Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Nhật báo Đế đô hoàn toàn không hề tiết kiệm bố cục, thậm chí còn in đậm tiêu đề.
Mạnh Như lập tức chết lặng.
Bởi vì chuyện của Doan3h Nguyệt Huyên ở bên Đế đô đều là do bà ta lo liệu, nên bà ta đã quá quen với cái tên này
rồi.
Mạnh Như cũng biết Doanh Tử Khâm cũng có th1ành tích học tập không tồi ở Thanh Trì nhưng bà ta chưa từng đi
tìm hiểu.
Dù giỏi đến đầu thì cùng lắm là như Doanh Nguyệt Huyên.
Hơn nữa, còn khô9ng biết lập trình giống
Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Doanh do bà nội Doanh đích thân gửi gắm bọ3n họ.
Bất luận
là bàn về thân phận hay xuất thân thì đều cao quý hơn người con nuôi kia.
Nhà họ Nguyên đã dành nhiều công sức để bồi dưỡng8 Doanh Nguyệt Huyên, không còn thời gian đầu để lo thêm
cả một Doanh Tử Khâm.
Nhưng bây giờ?
Mạnh Như lập tức cầm lấy tờ báo trên tay của ông Nguyên.
Bà ta còn nghĩ rằng đây là trùng tên thôi, nhưng dưới tiêu đề là một bức ảnh lớn màu sắc sặc sỡ.
Cô gái mặc đồng phục học sinh của trường cấp ba Thanh Trí, đôi mắt lạnh lùng và trong veo, tựa như sương mù
trên dãy núi xa xôi, không thể chạm đến.
Tay của Mạnh Như run lên.
Trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, trạng nguyên đạt điểm tối đa trong kỳ thi tốt nghiệp
trung học phổ thông!
“Bà làm sao vậy?” Ông Nguyên nhìn thấy Mạnh Như lần đầu tiên thất thổ như vậy: “Bà quen à?” “Tôi, tôi biết.”
Mạnh Như cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Nó, nó chính đứa con nuôi nhà họ Doanh mà
tôi từng nhắc với ông.” Lúc này, ông Nguyên cũng kinh ngạc: “Là nó?” Mạnh Như không tiếp tục trả lời, bà ta lập
tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Doanh Nguyệt Huyên.
Điện thoại rung đến bảy, tám hồi chuông mới có người nghe máy Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy bất an
của Doanh Nguyệt Huyên: “Bác Nguyên, bác tìm cháu có chuyện gì thế ạ?” “Doanh Nguyệt Huyên.” Mạnh Như nói
với giọng điệu lạnh như băng: “Cô nói cho tôi biết, cô thi được bao nhiêu điểm thể hả?”
Khi Doanh Nguyệt Huyên nhận được cuộc gọi cô ta vẫn đang ở ngoài đường
Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Mạnh Như lại gọi điện cho mình vào lúc này, trong lòng thầm giật thót.
Mạnh Như luôn rất bận rộn, sao có thể đột nhiên hỏi về chuyện điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông của cô ta
một cách kịp thời như vậy?
Doanh Nguyệt Huyên mấp máy môi: “Bác Nguyên, cháu…” Mạnh Như rất khôn ngoan, vừa nghe thấy giọng điệu
của cô ta, bà ta đã biết có chuyện không ổn, giọng điệu của bà ta càng trở nên lạnh lùng hơn: “Tốt nhất là đừng có
nói dối tôi.”
Doanh Nguyệt Huyên biết rõ cô ta không thể lừa được Mạnh Như rồi, chỉ có thể cắn răng nói ra điểm thi tốt nghiệp
trung học phổ thông của mình: “535 điểm.”
“535 điểm?” Mạnh Như nghe xong bật cười: “Có phải cô nói ít đi 200 điểm không? 735 điểm thì tôi còn có thể chấp
nhận được chứ 535 điểm thì cô muốn vào trường đại học nào?”
“Không, tôi phải nói là cô có thể đỗ được trường nào mới đúng?”
Với số điểm 535 thì ở thành phố Hộ này, còn muốn đỗ được đại học lớn nào sao?
Đừng nói Đại học Để đồ, dù là một trường đại học bình thường thì Doanh Nguyệt Huyên cũng không đỗ nổi.
Hơn
nữa, chỉ cần trường tốp đầu tuyên bố điểm chuẩn cao hơn 535 điểm, thì Doanh Nguyệt Huyên cũng chỉ có thể học
những trường tốp 2 mà thôi.
Mạnh Như càng nghĩ lại càng thấy nực cười.
Một hạt giống của lớp thực nghiệm khoa máy tính của Đại học Để độ sao có thể thi được từng ấy điểm?
“Bác Nguyên, tại cháu bị ốm, nên phát huy không tốt.” Doanh Nguyệt Huyên biết là không thể nào để cho Mạnh
Như bỏ rơi mình được, cô ta cố gắng phân bua: “Cháu có thể học lại.
Bác hãy tin cháu, sang năm cháu nhất định trở
thành trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông của thành phố Hộ.”
“Cô chỉ thi được 535 điểm, những đứa con nuôi ở nhà cô lại thi được tận 750 điểm đấy.” Mạnh Như hoàn toàn
không nghe lời phân bua của cô ta, giọng điệu lạnh lùng: “Nó vẫn còn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ bom
châu u.
Thời gian xảy ra vụ nổ còn rất gần với kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Hơn nữa, nó còn ở trong tâm
điểm của vụ nổ ấy.”
“Nó đang ở ranh giới sinh tử mà vẫn có thể đứng đầu trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Còn cô ốm đau
thế nào mà lại có thể phát huy thất thường như vậy, Doanh Nguyệt Huyên, cô nghĩ là tôi sẽ tin sao?”
Mạnh Như thậm chí còn không theo dõi trận chung kết quốc tế ISC, chỉ biết là nước Hoa đã giành hạng nhất,
nhưng còn chưa kịp ăn mừng thì đã xảy ra vụ đánh bom.
Bà ta biết được Doanh Tử Khâm cũng ở trong vụ nổ là bởi trên báo lúc đó tình cờ chỉ có mỗi một cái tên của Doanh
Tử Khâm.
Sự đối lập quá mạnh, ai cũng có cảm giác chênh lệch rõ ràng.
Nhất là khi giữa hai người có một mối quan hệ như thế.
Mạnh Như không muốn nói thêm lời nào với Doanh Nguyệt Huyên.
Sau khi cúp máy, bà ta đã thẳng tay cho vào
danh sách chặn.
“Từ hôn.” Sau khi ông Nguyên nghe đã nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tôi đã nói với bà rồi, nó có vấn đề, nhưng
bà cứ bảo đợi.
Lần này nhất định phải từ hôn.”
Cũng may, khi Doanh Nguyệt Huyên và Nguyễn Gia Thành đính hôn, bọn họ không thông báo hết đến những
người nổi tiếng ở Để đô.
Bằng không thì sẽ có biết bao nhiêu người chê cười khi hay tin con trai trưởng nhà họ Nguyên bọn họ lại lấy một cô
vợ không thi đỗ nổi đại học?
Doanh Nguyệt Huyên cũng chỉ gọi là xinh xắn một chút, trong giới giải trí có đầy người hơn hẳn cô ta, cưới về thì
có tích sự gì.
Nhưng bà ta nhìn trùng Doanh Nguyệt Huyên ở điểm gì?
Không phải thông minh tài trí sao?
“Đúng là phải từ hôn thôi.” Mạnh Như hít một hơi thật sâu: “Xem ra nhất định là đã có chuyện gì bên châu Âu thì
nó mới trở về.
Tôi đã đánh giá thấp nó rồi, tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô quá.”
Mạnh Như không nói thêm lời nào, lập tức gọi điện đến nhà tổ của nhà họ Doanh.
Bà ta không để cho Chung Mạn Hoa kịp nói câu nào đã nói thẳng luôn về chuyện từ hôn và nhân tiện chặn luôn tất
cả thông tin liên lạc của nhà họ Doanh.
Mạnh Như vẫn còn rất tức giận: “Sớm biết như vậy, lúc ấy tôi đã điều tra kỹ hơn, thì bây giờ có phải là người có
quan hệ với trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông chính là chúng ta rồi không.”
Bà ta là quý phu nhân ở Để đô, làm sao có thể đặc biệt đi điều tra thông tin của một đứa con gái nuôi được?
Để bà ta đánh tên vào ô tìm kiếm, bà ta còn thấy bị khinh thường nữa là.
Mạnh Như không thể nào không thừa nhận là mình nhìn lầm rồi.
“Bây giờ nói những lời này thì còn có tác dụng gì?” Ông Nguyên lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nữa, giờ nhà chúng ta đã
không thể với tới người ta nữa rồi.”
Nhà họ Mục và hà họ Nhiếp cũng đang tìm kiếm những tài năng công nghệ cao.
Một người đạt điểm cao tuyệt đối
trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, liệu có thể đến lượt bọn họ đi kết giao?
Ông Nguyên đã hiểu rất rõ.
Mạnh Như lại không tập trung, có chút không cam lòng.
Nếu mà như vậy, nhà họ Nguyên đã lỡ mất trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.
Bà ta phải
nghĩ cách để lôi kéo quan hệ với Doanh Tử Khâm.
***
Thành phố Hộ.
Trên đường lớn.
Doanh Nguyệt Huyên không thể trở về nhà họ Doanh.
Khi ra ngoài với Chung Mạn Hoa vào buổi trưa, cô ta không mang theo chìa khóa.
Khi cô ta về nhà, ngay cả cổng vào sân cũng bị khóa.
Doanh Nguyệt Huyên thật sự không ngờ Chung Mạn Hoa lại có thể tuyệt tình như vậy.
Chỉ vì điểm thi tốt nghiệp
của cô ta không tốt hay sao?
Kỳ thi tốt nghiệp rất quan trọng, đúng vậy, nhưng nó không thể quyết định cuộc đời của một con người.
Doanh
Nguyệt Huyên đang lang thang trên đường với tâm trạng tuyệt vọng, lại bị Mạnh Như quở trách một trận, tâm
trạng cô ta lúc này gần như sụp đổ hoàn toàn.
Kết quá, vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã nhìn thấy màn hình quảng cáo lớn đã thay đổi nội dung khác.
[Người hâm mộ của Tần Linh Du chúc mừng Doanh Bảo đã đạt điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ
thông:]
Phía đối diện đường cũng có một màn hình quảng cáo lớn.
[Người hâm mộ của Thượng Diệu Chi chúc mừng CEO đã đạt điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ
thông!] Đây là do người hâm mộ của hai bên đã tự bỏ tiền thuê màn hình quảng cáo để chúc mừng Doanh Tử
Khâm.
Trước đây, bọn họ chỉ làm điều đó vào ngày sinh nhật của thần tượng.
Màn hình quảng cáo lớn như vậy ở đường phố trung tâm của thành phố Hộ cũng có giá khoảng vài trăm nghìn mỗi
giây.
Có thể nói hôm nay chính là ngày ăn mừng của toàn bộ cư dân mạng.
Bị hai màn hình quảng cáo lớn vây quanh, Doanh Nguyệt Huyên khó chịu đến mức gần như không thở nổi.
Bởi vì điểm của cô ta ở trường thực sự rất khác với điểm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, chủ nhiệm
giáo vụ lại xin bài thi của cô ta từ tổ chấm thi về.
Các bài thi tốt nghiệp ở thành phố Hộ đều do các giáo viên của Đại học thành phố Hộ chấm điểm
Lúc này, Doanh Nguyệt Huyên mới tá hỏa khi biết cô ta đã quên điền các đáp án trong bài trắc nghiệm toán.
Vì thế
đã dẫn đến việc, toàn bộ câu trả lời phía sau đều không nhận được điểm.
Không chỉ riêng là phần trắc nghiệm của môn toán mà ngay cả tổ hợp môn tự nhiên, cô ta đều quên không tô đáp
án.
Đây là là chuyện mà các thầy cô luôn nhấn mạnh trong kỳ thi thử tốt nghiệp cuối cùng ở trường cấp ba.
Nếu
không tô đáp án, thì dù có làm đúng đi chăng nữa, cũng sẽ không nhận được điểm Nhưng quả thực là không còn
cơ hội.
Doanh Nguyệt Huyện rất hối hận, tại sao cô ta lại vì đánh bại Doanh Tử Khâm mà làm bài quá nhanh như vậy.
Nếu như kiên nhẫn hơn một chút, cô ta đã có được cơ hội tốt hơn rồi.
Bây giờ, cô ta đã tự mình chặn hết mọi con đường của mình.
Ngay cả người luôn rất yêu chiều cô ta là Chung Mạn Hoa cũng đã bỏ rơi cô ta rồi.
Doanh Nguyệt Huyện rất hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ.
Cô ta lang thang thêm lúc nữa, không nhà để
về, chỉ có thể bất đắc dĩ liên lạc lại với Tỉnh Hồng Trinh.
***
Sáu giờ tối.
ở nhà tổ của nhà họ Nhiếp.
Lúc chiều, ông cụ Nhiếp đã bảo phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm.
Mục Hạc Khanh cũng ở đó.
Đệ Ngũ Xuyên không đến vì sức khỏe kém, không tiện đi lại.
Hai ông cụ đều rất vui mừng, giống như là cháu gái của mình khi đại học được điểm tối đa vậy.
Nhiếp Triều đang cầm một khay cherry, vừa ăn vừa chăm chú xem vào tin tức về kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ
thông trên tivi.
Các đài truyền hình ở các tỉnh và thành phố khác nhau đều đang đưa tin về Doanh Tử Khâm, trạng nguyên của kỳ
thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
“Nhìn lại cháu xem” Ông cụ Nhiếp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đá vào mông Nhiếp Triều một cái: “Lúc nào
cũng chỉ biết ăn với ngủ như một con gấu”
Nhiếp Triều bị đá văng cả người nhưng không để rơi một quả cherry nào trong tay: “Cháu còn biết kiếm tiền mà.”
Doanh Tử Khâm nghe xong liền quay đầu lại, khẽ gật đầu: “Rất tài giỏi.”
Nhiếp Triều rất tự hào: “Ông nội, ông có nghe thấy không?”
Ông cụ Nhiếp hừ một tiếng: “Vô tâm vô tư thành ra lại sống tốt.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Phó Quân Thâm ngồi ở phía bên kia của ghế số pha,
cầm Đô Đô lên và bỏ con heo đồ chơi mà anh mua xuống bàn, Anh lại đưa tay ra chọc vào bụng Đô Đô: “Trông rất giống mày đấy,
cho mày cái này làm thú cưỡi nhé?”
Đô Đô không muốn để ý đến anh, quay người lại, chồng mông về phía anh.