì cậu sẽ không cần chọn nữa?”

“Đúng vậy, lớp phó cho tớ đặc quyền đó đấy.”

“Vậy sao cậu không nói sớm?”

Thiệu Hàn Việt không kiên nhẫn cầm bút lên, nhìn về phía lớp phó, “Cậu muốn tớ tham gia cái nào?”

Lớp phó bất ngờ: “Hả?”

“Nói mau.”

“Ồ ồ, được được, ngoài chạy tiếp sức còn có chạy bốn trăm mét…”

Thiệu Hàn Việt ừ, nhanh chóng ký tên.

Lớp phó thể dục cầm danh sách đăng ký trên tay mà không thể tin được, Thiệu Hàn Việt vậy mà… nói ký liền ký?

“Cậu thật sự đăng ký rồi nè!” Phó Kim Hủ vui vẻ nói.

“Nếu không thì để cậu đi thi chạy vượt rào? Với cơ thể này cậu có chạy tới đích nổi không?”

“Cũng đúng, tớ không phù hợp với mấy trò thể dục như vậy.” Phó Kim Hủ vỗ vỗ vai Thiệu Hàn Việt: “Cám ơn bạn cùng bàn!”

Thiệu Hàn Việt cười nhạt: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì lát nữa mua đồ ăn cho tớ.”

“Tuân lệnh, cậu muốn ăn cái gì tôi sẽ mua cái đó.”

“Biết điều đó.”

***

Hai người vừa nói chuyện vừa cưới, lớp phó bị bỏ quên một bên kinh ngạc muốn rớt cằm. Cậu nhìn danh sách đã được ký tên, sau đó lại nhìn về phía Phó Kim Hủ đang cười rạng rỡ nhìn Thiệu Hàn Việt…

Ôi, tại sao cậu không biết đại ca lại có thể dễ nói chuyện như vậy?

***

Ngày thi đại hội thể thao đang dần đến, các lớp đều đã bầu được đội hậu cần. Lớp Phó Kim Hủ lựa chọn màu áo đồng phục cho lớp với phong cách ác ma, lấy màu đen làm chủ đạo. Nam thì mặc áo sơ mi trắng, đội nón màu đen, áo khoác cũng màu đen, nữ thì váy màu đen, có thêm một đôi cánh ác ma nhỏ.

Vận động hội đích thời gian từng điểm từng điểm gần, các lớp học ban uống cũng đều đến. Phó kim hủ bọn họ ban chọn là ác quỷ chủ đề, đen đỏ ám sắc hệ. Nam sinh trừ bên trong thống nhất áo sơ mi trắng ra, bên ngoài còn có một cái ngay cả mạo đích màu đen đại nón lá rộng vành, mà cô gái chính là quần màu đen thêm ác ma cánh.

Ngày khai mạc đại hội, tất cả mọi người đội hậu cần đều tập trung lại.

“Tớ không muốn trang điểm đâu…”

“Không được, đều phải trang điểm, nếu không sao có thể thành mặt ác quỷ được?”

Các bạn nữ đều tập trung trong phòng âm nhạc để thay quần áo và trang điểm, cả đội còn nhờ một chị gái lớp mười hai đến trang điểm giùm nữa.

Trang điểm phong cách ác quỷ cần vẽ mắt đậm, như vậy nhìn mới thu hút, nhưng Phó Kim Hủ chưa bao giờ trang điểm, cho nên trong lòng cảm thấy lo lắng.

“Thôi nào, mọi người ai cũng trang điểm mà.” Giản Hòa vỗ vỗ bắp đùi Phó Kim Hủ: “Chưa kể hôm nay cậu mặc đồ như vậy, thì phải hóa trang mới đẹp được.”

Phó Kim Hủ không biết phải làm sao đành nói: “Trang, trang điểm ít ít thôi.”

“Được rồi lại đây.”

Trong phòng học, Lê Dương Vinh đội mũ rộng vành, đứng ở trên bàn giang chân múa tay.

“Only through unity can we have a strong, if the split, then a single blow!”

Quý Nguyên Châu: “Con mẹ mày còn bày đặt nói tiếng anh?”

Lê Dương Vinh: “ Thấy ngầu không?”

Thiệu Hàn Việt quay đầu nhìn cậu: “Đừng nói mày phải học câu này mất một đêm nha!”

Lê Dương Vinh: “Tào lao, đạo một lần là tao nhớ rồi, cần gì một đêm!”

Quý Nguyên Châu không hiểu: “Lời thoại phim hả?”

Lê Dương Vinh kéo hai bên mũ lên: “Harry Porter!”

Quý Nguyên Châu: “… Biết mày đam mê, nhưng không ngờ lại lậm tới vậy!”

Lê Dương Vinh kéo vành mũ, vô cùng nghiêm túc nói: “Tao đang tàn hình, đừng nói chuyện với tao!”

“Sặc.”

Xung quanh đang ồn ào náo nhiệt, bỗng dưng một ai đó la lên, làm ba người nhìn về phía cửa phòng học, thì ra là đội hậu cần đã đi thay quần áo xong nên quay trở lại lớp.

“Ồ hot girl về làng.”

“Ha ha ha, thật xinh đẹp.”

“Quả đúng, mỗi người một vẻ mà!”

***

Các bạn nam lại ồn ào bàn luận, cả đội vui vẻ đi vào lớp.

Phó Kim Hủ đi gần cuối, cô muốn trốn sau lưng các bạn, rồi lén chuồn về chỗ ngồi. Không ngờ vừa bước chân vào cửa, thì lớp phó đang đứng trên bục giản bỗng hét to, “Con bà nó, Phó Kim Hủ?”

“…”

Mọi người sau khi nghe tiếng lớp phó thể dục la lên, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn về phía Phó Kim Hủ, Thiệu Hàn Việt cũng vậy, ngước mắt lên, tầm mắt nhìn thẳng về phía Phó Kim Hủ.

Khoảnh khắc đó, bỗng chốc ngơ ngẩn.

Cô bé trước mắt đang hóa trang thành ác quỷ, đôi mắt trang điểm tinh tế, hai gò má trắng nõn được vẽ thêm hai đốm lửa nhỏ, xinh đẹp rạng rỡ, nhìn như màu máu tươi. Các bạn nữ trong lớp đều được hóa trang như vậy, nhưng Phó Kim Hủ lại là người phù hợp với kiểu trang điểm này nhất, cô gái vốn ngoan ngoãn lại đóng vai ác quỷ, đẹp không tì vết.

Nhưng mà, còn có một điều khiến các bạn nam không thể rời mắt được.

Đó chính là chân Phó Kim Hủ lại đẹp như vậy?

Lúc trước mọi người đều mặt đồng phục nên không ai biết, bây giờ thay váy mới nhìn thấy, chân cô không chỉ vừa dài vừa thẳng, lại còn trắng đến chói mắt.

Nhìn một lúc, thật là có cảm giác hưởng thụ…

Phó Kim Hủ cảm thấy không được tự nhiên, lâu lắm rồi cô không mặc váy, thật sự cô không quen với cảm giác đùi trống trải như vậy.

“Tớ, cho tới đi qua chút.” Phó Kim Hủ đi tới chỗ Thiệu Hàn Việt, thấp giọng nói.

Thiệu Hàn Việt cắn môi, im lặng đứng dậy.

Phó Kim Hủ nhanh chóng đi vào chỗ.

“Này Hủ Hủ, chân nhân bất lộ tượng nha, cậu mặc như vậy nhìn thật đẹp.” Lê Dương Vinh quay xuống, nhìn cô không rời mắt.

Phó Kim Hủ quay đầu: “Ý cậu là bình thường tớ rất xấu sao?”

Lê Dương Vinh: “Không hề, bình thường thì dễ thương, hôm nay nhìn hấp dẫn.”

Từ trước đến giờ Lê Dương Vinh vốn nói chuyện không suy nghĩ, nên Phó Kim Hủ cũng lười nói lại. Nhưng mà Thiệu Hàn Việt, hình như rất khó chịu với lời nói của cậu, nên ném một quyển sách thẳng vào mặt cậu.

“Mày im miệng đi.”

Còn một lúc nữa mới tới giờ khai mạc, thầy chủ nhiệm từ văn phòng đi tới, đứng trên bục giảng dặn dò mọi người.

“Thiệu Hàn Việt.”

“Ừ?”

Phó Kim Hủ dịch lại gần phía cậu, nói nhỏ: “Đố cậu ai là người trang điểm cho tớ?”

Thiệu Hàn Việt nhìn mặt cô: “Ai?”

“Một chị lớp mười hai, chính là người mà Lê Dương Vinh nhờ tớ viết thư tình đó.”

“À.” Phó Kim Hủ nghĩ tới chị ấy, lại tiếp tục buôn chuyện với Thiệu Hàn Việt: “Chị ấy nói thư tình biết không tệ, nhưng mà vừa nhìn là biết không phải Lê Dương Vinh biết, chị ấy còn nói chị ấy không có ý với Lê Dương Vinh…”

Môi mọng đóng mở, đẹp đẽ lai ướt át. Bỗng nhiên Thiệu Hàn Việt lại nghĩ, nếu như cắn một cái… Thì sẽ như thế nào?”

“Cậu thử nói xem tớ có nên nói chuyện này cho Lê Dương Vinh không? Thiệu Hàn Việt?” Phó Kim Hủ dừng lại, giơ tay vỗ cánh tay cậu: “Này.”

Thiệu Hàn Việt lập tức cụp mắt, bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác: “Cái gì?”

“… Cậu có nghe tớ nói gì không vậy?”

“Cậu nói gì?”

“Tớ… thôi bỏ đi, không nói với cậu nữa.”

Cậu ấy rõ ràng không them nghe cô nói gì mà, hứ, sẽ không nói chuyện đó cho cậu ấy biết nữa!

Phó Kim Hủ ngồi thẳng, chăm chú nghe thấy Lưu “dặn dò.”

Nghe một lát, cô gác một chân lên chân kia như lúc bình thường đọc sách. Cô làm theo thói quen, không hề nhận ra mình đang mặc váy.

Nhưng Thiệu Hàn Việt phải phản ứng nhanh chóng, cậu vừa nhìn thấy cô nhấc đùi lên, chân váy nhanh chóng trượt xuống… Cho nên, cậu không hề nghĩ gì nhanh chóng đập tay xuống.

Bốp—

“Để chân xuống!”

Phó Kim Hủ run rẩy, nhanh chóng đặt chân xuống, cô lấy tay che phần bắp đùi bị đánh, kinh ngạc nhìn Thiệu Hàn Việt.

Tiếng vang không lớn, nhưng bây giờ chỉ có thầy Lưu chủ nhiệm lớp đang nói chuyện, cho nên âm thanh vang khắp lớp học khiến cho mọi người đều quay đầu nhìn.

Lê Dương Vinh ngồi đằng sau không hiểu chuyện gì, dùng giọng nói mà người ngồi cách năm mét cũng có thể nghe thấy nói: “Đại ca, sao anh lại sờ bắp đùi người ta…”

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.