Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 70: Không nỡ



Cuối cùng, Phó Kim Hủ vẫn uống rất nhiều, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày uống càng nhiều hơn. Thiệu Hàn Việt không thể ngồi nhìn được nữa, nói “xin phép” những người có mặt ở đây xong liền đưa cô về trước.

Sau khi về đến dưới nhà, anh đỡ cô ra ngoài: “Có buồn nôn không?”

Phó Kim Hủ Xu lắc lắc tay.

Thiệu Hàn Việt nhíu mày: “Sao em lại uống nhiều thế?”

“Sinh nhật Giản Hòa mà!” Phó Kim Hủ nói to: “Sinh nhật cậu ấy khiến em rất vui! Mà vui thì không thể uống nhiều một chút sao?”

“Có thể, có thể.” Thiệu Hàn Việt bất lực, “Đứng thẳng lên, anh cõng em.”

“Em không cần anh cõng em!” Phó Kim Hủ đi về phía trước vài bước, “Em cảm thấy em có thể tự đi được!”

“Đến đây.”

“Em có thể tự đi… ”

Chưa đi được hai bước, cả người đã ngã thẳng xuống đất. Thiệu Hàn Việt lập tức bước đến kéo cô nhưng Phó Kim Hủ lại giống như bùn nhão, cứ ngồi bệt trên mặt đất.

“Em ngã rồi, Thiệu Hàn Việt em ngã rồi…”

“Anh đã nói rồi, để anh cõng em.” Thiệu Hàn Việt kéo cô đứng dậy, “Có đau không?”

“Đau quá!!!”

“Hợp tác chút, anh cõng em.”

Lần này Phó Kim Hủ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là sau khi anh cõng cô lên thì cô lại bắt đầu ngọ nguậy.

Sự bao dung Thiệu Hàn Việt dành cho cô nhiều đến mức đáng ngạc nhiên, bị dằn vặt như thế mà mặt cũng không lạnh đi. Nếu bị nhóm Lệ Dương Vinh nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ nói anh đã chiều “vợ” thành bệnh rồi.

“Thiệu Hàn Việt, em có nặng không?”

“Không nặng.”

“Nói dối,trước đây anh nói em nặng.”

“Khi nào?”

“Thì là trước đây đó, năm lớp 11… Lúc đó chúng ta bị người ta đuổi đánh, anh đã cõng em về nhà.”

Thiệu Hàn Việt khẽ cười: “Đó không phải là đuổi đánh, mà là đuổi theo.”

“Có gì khác nhau? Bị đuổi kịp sẽ bị đánh. Lúc đó anh, em, còn có Bành Thiên Hòa, lúc đó cậu ấy đã cứu cả hai chúng ta.”

“Nói bậy, cậu ta cứu chúng ta lúc nào?”

“Rõ ràng là có, cậu ấy đã dẫn những người kia đi… Anh chính là một kẻ gian xảo quỷ quyệt, lại sai người khác làm những chuyện như thế.”

“Đó gọi là hợp tác làm việc, anh chỉ phân công hợp lý mà thôi.”

Phó Kim Hủ tựa đầu lên vai anh cười: “Em thật nhớ khoảng thời gian đó, anh nói xem… Bây giờ Bành Thiên Hòa đang làm gì? Em nghe nói cậu ấy đi bộ đội, không biết bây giờ cậu ấy còn trong quân ngũ không nhỉ?”

“Em quan tâm cậu ta đang ở đâu làm gì?” Thiệu Hàn Việt khó chịu nói: “Cô Phó, bây giờ là anh đang cõng em, không phải cậu ta.”

“Anh ghen à? Sao anh lại ngang ngược như thế? Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”

“Hừ.”

Phó Kim Hủ ôm cổ anh, “Yên tâm đi, khắp thế giới này, em chỉ thích mình anh! Chỉ thích một mình anh!” Ngừng lại một lát rồi lại nói, “Không đúng, em cũng thích mẹ em, cũng thích Giản Hòa… Nhưng mà anh yên tâm đi! Người đàn ông em yêu nhất chính là anh!”

Thiệu Hàn Việt mở cửa: “Được rồi, được rồi, anh biết rồi. Ma men nhà em… đừng la hét nữa.”

“Anh không biết! Anh không biết em yêu anh nhiều thế nào đâu!”

“Anh biết.”

“Anh không biết!”

“Anh biết.”

“Anh không biết!”

“Anh…”

“Em rất yêu anh, cho nên em rất sợ.” Phó Kim Hủ nhẹ nhàng ngắt lời anh.

Thiệu Hàn Việt hỏi, “Em sợ điều gì?”

“Em sợ anh quá tốt, em sợ em không đủ tốt, em sợ em không thể đuổi kịp anh…”

Thiệu Hàn Việt sững sờ: “Em có bị ngốc không vậy?”

Phó Kim Hủ vùi đầu vào cổ anh, “Nhưng anh thật sự quá đáng ghét, làm việc gì cũng tốt như thế… Tất cả mọi người đều thích anh.”

“Làm gì đến nỗi tất cả mọi người… Mà cho dù là thật, anh cũng chỉ thích em.”

Phó Kim Hủ nước mắt lưng tròng, “Thật sao?”

“Anh đã bao giờ lừa em chưa?” Thiệu Hàn Việt cười, đặt cô xuống giường, “Ngoan ngoãn nằm xuống nào.”

Phó Kim Hủ kéo góc áo của anh: “Em không muốn xa anh.”

Thiệu Hàn Việt ngồi xuống giường: “Vậy anh ở đây với em.”

Phó Kim Hủ gật đầu, đột nhiên chồm dậy hôn lên môi anh.

Dường như say rượu khiến cô giải phóng tất cả tâm tư của mình, cô thừa dịp Thiệu Hàn Việt không phòng bị hung hăng sấn tới đẩy anh ngã ra giường, sau đó trèo lên dạng chân ra hai bên ngồi lên người anh. Thiệu Hàn Việt đều tùy cô muốn làm gì thì làm, anh nằm ngửa trên giường, nhìn đôi mắt đẫm lệ quật cường của cô.

“Sao em lại khóc?” Anh đưa tay lau nước mắt cho cô: “Khó chịu à?”

Phó Kim Hủ liếc nhìn tay anh, không nói một lời, chỉ cúi xuống hôn anh.

Gò má, môi, cổ… Không có quy tắc gì, nhưng nó khiến anh thở gấp.

Thiệu Hàn Việt ngạc nhiên trước sự chủ động ​​của cô, sau đó lật người lại, dễ dàng khóa cô trên giường. Vốn tưởng rằng cô sẽ ngay lập tức lúng túng như thường ngày, nhưng hôm nay cô đã say rồi, nên ngoan ngoãn nhấc chân lên kẹp lấy thắt lưng của anh.

“Cởi ra, nhanh lên…” Cô lung tung cởi quần áo của anh.

Thiệu Hàn Việt sao có thể chống lại khiêu khích như vậy, đôi mắt anh ngay lập tức đỏ lên.

Anh cúi xuống, vừa đưa lưỡi càn quét miệng cô vừa cởi quần áo của cô. Mà người bên dưới cũng nhiệt tình một cách không thể tưởng tượng nổi, đôi chân thon dài cứ quấn chặt lấy eo anh, khiến anh hận không thể lập tức bỏ qua mọi thứ kết hợp với cô, mặc sức thoả thuê, khiến cô tan chảy hoàn toàn trong sự ấm áp của anh.

“Phó Kim Hủ, có phải em muốn mạng của anh không?”

“Nếu em muốn, anh sẽ cho sao?”

“Cho.”

“Nhưng em không nỡ lấy.”



Tình đến chỗ sâu nhất, khẩn cấp không thể khống chế được.

Cô hoàn toàn tan rã trước sự tấn công mãnh liệt của anh, giống như một chiếc thuyền con, lạc mất phương hướng trong gió mưa, mênh mông mù mịt, cũng kích thích dạt dào.

Nhưng cô vẫn không thể nói ra miệng.

Hai năm… Cô biết anh sẽ ủng hộ tất cả lựa chọn của mình nhưng cô không nỡ, cũng không thể buông tay được.

Bởi vì cô không thể chịu được sự miễn cưỡng và buồn bã của anh, dù chỉ một chút hay một khoảnh khắc, nó cũng sẽ đánh bại mọi quyết tâm và dứt khoát của cô.

**

Quay lại trường học, mọi thứ dường như bình thường giống hệt như trước.

“Hủ Hủ, hôm đó thầy gọi cậu đến văn phòng có phải là hỏi cậu có muốn đi trao đổi không hay không?” Trong phòng KTX, La Duyệt hỏi.

Phó Kim Hủ trầm trầm nói: “Ừ.”

“Cậu trả lời thế nào?”

“Mình chưa trả lời, mình nói mình cần suy nghĩ thêm.”

“Ôi, có gì mà cần suy nghĩ thêm nữa? Đây là một cơ hội tốt thế nào chứ? Còn không cần phải tiêu tiền của chính mình.” La Duyệt nói, “Không phải cậu nói mục tiêu của cậu là Cao Thừa sao? Mình nói cậu nghe, trước đây anh ấy cũng đi trao đổi đó, sau đó ở lại Trung tâm quốc tế bên Pháp kia, thật sự quá giỏi.”

“Ừ…”

La Duyệt đánh giá nét mặt của cô: “Cậu không muốn đi?”

Phó Kim Hủ không trả lời.

“Không nỡ rời xa Thiệu Hàn Việt?”

Phó Kim Hủ nhìn cô một cái, La Duyệt ngầm hiểu, “Cũng phải, chuyến này đi thời gian không ngắn, kiểu nam sinh được người yêu thích như Thiệu Hàn Việt, tốt nhất phải luôn ở bên cạnh, ai biết được sau khi cậu đi sẽ có bao nhiêu cô gái bổ nhào vào cậu ấy. ”

“Ý mình không phải vậy …”

“Vậy thì là gì?”

“Không nói rõ được.”

Không nỡ đi là thật, cảm giác phản bội không thể giải thích được cũng là thật.

Thời gian trôi qua từng ngày, một ngày nào đó, các thành viên của Viện Nghiên cứu đang họp.

Thiệu Hàn Việt: “Điều kiện để dọn sạch các loại rác thải chồng chất trên sườn núi rất đặc thù, cho nên đối với việc dùng khinh khí cầu Heli làm cách thức thực hiện, việc giảm trọng lượng là rất quan trọng.”

“Dùng điện để vận hành sao?”

“Vâng, thông qua bộ phận nhận dạng phân loại rác trên màn hình, dựa vào bộ phận tham trắc xác định khoảng cách và vị trí ba chiều của mục tiêu…”

“Khí Heli không dễ cố định, sườn núi gió lớn, rất dễ bị lệch khỏi hướng khỏi quỹ đạo.”

“Em cũng đã xem xét đến điểm này. Sau khi xác định vị trí ba chiều, còn phải đo hướng gió và tốc độ gió, vi mạch điều khiển bên trong ruột robot sẽ kiểm soát cánh quạt, có thể đảm bảo robot được cố định tại bất cứ chỗ nào trên không.”

“Ồ, vậy thì việc làm con chip này giao cho em làm.”

Thiệu Hàn Việt mỉm cười: “Cái này không thành vấn đề ạ.”



Sau khi tan họp, mọi người giải tán.

Thầy Tôn cũng nằm trong dự án này, sau khi họp xong ông không vội vã tan họp, mà ngồi yên ở chỗ cũ trò chuyện với Thiệu Hàn Việt.

“Em với cô bé kia gần đây thế nào?”

Thiệu Hàn Việt: “Rất tốt ạ.”

“Thầy thấy cô bé đó rất được đấy.” Thầy Tôn nói, “Lão Lưu ở khoa Ngoại ngữ cũng rất coi trọng cô bé”.

Nhắc đến Phó Kim Hủ, khuôn mặt tràn đầy sự Thiệu Hàn Việt dịu dàng: “Vâng, cảm ơn các giáo sư đã thích em ấy.”

“Cô bé rất cố gắng, cũng khá có thiên phú về ngôn ngữ.” Thầy Tôn, “Có điều hai em đang tốt đẹp như vậy, còn trẻ mà lại phải xa nhau thì cũng thật tàn khốc với hai em.”

Thiệu Hàn Việt đang thu dọn tài liệu của của mình, ngạc nhiên nhìn thầy Tôn: “Xa nhau gì ạ?”

Thầy Tôn sững sờ: “Hả? Cô bé Hủ Hủ kia không nói với em à?”

Thiệu Hàn Việt căng thẳng trong lòng: “Ý thầy là gì ạ?”

Thầy Tôn: “Lão Lưu nói, cô bé đã chọn đi trao đổi, em không biết sao?”

Sinh viên năm hai không có môn tự học buổi tối, nhưng phòng học vẫn mở cửa buổi tối để mọi người sử dụng.

Phó Kim Hủ gần đây thường xuyên đến phòng tự học đọc sách, và tối nay cũng không ngoại lệ. Vì đang ở trong phòng tự học, nên cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng, vì vậy cô đã không nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiệu Hàn Việt.

Tuy phòng tự học chật kín người, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, nên dù tiếng mở cửa rất nhỏ cũng bị khuếch đại lên rất nhiều, vì vậy khi Thiệu Hàn Việt từ bên ngoài bước vào phòng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người không ngờ rằng một người chưa từng đến phòng tự học như Thiệu Hàn Việt sẽ đến đây… Vì vậy, mọi người hoặc to gan hoặc lén lén lút lút quan sát anh, mãi cho đến khi anh đứng bên cạnh bàn của một cô gái mới bừng tỉnh đại ngộ.

Ồ… Thì ra bạn gái người ta ở đây.

Thiệu Hàn Việt không nói gì, cứ đứng đấy cho đến khi Phó Kim Hủ bỏ tai nghe ra, cảm giắc có ai đó đang đứng bên cạnh mình.

“Hả? Tại sao anh lại…”

Thiệu Hàn Việt vô cảm: “Ra ngoài.”

Phó Kim Hủ tháo tai nghe bên còn lại: “Ồ.”

Thiệu Hàn Việt nắm lấy cổ tay Phó Kim Hủ kéo cô ra ngoài cửa lớp. Khuôn mặt anh lạnh tanh.

Phó Kim Hủ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không tiện nói ra ở phòng tự học, đến tận khi hai người đi đến cuối hành lang, cô mới dò hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Hành lang không bật đèn, tối om, chỉ có một chút ánh sáng từ phòng học ở đằng xa hắt lại.

Khuôn mặt của Thiệu Hàn Việt chìm trong bóng tối, cổ quái không thể giải thích được.

“Phó Kim Hủ, có phải em đủ lông đủ cánh rồi không?”

Phó Kim Hủ sửng sốt: “Hả?”

“Không có gì muốn nói với anh à?” Anh bất ngờ nhìn thẳng vào mắt cô.

Phó Kim Hủ bắt gặp ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

“Em còn muốn giấu anh đến khi nào? Hử?”

Phó Kim Hủ mở miệng: “Anh… Anh biết rồi?”

Nghe được câu trả lời khẳng định của cô, trong lòng Thiệu Hàn Việt càng nổi nóng hơn. Một chuyện quan trọng như vậy lại không được biết từ miệng bạn gái của mình, mà lại được biết từ một người ngoài không quan trọng, loại cảm giác này chỉ có tự mình trải qua mới thấu hiểu được.

“Vì sao không nói với anh?” Thiệu Hàn Việt siết chặt cổ tay cô, “Em cho rằng chuyện em ra nước ngoài anh không cần phải biết sao?”

“Không phải.” Phó Kim Hủ hốt hoảng, “Em còn chưa quyết định sẽ đi.”

“Chưa quyết định?” Thiệu Hàn Việt nhíu mày: “Bất kể em quyết định đi hay ở, em đều phải nói cho anh biết.”

Phó Kim Hủ mím chặt môi, cúi đầu: “Em xin lỗi.”

Thiệu Hàn Việt: “Em…”

Vốn là tức giận ngút trời, nhưng thấy cô thế này, anh không thể không nguôi giận.

Thiệu Hàn Việt hít một hơi thật sâu: “Nói đi, tại sao không nói cho anh biết?”

Phó Kim Hủ: “Em không định đi.”

Thiệu Hàn Việt nhìn cô: “Vì anh?”

Phó Kim Hủ vội vàng ngẩng đầu lên: “Không phải…”

“Em nói dối.”

“…”

Thiệu Hàn Việt gõ đầu cô: “Em đang nghĩ gì vậy? Con đường này rõ ràng rất có lợi cho em, sao anh có thể ngăn em chứ?”

“Em biết anh sẽ không ngăn cản em.” Phó Kim Hủ vội nói, “Nhưng vì như vậy em mới cảm thấy quyết định này của em quá ích kỷ. Anh vì em mà đến Bắc Kinh, em thế mà lại vì bản thân tự mình chạy đến Pháp…”

Thiệu Hàn Việt cảm thấy vừa buồn vừa xót, anh đương nhiên không muốn rời xa cô, nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không nên trở thành chiếc lồng giam giữ cô, “Hủ Hủ, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian bên nhau, cũng còn tương lai rất rất dài, em biết không?”

Mũi Phó Kim Hủ cay xè: “Em biết…”

“Cho nên chỉ hai năm mà thôi, anh có thể đợi em.” Sau khi nói ra quyết định khó khăn, Thiệu Hàn Việt ôm cô ấy vào lòng, “Sao em có thể ngốc như vậy? IQ đi đâu hết rồi? Thế nào? Sợ bản thân không chống lại được sức quyến rũ của nó mà chạy mất?”

Phó Kim Hủ đấm vào ngực anh một cái: “Em sợ anh chạy mất!”

Trong lòng Thiệu Hàn Việt đắng ngắt, nhưng lại làm như không có chuyện gì: “Em đã cho anh uống thuốc độc rồi, uống thuốc rồi, anh chạy hết nổi rồi.”

Vành mắt Phó Kim Hủ đỏ lên, len lén bôi nước mắt đang trào ra lên ngực anh, “Anh đừng có ba hoa…”

“Anh nói thật, em cứ đi đi, đừng để lại hối tiếc.” Thiệu Hàn Việt nói,

“Nếu lần này em không đi, anh cảm thấy giữa hai chúng ta chắc chắn sẽ có vấn đề.”

Phó Kim Hủ lắc đầu: “Sẽ không đâu…”

Thiệu Hàn Việt: “Có một số khúc mắc sẽ càng ngày càng bành trướng trong lòng. Anh hy vọng em có thể chọn điều tốt nhất cho bản thân, cũng hy vọng em có thể làm những gì em thích.”

“Nhưng em không nỡ rời xa anh.”

“Anh sẽ tới gặp em.” Giọng Thiệu Hàn Việt trầm thấp, “Kỳ nghỉ hè anh sẽ tới gặp em, được không?”

Phó Kim Hủ rầu rĩ dựa vào ngực anh, nước mắt không ngừng rơi.

“Có điều em phải hứa với anh, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng không được giấu diếm anh như lần này nữa.”

“…”

“Nghe rõ chưa?”

“… Em biết rồi.”

Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.