Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 456: Chương 464



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Trụ sở của đội Nhất Tự ở ngoại thành, xung quanh không có người, chỉ có cây cối.
Lúc này, các thành viên đều đã được phải đi 3làm nhiệm vụ, việc đào tạo đội viên mới cũng đã kết thúc.
Hiện tại, đúng là không có người nào.

Cả chim cũng không có.
Phó Quân Thâm hỏi câu này rất lịch sự và biết kiềm chế, hoàn toàn khác giọng điệu dỗ dành thường ngày của
anh.
Hiếm khi t9hấy anh nghiêm túc như vậy.

Dù là Doanh Tử Khâm cũng bị đứng hình mất một lúc.
Những ngón tay của Phó Quân Thầm từ từ vuốt v3e khuôn mặt cô, rồi cúi đầu, trán kề trán với cô.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mùi trầm hương phỉ thúy thoang t8hoảng lan ra xung quanh.
Doanh Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh: Trầm ổn mà nhẹ nhàng.
Mấy giây sau, Phó Quân Thầm hỏi lại, giọng nói mang theo ý cười: “Được không?”
Giọng nói của anh vẫn luôn rất dễ nghe, nhưng lúc này, anh đã hạ giọng thật thấp, khiến nó càng mỏng càng nhẹ
hơn.
Doanh Tử Khâm xoa nhẹ vành tai, nhìn vào đôi mắt đào hoa phong lưu tự nhiên của anh, thoáng im lặng một chút:
“Chắc là được?”
Vừa mới dứt lời, một nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
Lông mi của Doanh Tử Khâm khẽ run lên.
Phó Quân Thầm hơi cúi đầu, một tay đỡ đầu cô, tay kia ôm eo cô rồi tiếp tục ôm chặt cô vào lòng.

Động tác của anh
rất mạnh mẽ, nhưng nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, giống như con người anh vậy.
Tựa như bông tuyết rơi nhẹ lên môi rồi từ từ tan ra, khiến cho người ta dần dần chìm đắm, gần như chết chìm trong
đó.
Giây phút này, tất cả các giác quan của cô đã hoàn toàn bị anh chiếm giữ, cô không thể cảm nhận được sự tồn tại
của những thứ khác ngoài anh.
“Cô bạn nhỏ, nhắm mắt lại” Phó Quân Thâm dùng một chút, sau đó không nhịn được cười, giọng nói có chút kiềm
chế mà hơi khàn khàn: “Em cứ nhìn như vậy thì anh không chịu nổi đầu”
Anh đâu phải chính nhân quân tử gì.
Nhất là khi đối mặt với người mà mình yêu thích.
Rất lâu sau đó, anh mới ngừng hôn nhưng không buông cô ra.
“Trước khi phải yêu xa, cho anh ôm thêm một lúc.”
Có người để dựa vào lại không cần đi đường, Doanh Tử Khâm cũng thuận theo ý của anh.
Cô dựa vào ngực anh ngáp một cái: “Người yêu xa thật nghe thấy câu này của anh, kiểu gì anh cũng bị ăn đòn cho
coi”
Cô và Ôn Phong Miên làm thí nghiệm, nhiều nhất là mất nửa tháng thôi.
Lăng Miên Hề và Nhiếp Diệc, có thể gặp nhau mỗi tháng một lần cũng coi như là thời gian xa cách ngắn ngủi rồi.
“Ừm.” Phó Quân Thâm trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Ai bảo cô gái của anh nhẫn tâm để anh chịu khổ như
thế?
“Em phải đi rồi.” Doanh Tử Khâm chạm nhẹ vào đầu bé heo: “Nửa tháng nữa gặp lại”
Đô Đô ngân ngấn những giọt lệ nóng hổi, nó vươn hai cái chân nhỏ ra.
Phó Quân Thâm cầm lấy chìa khóa xe: “Anh tiễn em”
Hai người lên xe.
Sau khi khởi động xe, Phó Quân Thâm liếc qua điện thoại, lười biếng gửi một tin nhắn WeChat.
[Dạo này hơi rảnh, tôi cũng bắt đầu yêu xa nửa tháng.]
[Nghe nói, anh và bạn gái nhỏ mấy tháng mới gặp một lần?]
Đầu bên kia, Nhiếp Diệc vốn tưởng rằng có tin tức khẩn cấp nào đó: “…”
***
Chín giờ tối, Doanh Tử Khâm trở về nhà của Kỷ Nhất Hàng.
Các thành viên trong nhà họ Kỳ đều được phân nhà trong cùng một khu viện.
Kỷ Nhất Hàng không phải là đối tượng được đặc biệt quan tâm nên không được phân nhà vườn giống như Kỷ
Nhất Nguyên, ông được phân một ngôi biệt thự hai tầng.
Con trai cả là Kỷ Huân đang đi thực tế bên ngoài, bình thường chỉ có một nhà ba người nên còn rất nhiều phòng
trống.
“Hey, Doanh thần” Kỷ Ly đang làm bài, thầy cô gái trở về thì ngẩng đầu lên và lấy tay che ngực: “Chết chị rồi.”
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi thay đổi: “Sao thế?”
Cô bước tới, lặng lẽ đặt tay lên vai của Kỷ Ly.
Không có gì bất thường.
Doanh Tử Khâm nhíu lông mày.
Mấy giây sau, Kỷ Ly mới lên tiếng: “Ý… ý chị là nhan sắc của em quá quá quá đẹp rồi, Doanh thần, em đừng có
đứng gần chị như vậy, chị lại chết mất thôi.”
Doanh Tử Khâm: “…”
“Khó trách trong Super topic của em, người hâm mộ đều nói em là nữ thần sắc đẹp” Kỷ Ly vẫn không khỏi ngắm
nhìn: “Em đánh son của hãng nào mà đẹp thế, nói cho chị biết với, chị cũng muốn mua”
Doanh Tử Khâm ngập ngừng: “Có khi không mua được đâu”
“ồ” Kỷ Ly gãi đầu, không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: “Doanh thần, chị nghe người bên Đại học Đế đô nói, em
sẽ đến Đại học Đế Đô học, là thật sao?”
“Ừm” Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế sô pha với cô ấy: “Trước mắt em không có ý định xuất ngoại”
“Vậy thì tốt quá” Kỷ Ly thật cao hứng: “Em đăng ký chuyên ngành nào thế? Tất cả chúng ta đều phải nộp đơn
trước đấy”
“Em không chọn chuyên ngành nào cả” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Hiệu trưởng nói không giới hạn chuyên
ngành của em, em muốn học gì cũng được.”
Kỷ Ly: “..”
Đây có phải là điểm khác biệt giữa Doanh thần và học sinh giỏi là cô ấy hay không?
Kỷ Ly có chút phiền lòng.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chị học cái gì?”
“Chị đăng ký lớp thí nghiệm sinh học” Kỷ Ly nói: “Cả nhà chúng ta đều nghiên cứu chuyên ngành này, chị cũng rất
thích.

Đến lúc đó có thể giúp đỡ được bố chị”
Các thành viên của nhà họ Ký đều có đặc quyền ở Đại học Đế Đô.
Bọn họ đều được tự chọn tiết học của mình, được tự do xin phép nghỉ.
“Doanh thần, em đăng ký thêm cho chị vào thí nghiệm của bọn em đi.” Kỷ Ly lại lên tiếng: “Chị có thể giúp một
tay”
Doanh Tử Khâm không từ chối: “Được.”
***
Tin tức về việc Ôn Phong Miên tiếp quản hạng mục thí nghiệm cũng nhanh chóng được truyền đến tại của Kỷ Nhất
Nguyên.
Kỷ Nhất Nguyên cau mày: “Ông ta thật sự tiếp nhận hay chỉ là muốn đi cùng Doanh Tử Khâm thôi?”
Ôn Phong Miện này đầu óc xảy ra vấn đề rồi sao?
Bản thân tự muốn chết, còn lôi kéo theo những người khác?
“Lão gia, có khi nào trong chuyện này có gì mờ ám hay không?” Quản gia cũng rất bối rối: “Lẽ nào, bọn họ đã mua được nguyên liệu rồi?”
“Mua được nguyên liệu?” Kỷ Nhất Nguyên xua tay, hừ nhẹ một tiếng: “Đồ mà ngay cả nội viện cũng không mua được, bọn họ mua kiểu gì? Ôn Phong Miên còn luôn ở trong nước, chẳng lẽ ông ta còn quen biết các giáo sư hàng
đầu của thế giới sao?”
“Dù có quen biết, không gia nhập phòng thí nghiệm của bọn họ, không phải là người nội bộ thì bọn họ cũng sẽ
không bán nguyên liệu cho đầu”
Quản gia nghĩ kỹ lại cảm thấy cũng đúng.
Giáo sư hàng đầu thế giới chỉ có mấy người thôi, mà nhà họ Kỷ cũng chỉ quen biết giáo sư Manuel.
“Vừa hay, bọn họ tự tìm đường chết, ta cũng không cần ngăn cản làm gì.

Ta còn rất vui mừng ấy chứ” Kỷ Nhất
Nguyên cười lạnh, lại hỏi: “Nhan tiểu thư đầu rồi?”
“Cô Nhan đang ở phòng thí nghiệm” Quản gia cung kính đáp lời: “Tôi vừa gọi điện thoại cho cô ta, hiện giờ tâm
trạng của cô ta không được vui”
Kỷ Nhất Nguyên hơi giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta và Nhan Nhược Tuyết cũng chỉ là quan hệ hợp tác.
Nhan Nhược Tuyết tuy rằng không phải là người nhà họ Kỷ, nhưng cô ta có địa vị rất cao.
Đặc biệt cách đây không lâu Nhan Nhược Tuyết đã gia nhập phòng thí nghiệm của Manuel và trở thành một
nghiên cứu viên.
Tuy rằng vẫn chưa thể tiếp xúc với những thí nghiệm cốt lõi, nhưng ít nhất vẫn có một cái tên ở đó.
Những người khác trong nhà họ Kỷ cũng không thể chen chân vào phòng thí nghiệm của những giáo sư hàng đầu
thế giới.
Vì vậy, cho dù là Kỷ Nhất Nguyên cũng vẫn luôn kính nể Nhan Nhược Tuyết ba phần.
“Cô Nhan còn có một hạng mục thí nghiệm khác” Quản gia trả lời: “Cô ta tuyển chọn một số người trẻ, Kỷ Ly cũng
nằm trong số đó, nhưng bây giờ Kỷ Ly lại muốn tham gia hạng mục thí nghiệm của Ôn Phong Miên nên cô Nhan
rất tức giận”
Tính tình của Nhan Nhược Tuyết rất khó chịu và kỳ quái, điều này người nhà họ Ký đều công nhận.
Kỷ Nhất Nguyên muốn mời cô ta cũng phải ăn nói cẩn thận.
Nhan Nhược Tuyết sẽ không cho phép người khác xâm phạm quyền uy của mình, đặc biệt là những người trẻ.
“Kỷ Ly này, tầm nhìn đúng là thiển cận, cô Nhan chọn nó là vinh hạnh của nó, vậy mà còn từ chối?” Kỷ Nhất
Nguyên cũng nhớ ra điều gì, lắc đầu: “Nhưng thật đáng tiếc, ai bảo nó là con của Kỷ Nhất Hàng”
Quản gia cười nói: “Vẫn là lão gia có mắt nhìn, đến khi hết thời hạn quy định của hạng mục thí nghiệm, cả nhà Kỳ
Nhất Hàng và Ôn Phong Miên đều sẽ xong đời.”
***
Thời điểm này, trong phòng thí nghiệm.
“Giáo sư Nhan, em thực sự xin lỗi” Kỷ Ly cảm thấy rất có lỗi: “Em họ của em chỉ vừa tiếp nhận thí nghiệm, em cần
phải giúp đỡ em ấy.

Vậy nên đành phải phụ ý tốt của giáo sư rồi ạ”
Một khi thí nghiệm thất bại, sẽ liên lụy đến tất cả mọi người trong gia đình.
Cô ấy cũng không thể thoát khỏi chuyện này.
Nhan Nhược Tuyết nghe nói như vậy, đập mạnh tập tài liệu trên tay cô ta xuống bàn: “Kỷ Ly, em đang nói nghiêm
túc sao?”
“Rất nghiêm túc” Kỷ Ly mấp máy môi: “Giáo sư Nhan, đồng lứa với em còn rất nhiều người khác, cô có thể chọn
bọn họ”
Cô ấy cũng không ngờ rằng Nhan Nhược Tuyết sẽ chọn mình.

Vì vậy, sau khi biết tin cô ấy đã vội vàng đến đây.
Hai hạng mục thí nghiệm diễn ra cùng một thời gian nên mới xảy ra xung đột.

Nếu như thời gian khác nhau, Kỷ Ly
nhất định sẽ tham gia.

Có thể được Nhan Nhược Tuyết chọn gia nhập phòng thí nghiệm, quả thực là một lời khẳng
định về thực lực.
“Em phải hiểu rõ, nếu tham gia vào thí nghiệm của tôi, em sẽ nhanh chóng được ghi nhận cống hiến, bố mẹ em
cũng sẽ được nhận thưởng” Nhan Nhược Tuyết cổ gắng kiềm chế cơn tức giận: “Tôi đã đăng ký tên của em vào
danh sách rồi, giờ em lại nói với tôi là không thể sao?”
Lại còn là vì một thí nghiệm không thể hoàn thành được.
Định cho nội viện nhìn cô ta thế nào đây?
Nhan Nhược Tuyết tự nhiên cũng biết người tên Ôn Phong Miên kia.
Nhưng đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, Ôn Phong Miên đã không còn chỗ đứng trong nhà họ Kỳ.
Kỳ Ly không lùi bước: “Thật xin lỗi, giáo sư Nhan, cô không hề báo cho em biết khi đăng ký tên của em”
“Kỷ Ly, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi” Nhan NhượcsTuyết nhìn với vẻ lạnh lùng: “Tôi chi cần nói một tiếng, là có thể khiến
cho Đại học Đế Đô trả lại hồ sơ sinh viên em đã đăng ký.

Giờ em vẫn muốn nói với tôi là không được sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.