Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đó là đội hộ vệ đi rồi quay lại.
Không chỉ như thế, còn kinh động đến cả viện trưởng và phó viện trưởng sở hữu thực quyền trong ta1y.
Một đoàn
người sắc mặt đều rất nghiêm túc và lạnh lùng.
Tất cả bọn họ đổ dồn ánh mắt về phía Kỷ Nhất Nguyên, đôi mắt vô
cùng sắc bén, 0còn mang theo cả sự lạnh lẽo.
Viện trưởng chẳng nói lời nào, chỉ vào Kỷ Nhất Nguyên, lạnh nhạt ra lệnh: “Bắt lại”
Hộ vệ d1ẫn đầu lập tức tiến lên, không nói lời nào đã đè Kỷ Nhất Nguyên xuống.
Kỷ Nhất Nguyên chỉ cảm thấy ngôi sao túa ra đầy trước mắt,2 đến đứng cũng chẳng đứng vững, bên tai còn vang
lên bốn chữ của Kỷ Nhất Hàng: “Tôi giả vờ đấy”.
Bốn chữ ấy làm tâm trạng ông ta 6hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta cứ tưởng rằng bản thân đã nắm được thóp của Kỷ Nhất
Hàng, kết quả tất cả đều là giả sao?
Kỷ Nhất Nguyên 9tắc đến phát điên: “Kỷ Nhất Hàng! Mày ngấm ngầm mưu mô, mày là thứ vô liêm sỉ!”
“Nực cười” Sắc mặt Bà Kỷ lạnh lùng, “Nếu như ban đầu anh không xông vào, ác ý hãm hại người khác thì căn bản
mọi chuyện đã không biến thành thế này, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi”
Ai bảo Kỷ Nhất Nguyên nóng vội muốn bắt gọn bọn họ một mẻ như thế chứ? Bọn họ lộ ra một kẻ hở thôi mà Kỷ
Nhất Nguyên đã chạy đến tận cửa ngay rồi.
“Viện trưởng, người của gia tộc đến rồi” Một phó viện trưởng nhìn thời gian một cái, “Chúng ta làm gì đây?”
“Thẩm vấn công khai” Viện trưởng xua tay, “Về nội viện”
Kỷ Nhất Nguyên đã bị đưa đi như thế đấy.
“Bố, con đưa bố về” Kỷ Nhất Hàng hoàn toàn thả lỏng, “Cũng vất vả cho bố rồi.”
Ông cụ lắc lắc đầu, nhìn về phía cô gái bằng ánh mắt hòa nhã: “Cô nhóc, chuyện này ta nhất định phải cảm ơn
cháu, tương lai của cháu vô cùng rộng mở, đừng để bị nhà họ Kỷ kìm chân”
Tài năng xuất chúng, hạc giữa bầy gà.
Đôi mắt Doanh Tử Khâm khẽ dao động: “Cháu hiểu rồi.”
Cô quay về nhà họ Kỷ là vì muốn giúp Ôn Phong Miên lấy lại những thứ ông ấy nên có.
Cô xoay người, nói với Ôn Phong Miên: “Bố, chúng ta cũng đến nội viện một chuyến, bác hai, bác gái, hai người
quay về đi.”
Ôn Phong Miên gật đầu.
Hai người bước trên con đường dẫn đến nội viện, tình cờ chạm mặt với Kỷ Ly vừa từ Đại
học Đế Đô về.
Sau khi biết được tiến triển của sự việc, cô ấy cũng đi cùng hai người.
Bên trong nội viện.
Các vị các lão đều tề tụ đông đủ, hộ vệ đứng vây quanh thành một vòng.
Ghế đầu là một ông lão, vẻ ngoài trong
khoảng năm mươi sáu mươi tuổi.
Doanh Tử Khâm híp đôi mắt phượng, trong chốc lát đã phán đoán ra được tu vi
của ông lão, phải tầm năm mươi năm trở lên.
Tu vi này hẳn là trình độ của trưởng lão nhà họ kỷ.
Cô thu khí tức trên người lại.
Viện trưởng bái lạy ông lão một cái: “Tam trưởng lão, đây chính là phạm nhân, chúng tôi nắm giữ bằng chứng ông
ta cố ý giết người”
Nhà họ Kỷ cho phép đấu đá trong nội bộ nhưng đó chỉ là ở mặt thí nghiệm, tuyệt đối cấm hành vi ra tay hại người.
Đôi mắt Tam trưởng lão sáng rực như đuốc, sự uy nghiêm tỏa ra khắp người: “Tra khảo!”
Chẳng mấy chốc đã có hộ vệ cầm đủ loại dụng cụ tra tấn tới.
Thẩm vấn công khai, trừng trị công khai.
Bên trong cả phòng thẩm vấn chỉ có mình Kỷ Nhất Nguyên liên tục phát ra tiếng kêu la thảm thiết, nghe có vẻ đau
đớn đến xé ruột xé gan.
Sau khi dùng hết một lượt các dụng cụ tra tấn, Kỷ Nhất Nguyên ngã rạp trên mặt đất, đến
cả sức mở miệng nói chuyện cũng gần như không có.
Cho đến khi ông ta nhìn thấy đôi mắt phượng
trong veo và lạnh lẽo của cô gái, cả cơ thể lập tức run lẩy bẩy, đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo trong chốc lát.
“Đại nhân, cô ta! Cô ta biết cổ võ!” Kỷ Nhất Nguyên túm lấy cọng rơm cứu mạng, chỉ vào Doanh Tử Khâm, hét lên
lạc cả giọng, “Cô ta còn biết cổ y nữa! Chắc chắn cô ta là nội gián do gia tộc khác phái tới, đại nhân, các người nhất
định phải bắt cô ta lại!”
Một tiếng “soạt” vang lên, trong phòng thẩm vấn, ánh mắt của tất cả các cổ võ giả đều tập trung đổ dồn về phía cô
gái, vô cùng áp lực.
Đến cả Ôn Phong Miên, gương mặt cũng khẽ biển sắc.
Viện trưởng ngây ra: “Cổ võ và cổ y?”
Duy chỉ có mình Doanh Tử Khâm vẫn ung dung, hết sức bình tĩnh.
Tam trưởng lão nhìn cô gái bằng ánh mắt dò xét một hồi, chậm rãi lên tiếng: “Đã từng học “Cổ võ tâm kinh” chưa?”
Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Chưa nghe tới bao giờ”
“Đã từng học “Bản đồ huyệt vị trên cơ thể người” chưa?”
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Nếu là bản của Đông y thì đúng là tôi đã từng đọc”
Nhưng cổ y và Đông y không giống nhau.
Tam trưởng lão gật đầu, nhìn một cổ võ giả đứng bên cạnh.
“Đến cả người trong gia tộc mà cũng dám lừa gạt” Cổ võ giá đó tiến lên trước, nhấc tay lên, giáng một bạt tai xuống
mặt Kỷ Nhất Nguyên, giọng nói lạnh lùng, “Muốn
chet!”
Cái bạt tai ấy có chứa nội kình, Kỷ Nhật Nguyệt bị tát đến phun cả máu, gương mặt cũng sưng vù lên.
Ông ta nằm
rạp trên mặt đất, hơi thở mong manh, máu tươi theo khóe miệng liên tục chảy xuống.
Nội hình đánh vào trong cơ
thể, khiến cho lục phủ ngũ tạng của Kỷ Nhất Nguyên lộn tùng phèo cả lên, đau đến điếng người.
Kỷ Nhất Nguyên ngơ ra, không dám tin tưởng: “Đại nhân?”
“Đần độn, không hiểu cổ võ thì im cái miệng của ông vào” Cổ võ giá đó lại tát cho Kỷ Nhất Nguyên một bạt tại,
cười khẩy một tiếng, “Ông biết cổ võ là gì không? Ông tưởng ai trẻ thế này cũng có thể ngưng luyện ra nội kình à?
Ai cũng là thiên tài hả?”
“Còn cổ y nữa chứ? Người song tu cả cổ y lẫn cổ võ tôi có thể đếm trên mười đầu ngón tay cho ông xem đấy!”
Đến cả Tam trưởng lão cũng không cảm nhận được dao động nội bình trên người Doanh Tử Khâm.
Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi mà có thể sở hữu tu vi vượt qua cả Tam trưởng lão nhà họ Kỷ sao?
Đương nhiên bọn họ đã kiểm tra Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm vẫn luôn sống ở thế giới bên ngoài, chưa bao
giờ đến giới cổ võ.
Đặc biệt mười bảy năm đầu, cô sống ở khu vực nghèo nàn như huyện Thanh Thủy, mỗi ngày
được no bụng đã là tốt, làm gì có chuyện tu luyện cổ vũ?
“Cô ta biết thật mà!” Kỷ Nhất Nguyên bật khóc, “Tôi xin thề, chắc chắn cô ta biết cổ võ! Tại sao mọi người không tin
tôi? Tại sao lại không tin?”
“Im miệng!” Cổ võ giả hoàn toàn nổi giận, cái bạt tai thứ ba giáng xuống, Kỷ Nhất Nguyên hoàn toàn ngất xỉu.
Viện trưởng vội vã hạ lệnh: “Đưa xuống, nhốt lại, điều tra kỹ càng tất cả những người thuộc hệ phái của ông ta”
Kỷ Ly nhìn Kỷ Nhất Nguyên: “…”
Hầy, thê thảm quá.
Vẻ ngoài và tuổi tác của em họ cô ấy thật sự dễ khiến người ta nhầm lẫn.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy sẽ
chẳng có ai tin cả.
Bị Nguyệt Phất Y dạy dỗ một bận, rồi lại có cả lời cảnh cáo của Tư Pháp đường, người trong tộc
nhà họ Kỷ thật sự đã thành thật hơn nhiều.
Tam trưởng lão cũng không ở lại lâu, chẳng mấy chốc đã đưa cổ võ giả rời đi.
Ôn Phong Miên tiếp tục đi thí nghiệm.
Kỷ Ly và Doanh Tử Khâm sóng vai bước đi.
“Đúng rồi, Doanh thần, bây giờ Đại học Đế Đô đã khai giảng sắp được một tháng, đợt huấn luyện quân sự sẽ diễn
ra sau lễ quốc khánh” Đôi mắt Ký Ly phát sáng, cô ấy nói, “Thời gian mười bốn ngày, nghe nói còn được dùng
súng mô hình để săn bắt nữa đấy.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Huấn luyện quân sự?”
Trường Trung học Thanh Trí cũng có đợt huấn luyện quân sự, diễn ra vào đầu năm học lớp mười một, tổng cộng
bảy ngày.
Có điều lúc chuyển vào Trung học Thanh Trí, cô đã sắp lên lớp mười hai rồi nên hiển nhiên không tham
gia huấn luyện quân sự gì cả.
“Đúng thế, Doanh thần, em có tham gia không?” Kỷ Ly vừa đưa ra câu hỏi đã cảm thấy hơi buồn bã, “Chị quên
mất, em là cổ võ giá, không có việc thì tham gia huấn luyện quân sự để làm gì?”
Kỷ Ly rất thích vận động, cô ấy cũng có luyện đánh nhau đối kháng, mỗi ngày chạy năm cây số không thành vấn
đề.
Khác với những sinh viên khác, cô ấy vô cùng mong đợi đợt huấn luyện quân sự.
“Không, chị nói đúng, khá thú vị đấy” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Có thể tham gia”
“Được thôi được thôi” Kỷ Ly vô cùng vui mừng, “Hày, nhưng Doanh thần à rốt cuộc em thuộc khoa nào thế? Huấn
luyện quân sự được chia theo khoa đấy”
“Em học chung khoa với chị vậy” Doanh Tử Khâm đáp, chiều nay chị phải quay về trường học đúng không?”
“Ừm” Kỷ Ly thở dài một hơi, “Lịch học của lớp thí nghiệm dày thật đấy, chị sắp bận rộn chết đi được rồi này”
“Ừm, rất tốt.” Doanh Tử Khâm như đang suy nghĩ điều gì, “Em cũng đến Đại học Đế Đô một chuyến.”
***
Cuối tháng chín, Đại học Đế Đô vô cùng sôi nổi.
Trước lễ quốc khánh là đại hội thể dục thể thao toàn trường, sau lễ quốc khánh là đợt huấn luyện quân sự.
Các đàn
anh và đàn chị đều đợi đến đợt huấn luyện quân sự để có thể nhìn thấy thảm cảnh của các đàn em.
Có điều hiện tại
là thời gian nghỉ trưa, Doanh Tử Khâm lại bước vào từ cổng phụ, người trên đường không nhiều.
Cô đi thẳng đến tìm Tả Lê.
Tả Lê cứ nghĩ là có người giúp anh ta làm thí nghiệm nên đang vui vẻ, cho đến khi nghe
thấy Doanh Tử Khâm bảo có chuẩn bị tham gia đợt huấn luyện quân sự.
Tả Lê: “.
”
Mẹ nó chứ?
Tham gia huấn luyện quân sự?
Chút tiền học bổng so được với ngân sách của phòng thí nghiệm bọn họ sao?
Doanh Tử Khâm ngập ngừng, lời ít mà ý nhiều: “Em nghỉ phép”
Quả thật dạo gần đây cô rất mệt, phải thả lỏng một tí.
Tả Lê chỉ cảm thấy anh ta không thể nào theo kịp suy nghĩ của Doanh Tử Khâm, một lúc lâu sau mới hỏi một câu:
“… Em xem huấn luyện quân sự là nghỉ phép à?”
Nghe xem, đây là lời người nói đấy hả? Đợt huấn luyện quân sự của Đại học Đế Đô không giống với của các trường
khác, chia ra đến tận vài cấp bậc, theo thể lực và ngành khoa.
Kỳ huấn luyện quân sự mà sinh viên quốc phòng
tham gia chẳng khác gì với các bộ đội cá, rất nghiêm khắc.
Tiếp theo là sinh viên thể dục, cuối cùng là sinh viên bình thường cũng được chia ra nam nữ riêng.
Nhưng dù là ở
cấp bậc thấp nhất thì mười bốn ngày tới bọn họ cũng sẽ trầy da tróc vảy.
Bản thân Tả Lễ tốt nghiệp từ Đại học Đế đô, anh ta hiểu rõ độ khó của đợt huấn luyện quân sự của Đại học Đế Đô.
Anh ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Bạn cùng phòng của anh ta là sinh viên khoa hóa học, là kiểu người ám ảnh sâu
sắc với mỹ phẩm dưỡng da, mỗi ngày đều phải bôi kem chống nắng, còn khuyên anh ta bảo kem chống nắng không
chỉ ngăn làn da bị đen đi mà quan trọng hơn nó còn chống lão hóa nữa.
Tả Lê nghĩ một tên đàn ông đàn ang như anh ta làm sao lại dùng mấy thứ đó? Không dùng! Kết quả sau mười bốn
ngày, anh ta biến thành một cục than đen.
Hối hận cũng chẳng kịp.
Tả Lê chỉ cảm thấy chua xót nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành bảo: “Vậy, vậy em chuẩn bị kem
chống nắng kỹ càng vào nhé”
Nghe thấy câu nói đó, Doanh Tử Khâm nhướng mày lên: “Giáo sư Tả Lê”
Tả Lê đột nhiên cảm thấy hơi lạnh người, anh ta kéo quần áo che chắn người lại: “Sao thế?”
“Chúng em vừa mới ra mắt một bộ sản phẩm” Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại một cái, “Một bộ bên trong có hai
mươi miếng mặt nạ cấp ẩm, kem chống nắng sáng khoái còn có cả xịt bảo vệ tay và tinh dầu, một bộ chỉ cần 3888.
Thầy xem thấy có muốn mua mấy bộ cho phu nhân nhà thầy không?”
Doanh Tử Khâm rời khỏi phòng làm việc của Tả Lê, rồi lại đi tìm hiệu trưởng Trần Tuấn Tiên.
Tả Lê nhìn mục
chuyển khoản 38880 của mình, thân xác đau đớn không thôi.
Thôi vậy, cho vợ mà, mua thì mua thôi.
Tả Lê lau mồ hôi, lúc chuẩn bị làm việc tiếp thì đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Anh ta quên mất, anh ta
nên báo Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, tốt nhất là nên bao bọc sao cho chẳng ai nhận ra được ấy!
Thật ra các sinh viên từ năm hai trở lên không ai quan tâm đến cuộc thi ISC, dù gì mấy cuộc thi cạnh tranh kiến
thức của học sinh cấp ba chẳng liên quan gì đến sinh viên đại học cả.
Đặc biệt là sinh viên năm ba năm tư, bận rộn
thi lên thạc sĩ hoặc ra nước ngoài tìm công việc, hoàn toàn không có thời gian đi xem những thứ ấy.
Cùng lắm là có
nghe nói tới Doanh Tử Khâm thôi.
Nhưng trong số các tân sinh viên năm nay có rất nhiều người hâm mộ Doanh Tử
Khâm.
Phần lớn là như vậy.
Lúc khai giảng Doanh Tử Khâm không đến, tân sinh viên đọc diễn văn chào mừng là một thủ khoa kỳ thi tốt
nghiệp khác chuẩn bị, tân sinh viên năm nhất rất buồn bã.
Tả Lê ngồi phịch lên ghế, có hơi suy sụp.
Tiêu rồi, thế này cả Đại học Đế đô sẽ bùng nổ mất thôi.
Bên phía nhà họ Kỷ.
Kỷ Nhất Nguyên bị tịch thu toàn bộ tài nguyên ngoại trừ điểm cống hiến ra, chuyện bị nhốt trong lồng giam cũng
đã lan truyền khắp cả nhà họ Kỷ chỉ trong một tiếng đồng hồ.
Tất cả mọi hệ phái trong nhà họ Ký đều kinh hồn bạt
vía, khiêm tốn đi không ít.
Xử lý xong Kỳ Nhất Nguyên, nội viện mở một cuộc họp vô cùng nghiêm túc, triệu tập người đứng đầu của các hệ
phái lớn cùng với các vị các lão của nội viện.
Viện trưởng lên tiếng: “Ý của bổn gia là bởi vì Tư Pháp đường đang dốc sức điều tra về những cổ võ giả nhúng tay
vào thế giới thế tục, cho nên sau này rất có thể gia tộc sẽ không liên lạc gì với chúng ta nữa.”
Lời này vừa dứt, gương mặt của không ít người đều biến sắc.
Thế giới thể tục là cách gọi thế giới bên ngoài của giới
cổ võ và giới cổ y, đại diện cho trần thể và người bình thường.
Lý do mà nhà họ Kỷ hoàn toàn không sợ bất cứ gia
tộc lớn nào ở Đế Đô, ngoại trừ việc trong tay nắm giữ nhiều tài liệu nguyên cứu khoa học ra thì còn là vì bổn gia ở
giới cổ võ.
Nếu như bổn gia ở giới cổ võ không nhúng tay vào thế giới thế tục, vậy thì bọn họ sẽ suy yếu đi nhiều ở mặt võ lực
tổng hợp.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ phải chịu sự quản chế của đội Nhất Tự.
Lúc trước, nhà họ Kỷ hoàn toàn không sợ đội Nhất Tự.
Viện trưởng lại nói tiếp: “Nhưng nếu như xuất hiện kẻ phản bội, gia tộc sẽ không tha cho đầu”
Đây cũng là lý do vì sao người nhà họ Kỷ dám sử dụng người khác họ, bởi vì có cổ võ giả của bổn gia nên cho dù
kẻ đó có chạy sang bên châu âu thì vẫn có thể giải quyết được.
“Cho nên tôi và các vị các lão đã bàn bạc, cuối cùng thống nhất đi đến một quyết định” Viện trưởng gõ gõ vào bàn,
ra hiệu báo đám đông yên lặng, “Hiện tại, nhà họ Kỷ cần một người thừa kế để gánh vác nhà họ Kỷ và viện nghiên
cứu”
Tuy viện trưởng đảm nhận chức vị viện trưởng nhưng không được tính là người sở hữu viện nghiên cứu.Tài liệu nghiên cứu có trong
viện nghiên cứu nhà họ Ký đến cả các phòng thí nghiệm đẳng cấpởbên châu âu cũng muốn có được,cho nên phải tìm một người
thừa kế hợp lệ.
Viện trưởng bảo trợ lý lấy tài liệu ra,phát cho đám đông:“Bên trên là năm người thừa kế do các vị các lão lựa chọn ra”
Kỷ Nhất Hàng đón lấy,lật mở ra.
Người thừa kế thứ nhất:Nhan Nhược Tuyết.