Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 13





Sau khi các quan lui ra thì ai về nhà nấy, Thừa tướng cũng muốn đi theo nhưng bị Hoàng đế níu lại.

Cũng không lên kiệu mà trực tiếp dắt về cung Lâm Giang.

Thô lỗ cởi áo Thừa tướng ra cẩn thận xem xét trên ngực.

Thừa tướng chĩa dao vào tim nhưng không đè mạnh lắm, thậm chí dao găm còn chưa đâm thủng áo ngoài, trước ngực trắng nõn, chỉ có vết đỏ do Hoàng đế thường xuyên mút ra khó lòng tan đi.


Hoàng đế khẽ thở phào, giống như đứa trẻ dựa vào ngực Thừa tướng thở nặng nề.

Trong lòng Thừa tướng áy náy vì đã dùng tính mạng uy hiếp Hoàng đế, y vuốt ve sau lưng Hoàng đế, ôm Hoàng đế vào lòng, một câu cũng không nói nên lời.

Hoàng đế trầm giọng nói, "Sau này không được hành động hấp tấp như thế nữa."
Hoàng đế xưa nay không thích cung nhân ở cạnh hầu hạ, chỉ cần có Hoàng đế thì trong tẩm điện cung Lâm Giang đều chẳng còn ai.

Hắn nhổm dậy ôm Thừa tướng, vùi mặt vào cổ Thừa tướng thì thầm, "Trẫm và Tần Việt hợp mưu cướp Yến." Tần Việt là Hoàng đế nước Đại Nguyệt, nhìn bề ngoài thì Hoàng đế muốn đánh Đại Nguyệt nhưng thật ra hai bên đang chuẩn bị phái binh cướp Yến.

Chuyện cơ mật này phải đợi ba ngày trước khi xuất binh tiến đánh mới có thể nói cho Thừa tướng và các quan biết.

Không phải Hoàng đế sợ Thừa tướng tiết lộ cơ mật mà chỉ sợ Thừa tướng khó diễn trước mặt các quan.

Thừa tướng sững sờ, lẩm bẩm nói, "Vậy chẳng phải thần có lỗi à..."
Hoàng đế trấn an, "Không sao, sau này ái khanh và trẫm cùng nhau diễn tiếp."
Thừa tướng gật đầu, biết mình suýt nữa hiểu lầm Hoàng đế thì trong lòng chua xót, "Thần sai rồi."
Hoàng đế kéo áo Thừa tướng xuống, oán hận cắn một cái lên bả vai trắng như tuyết của Thừa tướng, nghĩ lại vẫn còn sợ nên bảo y, "Sau này không được uy hiếp trẫm như thế nữa."

Thừa tướng vội vàng gật đầu.

Hoàng đế dựa lên vai Thừa tướng không chịu rời đi, Thừa tướng cảm thấy áy náy nên tất nhiên cũng không cự tuyệt Hoàng đế.

Hoàng đế ôm Thừa tướng lại thấy trong lòng xao động, ủy khuất nói, "Hôm qua bàn bạc với sứ giả nước Đại Nguyệt hồi lâu, trẫm mệt mỏi nên không làm chuyện này với ngươi."
Vừa nói vừa đưa tay vuốt lưng Thừa tướng, lúc trước Hoàng đế trên chiến trường cầm binh khí mấy năm nên đầu ngón tay và lòng bàn tay đều chai sần, mỗi ngày hạ triều cũng ra võ trường luyện binh chưa từng lười biếng, vết chai cứ thế dày lên.

Bây giờ cọ xát lưng eo trắng nõn mềm mại của Thừa tướng, Thừa tướng lập tức mềm nhũn, vô lực dựa vào ngực Hoàng đế, tình ý triền miên, y ngập ngừng hồi lâu nhưng vẫn không nói được câu "ban ngày không thể tuyên dâm".

Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Hoàng đế, trong lòng Thừa tướng chợt thấy xấu hổ với tổ phụ lúc trước tận tâm dạy bảo, một năm qua y làm thần tử tốt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng làm thê tử thì lại thường xuyên để mặc Hoàng đế làm theo ý hắn mà không cách nào mở miệng thuyết phục, dưới thân đã sớm chảy nước.

Thừa tướng ngẩng đầu hôn cằm Hoàng đế rồi đưa tay kéo quần Hoàng đế, sờ soạng vật cứng đã chậm rãi đứng thẳng nhưng bị giam hãm bên trong.

Thừa tướng kéo tay Hoàng đế khoác sau lưng mình ra rồi cúi người muốn nắm chặt vật kia, nào ngờ vật kia không nghe lời đột nhiên bật ra nện trúng mặt Thừa tướng.

Thừa tướng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, vẻ mặt mờ mịt nhưng vẫn tùy tâm mà làm, giữ lấy nó rồi cúi đầu liếm láp trên đỉnh một chút, Hoàng đế nuốt khan,hắn ngồi dựa vào thành giường, tay vẫn đặt trên lưng Thừa tướng nhẹ nhàng vỗ về.


Thừa tướng ngậm cự vật vào miệng, chỉ mới một đoạn mà đã cảm thấy nó phồng to không ngậm nổi nữa, khóe môi như muốn nứt, Hoàng đế vỗ vỗ Thừa tướng bất đắc dĩ nói, "Đứng lên đi, không cần làm thế đâu."
Thừa tướng lại không chịu thua, cố nhớ lại chỉ dẫn trong sách, trước tiên nhả cự vật ra rồi bắt đầu liếm láp từ trên xuống dưới, chỉ chốc lát sau trên cự vật dính đầy nước bọt trong suốt, Thừa tướng tiếp tục hướng xuống liếm hai quả trứng, tay cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve trên dưới.

Trên đỉnh đã chảy dịch trắng.

Hoàng đế ngắm bờ vai lộ ra củaThừa tướng, áo rũ xuống bên hông nửa kín nửa hở.

Đầu lưỡi Thừa tướng trêu đùa hai trứng Hoàng đế làm chúng run lên rồi lại liếm nhẹ trên đỉnh, cuốn cả tinh dịch vào miệng nuốt xuống.

Bụng Hoàng đế như có một ngọn lửa cháy hừng hực chia làm hai nửa, một nửa xông thẳng lên não, một nửa đi xuống vật cứng rắn bên dưới.

Hắn không ngừng vuốt lưng Thừa tướng, tuy ôn nhu nhưng lại giống như một con rồng sắp sửa thức giấc kéo theo mưa gió đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.