Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lita còn đang đợi xem khi Doanh Tử Khâm tới, Ywen sẽ bị chọc tức thành ra như thế nào.
Còn chẳng kịp đề phòng
thì cô ấy nghe thấy câu nói gì đó, bàn t1ay run rẩy, suýt chút nữa là điện thoại rơi xuống: “Cô… Cô nói cái gì?”
Mặc dù độc dược sự số một trên bảng xếp hạng độc dược sự của NOK cò0n chẳng có lấy cái tên nhưng vẫn khiến
cho những thợ săn khác phải khiếp sợ.
Độc dược sự quá bí hiểm khó lường, cũng chỉ có thôi miên sự mạnh mẽ mới
1có thể miễn cưỡng khắc chế được bọn họ.
Không một thợ săn nào muốn đối đầu với năm vị độc dược sư đứng đầu
bảng xếp hạng.
Tuy độc dược sự hạn2g ba điên điên khùng khùng nhưng thực lực của ông ta là không thể nghi ngờ.
Độc dược sự
hạng hai xuất quỷ nhập thần, một khi ra ngoài chắc chắn sẽ hạ6 độc.
Đã hai năm trôi qua kể từ lần xuất hiện trước
của độc dược sự hạng hai, người đó như thể đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Lita biết, IBI và t9rung tâm virus
quốc tế đều truy bắt độc dược độc dược sự hạng hai.
“Cô nói… Doanh Tử Khâm đổi cách nói khác, có vẻ uể oải: “Tôi sẽ đến giải độc cho bố cô với thân phận của độc
dược sự số một”
Kết quả cách này còn khiến cho tay Lita run rẩy hơn.
Rất nhiều cảnh tượng ngày xưa được xâu chuỗi thành một
dòng, nhanh chóng lướt qua trước mắt cô ấy.
Cô nhớ đến chuyện mình từng hỏi Doanh Tử Khâm gặp độc dược sư
số một để làm gì, Doanh Tử Khâm bảo để đánh nhau.
Rồi lại nhớ đến lúc bọn họ nhìn thấy kẻ giả mạo kia, Doanh
Tử Khâm đã vô cùng bình tĩnh, còn dám trực tiếp ra đòn nữa.
Tất cả những chuyện đó đều là vì…
Cuối cùng, trong đầu Lita chỉ còn lại bốn chữ cái.
F*ck!
Độc dược sự số một là một cô gái còn trẻ hơn cả cô ấy sao?
Thế thì những thợ săn khác vứt đi đâu?
Lita là một thiên tài cho nên xưa nay cô ấy luôn rất nổi tiếng, cũng khá kiêu căng.
Một trong số những lý do cô ấy
rất được chào đón trên diễn đàn NOK trừ là vì bối cảnh xuất thân từ gia tộc Bevin ra thì còn là vì tuổi tác của cô ấy
hãy còn trẻ mà đã có một chân trên bảng xếp hạng thợ săn rồi.
Lita còn khá tự luyến nữa, song hễ ai thắng được cô ấy thì cô ấy càng vui mừng hơn, bởi vì bản thân đã có thêm
một tấm gương để có thể học hỏi.
Lúc trước ở trên hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương – nơi các thợ săn tụ tập sống với nhau, cô ấy đã được nhìn
thấy khả năng bắn bia của Doanh Tử Khâm, đứng trong năm vị trí đầu thuộc bảng thiện xạ là không thành vấn đề.
Thần súng, bách phát bách trúng mới đủ khả năng để được gọi là thần súng.
Song Doanh Tử Khâm lại không có
mặt trong bảng xếp hạng.
Vì thế về sau, sau khi Doanh Tử Khâm đưa cho cô ấy phương thuốc giúp gia chủ gia tộc
Bevin có chuyển biến tốt, cô lại đoán có lẽ Doanh Tử Khâm còn là một độc dược sư lánh đời nữa.
Ai mà ngờ lại là một cú oanh tạc chứ?
Lita hoảng hốt, tia lửa nổ lách tách trong đầu cô ấy.
Doanh Tử Khâm đợi được một phút mà chẳng có ai trả lời: “A lô?”
“Tôi… Tôi thở tí!” Khó khăn lắm Lita mới tìm lại được giọng nói của bản thân, có khó khăn nhả ra từng chữ, “Tôi
hơi choáng váng, chỉ muốn đi nhảy sông ngay bây giờ?
Doanh Tử Khâm: “…”
Cũng không cần đâu!
Bên đầu kia vang lên tiếng dội nước lớn, qua mấy phút nữa, Lita mới lên tiếng, cẩn thận hỏi dò: “Cô… Cô cứ nói
toẹt ra với tôi như thế, không sợ xảy ra chuyện à?”
Xưa nay các thợ săn luôn che giấu thân phận, bởi vì các thợ săn xếp ở hàng đầu bảng xếp hạng đều có không ít kẻ
thù.
Theo như cô được biết, hai năm trước, một người thừa kế của gia tộc Manson đã bị sát thủ ám sát, gia tộc
Manson đang dốc toàn lực ra truy bắt vị sát thủ đó, có điều bọn họ vẫn chưa tìm được.
Đương nhiên, người thợ săn có nhiều kẻ thù nhất chính là sát thủ đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Thông
thường nhiệm vụ trên bảng treo thưởng không phải là thợ săn nhưng mà vị sát thủ số một này đã chễm chệ trên
bảng treo thưởng rồi.
Năm ngoái Lita xem bảng treo thưởng thì số tiền thưởng của sát thủ số một trên bảng xếp hạng chỉ mới là một tỷ
đô, năm nay nó đã tăng vọt lên gấp bội.
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Bọn họ cũng phải có cái khả năng đó đã”
Cô làm độc dược sư một phần là dùng thuật luyện kim, phần còn lại là dùng cổ y.
Cổ y không cần nội kình quá
thâm hậu cho nên chỉ cần có tư liệu, cô có thể điều chế ra được loại độc tương ứng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có
quá ít tư liệu.
Lita bị nghẹn họng.
Cũng phải.
Cả người độc dược sư số một toàn là độc nếu đám thợ săn nghe được chắc chắn sẽ chạy xa trước Cô ấy cảm thấy
may mắn là bản thân vẫn chưa bị độc chết.
“Vậy, vậy được” Lita nói: “Để tôi trình bày triệu chứng bệnh hiện tại của bố tôi cho cô”.
Doanh Tử Khâm nghe cô ấy nói xong, trầm ngâm một lúc: “Tình hình cụ thể tôi phải đến hiện trường mới xem
được, cô tìm một số dược liệu trước đi.”
“Được được được” Lita ghi lại mười mấy loại dược liệu mà cô đọc tên: “Đợi cô đến rồi chúng ta sẽ liên lạc sau”
Cô ấy đặt điện thoại xuống, hồi lâu sau mà tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Lita mới bình tĩnh lại, đăng nhập vào diễn đàn NOK.
Cô ấy phát hiện ở trang đầu
của mục treo thưởng, có không ít người bình luận nhưng chẳng ai nhận nhiệm vụ treo thưởng mà chỉ báo là có thể
thử thôi.
Đến cả độc dược sự hạng ba cũng không thành công thì bọn họ có thể làm được gì nào?
Lita bắt đầu gõ chữ trả lời.
“Có người nhận rồi, mọi người có thể giải tán, qua bên cửa hàng tôi mở mua đồ đi, tôi miễn phí cho mọi người”
Dòng bình luận ấy vừa được đăng lên, các đại lão đều ngẩn hết cả ra.
“??? Ai nhận thế?”
“@Mời cưng uống thuốc, đại lão tới mau, xuất hiện người còn lợi hại hơn đại lão này.”
“@Mời cưng uống thuốc”: Đang ngắm mấy chị gái xinh đẹp ở trước trung tâm virus, đừng làm phiền.
Lita tiếp tục trả lời theo lời Doanh Tử Khâm đã dặn.
“Độc dược sự số một”
Nhắn xong, cô ấy nhanh chóng offline, trong lòng thầm nghĩ, dọa cho các người sợ chết khiếp.
***
Lúc này đây, Phó Quân Thâm đang pha trà.
Điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn một cái, lau tay sau đó bắt máy.
“Có chuyện gì à?”
“Này, cậu xem diễn đàn NOK chưa?” Bartender vô cùng kích động: “Gia tộc Bevin tìm được độc dược sự số một
rồi, chẳng phải cậu cũng đang tìm sao? Có muốn liên lạc một tí không?”
Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: “Tôi tìm gì cơ?”
Lời của Bartender ngừng lại một lát: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất, xin lỗi…”
Phó Quân Thâm muốn tìm độc dược sự số một là vì muốn chữa bệnh cho ông cụ Phó.
Bây giờ ông cụ Phó đã không
còn nữa nên tất nhiên không cần phải tìm tiếp.
“Vậy cậu không muốn gặp mặt xem sao à?” Bartender nói: “Cơ hội tốt hiếm có khó tìm mà, lẽ nào cậu không muốn
một người đứng đầu bảng xếp hạng khác ngoài cậu à?”
Phó Quân Thâm nháy nháy mắt: “Không rảnh, bạn nhỏ nhà tôi còn lợi hại hơn cả độc dược sự số một, ngoại hình
còn xinh đẹp ngoan ngoãn, tôi nhìn em ấy là được
rồi.”
Bartender:“…”
Dừng dừng dừng.
Bạn nhỏ nhà cậu lợi hại nhất.
Còn lợi hại hơn cả Thần toán nữa.
Bartender cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai bọn họ không cách nào tiếp tục được nữa nên đành phải nói: “Thế cậu
vẫn chưa quay lại bên châu âu à? Cậu đã ở Hoa Quốc gần hai năm rồi đó”
“Có lẽ” Phó Quân Thâm khẽ ngước mắt lên: “Phải xem bạn nhỏ nhà tôi có muốn không đã.”
“Tiền treo thưởng của cậu lại cao thêm rồi” Bartender cố kiềm chế sự mất kiên nhẫn: “Bây giờ đã lên tới hai tỷ đô la
Mỹ rồi, thế giới ngầm bên châu âu như phát điện, rất nhiều tổ chức lính đánh thuê cấp cao đang tìm cậu, cậu dự
định cư ẩn náu như thể tiếp hả?”
Bartender cũng là một thợ săn, anh ta và Phó Quân Thâm quen biết nhau trong một lần lên đường chấp hành
nhiệm vụ.
Nếu như không có lần tình cờ đó, anh ta thật sự không ngờ tới chuyện vị sát thủ đứng đầu bảng lại là
một vị công tử ăn chơi trác táng.
Hơn nữa, cũng nhờ năm ngoái đọc tạp chí tài chính kinh tế nên Bartender mới biết
Phó Quân Thâm còn là lãnh đạo của Tập đoàn Venus nữa, được bổ nhiệm làm Giám đốc khu vực châu Á – Thái
Bình Dương.
Quang minh chính đại.
Chuyện này chẳng khác nào đang chơi đùa với những thể lực đang quật ba tấc đất lên tìm anh như chơi đùa một
con khỉ.
“Hai tỷ đô la Mỹ?” Phó Quân Thâm như đang suy nghĩ điều gì, cười khẽ một tiếng, “Có hơi rung động thật đấy.”
Bartender ngây ra: “Hơi rung động với cái gì cơ?”
“Tôi tự treo thưởng chính mình, sau đó cho bạn nhỏ nhà tôi mang đi đổi lấy hai tỷ đô la Mỹ.”
Bartender ngắt ngang điện thoại luôn.
Phó Quân Thâm tiện tay vứt bừa điện thoại sang một bên, sau khi pha trà
xong thì đi gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Vào đi.”
Phó Quân Thâm đẩy cửa bước vào.
Doanh Tử Khâm không hề quay đầu, vẫn đang gọi video với Ôn Thính Lan.
Sau đó, Ôn Thính Lan chú ý đến điểm hơi bất thường, hình ảnh cậu nhìn thấy chợt xuất hiện thêm một người nữa:
“… Sao anh lại ở đây?”
Đã trễ thế này rồi, tại sao Phó Quân Thâm còn có thể tự do ra vào phòng của chị cậu chứ?
Vẻ mặt của Phó Quân Thâm chẳng có thay đổi gì mà chỉ thêm mấy phần lười nhác, anh nâng chiếc khay trong tay
lên: “Tới đưa trái cây”
“Ồ, đưa xong thì anh có thể đi rồi” Ôn Thính Lan vô cùng lạnh nhạt: “Tôi phải trò chuyện với chị”
Doanh Tử Khâm cũng nhìn anh.
Được.
Phó Quân Thâm đặt chiếc khay và ấm trà xuống, hàng lông mi khẽ rung.
Ở một góc mà Ôn Thính Lan không nhìn
thấy, anh đưa tay với lấy eo của cô gái.
Cảm giác nhồn nhột đột ngột xuất hiện, Doanh Tử Khâm không ngờ tới nên
suýt nữa là chẳng ngồi vững.
Cô nhìn anh với gương mặt không cảm xúc, chẳng nói gì nhưng cả người cô đều toát lên một tín hiệu…
Cút mau.
“Em nghĩ kỹ rồi” Sau khi Phó Quân Thâm rời đi, Ôn Thính Phong mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em không muốn có bất
cứ quan hệ, dính líu gì tới bà ta nữa, khi xưa bà ta đối xử với em thế nào thì phiền chị hãy đối xử với bà ta như thế
ấy”
“Sau này em và bổ sẽ là người xa lạ với bà ta”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng, cô mỉm cười: “Thế thì làm như vậy thôi.”
Như thế cũng tốt, không cần dính dáng tới nhân quả gì hết.
Doanh Tử Khâm đứng dậy, chải chuốt lại đầu tóc rồi bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với Vân Vụ.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cậu có bao tải không?”
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trên gương mặt liệt của Vân Vụ.
“Mang theo một cái” Doanh Tử Khâm ngáp dài: “Ngày mai đi úp sọt một người”
Vân Vụ im lặng quay người, đi đến nhà kho lối một chiếc bao tải ra.
Cậu ta theo sau lưng Doanh Tử Khâm, suy tư mãi một hồi mới lấy điện thoại ra, nhắn cho Vân Sơn một tin nhắn.
“Anh hai, Doanh tiểu thư muốn đích thân dẫn em đi chơi ^_A”
Vân Sơn đang dùng dụng cụ tra tấn hành hạ Kỷ Thiên Hạo: “???”
Mẹ nó, chú mày không phải đứa mặt liệt mà là một kẻ lòng dạ thâm độc đúng không?
***
Sáng sớm hôm sau.
Hiển nhiên chuyện của nhà họ Kỷ đã nhanh chóng truyền đến tại không ít gia tộc.
Nhà họ Lâm cũng đã biết.
Nhà họ Kỷ là một nhánh của nhà họ Tạ, với kết quả này, nhà họ Lâm cũng chỉ vui mừng thôi chứ không bận tâm
thêm nữa.
Nhưng An Nhu Cẩn lại tức giận đến mức xé rách một tấm vải thêu.
Bọn chúng đúng là may mắn, không ngờ lại tình cờ đụng trúng Nguyệt Phất Y.
Nhưng mà lần sau có còn được may
mắn như thế nữa không?
Nguyệt Phất Y là cuồng ma tu luyện, thường xuyên bế quan tu luyện.
Cảm xúc trong mắt An Nhu Cẩn thay đổi
chớp nhoáng, bà ta đặt cây kim thêu xuống, trong lòng đã có tính toán bèn đi tìm Lâm Thanh Gia.
An Nhu Cẩn trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Mẹ đi gặp ông ta, con có đi không?”
Bàn tay cầm ly của Lâm Thanh Gia ngừng lại, bà ta biết người mà An Nhu Cẩn nhắc tới là ai, bèn lắc đầu: “Dạo gần
đây con không có thời gian rảnh, còn phải chuẩn bị dược liệu để đi sang bên châu âu với Cổ thần y một chuyển
nữa.”
Nghe được lời này, An Nhu Cẩn cũng thở phào một hơi: “Con nhớ lấy, bố của con là Cẩm Vân, sau này cũng là
thế”
Một người tầm thường như Ôn Phong Miên không xứng với thân phận và địa vị của Lâm Thanh Gia.
“Vậy mẹ đi trước đây” An Nhu Cẩn cầm khăn che khóe miệng lại: “Bên phía bố con, mẹ sẽ giấu giếm giúp cho”
Lâm Thanh Gia gật đầu: “Mẹ cẩn thận.”
An Nhu Cẩn nhanh chóng rời đi.
Bởi vì phải đi gặp Ôn Phong Miên nên sau khi ra khỏi giới cổ võ, An Nhu Cẩn tìm một cái cớ để đuổi hai hộ vệ bên
cạnh mình đi.
Bà ta biết khu biệt thự của nhà họ Kỷ đầu, khác với phòng thí nghiệm có lớp phòng thủ, khu biệt thự
được quản lý lỏng lẻo hơn, bà ta đi vào rất dễ dàng.
Bây giờ là mười hai giờ trưa, Ôn Phong Miên không có hạng mục thí nghiệm nên hiển nhiên đang ở trong nhà.
Cả
nhà Kỷ Nhất Hàng đều không có mặt.
Ôn Phong Miên chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, đúng lúc này An Nhu Cẩn tiến
tới.
“Phong Miên, lại gặp mặt rồi” Bà ta mỉm cười: “Bây giờ ông ở sướng thật đấy, sao ông không quay về sớm hơn?
Quay về sớm thì cũng chẳng cần ở huyện Thanh Thủy chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy.”
Ôn Phong Miên dừng bước chân, rất bình tĩnh nhìn sang bà ta, không nói lời nào.
“Tôi đến đây là để nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ đến chuyện đi tìm Thanh Gia, con bé sẽ không nhận ông
đầu” An Nhu Cẩn ho khan hai tiếng: “Tôi cũng không mong ông xuất hiện ở giới cổ võ thêm nữa, có thể ông không
biết địa vị hiện tại của Thanh Gia cao tới mức nào?
“Con bé cũng có em trai ruột rồi, chẳng cần đến người em trai khác đâu.”
Câu nói này khiến ánh mắt của Ôn Phong Miễn dần trở nên lạnh lẽo.
“Sự nhượng bộ lớn nhất tôi dành cho ông đó chính là để ông được sống yên ổnởnhà họ Ký”An Nhu Cần lại mim cười:“Được rồi,
những thứ khác tôi không nói nhiều thêm nữa,hy vọng ông có chút tự giác đi.”
Nói xong,bà ta chờ đợi câu trả lời của Ôn Phong Miên,nhưng mãi mà chẳng thấy ông ấy nói gì.An Nhu Cần có hơi tức giận,khi đó
bà ta gả cho Ôn Phong Miên tất nhiên là vì muốn mượn ông ấy để bước chân vào nhà họ Kỳ.Song,quả thực một phần cũng là vì vẻ
ngoài tuấn tú và khí chất xuất chúng của Ôn Phong Miên.
Nhưng điều khiển An Nhu Cần bứt rứt nhất là thái độ lạnh nhạt này của Ôn Phong Miên,giống như thể ông ấy chẳng bận tâm đến bất
cứ chuyện gì cả.
Khi bà ta đợi đến mức hoàn toàn mất hết kiên nhẫn,muốn tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn,cuối cùng Ôn Phong Miên mới lên tiếng,
thân nhiên đáp:“Bà quay ra sau đi.”