Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 451: Chương 459



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Người bị chỉ là Ôn Phong Miên và Kỷ Nhất Hàng.
Người đàn ông trung niên được bè phái của Kỷ Nhất Nguyên – bè phái có thể lực mạnh n3hất nhà họ Ký hiện giờ
cử đến.
Chúng đã theo dõi Kỷ Nhất Hàng từ rất lâu rồi.

Chỉ đợi ông và ôn Phong Miên gặp nhau, sau đó chúng 1sẽ bắt hai
anh em ông lại.

Không ai biết được sau 20 năm, rốt cuộc năng lực của Ôn Phong Miên còn bao nhiêu.
Nhưng không chỉ dựa v9ào việc Ôn Phong Miên bồi dưỡng ra hai thủ khoa đầu vào mà có thể chứng minh trí
thông minh và thiên phú của ông vẫn còn.
Tuyệt đố3i không thể để Ôn Phong Miên còn sống mà vào trong phòng nghiên cứu.
Bà Kỷ nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy ra, sắc mặt bà hơi8 trắng: “Các người muốn làm gì?”
“Bà Kỷ, hỏi thăm theo phép mà thôi.” Người đàn ông trung niên vẫn coi như khách sáo với bà, “Nếu thực sự không
có kết quả, chúng tôi sẽ đưa người an toàn trở về.”
Bà Kỷ tức đến run người: “Các người nói dối!”
Năm đó thí nghiệm đảo nhỏ kết thúc, Kỷ Nhất Hàng cũng bị đưa đi như vậy.
Sau khi trở về thì mất nửa cái mạng.

“Không có kẻ phản bội nào hết.” Doanh Tử Khâm cúp máy, đứng dậy, “Cũng
không có ai bị bắt cả.” “Doanh thần.” Hiển nhiên là Kỷ Ly đã nghe bà Kỷ nhắc đến những người này từ lâu.

Cô ấy
kéo tay Doanh Tử Khâm, “Đừng xung đột với họ, trong đó có cổ võ giả.”
Người mới luyện cổ võ có thể hạ gục một người có đai đen Taekwondo chỉ trong một cú đấm.
Càng đừng nói hai cổ võ giả bên cạnh người đàn ông trung niên kia, tu vi của họ ít nhất là trên mười năm.
Kỷ Ly tham gia vào Super topic mới biết được võ công của Doanh Tử Khâm không tệ.

Nhưng người thường thực
sự không thể so sánh được với cổ võ giả.

Kỷ Ly lại sợ cô chưa từng nghe đến cổ võ giả, vì thế lại bổ sung thêm một
câu: “Họ thực sự sẽ giết người đấy.”
Doanh Tử Khâm không đáp lời.
Cô ngẩng đầu, nhìn về một hướng, lắc lắc đầu.

Kỷ Ly chú ý đến động tác này của cô: “Doanh thần, em nhìn gì
vậy?”
Doanh Tử Khâm dời mắt: “Không có gì, cổ hơi mỏi, cử động chút thôi.”
“Ồ, tôi biết cô.

Cô là thủ khoa đầu vào, hạng nhất chung kết quốc tế ISC, rất lợi hại.

Con cháu nhà họ Kỷ không ai
có thể giành được vinh dự như vậy trên trường quốc tế ở độ tuổi như cô.” Người đàn ông trung niên quay người,
lạnh nhạt nhìn cô gái, tựa như đang cười mà lại không cười, “Nhưng rất tiếc,
dù có nhà họ Mục, nhà họ Nhiếp, nhà Đệ Ngũ chống lưng cho cô, chuyện nội bộ nhà họ Kỷ, bọn họ cũng không
quản nổi.”
Họ căn bản không sợ nhà họ Mục và nhà họ Nhiếp.

Nếu là người ở nhà tổ của nhà Đệ Ngũ, bọn họ còn lùi một
bước.

Dù sao những người ấy mới thực sự là có thiên phú bói toán, kế thừa và phát triển nhà Đệ Ngũ.
Lớp con cháu nhà Đệ Ngũ tách ra kia, tuy được người ngoài biết đến nhưng cũng chỉ là người bình thường.
Nhà họ Kỷ ở Đế đô dựa vào giới cổ võ, lại là cầu nối với giới nghiên cứu khoa học Châu âu.

Tính ra thì nhà họ Mục
và nhà họ Nhiếp cũng không đủ so với họ.
“Nội viện ra chỉ thị.” Người đàn ông trung niên không nhìn Doanh Tử Khâm nữa, lấy một tờ giấy trắng ra, bên trên
có con dấu màu đỏ, “Ôn Phong Miên, chẳng lẽ ông tưởng đổi họ, rời khỏi nhà họ Kỷ lâu như vậy thì không cần
tuân thủ quy tắc nhà họ Kỷ ư?”
Kỷ Nhất Hàng biến sắc.
Nhà họ Kỷ có rất nhiều phòng thí nghiệm những viện nghiên cứu thì chỉ có một, nơi đó phân ra làm ngoại viện và
nội viện.

Nội viên mới thực sự là nơi đưa ra quyết định cho mọi chuyện.
Mọi hành động của nhà họ Kỷ cũng đều do nội viện phê chuẩn.

Nếu thực sự là chỉ thị của nội viện, vậy thì lớn
chuyện rồi.
Chỉ cần là người nhà họ Kỷ thì bắt buộc phải tuân thủ mệnh lệnh của nội viện.
“Dù có là kẻ phản bội thì cũng phải có lý do chứ.” Kỷ Nhất Hàng chỉ cảm thấy buồn cười, “Chuyện năm đó cũng
không thể trách Phong Miên được.

Chẳng lẽ Kỷ Nhất Nguyên có thể quản lý cả nội viện rồi sao?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên sầm xuống, ánh mắt ác liệt: “Kỷ Nhất Hàng, mong ông chú ý đến lời nói của
mình.”
Nếu chụp cái mũ này lên, kẻ phản bội chính là Kỷ Nhất Nguyên.

“Ôn Phong Biên, ông là nhân viên nghiên cứu số
một, thí nghiệm thất bại, ông phải chịu 90% trách nhiệm.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng cất lời, “Chết nhiều
người như vậy, một mình ông bỏ trốn, chẳng lẽ ông không nên sám hối sao?”
“Không chỉ có mình nhà họ Ký đầu tư cho thí nghiệm đảo nhỏ.” Ôn Phong Miên rất bình tĩnh, “Châu âu và Đại học
Đế đô cũng có phần.

Tại sao thí nghiệm của tôi thất bại, các người cũng rất rõ.”
“Bớt nói lời dư thừa đi.” Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, không muốn nói thêm nhiều lời, “Dẫn đi.”
Hai cổ võ giả bước lên, giơ tay, bắt lấy vai Ôn Phong Miên.
Nhưng còn chưa kịp chạm đến ông thì đột nhiên cánh tay run lên, cứ thế mà ngã xuống, không ngừng co giật trên
mặt đất.
Kỷ Ly sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau: “Họ làm sao vậy?” Doanh Tử Khâm xắn tay áo lên, chậm rãi đáp, “Không
biết, lên cơn động kinh chăng?” Cô không hề ra tay, chỉ là mang theo một gốc thảo dược bên người và loại bỏ mùi
hương của nó.

Thảo dược này chỉ có thể đối phó với cổ võ giả cấp thấp, khiến nội bình trong người họ bạo loạn,
không thể ngưng tụ được.

Nếu không kịp thời đả thông kinh mạch, rất có khả năng nội kình sẽ bị phê sạch.

Tuy bên
cạnh người đàn ông trung niên kia có cổ võ giả đi cùng nhưng ông ta không hiểu về cổ võ.
Ông ta nhìn hai cổ võ giả đang nằm dưới đất, toàn thân cứng đờ.

Chưa kịp phản ứng lại, đầu ông ta ăn ngay một cú
song phi, cứ thế bị đá bay ra ngoài phòng khách.
sức lực quá lớn, người đàn ông trung niên tức ngực, ngất đi.

Doanh Tử Khâm nhìn Kỷ Ly đang thu chân lại.

“He he
he.” Kỷ Ly sờ sờ đầu, hơi ngại ngùng, “Chị sức lớn, cũng từng học đấu đối kháng.”
“Hai bác cũng cho Tiểu Ly học chút võ phòng thân.” Bà Kỷ ôm Kỷ Ly, mím môi, “Phiền phức rồi, chắc chắn chúng
sẽ đến nữa.”
Dù Kỷ Nhất Nguyên có dùng thủ đoạn gì khiến nội viện hạ lệnh, họ đều không an toàn.
“Không cần lo.” Doanh Tử Khâm bước lên, chậm rãi đá hai tên cổ võ giả ra.
Sau đó cô ngồi xổm xuống, lấy gậy phơi quần áo, bắt đầu móc túi của người đàn ông trung niên và hai cố võ giả.
Kỷ Ly hơi khó hiểu: “Doanh thần, em làm gì vậy?”
“Lấy tiền mua cửa.”
****
Một bên khác.
Nhà họ Nhiếp.
“Thiếu gia.” Hành lễ xong, Vân Sơn gãi gãi đầu, “Nhà họ Kỷ đi rồi, có điều đều bị đánh cho sấp mặt.

Thằng ba còn
ở đó trông chừng, em về đây báo cho anh một tiếng.”
Bọn họ vẫn luôn đề phòng người nhà họ Kỷ.

Nói thật, những cổ võ giả mà nhà họ Kỷ giới cổ võ phái đến phần lớn
đều là võ đồ.
Cổ võ giả cũng phân cấp bậc, được phân chia dựa theo số năm tu luyện và tu vi cao thấp.
Võ đồ chính là cấp bậc thấp nhất, còn chưa đủ năm năm tu vi.

Vân Sơn cảm thấy anh ta có thể đánh chết mười võ
đồ chỉ bằng một tay.

Thực sự không biết nhà họ Kỷ lấy đâu ra dũng khí nữa.
Phó Quân Thâm gật đầu.
Anh liếc chiếc điện thoại đang rung, cầm lên.
“Thằng Phó, Tử Khâm có ở cạnh cháu không đấy?” Ông cụ Chung không gọi được cho Doanh Tử Khâm nên gọi
cho Phó Quân Thâm.

Ông cụ rất lo lắng, “Ban nãy ông nghe thấy bên phía con bé có tiếng động, sau đó điện thoại
bị cúp.

Không có việc gì chứ?”
“Không sao ạ.” Phó Quân Thâm cười nhẹ, “Cháu đang trông chừng em ấy, không để em ấy làm bậy đâu.”
“Ừ, ừ.” Ông cụ Chung cũng tin, “Ông nghe nói người nhà Phong Miên đến tìm nó hả? Thế nào rồi?”
Tuy rằng lúc đó Ôn Phong Miên luôn ở trên đảo bí mật thực hiện thí nghiệm nhưng ông cũng có ra ngoài, còn ở lại
Đại học Đế đô mấy ngày nữa.
Trùng hợp lúc ấy ông cụ Chung cũng đến Đại học Đế đô, vì thế ông mới cảm thấy Ôn Phong Miên trông quen
quen.

Chỉ là vì tính bảo mật rất cao, ông không biết nhà họ Kỷ.

“Cũng ổn ạ.” Phó Quân Thảm trả lời, “Họ đang ăn
cơm, người nhà của bác Ôn rất tốt với bác ấy.” Lúc này ông cụ Chung mới yên tâm, ngắt máy.
“Thiếu gia.” Vân Sơn cẩn thận nói, “Anh dám nói những lời này với Doanh tiểu thư không?” “Ừm, không dám.”
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cụp xuống, cong môi, cười đến yêu nghiệt, “Cô ấy quản lý tôi đấy.”
Vân Sơn: “…”
Nhà họ Kỷ.
Cuối cùng người đàn ông trung niên không công mà lui, lại còn tổn hại hai cổ võ giả, khiến Kỷ Nhất Nguyên rất tức
giận.
“Chẳng lẽ ông ta có thiên phú cổ võ?” Kỷ Nhất Nguyên nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không ra, “Tuy hai cổ võ giả này
không mạnh nhưng cũng là cố võ giả.”
Chỉ có cổ võ giả mới có thể đối phó với cổ võ giả Người đàn ông trung niên ăn một đá của Kỷ Ly đầu vẫn còn đau:
“Xin lỗi, lão gia, thuộc hạ không biết.”
“Không thể đi bắt nữa, nếu không sẽ khiến viện trưởng chú ý.

Trực tiếp phái người nói với Ôn Phong Miên, ông ta
có thể vào viện nghiên cứu.” Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên âm trầm, “Nhưng chúng ta có một điều kiện.”
“Dự án thí nghiệm với bên Châu âu kia, giao cho ôn Phong Miên.

Ông ta hoàn thành nó thì mới có thể tiếp tục thí
nghiệm năm xưa.”
Kỷ Nhất Nguyên không nắm nội viện trong tay nhưng mấy phó viện trưởng trong nội viện đều đứng về phe ông ta.
Viện trưởng trung lập, không thiên vị bất cứ ai, chỉ xem kết quả mà thôi.

Người đàn ông trung niên hơi nghi ngờ:
“Lão gia, ngài nói đến dự án thí nghiệm đó sao?”
Theo ông ta được biết, vì thiếu vài nguyên liệu nào đó, dự án thí nghiệm đó 100% sẽ thất bại.
Một khi thất bại, bên Châu âu trách tội, nhà họ Kỳ cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Vì thế không ai trong nhà họ Kỷ dám động đến
dự án ấy.
Mắt Kỳ Nhất Nguyên híp lại, hừ một tiếng: “Đúng thế.”
Nhà họ Kỳ cần một người gánh tội.
Nếu Ôn Phong Miên đã trở lại, không chọn ông thì chọn ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.