Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 478: Chương 486



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Người bình thường cho dù thân thủ có lợi hại đến mấy thì đối đầu với cổ võ giả, chung quy cũng chỉ có một chữ
chết.

Giới cổ võ có Ti ph1áp đường, nhưng bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ của các gia tộc cổ võ.

Chỉ khi giới cổ võ xuất hiện một cuộc bạo loạn lớn 0hoặc cổ võ giá tùy tiện đi ra bên ngoài thì Ti pháp đường mới ra
tay.

Doanh Tử Khâm đi theo Ôn Phong Miên thì là người nhà họ Kỷ rồi, 1người trong nhà còn không xử lý được hay
sao?
“Con gái của Ôn Phong Miên?” Kỷ gia chủ nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Vừa hay, có thể g2iải quyết một thể luôn”
Nghe thấy vậy, trong lòng Kỷ Nhất Nguyên lại càng sung sướng.

Ông ta không ngờ, đại họa của mình có th6ể bị trừ bỏ dễ dàng như thế.

Kỷ Nhất Nguyên quá mức kích động, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đến việc làm sao Kỷ Nhất Hàng có thể
v9ào một gian phòng riêng nữa.

Ông ta cố gắng kìm nén sự hưng phấn, thái độ rất cung kính: “Gia chủ, vậy để tôi đưa hộ vệ của ngài đến chỗ ở của
bọn chúng nhé?”
Kỷ gia chủ gật đầu: “Thiên Hạo nói cô ta ở trong giới giải trí, giới giải trí là cái gì?”
“Chuyện này.

” Kỷ Nhất Nguyên nghe hỏi thì hơi ngẩn ra: “Trong giới giải trí đều là những người có tài năng biểu
diễn nghệ thuật, được nhiều người tung hô, đại khái là vậy.


“Ồ.

” Kỳ gia chủ rất khinh thường: “Con hát à”
Giới cổ võ cũng có không ít rạp hát, không có con hát nào có địa vị cả.

“Không không không, gia chủ, cô ta không phải thuộc giới giải trí.

” Kỷ Nhất Nguyên vội lên tiếng: “Cô ta là người
của giới học thuật, mấy trường có tiếng trên thế giới đều đang tranh giành cô ta, cô ta còn là thủ khoa kỳ thi tốt
nghiệp năm nay, IQ rất cao, còn giỏi hơn Kỷ Phong Miên năm xưa”
Cho nên mới phải mau chóng trừ bỏ, không thể để Doanh Tử Khâm có cơ hội phát triển, trưởng thành.

“Thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp? Thế là văn trạng nguyên à?” Kỳ gia chủ càng chẳng có hứng thú gì: “Cho ông hai đội
trưởng đội hộ vệ, đã đủ chưa?”
Nếu là võ trạng nguyên thì ông ta còn có thể để ý đôi chút.

Nhưng mà nghe nói bây giờ ở bên ngoài không còn thi võ trạng nguyên nữa rồi.

Kỷ Nhất Nguyên càng vui mừng: “Đủ ạ, quá đủ rồi ấy chứ.


Đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Kỷ, tu vi cổ võ cũng phải trên ba mươi năm.

Không giống hai tên võ phu ông ta phải đi lần trước, chỉ mới ngưng tụ được nội kình.

“Được rồi” Kỷ gia chủ xua xua tay: “Buổi đấu giá này có khi phải ngày kia mới kết thúc được, nếu ông muốn đi
trước thì quay về đi.


“Sao có thể được.

” Kỷ Nhất Nguyên cau mày thật chặt: “Khó khăn lắm mới tham gia được một lần, tôi chắc chắn
phải đợi đến khi kết thúc rồi”
Ông ta hiểu rất rõ, Kỷ gia chủ nói thì nói vậy nhưng nếu ông ta đồng ý thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngay.

Quả nhiên, sắc mặt Kỷ gia chủ tốt lên nhiều: “Thiên Hạo”
Kỷ Thiên Hạo bước tới, cầm một cái hộp gỗ đưa cho Kỷ Nhất Nguyên.

“Trong này có một viên thuốc có thể bổi bổ tinh thần, cường tráng thân thể” Kỷ gia chủ điềm đạm nói: “Ông cũng
hơn năm mươi rồi, lần này ông có công, tặng cho ông một viên”
Kỷ Nhất Nguyên không ngờ còn có chuyện tốt này: “Cảm ơn gia chủ.


Ông ta ngậm ngay lấy viên thuốc, lâng lâng bước xuống lầu.

***
Buổi đấu giá sẽ đấu giá dược liệu trước, kế tiếp là khoáng sản kim loại, còn có một vài món binh khí.

Doanh Tử Khâm giúp Kỷ Nhất Hàng giành lấy vị thuốc mà ông cần xong thì chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cô đến gian phòng của nhà họ Lăng một chuyến.

Nhà họ Lăng cũng có mấy gian phòng, gian phòng này là của Lăng Trọng Lâu và Giang Hòa Bình, Giang Nhiên và
Lăng Miên Hề cũng đang ở đây.

Đôi chị em họ này đang đánh bài.

Nhưng mà trong phòng còn có một cô gái khác.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác dài hai vạt đối xứng màu trắng, đang ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn, hai
mắt khép hờ.

Phong tư trang lệ, thanh lạnh như trăng.

Ảnh mắt của Doanh Tử Khâm hơi dừng lại, mí mắt cụp xuống.

Dường như có một cảm giác quen thuộc.

“Doanh Doanh, giới thiệu với em” Lăng Miên Hề thấy cô bé đến, hai mắt sáng lên, lập tức bò dậy khỏi mặt đất:
“Đây là bạn tốt nhất của chị, cô ấy tên là Nguyệt Phất Y, là người nhà họ Nguyệt, thân thủ còn tốt hơn chị”
Nguyệt Phất Y mở mắt ra: “Xin chào”
“Xin chào” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu, nói với vẻ suy tư.

“Tôi từng nghe đến tên của chị, chị rất lợi hại”
Nguyệt Phất Y, một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào trong lớp trẻ giới cổ y hiện giờ.

Hai người còn lại tất nhiên là Tạ Niệm của nhà họ Tạ và Lâm Thanh Gia của nhà họ Lâm.

Nguyệt Phất Y hơi nhíu mày: “Hư danh mà thôi.


Giang Nhiên run tay, quay sang nói thầm với Giang Hòa Bình: “Mẹ, Nguyệt Phất Y bị cái gì thế? Trước giờ chị ta có
để ý đến ai đâu?
“Âm lượng đó của cậu, đủ để tôi nghe thấy đấy.

” Giang Họa Bình còn chưa mở miệng, Nguyệt Phất Y đã lên tiếng,
cô ấy lạnh lùng liếc Giang Nhiên một cái: “Tôi thích người đẹp”
Doanh Tử Khâm: “.

.


Lăng Miện Hề: “.

.


Giang Nhiên bị nghẹn: “Thế sao chị không thích Lâm Thanh Gia?”
Lâm Thanh Gia được công nhân là có nhan sắc số một giới cổ y và giới cổ võ.

Giang Nhiên thừa nhận, Lâm Thanh Gia đúng là rất đẹp.

Cho đến về sau Doanh Tử Khâm đến lớp 11-19.

Sau này vị trí đỉnh cao nhan sắc trong lòng cậu ta đã có sự đột phá mới.

Nguyệt Phất Y vẫn ngồi khoanh chân như cũ.

Dường như cô ấy cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, cho nên giọng nói có chút gợn sóng: “Cô ta lợi hại bằng tôi chắc?
Vì sao tôi phải thích người yếu hơn mình rất nhiều?”
Giang Nhiên: “…”
Lời này thì cậu ta không cách nào phản bác được.

Thiên phú cổ võ của Nguyệt Phất Y có thể nói là cao nhất thế hệ này trong ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.

Cô ấy tập trung tu luyện cổ võ, tu vi đúng là cao hơn Lâm Thanh Gia.

Nếu chỉ nói riêng đến cổ võ thì Lâm Thanh Gia còn yếu hơn Lăng Miện Hề một chút.

Giang Nhiên đen mặt, lủi thủi ngồi sang một góc, bỗng dưng thấy tủi thân.

Lăng Miên Hề toàn quen biết quái vật gì thế không biết?
Đường đường một trang nam nhi như cậu ta, lại thành kẻ yếu nhất.

“Ranh con” Lăng Trọng Lâu cũng dở khóc dở cười: “Kỳ thi sát hạch của Ti pháp đường sắp bắt đầu rồi, khi nào con
vào được đó thì tu vị cũng tăng lên nhanh thôi.


Thành thật mà nói, tu vi cổ võ phải xem thời gian tu luyện.

Nhưng thời gian không đại diện cho tất cả.

Có thiên phú tốt thì tu luyện mấy năm là có được tu vi của mấy chục
năm.

Nguyệt Phất Y là một trong số đó.

Chỉ có điều nhà họ Nguyệt trước nay khiêm tốn, Nguyệt Phất Y cũng không giống Tạ Niệm của nhà họ Tạ ngày
nào cũng lên lôi đài đấu sinh tử, nhờ thế vang danh khắp nơi.

Đến cả Lăng Miện Hề cũng không biết, thực lực thực sự của Nguyệt Phất Y cao đến mức nào.

Có không ít người muốn vào Ti pháp đường chính là bởi Ti pháp đường có một nơi để rèn luyện, có lợi cho cổ võ
giá gia tăng tu vi.

Giang Họa Bình thở dài: “Là mẹ không tốt, mẹ không có thiên phú cổ võ, kéo tụt trình độ của con”
“Nào có” Giang Nhiên rất kích động: “Mẹ cho con nhan sắc của mẹ rồi còn gì”
Ở Thanh Trí, cậu ta không chỉ là đầu gấu mà còn là hotboy.

Nhưng từ khi Doanh Tử Khâm đến thì cậu ta đã bị thất sủng.

Đám con gái chạy đến lớp 11-19 đều vì muốn ngắm Doanh Tử Khâm.

Nghe thấy vậy, Giang Hòa Bình đánh giá Giang Nhiên từ trên xuống dưới một lượt: “Trọng Lâu à, hình như chúng
ta vẫn còn chưa có con đúng không?”
Lăng Trọng Lâu gật gù: “Đúng thế, thằng ranh này ở đầu ra thế?”
Giang Nhiên: “.

.


“Tôi đưa bố tôi về trước” Doanh Tử Khâm tán gẫu mấy câu với Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề: “Đợi đến khi tôi
quay lại thì chắc buổi đấu giá cũng kết thúc rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà họ Lăng”
“Em muốn đi ra bên ngoài hả? Chị chị chị cũng muốn đi” Hai mắt Lăng Miện Hề sáng rực: “Lâu lắm chưa gặp anh
chàng nhà chị rồi”
Nguyệt Phất Y ở bên cạnh vuốt vuốt tay áo, đứng dậy: “Hình như cũng lâu lắm tôi chưa đi ra ngoài rồi, đi với mấy
người một chuyến, tôi muốn ăn kem dâu”
Nguyệt Phất Y không thích đi ra bên ngoài, có đi cũng chỉ là để kiếm đồ ăn.

Thức ăn trong giới cổ võ không có nhiều chủng loại, không phong phú như ở bên ngoài.

“Vậy em.

” Giang Nhiên vừa mới há miệng, lời còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Phất Y và Lăng Miện Hề đồng thời
quay qua nhìn.

Cậu ta lập tức im bặt luôn.

Hic, không chọc vào con gái được.

Theo cậu ta thấy, đây mới đúng là ba người tuyệt đối không thể dây vào trong giới cổ võ.

“Cũng được.

” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bây giờ mới chín giờ, vừa hay Đế Đô mới mở một con phố ăn vặt mới,
đến đó đi dạo một vòng đi”
Ba người cùng nhau ra ngoài.

Giang Nhiên càng thấy buồn bực: “Bố, bao giờ mới bắt đầu kỳ thi sát hạch vào Ti pháp đường?”
“Cuối năm” Lăng Trọng Lâu nói: “Con phải cẩn thận, lần này những người tham gia sát hạch đều rất mạnh, bố
không mong con mạnh đến thế nào, bình an là trên hết”
Giang Nhiên gật đầu: “Con hiểu”
Lăng Trọng Lâu nói xong, tiếp tục xem đấu giá, lúc sau cũng mua mấy món đồ.

*** Một bên khác.

Trong gian phòng Ngọc Lâu Xuân.

Bởi vì Ôn Phong Miên đột nhiên xuất hiện, An Nhu Cần có chút bồn chồn.

Tuy bà ta là chủ mẫu của nhà họ Lâm nhưng thực tế cũng không có thực quyền gì, số tiền có thể dùng được cũng
rất ít.

Bây giờ đã qua ngày thứ hai, đang là nửa đêm.

Mà khi buổi đấu giá tiền vào giai đoạn này, giá khởi điểm đã không còn dưới năm triệu nữa, còn lại đều là thứ cổ y
giả và cổ võ giả cần dùng, không có tác dụng gì với bà ta cả.

An Nhu Cần quyết định quay về nhà họ Lâm, bà ta lau miệng, gọi hộ vệ bên cạnh: “Đi thôi.


Bà ta bước ra khỏi cửa, đúng lúc chạm mặt Kỷ Thiên Hạo bước ra từ gian phòng của nhà họ Kỷ.

Kỷ Thiên Hạo nhìn thấy bà ta, lại hành lễ: “Cảm tạ bà Lâm chỉ dẫn.


An Nhu Cần ngẩn người: “Tôi chỉ dẫn cậu cái gì?”
Kỷ Thiên Hạo tất nhiên không công khai nói ra chuyện anh ta muốn cưỡng ép đem Doanh Tử Khâm đi, chỉ nói:
“Chỉ muốn cảm ơn bà Lâm thôi, không có ý gì khác?
“Nhìn cậu kìa.

” An Nhu Cẩn cười cười: “Thật là khách sáo quá, sức khỏe tôi không tốt, xin phép đi trước.


Đúng là Kỷ Thiên Hạo cũng chỉ khách sáo nói vậy thôi, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Nhà họ Kỷ ở Đế Đô truyền tin tới nói Doanh Tử Khâm đang ở trong một căn biệt viện được gia tộc phân chia.

Bọn họ muốn đến dẫn người đi.

An Nhu Cần liếc mắt nhìn theo Kỷ Thiên Hạo, dùng khăn tay che đi khóe miệng hơi cong lên của mình.

Bây giờ đó đã là chuyện của nhà họ Kỷ rồi, không liên quan gì đến bà ta hết.

Bà ta đâu có ngốc mà lộ mặt ra, để người ta nắm đằng
chuôi.

Nhà họ kỷ trước giờ thủ đoạn tàn khốc, nhất là trên phương diện mỹ sắc.

Vừa mắt ai thì liền cướp về, cuối cùng hành cho người ta
sống dở chết dở.

An Nhu Cẩn còn nhớ, lúc bệnh tình của Ôn Thính Lan trở nặng, Ôn Phong Miên đã phải chịu đà kích nặng nề.

Lần này ông ấy sẽ thế nào đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.