Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Bởi vì Doanh Chấn Đình đã làm quá nhiều điều bẩn thỉu, cho nên khi Doanh Thiên Luật vừa nhìn thấy mấy chữ
“Giám định quan hệ cha con” này, anh ta 3chợt có một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.
Chiếc két sắt này gần như đã bị bỏ đi, nó bị ném vào một góc trong nhà kho đi 1kèm với văn phòng tổng giám đốc.
Lâu ngày không có ai động đến nó, thậm chí ngay đến chìa khóa cũng đã mất.
Doanh Thiên Luật có thể mở đư9ợc nó cũng là do tình cờ.
Bởi vì anh ta là người khá cẩn thận nên đã nghĩ rằng liệu có thể có thứ gì khác trong đó hay không.
Doa3nh Thiên Luật để các tài liệu khác sang một bên, cầm tờ kết quả giám định quan hệ cha con lên và bắt đầu đọc.
Ngay trang đầu tiên đã viết8 một thông tin quan trọng.
[Kết quả giám định quan hệ cha con của Doanh Tử Khâm và Doanh Chấn Đình.]
Doanh Thiên Luật nghĩ đây là kết quả giám định cha con mà nhà họ Doanh làm năm đó sau khi Giang Mạc Viễn
dẫn Doanh Tử Khâm trở về thành phố Hộ.
Cũng giống như nhiều gia đình giàu có khác, nhà họ Doanh rất quan trọng quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nếu như không có kết quả giám định quan hệ cha con, cho dù có giống nhau như đúc, bọn họ cũng sẽ không đón
người về.
Doanh Thiên Luật tiện tay lật tiếp những trang sau, nhưng khi lật đến trang cuối cùng của các ý kiến phân tích và
kết quả giám định thì lại không có gì cả.
Anh ta không khỏi sững sờ.
Tại sao lại là một trang trống?
Anh ta nhíu mày, nhìn vào dầu ghim giấy, phát hiện không hề có dấu vết bị lấy đi.
Điều này thật là lạ lùng.
Tại sao Doanh Chấn Đình lại cất tờ kết quả giám định quan hệ cha con không hoàn chỉnh
này ở văn phòng của mình?
Trong khoảng thời gian ngắn, Doanh Thiên Luật đã có vô vàn suy nghĩ.
Thật ra, nhìn kỹ một chút, tuy rằng Doanh Tử Khâm và ông ta khá giống nhau, nhưng dung mạo của cô lại nổi trội
hơn bất kỳ người nhà họ Doanh nào.
Nhóm máu của cô cũng rất đặc biệt.
Không như Doanh Lộ Vi, Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông và thuộc nhóm máu đặc biệt, bệnh viện xác định
đó là đột biến gen.
Hơn nữa, bà cụ Doanh bị nhiễm phóng xạ khi mang thai Doanh Lộ Vi nên sức khỏe cô ta không
tốt.
Nhưng Doanh Tử Khâm thì không.
Cô vốn thuộc nhóm máu này, là nhóm máu hoàng kim, rất quý hiếm, ai cũng có
thể cứu được.
Doanh Thiên Luật nhìn tờ kết quả giám định quan hệ cha con và chìm vào suy nghĩ.
Thật lâu sau, anh ta mới định thần lại, lắc đầu.
Bất luận thế nào, Doanh Tử Khâm vẫn là em gái của anh ta.
Những thứ khác đều không quan trọng.
Doanh Thiên Luật cũng không để ý đến bán kết quả giám định ấy nữa, anh ta cho nó vào máy hủy giấy cùng với
các tài liệu bị vứt bỏ.
***
Đế đô.
Tỉnh Hồng Trinh không bao giờ nghĩ rằng bà ta sẽ bị bắt.
Hơn nữa, bà ta đã cố tình hóa trang thật kỹ và không ra sân bay rồi.
Nhà họ Tỉnh đã suy tàn hơn ba mươi năm, nhưng Tỉnh Hồng Trinh vẫn quen biết một số người, một trong số họ có
thể đưa bà ta đi theo đường nhập cư trái phép.
Nhưng mặc dù như vậy, bà ta vẫn không thể ra khỏi hải quan nước
Hoa, bà ta cũng không nhìn thấy được người nào đã bắt mình.
Tỉnh Hồng Trinh bị nhốt trong phòng thẩm vấn kín suốt một ngày đêm.
Lần đầu tiên, bà ta cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo, tại cũng ù đi.
Bà ta đã hoạt động ở thành phố Hộ từ khá lâu, vẫn luôn âm thầm làm những chuyện bẩn thỉu trong bóng tối.
Nếu bị phát hiện, thì lẽ nào là do chuyện lần trước Doanh Thiên Luật gặp tai nạn xe nên bà ta mới bị bắt?
Nhưng không phải.
Ngay khi thần kinh của Tỉnh Hồng Trinh sắp suy sụp đến nơi, cánh cửa phòng thẩm vấn được đẩy ra.
Khi có ánh sáng chiếu vào, bà ta ngẩng đầu nhìn những đồng tử lập tức co lại: “Là mày?!”
Doanh Tử Khâm đất hai tay vào túi, dửng dưng nhìn bà ta, không có biểu cảm gì.
“Doanh Tử Khâm, mày định phạm pháp à?” Tỉnh Hồng Trinh nhíu mày, cười lạnh: “Mày bắt tạo đến đây là có ý
gì?”
Thủ đoạn bà ta dùng để di dời tài sản của nhà họ Doanh rất cẩn thận, dù là phơi bày ra ngoài ánh sáng thì cũng
không hề vi phạm pháp luật.
Còn những chuyện khác?
Bà ta đều cẩn thận không để dính dáng đến mình, căn bản không có bằng chứng nào để chứng minh rằng bà ta đã
làm điều đó, vậy tại sao lại bắt bà ta?
Không ai trả lời bà ta cả.
Vân Sơn cầm một cái ghế chạy vào, đặt xuống: “Doanh tiểu thư, mời ngồi.”
Sau đó, anh ta chắp tay chào: “Thiếu gia, bên phía đội Nhất Tự đã duyệt hồ sơ rồi, đêm nay bà ta sẽ được chuyển
đến nhà giam trọng án”
Nhà giam trọng án, Doanh Lộ Vi vẫn còn đang cải tạo ở trong đó.
Đây chính là nơi dù có chết cũng không thể ra ngoài.
Sắc mặt của Tỉnh Hồng Trinh thay đổi: “Phó Quân Thâm?!”
Phó Quân Thâm chỉ là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus thôi sao lại có thể đưa
bà ta đến nhà giam trọng án được?
“Ừm” Phó Quân Thâm nhướng mắt lên nhưng không nhìn Tỉnh Hồng Trinh, chỉ nói: “Kết nối với Doanh Chấn
Đình”
Vân Sơn hiểu ý.
Anh ta lấy ra một chiếc máy tính bảng và đặt nó trước mặt Tỉnh Hồng Trinh, camera cũng hướng
thẳng mặt bà ta.
Ngay sau đó, một cuộc gọi video đã được thực hiện.
Bọn họ có người bên phía thành phố Hộ, dù cho Doanh Chấn Đình không muốn thì vẫn phải nghe điện thoại.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Doanh Chấn Đình đã xuất hiện trên màn hình.
Ban ngày, ông ta đã bị Doanh Thiên Luật chọc giận đến mức ngất đi, lúc này sắc mặt ông ta vàng vọt, hơi thở yếu
ớt.
Cũng vì quá trình hóa trị kéo dài, khuôn mặt của Doanh Chấn Đình rất tiều tụy, tóc đã rụng hết, giống như một xác
ướp vô hồn.
“Tỉnh Hồng Trinh!” Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Tỉnh Hồng Trinh, ông ta lập tức có phản ứng, đứng bật dậy, hai
mắt trợn trừng, gân xanh hiện lên khắp cổ: “Cô dám gài bẫy tôi sao? Cô muốn chết à!!!”
Tỉnh Hồng Trinh không hề kinh hãi, ngược lại bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu ông đã không phải loại người tốt đẹp gì,
tôi gài bẫy ông thì sao, có gì mà không được?”
Từ sau khi nhà họ Tỉnh thất thế, bà ta chưa từng tin một lời nào của Doanh Chấn Đình.
Ngoài bà ta, Doanh Chấn Đình vẫn còn nhiều người tình khác bên ngoài, chỉ là bọn họ đều không có con.
Ban đầu, Tỉnh Hồng Trinh đã không mong đợi có thể dựa vào Doanh Nguyệt Huyên, bà ta vẫn âm thầm vạch kế
hoạch này.
Thế nhưng, bà ta không ngờ rằng mạng lưới giao thiệp của Doanh Tử Khâm mạnh đến mức có thể chiếm cứ toàn
bộ giới kinh doanh.
“Tỉnh Hồng Trinh!” Lúc này, Doanh Chấn Đình vô cùng tức giận, thở hổn hển: “Sao cô lại dám hạ độc tôi! Cô là
một ả đàn bà độc ác! Tôi..”
Ông ta vẫn còn chưa nói nốt về phía sau thì đã lại tức đến mức ngất đi.
Phó Quân Thâm cũng không hề động lòng: “Tiêm một mũi, để ông ta tỉnh lại”
Vân Sơn truyền lại mệnh lệnh này cho người bên thành phố Hộ.
Vì vậy dưới tác dụng của thuốc, Doanh Chấn Đình buộc phải tỉnh lại.
Trên trán của ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả
người không ngừng run rẩy, răng cũng đang lập cập.
Hiển nhiên là cơn đau đã lên đến cực điểm, gần như không thể kiên trì được thêm nữa.
“Tỉnh Hồng Trinh!” Ánh mắt Doanh Chấn Đình chứa đầy hận thù: “Sớm biết như vậy, lẽ ra tôi nên tìm một người
xử cô luôn rồi!”
Tỉnh Hồng Trinh vẫn giữ bình tĩnh, còn cười nhạt: “Chẩn Đình, ông không còn cơ hội nữa, ông sắp ngủm củ tỏi rồi,
không biết sao?”
“Cô..” Doanh Chấn Đình còn chưa kịp thở một hơi, đã lại ngã xuống.
Sau khi nhìn Doanh Chấn Đình ngất đi lần thứ hai, Tỉnh Hồng Trinh đột nhiên hiểu ra.
Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía cô gái, ánh mắt nặng nề: “Các người dùng tôi để chọc giận ông ta sao?”
Mọi người đều biết rằng Doanh Chấn Đình bị suy gan cấp tính thế nên phải biết khống chế cảm xúc của mình.
Một
khi tức giận, bệnh tình sẽ nhanh chóng chuyển biển xấu.
Với tình trạng hiện tại của Doanh Chấn Đình, cho dù có tìm được nguồn gan thì ông ta cũng không còn đủ sức xoay
chuyển đất trời.
Dường như Tỉnh Hồng Trinh lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức nổi trận lôi đình: “Các người không bắt tôi vội, cũng là
vì để tôi giúp các người phá đổ nhà họ Doanh sao?!”
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, thản nhiên nói: “Chúc mừng, bà đã đoán đúng.”
Cô chưa bao giờ thương xót những người đã làm tổn thương mình.
Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Trước đây, cô đã từng sống những ngày tháng chém chém giết giết, trong thâm tâm Doanh Tử Khâm luôn hiểu rõ
điều này.
“Lợi hại, đúng là lợi hại” Sắc mặt của Tỉnh Hồng Trinh trắng bệch, nhưng vẫn nở một nụ cười: “Rõ ràng là con gái
của Chung Mạn Hoa, sao có thể thông minh hơn bà ta nhiều như vậy?”
“Không, người nhà họ Doanh đều rất ngu ngốc, nếu không sao có thể bị tối xoay như chong chóng được? Sao nhà
họ Doanh lại đẻ ra được một người như cô? Đúng là phúc tổ cho nhà bọn họ”
Doanh Tử Khâm không đáp lại, lông mi rũ xuống.
Cô chưa bao giờ quên cô bé mà cô gặp trên đường đến Đại học Norton kia.
Cô bé nói rằng mình đang tìm cháu gái của mình.
Cô đã cứu Doanh Thiên Luật, nhưng phản phệ nhận lại không dữ dội như cô đã tưởng tượng.
Chỉ e là, cô có thể không phải người nhà họ Doanh.
Nếu quả thực cô và Doanh Thiên Luật có quan hệ máu mủ, thì
chắc chỉ là họ hàng xa, bằng không cô sẽ chỉ chịu phản phệ nhẹ, khả năng thần toán cũng không bị phong ấn.
“Đứng có nói nhảm nữa!” Vân Sơn lấy ra một chiếc bịt miệng bằng sắt do đội Nhất Tự đưa tới, bịt chặt miệng và
mũi của Tỉnh Hồng Trinh: “Sau này bà sẽ được nếm mùi.
Các anh em! Đưa đi.”
Người của đội 1 đội Nhất Tự bước vào, lập tức áp giải Tỉnh Hồng Trinh ra ngoài.
Tỉnh Hồng Trinh cũng biết bà ta không thể trốn thoát được nữa nên cũng không giãy giụa, mặt mày xám xịt.
“Bà già này đúng là một mụ đàn bà độc ác” Vân Sơn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là ai cũng có thể lợi dụng”
Phó Quân Thâm khẽ nâng cằm: “Cậu và Vân Vụ đến canh chừng nhà họ Ký đi”
Vân Sơn lại ôm quyền: “Vâng thưa thiếu gia”
***
Sau khi đội Nhất Tự ra khỏi tòa nhà, mặt trời đang lặn về phía tây.
Người đàn ông nắm tay cô gái đi về phía trước.
Mặt trời chói lọi phía chân trời, khiến cho bóng người trên đất bị kéo dài.
Mọi thứ có vẻ yên bình và đẹp đẽ.
Phó Quân Thâm khẽ chớp đôi mi rồi dừng bước.
Doanh Tử Khâm thấy anh đột nhiên dừng lại thì không tiếp tục suy nghĩ nữa, ngầng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Phó Quân Thâm xoay người, đôi mắt đào hoa cong lên, ôm cô vào lòng.
“Không còn ai rồi, bạn gái” Doanh Tử Khâm nghe thấy tiếng
cười rất nhẹ và trầm của anh bên tai, chạm vào trái tim cô.
Anh ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Có thể hôn được chưa?”