Cố Nhung bán tín bán nghi, nhưng cậu cũng chỉ có thể nghe theo lời Thẩm Thu Kích.
Ban ngày bọn họ ngủ no, cho nên buổi tối không buồn ngủ là bao —— cho dù có mệt thật, Cố Nhung cũng hông ngủ được, hai người đành ngồi trên sofa xem TV.
Cố Nhung đứng ra đứng ngồi ra ngồi, cho dù đang ngồi trên sofa mềm mại thoải mái cũng khép hai chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, mặc dù mặc bộ đồng phục bệnh nhân nhưng tư thế vẫn bình tĩnh ưu nhã, còn Thẩm Thu Kích thì sao? Tướng ngồi rất xấu, hai tay để hai bên, gối gác lên sofa, chân cũng mở lớn, tư thế muốn hào phóng thế nào có hào phóng thế ấy.
Cố Nhung không quen nhìn dáng ngồi này của hắn, lặng lẽ trừng mắt với hắn, lại vì bây giờ là buổi tối nên không dám lên tiếng, còn gọi hai ly cà phê cho bọn họ tỉnh táo.
Chờ nhân viên giao hàng đưa vào phòng bệnh, Cố Nhung liền dùng mu bàn tay đẩy một ly cà phê sang cho Thẩm Thu Kích, cứ như là ngại phải liếc mắt nhìn hắn nên nhìn chằm chằm vào TV.
Nói là cùng xem TV, trên thực tế chỉ có Cố Nhung là đang xem, mà Thẩm Thu Kích thì đang nhìn Cố Nhung —— nhìn cậu uống cà phê.
Thẩm Thu Kích cũng rất ghét Cố Nhung, ở trong mắt hắn, người bạn cùng phòng này không giống những người khác, lúc nào cũng làm màu tự phụ, lại còn thói ở sạch khó giải thích nổi.
Ví dụ như nhìn cậu uống cà phê đi, rõ ràng là ly sạch mới lấy ra khỏi túi, cậu lại phải dùng khăn giấy nhấp nước lau nắp một lần, lại dùng khăn giấy mới lau khô mới mở nắp ra nhấp một miếng.
Mẹ nó, uống vậy có ngon hơn không?
Vả lại ngồi trên sofa mà cũng khép nép như thế, không mệt hả?
Thẩm Thu Kích cau mày cắm ống hút vào, dứt khoát hút một ngụm thật to, sau đó hỏi Cố Nhung: “Vì sao cậu không lấy ống hút?”
Thanh niên dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp liếc nhìn hắn một cái: “Dùng ống hút uống cà phê là không đồ không biết uống.”
“.…..”
“Được, tôi đây không biết uống.”
Thẩm Thu Kích mắng một câu, thuận tiện gác một chân lên bàn trà, sau đó hài lòng nhìn thanh niên giận mà không dám nói gì chuyển ánh mắt lên người hắn, Thẩm Thu Kích cong môi lên, bắt đầu xem TV.
Phần lớn các kênh buổi tối đều chiếu mấy bộ phim yêu đương ba xu, dùng để giết thời gian còn được, Cố Nhung xem xong một tập mà không muốn xem quảng cáo nên muốn đổi sang kênh khác.
Nhưng khi cậu ấn vào điều khiển, TV lại chuyển sang kênh “404”.
Màu sắc hình ảnh trên kênh này rất kỳ lạ, có màu xanh đậm như video trên camera kiểu cũ, Cố Nhung thấy hình ảnh trong TV hơi quen, lại nhìn kỹ, nơi đó vậy mà là phòng bệnh ba người.
Phòng bệnh này được quét dọn rất sạch sẽ như không có người ở, trên giường cũng như không có ai, chỉ có thể nhìn thấy tấm chăn màu trắng, cho nên chiếc ghế đặt ở phía giường bệnh gần cửa sổ bỗng trở nên đặc biệt.
Bởi vì trong hình không có gì cả, thời gian ở đây như ngưng đọng, cho nên nhìn thoáng qua sẽ không phân biệt được là video hay là một tấm ảnh chụp.
Nhưng Cố Nhung rất nhát gan, hơn nữa con số 404 này có ý nghĩ không tốt lắm, cho nên sau khi hồi hồn, cậu lập tức nhấn chuyển kênh, không dám nhìn kênh này nữa.
Chẳng qua dù cậu nhấn chuyển kênh như thế nào, TV vẫn cứ chiếu kênh 404 đó.
“Đừng chuyển nữa Nhị Nhung, vào ngày cậu và giường cậu biến mất kia, tôi và bảo vệ đã đến phòng giám sát tìm cậu, thấy video trong màn hình giám sát giống thế này như đúc. Nhưng bảo vệ kia nói cho tôi biết, camera của bọn họ vốn có nhiều màu.” Thẩm Thu Kích ngồi bên cạnh Cố Nhung bình tĩnh uống một ngụm cà phê, “Xem ra chúng ta lại gặp quỷ rồi.”
“Câm miệng.”
Bây giờ Cố Nhung sợ nhất là nghe thấy chữ “Quỷ”, cho nên lập tức giơ tay đập lên tay Thẩm Thu Kích.
Thẩm Thu Kích xoa xoa nơi mình bị đánh, giận mà không dám nói gì, “Bé Nhung hung dữ quá.”
“Được được được, tôi không nói nữa.” Thẩm Thu Kích thấy cậu lại bị dọa, lập tức duỗi tay ra, định tranh thủ chọc ghẹo Cố Nhung, “Nhung bé con mau lại đây, cho papa ôm một cái, bảo vệ Nhung bé con.”
Thẩm Thu Kích vốn chỉ muốn đùa vui, ai ngờ hắn vừa nói xong, Cố Nhung thật sự nhảy xuống chui vào ngực hắn, tay chân ôm chặt lấy hắn, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh nhạt ưu nhã như ban nãy nữa, run giọng hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu có thấy phòng bệnh trên TV trông quen mắt không?”
“Hình như hơi giống phòng bệnh trước đó cậu ở.”
Thẩm Thu Kích bị cậu ôm chặt còn đang ngẩn ra, nghe Cố Nhung hỏi như vậy thì lập tức cẩn thận quan sát TV, một lát sau lại trả lời.
Mà đáp án này cũng là suy nghĩ trong lòng Cố Nhung.
Phòng bệnh ba người trơ trọi kia rất giống phòng bệnh trước kia của cậu, khi nãy cậu không nhận ra, nhưng bây giờ đã biết —— phần lớn ghế ngồi của giường bệnh đều sẽ đặt dựa vào tường, chứ không được đặt ở đuôi giường.
Đây là để đảm bảo dưới tình huống đột ngột, bệnh viện có thể kịp thời cứu người bệnh, đẩy giường bệnh vào thẳng phòng cấp cứu, cho nên đuôi giường bệnh không được để gì cả, bình thường nếu y tá thấy đuôi giường đặt gì đều sẽ nhắc người ta chuyển đi.
Nhưng ở phòng bệnh ba người trước đó của cậu, còn có phòng bệnh hiện đang ở này, khi ông cụ trong nhà xác xuất hiện, ghế phụ đều đặt ở đuôi giường!
Nghĩ đến đây, Cố Nhung lập tức hoảng sợ nhìn về phía đuôi giường của mình, phát hiện nó vẫn nằm ở góc dựa dưới TV, không phải ở đuôi giường thì nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lần nữa nhìn về phía TV, nhíu mày quan sát —— ngoại trừ ghế ngồi đầu phòng bệnh ra thì vẫn còn hơi kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào?
Từ từ? Chăn trắng?
Bây giờ làm gì còn phòng bệnh nào trải chăn màu trắng nữa, phần lớn đều có sọc màu lam nhạt hoặc lục nhạt, hơn nữa đều gấp gọn ở đuôi giường, vì sao chăn ở phòng bệnh này đều có màu trắng?
Cố Nhung dẩu môi, còn chưa kịp nghĩ ra đã thấy Thẩm Thu Kích nheo mắt lại, tặc lưỡi nói: “Ấy chà, cậu nhìn kìa, hình như có gì đang tới.”
Thẩm Thu Kích đang nói tới “thứ gì đó” chứ không phải người, cụm từ này nghe rất vi diệu.
Ngay khi Thẩm Thu Kích vừa nói xong, Cố Nhung lập tức nhìn thấy ông cụ cực kỳ quen mắt xuất hiện trong TV, ông ta đúng là ông già đã từng tới phòng bệnh “thăm” Cố Nhung liên tục, hơn nữa còn gặp ở nhà xác.
Mà ông cụ nhà xác sau khi vào nhà lập tức đi đến giường bệnh dựa cửa sổ, cuối cùng ngồi ở đuôi giường, không bao lâu sau người cứ run lên.
Lúc này TV như bị mất tín hiệu, bỗng nhiên hiện lên giao diện nhiễu sóng, sau khi rè một hồi mới quay lại kênh “404”.
Ông cụ nhà xác trong TV đã biến mất, phòng bệnh trở nên trắng như tuyết, cứ như ông cụ nhà xác chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng Thẩm Thu Kích lại nói: “Nhị Nhung, cậu có cảm thấy hình như trên chiếc giường dựa tường kia… có người không?”
Đúng vậy, Cố Nhung cũng không cần phải tìm hiểu ông ta đi đâu, chắc chắn ông ta vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Bởi vì cái giường dựa cửa sổ vốn bằng phẳng nay đã phồng lên thành hình như có “người” nằm bên dưới.
Tình cảnh này khiến Cố Nhung lại nhớ đến buổi đêm bị đẩy đến nhà xác kia của mình, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra chăn đệm trắng phau trên giường tượng trưng cho cái gì —— nó giống người bệnh đã chết nằm trên đó, dùng miếng vải trắng phủ lên đợi đẩy đến nhà xác.
Vào khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Cố Nhung, phần chăn phủ lên chiếc giường dựa cửa sổ trong TV đã bị xốc lên một góc, để lộ ra đầu người bệnh.
Lại là gương mặt của ông cụ trong nhà xác.
Trên mặt ông ta vẫn mang một nửa nụ cười giả tạo, nửa khuôn mặt còn lại hung ác nham hiểm quái dị, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người ngoài TV.
Cố Nhung bị ánh mắt của ông cụ nhà xác dọa sợ chết khiếp, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt, bàn tay nắm điều khiển run lên, cậu muốn tắt TV đi, nhưng điều khiển như không còn tác dụng nữa.
“Nhị Nhung, tôi bỗng nhớ ra một chuyện.” Thẩm Thu Kích bỗng lên tiếng, giọng điệu chậm rì rì.
“Chuyện gì?”
Cố Nhung vẫn không ngừng ngồi trong lòng hắn run rẩy, còn đang run tay ấn điều khiển định tắt TV, nghe Thẩm Thu Kích nói xong liền nhìn qua hắn.
Thanh niên bị cậu ôm thật chặt, lại mang theo tư thế lười biếng dựa lên sofa, thoạt trông không đáng tin cậy, sau đó hắn nhướng mày, dùng giọng rời rạc nhất để nói chuyện kinh khủng nhất với Cố Nhung: “Hôm nay tôi không bật TV, cậu có bật TV không?”
Ý gì đây?
Cố Nhung quay đầu, trừng mắt ngơ ngác: “Tôi cũng không xem TV.”
Từ sau khi có di động rồi cậu đã không còn xem TV nữa, mặc dù chuyển đến phòng bệnh một người, cậu vẫn không chủ động bật TV, chủ yếu đều là Thẩm Thu Kích xem.
Bây giờ Thẩm Thu Kích lại nói với cậu hôm nay hắn không bật TV?
Thế mà hắn còn xem TV lâu như vậy?
Không chỉ có quỷ muốn chơi cậu mà Thẩm Thu Kích cũng bắt nạt cậu, Cố Nhung sụt sịt mũi, cố nén nước mắt: “Không phải tối nay cậu bật TV à?”
Nhưng lời của Thẩm Thu Kích lại làm cậu tuyệt vọng: “Tôi không bật, vừa nãy thấy cậu xem phim nhập tâm quá nên còn tưởng là cậu bật. Nhưng tôi lại thấy hình như TV phòng chúng ta chưa cắm điện, cho nên mới hỏi có phải cậu bật TV không, ha ha.”
Hai tiếng “Ha ha” cuối câu kia nghe thật là ngứa tai.
Cố Nhung cảm thấy ngực mình nhói lên.
Cậu quay đầu nhìn TV, sau đó lại nhìn phích cắm trên sàn nhà, TV không cắm điện mà chiếu phim thì chỉ có quỷ mới làm được thôi.
Càng khiến Cố Nhung cảm thấy sợ hơn là, chiếc ghế vốn nằm dưới góc tường giữa TV và giường đã biến mất, cứ như mọc chân tự chạy đến đuôi giường.
Lúc này Thẩm Thu Kích thò qua, lặng lẽ nói vào tai cậu: “Nhung bé con, cậu nhìn giường cậu mà xem, hình như trên đó cũng có người nằm.”
Cố Nhung: “……”
Cố Nhung ném điều khiển ra xa như vứt một củ khoai lang nóng bỏng tay, sau đó ôm chặt lấy eo Thẩm Thu Kích, không dám quay đầu nhìn giường nữa: “Con quỷ thiếu phụ kia đâu rồi? Cô ta tới chưa? Thẩm Thu Kích, chúng ta ra ngoài đi, tôi muốn gặp cô ta.”
Cố Nhung không ngờ có ngày mình lại mong được gặp quỷ.
Nhưng bây giờ nếu phải chọn ở chung với ông cụ nhà xác và tìm con cho nữ quỷ kia, chắc chắn cậu sẽ chọn vế sau, mặc dù nữ quỷ kia đã làm rớt đầu cậu hai lần.
Thẩm Thu Kích vẫn ngồi trên ghế sofa không nói gì, Cố Nhung rất thành thạo đổi tư thế, bò lên lưng Thẩm Thu Kích rồi hối hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh: “Ba Thẩm mau đi thôi, vừa rồi cậu còn nói sẽ bảo vệ tôi đấy!”