Khoảng một tuần sau, Cố Nhung không còn gặp bất kỳ chuyện quỷ dị nào nữa.
Nữ y tá nhiều mắt, ông lão tìm kẻ chết thay giường số ba, còn cả huyết lệ nữ quỷ tìm con đều biến mất, cứ như mấy đêm quanh quẩn trong hành lang màu đỏ kéo dài đều là ác mộng của Cố Nhung vậy.
Tỉnh mộng, sợ hãi cũng sẽ biến mất.
Trước ngày xuất viện, người đến thay thuốc cho Cố Nhung là một nữ y tá mắt to xinh đẹp mặc áo len cổ cao.
Cố Nhung cảm thấy cô y tá này trông rất lạ, hình như trước đây chưa từng gặp bao giờ, cho nên không quen để cô đổi thuốc giúp mình bèn chậm chạp câu giờ.
Cô y tá thấy thế thì xắn ống tay áo lên, hào sảng nói: “Xấu hổ cái gì, chị nhìn mông còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, lải nhải như mụ đàn bà, nâng mông cao lên, đừng có cử động!”
Cố Nhung: “……”
Lòng Cố Nhung nguội như tro tàn, nhất là khi Thẩm Thu Kích còn ngồi trên ghế sofa cười như được mùa.
Chẳng qua tay nghề đổi thuốc của cô y tá này rất tốt, Cố Nhung không hề thấy đau. Cậu cảm thấy cô không nghiêm túc như y tá trưởng, cho nên mới trò chuyện với cô: “Chị y tá này, em nghe nói trước đây không lâu bệnh viện các chị có một sản phụ sinh non nên tự sát, sau đó bệnh nhân nội trú cứ đến nửa đêm là lại nghe thấy tiếng giày cao gót, cái này có thật không?”
Y tá nghe vậy, bàn tay đang thu dọn khay hơi ngừng lại, sau đó lắc đầu nói: “Haiz, không có chuyện đó đâu.”
“Thế nhưng tối qua em đi ngủ có nghe được tiếng giày cao gót đó.” Cố Nhung quyết định gạ hỏi cô, thậm chí vì gặp quỷ nhiều quá nên Cố Nhung cảm thấy gan mình cũng to ra, còn kể chuyện ma cho cô nghe, “Em thử nhìn ra ngoài, ở đó không có ai, nhưng đèn cảm ứng phía bên kia hành lang lại sáng…”
Chỉ khi nào có người đi qua, đèn cảm ứng mới sáng.
Hơn nửa đêm rồi, trong hành lang trống trải không có một bóng người, vậy thứ gì đi qua mới có thể khiến đèn cảm ứng sáng lên được chứ?
Nhưng cô y tá không bị câu chuyện ma nhạt nhẽo của Cố Nhung hù dọa, ngược lại còn nở nụ cười, chẳng qua cô đã đồng ý nói chuyện với Cố Nhung: “Cái đó là do trước kia có một người phụ nữ muốn nạo thai nhưng không có tiền, cho nên phải đến phòng khám rởm nạo, nhưng mấy nơi đó thì đáng tin đến bao nhiêu? Về sau cơ thể cô ta có vấn đề thì được chuyển đến bệnh viện chị chữa, cuối cùng được mẹ cô ta đón đi, bà ta nói bệnh viện bọn chị cố tình giữ con gái của bà nằm viện để lừa tiền, trị mãi không thấy khỏi, cơ thể con gái bà ta nên bà ta biết làm sao để chữa. Sau khi hai người kia xuất viện một thời gian, đứa con gái hình như bị bệnh chết, bà mẹ lại chạy đến bệnh viện làm loạn, nói bệnh viện của chị không chỉ không chữa khỏi bệnh cho con gái bà mà còn làm chúng nặng thêm, cho nên con gái bà ta mới chết, đúng là làm khùng làm điên, chỉ tội cho cô gái kia…”
Cố Nhung thấy y tá như có điều suy nghĩ, cậu cảm thấy “quỷ bệnh” trước kia nằm trên lưng cậu chính là cô gái mà y tá đang nhắc tới —— là do cô ta thương tiếc đứa bé bị sảy mất ư? Cho nên mới cướp con của huyết lệ nữ quỷ?
“Thế trước đó thì sao?”
Thẩm Thu Kích vốn đang nghe bọn họ nói chuyện cũng nhảy xuống khỏi sofa, xích lại gần hỏi.
Vóc người của Thẩm Thu Kích rất cao, hơn nữa chân lại dài, quần áo hàng ngày cũng không khiến hắn bớt anh tuấn, đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Cho nên sau khi hắn tới gần, cô y tá kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trước đó cũng từng có một người, nhưng tình huống rất phức tạp.”
“Chị gái kể cho chúng tôi nghe đi.” Thẩm Thu Kích nhếch mép, “Hình như chị cũng nghe chuyện tôi và bạn cùng phòng ở nhà xác rồi nhỉ? Chị kể chuyện kia cho bọn tôi trước, lát nữa tôi và bạn cùng phòng sẽ kể cho chị nghe.”
Y tá nhìn Thẩm Thu Kích rồi lại nhìn Cố Nhung, có lẽ là không chống cự được yêu cầu của trai đẹp, bèn thở dài nói: “Thế chị kể cho các cậu nghe, các cậu đừng nói ra ngoài nhé.”
Cố Nhung vươn ba ngón tay ra thề với cô: “Chắc chắn sẽ không.”
Y tá được hứa hẹn bắt đầu kể cho họ: “Trước kia ở chỗ bọn chị có một cô y tá, có lẽ là vì đang trẻ nên không biết mạng sống đáng quý đến đâu, ngày nào cũng mặc đồ mình thích đến bệnh viện, không tập trung làm việc, ban đầu mới đi làm thì không sao, kết quả về sau lại xảy ra chuyện: Lúc đó có một sản phụ có dấu hiệu sinh non, đến bệnh viện của bọn chị để giữ thai, cần phải tiêm một liều thuốc, mà cùng lúc đó có một phụ nữ sắp sinh cần tiêm trợ sản, các cô ấy ở chung một phòng bệnh, ai ngờ nữ y tá kia nhìn nhầm thuốc, tiêm thuốc giữ thai cho sản phụ sắp sinh rồi tiêm thuốc trợ sản cho sản phụ sinh non, cuối cùng cô gái sắp sinh kia thì không sao, nhưng người phụ nữ cần giữ thai thì không giữ được phải sinh non.”
“Hình như người phụ nữ sinh non kia khó khăn lắm mới có được cái thai này, vất vả mang thai lại không giữ được nên phát điên, về sau…” Y tá ngừng lại, lúc mở miệng giọng nói đã trở nên trầm thấp lạnh lẽo, “Có ngày cô ấy nhân lúc người ta không để ý đã lấy con dao kia đâm mù mắt y tá, vừa đâm vừa mắng ‘Tao cho mày mọc mắt này’ ——!”
Tiếng chửi rủa cuối cùng đã hạ xuống tone cực thấp, dùng giọng sắc bén sinh động như thật lặp lại cho Cố Nhung nghe, âm thanh quỷ dị kéo dài khiến da gà da vịt Cố Nhung đua nhau nổi lên.
“Chờ y tá kia chết đi, cô ấy cũng nhảy lầu tự sát. Đáng thương quá…”
Y tá thở dài nói, không biết đáng thương trong miệng cô là nói người phụ nữ mang thai hay là y tá bị đâm mù mắt.
Nhưng Cố Nhung sau khi nghe cô kể xong thì như biết vì sao nữ y tá đi giày cao gót mặc áo trắng trong hành lang màu đỏ kia lại nhiều mắt như vậy, mà vì sao nữ quỷ trong hành lang xanh lại chảy máu thân dưới, còn luôn đi tìm con của mình.
Trong lúc Cố Nhung đang im lặng, y tá đã thu dọn xong khay đổi thuốc định rời đi, không định ở lại nghe Thẩm Thu Kích kể chuyện Cố Nhung đi du lịch trong nhà xác.
Lúc cô đứng dậy còn ngâm nga một bài nhạc không biết tên, nhưng không hiểu sao Cố Nhung lại cảm thấy khúc ca này nghe hơi quen tai, hình như cậu nghe ở đâu đó rồi. Mà lúc tiếng đế giày cao gót của cô va “Cộp cộp” trên đất cũng đã kéo hồn của Cố Nhung về, cậu ngẩng đầu nhìn y tá, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng trước khi đóng cửa của cô, cùng với đôi giày cao gót đỏ bắt mắt được đi trên đôi chân cao mảnh.
Cố Nhung cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Cậu nhìn Thẩm Thu Kích, vô ý hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, y tá có được mang giày cao gót đi làm không?”
“Hình như là không.”
Thẩm Thu Kích đáp xong cũng ngẩn ra.
Yết hầu Cố Nhung lăn một cái, sắc mặt tái nhợt, run rẩy chạy đến chỗ Thẩm Thu Kích đang ngồi trên sofa, muốn lấy chút ấm áp trên người Thẩm Thu Kích để xua tan sự âm trầm quái dị khiến người ta lạnh sống lưng ấy.
Mà động tác này lại bị y tá trưởng đẩy xe thuốc vào bắt gặp.
Ánh mắt nghi ngờ của cô cứ đảo qua đảo lại trên người Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, cuối cùng không nói gì cả, chỉ nói, “Cậu Cố mau đến đây đổi thuốc đi, cởi quần xuống để chị xem miệng vết thương thế nào.”
Cố Nhung ấp úng nói: “Em, em thay thuốc rồi.”
Hơn nữa cậu còn không biết nữ y tá thay thuốc cho cậu có phải người hay không.
Y tá trưởng cũng thấy lạ: “Không đúng, hôm nay không phải là chị thay thuốc cho cậu à? Sao lại có người khác tới được? Cởi ra cho chị xem đã.”
Cố Nhung cởi quần nằm sấp trên giường, nhưng vì sợ nên cậu cố quay đầu nhìn Thẩm Thu Kích, nói với hắn: “Thẩm Thu Kích, lại đây ngồi với tôi đi.”
“Thay thuốc thì có gì mà sợ, cũng không phải là tiêm.” Giọng nói vừa đáng thương vừa ấm ức khiến y tá trưởng buồn cười, “Ồ, đúng là đã đổi rồi, tay nghề băng bó này khá đấy, rất có kỹ thuật. Thay rồi thì thôi, chiều nay chị lại tới.”
“Đúng rồi, ngoài cửa mới có cậu bé đưa chị mười đồng, bảo chị mua sữa tặng cậu, còn nhờ chuyển lời ‘Cảm ơn’ đến giúp cậu.”
Toàn thân Cố Nhung cứng đờ, ngây ngốc nhận lấy sữa mà y tá trưởng đưa cho mình.
Sau khi y tá trưởng đẩy xe thuốc rời đi, Cố Nhung liếc mắt nhìn giày của cô —— là đôi giày đáy bằng.
Cậu cố nén sợ hãi, run giọng gọi y tá trưởng: “Y tá trưởng… Cho em hỏi y tá có được đi giày cao gót đi làm không?”
“Đương nhiên là không.” Y tá cảm thấy dáng vẻ này của Cố Nhung rất giống con trai mình, giọng nói không tự chủ mà dịu đi nhiều, “Bọn chị rất để ý tới sự an toàn của các cậu, nếu mang giày cao gót mà có việc gấp thì bọn chị chạy sao được?”
“… Thế cậu bé tặng sữa cho em có nói vì sao lại cảm ơn em không?”
“Không phải cậu bé ấy bị lạc, các cậu dẫn cậu bé về với mẹ à?” Y tá trưởng nhìn về phía Cố Nhung rồi lại nhìn Thẩm Thu Kích, hỏi bọn họ, “Chẳng lẽ các cậu không nhớ?”
“Nhớ ạ nhớ ạ, cảm ơn y tá trưởng…”
Cố Nhung cuộn trong chăn cảm ơn y tá trưởng, cảm thấy y tá trưởng dịu dàng như vậy cũng không hợp lý cho lắm, vì thế chờ y tá trưởng đi rồi, Cố Nhung lập tức khóc nức lên gọi tên Thẩm Thu Kích, bắt Thẩm Thu Kích tới giường với mình.
“Thẩm Thu Kích…”
Sau khi Thẩm Thu Kích đi tới giường như cậu mong muốn, Cố Nhung lập tức dính chặt lấy hắn, Thẩm Thu Kích bị cậu ôm chặt cứng nên phải gỡ tay Cố Nhung ra: “Cậu thả lỏng ra, tôi không thở nổi.”
“Cậu không thở nổi, còn tôi sắp tắc thở rồi.” Cố Nhung cảm thấy việc mình kể chuyện ma cho y tá kia đúng là đáng chế nhạo, “Có phải tôi vừa kể chuyện ma cho quỷ nghe không?”
Thẩm Thu Kích cũng rất bất đắc dĩ: “…… Hình như thế.”
“Sao cậu lại không nhắc tôi?” Cố Nhung nắm lấy vai Thẩm Thu Kích lắc qua lắc lại, khóe mắt đỏ lên: “Không phải cậu nói cậu chỉ có thể nhìn thấy linh hồn cạnh người sắp chết thôi ư, có phải tôi lại sắp chết không?”
Sao lại là chữ “lại”?
Huống hồ Thẩm Thu Kích cũng cảm thấy lạ, bèn nói thật với Cố Nhung đang lắc vai hắn: “Không phải tôi không nhắc nhở cậu, mà là tôi cũng không biết y tá vừa rồi là người hay quỷ.”
Rốt cuộc chuyện của Cố Nhung là như thế nào?
Thẩm Thu Kích cảm thấy hình như mình cũng bắt đầu trở nên không bình thường, hay là mắt mình đã không chỉ có thể nhìn thấy linh hồn cạnh người sắp chết nữa?
“Lỡ may hôm nay người ta vội đi làm, chưa kịp thay giày đã tới thay thuốc cho cậu thì sao? Chuyên nghiệp biết bao nhiêu.” Thẩm Thu Kích an ủi Cố Nhung, tuy hắn cảm thấy mấy lời này nghe chẳng đáng thuyết phục là bao, “Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cố Nhung xụ mặt, ủ rũ nói: “Tôi cảm thấy cô ta tới viếng mộ tôi thì có, tới viếng mộ mà không chuyên nghiệp được à? Tự tôi đóng vai hề, có khi tôi chết rồi cô ta lại chẳng cười cho toét miệng.”
Thẩm Thu Kích: “… Cậu nghĩ như vậy tôi cũng hết cách rồi.”
Lời này không xuôi tai chút nào, hắn vừa dứt lời đã bị thanh niên trừng mắt.
“Hộp sữa này thì sao?” Cố Nhung đưa hộp sữa tới trước mặt Thẩm Thu Kích, tuy có thể cho là y tá trưởng mua hộp sữa này, nhưng trên hộp còn dán một hàng ghi chú màu xanh lục, trên đó có hai hàng chữ thanh tú “Xin lỗi nhiều”, dòng xiêu vẹo còn lại là “Cảm ơn anh”, ký tên nữ quỷ tìm con.
“Cậu làm việc tốt nên người ta mua quà cho cậu tẩm bổ đấy.” Thẩm Thu Kích đẩy hộp sữa về, “Uống đi.”
Cố Nhung sắp khóc: “Không uống được không?”
“Thế lỡ cậu bạn kia tối nay tới hỏi vì sao cậu không uống sữa nó đưa, mắng cậu không biết điều thì phải làm sao?”
Cố Nhung: “……”
Cố Nhung cắn răng, hút một hơi hết nửa hộp, thật ra hộp sữa này rất thơm, lại còn ngon ngoài ý muốn, nhưng Cố Nhung không dám uống nhiều, đưa hộp sữa tới bên miệng Thẩm Thu Kích: “Cậu cũng có nửa công làm việc tốt, chúng ta chia đôi sữa đi!”
Thẩm Thu Kích câm nín.
Cố Nhung: “Hi vọng cậu đừng không biết điều.”
Thẩm Thu Kích: “……”
Thẩm Thu Kích chỉ có thể uống hết nửa hộp sữa còn lại dưới sự “khuyên bảo” của Cố Nhung.
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này, Cố Nhung vốn đã có thể tự ngủ trên giường mình hay tự đi tắm lại trở nên sợ hãi, buổi tối kéo tay Thẩm Thu Kích một hai bắt hắn vào phòng tắm với mình, dùng giọng nói mềm ngọt không biết xấu hổ mà dụ dỗ: “Ba ơi, mau đi tắm với Nhung bé con nào.”
Thẩm Thu Kích bám chặt cửa phòng tắm không chịu vào, giận dữ gầm lên: “Cố Nhung, đờ mờ cậu điên rồi à, ông đây ngủ với cậu rồi bây giờ cậu còn bắt tôi tắm cùng? Thế này có giống người nữa không?”
Cố Nhung phản lại ngay: “Không phải bảo cậu nhìn tôi, cậu cứ tránh mặt sau mành tắm là được rồi mà?”
“Còn chơi trò ôm tỳ bà che nửa mặt hoa à?” Thẩm Thu Kích bị cậu chọc cười, “Cậu biết chơi đấy, vậy còn không bằng để tôi nhìn cậu tắm luôn cho rồi.”
“Cũng được, tôi không quan tâm.” Cố Nhung thò tay ôm lấy eo Thẩm Thu Kích, mạnh dạn kéo hắn đi vào phòng tắm.
“Vậy không được đâu.” Thẩm Thu Kích thấy mình cứng rắn cũng vô dụng với Cố Nhung, đành phải nói lý với cậu, hơn nữa còn cảm thấy Cố Nhung hơi sai sai, chắc chắn là cậu muốn sàm sỡ hắn, “Zin của con trai cũng là zin, cậu có nghĩ nếu tôi là gay, cậu cho tôi xem mình tắm sẽ gây nên hậu quả gì không?”
Cố Nhung lạnh lùng nói: “Ồ, cậu cho là tôi sẽ quan tâm à? Từ khi tôi đến bệnh viện, mông của tôi đã bị người ta nhìn mấy ngày rồi, lòng tôi nguội ngắt như dao giải phẫu vậy, thêm mình cậu nhìn thì không nhiều, thiếu đi cậu nhìn cũng không ít, cho dù cậu là gay nhưng đến bạn trai cũng không có, bây giờ có mông mà nhìn lại chẳng vui quá.”
Thẩm Thu Kích: “……”
“Cố Nhung, cậu ——” Thẩm Thu Kích nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt nổi một câu, “Hình như cậu thay đổi rồi.”
“Đúng thế, đừng thấy tên tôi mềm mà khinh, thật ra nó thể hiện trái tim cứng như sắt đá của tôi vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Cố Nhung ngạo nghễ lướt qua Thẩm Thu Kích, “Cậu có vào không? Không vào thì đừng trách tôi độc ác.”
Thẩm Thu Kích không muốn biết Cố Nhung độc ác đến đâu, chỉ có thể nhịn nhục bước vào phòng tắm, kéo rèm chờ Cố Nhung tắm rửa.
Trong suốt quá trình đó, đôi mắt hắn không hề lay chuyển ra sau rèm, dù Cố Nhung quyến rũ mình hay vì sợ hãi thật, hắn cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Mãi tới khi Cố Nhung xuất viện, Thẩm Thu Kích mới cảm thấy mình được tự do.
Dù sao chờ đến lúc về tới ký túc xá, nếu Cố Nhung vẫn không dám tắm một mình, vậy cậu cũng có thể bắt Lý Minh Học hoặc Lương Thiếu đi, không cần bắt hắn nữa.
Cố Nhung vì vừa khép miệng vết thương trên cái mông căng mẩy của mình nên không muốn chen chúc trong xe bus, cậu bèn đón taxi về trường, nhưng trước khi về trường, cậu không quên ghé qua đồn cảnh sát đổi tên.
Thẩm Thu Kích cũng đi nhờ xe cậu, trước khi xuống xe bọn họ còn quay lại xem có bỏ quên đồ không, kết quả sau khi về ký túc xá, Thẩm Thu Kích sờ sờ túi mình —— Nhớ ra rồi, di động hắn biến mất rồi.
“Nhị Nhung, cậu có thấy di động của tôi đâu không?” Thẩm Thu Kích hỏi Cố Nhung đi chung đường về với mình.
Cố Nhung lắc đầu: “Không thấy.”
Thẩm Thu Kích nhíu mày, giọng nói ngập tràn nghi hoặc: “Lạ nhỉ, không thấy di động của tôi đâu nữa, bị người ta trộm mất rồi à?”
Cố Nhung còn tò mò hơn hắn: “Nhưng ai mà thèm trộm cái điện thoại cũ của cậu chứ?”
Gần đây ngoại trừ mấy ông bà có tuổi, phần lớn đều sử dụng điện thoại thông minh, phải nghèo đến mức nào mới đi trộm cả điện thoại cũ? Đúng là muốn chết mà.
Kết quả Thẩm Thu Kích lại trả lời bằng một câu cậu không muốn nghe nhất: “Quỷ.”
“Sao cậu cứ phải dọa tôi vậy?” Cố Nhung đứng đờ ra, quay đầu trừng Thẩm Thu Kích, mất hứng nói, “Cẩn thận đêm nay quỷ gọi điện đến cho cậu.”
“Tôi dọa cậu làm gì? Không phải trước đó bên cạnh cậu có một con quỷ nhỏ à? Thằng bé còn tặng sữa cho chúng ta, có lẽ vẫn còn nhỏ tuổi ham chơi, cho nên trộm mất di động của tôi.” Thẩm Thu Kích sắp xếp hành lý xong liền đi về phía ban công, ở ban công có đồ cho hắn tập thể dục, tất cả đều là báu vật của hắn, “Vả lại dù con quỷ con kia muốn gọi điện thoại cũng sẽ gọi cho cậu, tôi không có điện thoại, nhưng trong danh bạ điện thoại của tôi có số của cậu, tôi nói cho cậu biết, cậu chết mịa rồi.”
Như vậy mà còn bảo không hù dọa?
Quỷ con nhỏ tuổi ham chơi nên đi trộm một cái điện thoại cũ? Thẩm Thu Kích đúng là biết nói đùa.
Cố Nhung lấy di động, mở tên Thẩm Thu Kích ra nói: “Vậy giờ tôi cho cậu vào danh sách đen là được!”
Thẩm Thu Kích còn có mặt mũi thở dài, đứng ngoài ban công cảm khái: “Thói đời nóng lạnh.”
Chẳng qua hắn lại nghĩ ngay tới một chuyện: “Đúng rồi Nhị Nhung, trước đây cậu bảo nạp tiền điện thoại cho tôi, tôi bảo cậu nạp hai mươi đồng, có phải cậu nạp nhiều hơn không?”
“Tôi nạp cho cậu ba trăm, cậu ngủ với tôi lâu như vậy, tôi cũng đâu bạc đãi cậu được đúng không?” Cố Nhung đạp lên bậc thang trèo lên giường mình, bây giờ vẫn là cuối tuần không cần lên lớp, Lương Thiếu và Lý Minh Học không ở trong ký túc xá, hẳn là ăn cơm trưa ở ngoài rồi.
Xong đời nhà ma.
Thẩm Thu Kích nghe xong lập tức hiểu ra vì sao điện thoại mình lại biến mất —— bởi vì Cố Nhung nạp ba trăm đồng cho hắn.
Khoản tiền lớn như vậy nằm trong túi hắn không biến mất mới là lạ, bây giờ thì tốt rồi, cái điện thoại có ba trăm đồng kia không thể dùng được nữa, hắn còn phải chạy đi mua một cái điện thoại không có tiền.
Mấy lời này hắn có nói Cố Nhung cũng không hiểu, Thẩm Thu Kích chỉ có thể nén giận, còn phải cảm ơn Cố Nhung: “Cảm ơn cậu, Nhị Nhung, thật đấy.”
“Đừng khách sáo.”
Giọng nói lạnh lùng của thanh niên truyền từ trên đầu xuống, hệt như một giọt mưa khẽ rơi lên thái dương, khiến cho động tác kéo lên của Thẩm Thu Kích hơi ngừng lại, ở bệnh viện được nghe giọng nói mềm mại của Cố Nhung đã lâu, hắn đã sắp quên Cố Nhung vốn là một người lạnh nhạt như thế nào, trước kia mình thích cãi nhau với Cố Nhung không phải là do thích nhìn cậu bị hắn chọc cho biến sắc à?
Nhưng mà nói thật, khuôn mặt với đuôi mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh rồi khóc nức nở… vẫn rất đẹp, có lẽ là do người đã đẹp sẵn nên nhìn thế nào cũng đẹp.
Chẳng trách mình lại bị ma ám.
Cố Nhung ngồi trong phòng không biết Thẩm Thu Kích đang nghĩ gì, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về ký túc xá là thay chăn nệm trên giường —— hai tuần không ở lại ký túc xá, cậu cảm giác giường mình sắp kín bụi rồi, không thay không được.
Chờ giặt chăn ga xong, Cố Nhung nhớ ra Thẩm Thu Kích nói cậu phải bồi bổ cơ thể, nếu không sẽ tổn thọ, cho nên lại chạy ra ngoài mua một cái nồi, còn có gạo kê tim sen câu kỷ gì gì đó, lén lút ôm về giấu trong ký túc xá.
Lần tới bệnh viện ngoài ý muốn này khiến Cố Nhung hiểu ra mạng sống đáng quý tới cỡ nào, đời này cậu không ngờ rằng mình lại phải tới bệnh viện, cho nên bình thường phải chăm sóc cơ thể thật tốt, bảo vệ sức khỏe, giúp mình không bị bệnh, chờ chết già rồi thì hỏa táng chôn luôn.
Buổi chiều Lý Minh Học và Lương Thiếu quay về, thấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung quay về ký túc xá thì mừng lắm, vây quanh Cố Nhung quan tâm cậu: “Nhị Nhung, cậu đã khỏe hơn chưa?”
“Tớ khỏe hơn nhiều rồi.” Cố Nhung cong môi cười cười.
Lương Thiếu gãi gãi đầu, thấy Cố Nhung khó có dịp mỉm cười, không để lộ khuôn mặt lạnh nhạt hàng ngày nữa nên hỏi: “Ài, Nhị Nhung, các cậu tới bệnh viện có gặp được chị y tá xinh đẹp nào không? Tớ cảm thấy mấy chị ấy rất dịu dàng, trước kia còn ước được cưới em y tá nào đó làm vợ.”
Danh sách ám ảnh của Cố Nhung ngoại trừ người già ra thì còn có y tá.
Cho nên bây giờ cậu nghe thấy hai chữ y tá sẽ không nhịn được mà tái mặt, nụ cười cũng cứng lại, trông hơi miễn cưỡng.
Thẩm Thu Kích thấy cậu như vậy thì cười nhạo: “Gặp thì có gặp, nhưng mà ——”
Hắn kéo dài âm cuối, vỗ vai Lương Thiếu nói: “Nhưng có lẽ Nhị Nhung của chúng ta không thích đâu.”
Lương Thiếu lại hỏi Thẩm Thu Kích: “Thế anh Thẩm thì sao?”
“Tôi cũng gặp được, ban đầu còn định xin tài khoản Wechat, nhưng đột nhiên nhớ ra lỡ sau này trong hôn lễ người chủ trì bảo chúng tôi gợi lại ký ức thì làm sao bây giờ?” Thẩm Thu Kích nhíu mày, “Chẳng lẽ tôi lại nói mình đi theo bạn cùng phòng đến bệnh viện khám mông…”
“Thẩm Thu Kích.”
Thẩm Thu Kích còn chưa dứt lời, Cố Nhung đã gọi tên hắn, Thẩm Thu Kích sợ Cố Nhung bắt mình đi tắm chung tiếp nên lập tức im bặt, cúi đầu làm bộ tìm đồ trên bàn: “À, các cậu có ai thấy cuốn chủ nghĩa Marx của tôi đâu không? Cuối tuần này có tiết mà tôi không thấy đâu.”
Cố Nhung cười lạnh: “Cậu lo tìm điện thoại của mình trước đi.”
Lý Minh Học nghe xong không khỏi cảm khái: “Thẩm Thu Kích lại mất điện thoại à?”
Lương Thiếu cũng chen mồm vào góp vui: “Oa, rốt cuộc là ai nhỉ? Ai mà thất đức vậy, đến cả điện thoại cũ cũng trộm?”
Không sai, đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thu Kích mất điện thoại.
Di động của hắn thường xuyên biến mất vô cớ, số điện thoại cũng đổi liên tục, mọi người không hiểu vì sao, về sau lại nghĩ có thể là vì người nhà của Thẩm Thu Kích thiếu tiền, đổi di động để người khác không quấy rầy được.
Đương nhiên bọn họ chưa từng nói mấy lời này trước mặt Thẩm Thu Kích, sợ kích thích hắn.
“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích thở dài, bất đắc dĩ nói, “Tôi lại phải đi làm thêm để mua điện thoại mới rồi.”
Mặc dù trước khi xuất viện Cố Nhung có hơi độc mồm, nói lòng cậu cứng như đá, nhưng quả thật Thẩm Thu Kích khi còn ở bệnh viện đã giúp cậu rất nhiều, cũng có thể xem bọn họ như bạn cùng phòng vào sống ra chết, cho nên bây giờ nghe Thẩm Thu Kích nói hắn phải vất vả đi làm thêm, Cố Nhung không nhịn được mà mủi lòng, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn còn một cái điện thoại cũ không cần dùng đến, cho cậu mượn một thời gian cũng được.”
Mà Cố Nhung đi tìm điện thoại cũ cho Thẩm Thu Kích dùng thật.
Nói là điện thoại cũ nhưng thật ra không cũ cho lắm, nhà Cố Nhung rất giàu, tốc độ bỏ đồ điện tử của cậu quá nhanh, có khi điện thoại cũ của cậu còn xài tốt hơn điện thoại mới của người khác.
“Cảm ơn anh Nhung, hi vọng di động của cậu có thể theo tôi lâu được chút.” Thẩm Thu Kích cũng không ngờ Cố Nhung ngày nào cũng cãi nhau với hắn lại có lòng như thế, quả nhiên tình cảm của người ngủ chung không giống như trước nữa rồi.
Hắn cười cười, lại gọi tên nhũ của Cố Nhung mà đùa cậu: “Bé Nhung này, tôi hay mất điện thoại như thế, lỡ may tôi làm mất luôn điện thoại của cậu thì làm sao bây giờ?”
Nhưng thanh niên hoàn toàn không còn quan tâm hắn gọi mình là gì nữa, nghe vậy chỉ hào phóng nói: “Tùy cậu, dù sao tôi cũng không cần nó.”
Ngón tay Thẩm Thu Kích vuốt ve chiếc điện thoại mà thanh niên từng dùng, món đồ được làm bằng sắt này hơi lạnh, nhưng hắn lại như cảm nhận được nhiệt độ mà thanh niên đã từng nắm lấy nó.
Người trong phòng 419 đều rất thích ở trong nhà, Lý Minh Học thích học hành, Lương Thiếu thích chơi game, Thẩm Thu Kích ngoài việc đi làm thêm và rèn luyện ở trường ra thì sẽ không đi đâu, Cố Nhung vì tính tình quái gở nên không có bạn, cũng không thích đi chơi, cho nên chỉ làm tổ trong ký túc xá dùng máy tính bảng để vẽ tranh.
Nhưng từ sau khi ra viện đến nay, Cố Nhung rất thích tập dưỡng sinh, gần đây còn nghiên cứu các đơn thuốc khác nhau, bình thường uống nước cũng phải cho câu kỷ với sâm mỹ cắt lát vào.
Bốn người ở trong ký túc xá hết cuối tuần, tới ngày thứ hai phải dậy sớm đi học.
Một ký túc xá như bọn họ lại học ba ngành khác nhau, Lý Minh Học và Lương Thiếu học IT, Cố Nhung học thiết kế nghệ thuật, còn Thẩm Thu Kích thì theo học thể dục thể thao, ban đầu giường đối diện của Cố Nhung cũng là học sinh theo cùng ngành cậu, nhưng trước khi nhập học đã xin nghỉ, bảo là muốn học để thi lại, cho nên giường ngủ kia biến thành giường của dân thể dục như Thẩm Thu Kích.
Mấy người không cùng ngành nên không lên lớp cùng nhau, chỉ có thứ tư mới vậy. Bởi vì thứ tư là tiết học chung —— những nguyên lý của chủ nghĩa Marx – Lenin, cho nên bọn họ mới phải học chung.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đi riêng, còn Lý Minh Học và Lương Thiếu thường đi chung với nhau.
Vì khi còn ở bệnh viện, Cố Nhung thường phải ngày ngủ đêm bay, cho nên sau khi về trường đồng hồ sinh học tạm thời không bắt kịp, sáng sớm trên đường lên trường cầm cái bánh bao chay nhân nấm vừa ăn vừa ngáp.
Thẩm Thu Kích đi phía trước cậu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khóe mắt của thanh niên đi cuối hàng đỏ ửng vì ngáp, xung quanh còn hiện chút ánh nước, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp còn trắng hơn cái bánh bao trong tay, đôi môi bạc khẽ nhấp, cử động mỗi lần nhấm nuốt bánh.
Có lẽ phát hiện ra hắn đang nhìn mình, thanh niên giương mắt lên nhìn hắn một cái, đối diện với cái chớp mắt của Cố Nhung, không hiểu sao trái tim Thẩm Thu Kích lại hẫng mất một nhịp, hắn chuyển mắt đi, nhìn vào cái cổ trắng như tuyết của Cố Nhung.
Hình như hắn bỗng nhớ tới việc gì đó, bấy giờ Thẩm Thu Kích thu mắt lại, tay cắm trong túi, quay người bước nhanh đến chỗ Lương Thiếu hỏi cậu ta: “Lương Thiếu, mấy hôm nay Nhị Nhung có kéo cậu đi tắm chung không?”
“Không.” Lương Thiếu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, “Mà Nhị Nhung kéo tôi đi tắm chung làm gì?”
Suy nghĩ của Lý Minh Học xoay chuyển nhanh hơn Lương Thiếu nhiều, hỏi ngược Thẩm Thu Kích: “Thế Nhị Nhung kéo cậu đi à?”
Thẩm Thu Kích: “… Không.”
Chỉ có khi ở bệnh viện mới bắt hắn vào thôi.
Lương Thiếu càng hoang mang hơn: “Vậy sao cậu lại hỏi gì kỳ lạ vậy?”
Thẩm Thu Kích lần nữa rũ mắt xuống, lúc này Cố Nhung không nhìn hắn mà đang nhìn điện thoại trong tay.
Nhưng khi Thẩm Thu Kích nhìn nửa cái cổ của Cố Nhung lộ ra khỏi áo, bỗng nhớ đến lần hắn đứng ngoài rèm cửa chống nước mỏng manh nghe Cố Nhung tắm rửa, khi đó tiếng nước ào ạt như rơi vào tai hắn, hơi nước ướt đẫm ấm áp cũng lơ lửng trước mắt, rõ ràng Cố Nhung đã mặc quần áo, lại vì những giọt nước còn sót lại mà trở nên giống với… màn chống nước mỏng manh kia.
Thẩm Thu Kích là người có tố chất thân thể tốt nhất của khóa thể dục lần này, nếu không phải mấy môn văn hóa cần hắn cầm bút viết có thành tích không tốt, hắn đã có thể lấy được học bổng mỗi kỳ chỉ nhờ vào thành tích thể dục.
Cho nên mỗi khi hắn chạy đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ba người còn lại trong ký túc xá 419 phải cố gắng đuổi theo hắn vào phòng học.
Cố Nhung đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy Thẩm Thu Kích ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa, hắn chống tay lên thái dương, tư thế ngồi như tên lưu manh vô lại, thấy mấy người bọn họ bước vào liền vẫy tay.
Cố Nhung nhíu mày ăn hết miếng bánh bao cuối cùng, sau đó vứt nilon vào thùng rác —— nghe nói nilon gây ung thư, về sau cậu vẫn nên dậy sớm nấu cháo ăn thì hơn.
Cố Nhung vừa nghĩ như vậy vừa bước vào định ngồi xuống, cũng không phải cậu muốn ngồi với Thẩm Thu Kích, mà mấy người trong ký túc xá như họ đều ngồi chung với nhau.
Hàng cuối “đắc địa” như thế này không dễ cướp, Thẩm Thu Kích đã thả ba chai nước khác nhau ở ba vị trí bên cạnh, chứng minh nơi này có người ngồi rồi.
“Ấy ấy chờ đã ——”
Kết quả Cố Nhung còn chưa kịp buông sách xuống, Lương Thiếu đã giơ tay ngăn cậu lại, đầu tiên cậu ta kéo Lý Minh Học vào, sau đó mới để Cố Nhung ngồi ngoài cùng, lấy cơ thể mình và Lý Minh Học chia Thẩm Thu Kích và Cố Nhung ra.
Còn ngây thơ cười với Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Được rồi, chúng ta cùng học thôi.”
Cố Nhung thấy vậy thì hơi sửng sốt, lập tức nhận ra, đúng rồi, cậu thường xuyên cãi nhau với Thẩm Thu Kích, Lý Minh Học và Lương Thiếu thường xuyên làm đại sứ hòa bình,vì để xoa dịu bầu không khí của ký túc xá mà ngăn hai người bọn họ ra, nếu như để họ dính lấy nhau, chắc chắn là cãi nhau không cản nổi.
Chẳng qua khi còn ở bệnh viện cậu và Thẩm Thu Kích thường ngủ chung nhưng vẫn cãi nhau đấy thôi, có thật chia nhau ra sẽ có tác dụng không?
Cố Nhung cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nhận ý tốt của Lương Thiếu và Lý Minh Học, ngồi ở phía ngoài cùng, mượn sách giáo khoa của Lý Minh Học để bổ sung kiến thức bỏ lỡ trong khoảng thời gian qua.
Còn Thẩm Thu Kích nhìn hai tên Lương Thiếu cười như đứa đần kia mà câm nín, thậm chí còn hơi bực.
Lúc vừa bước vào phòng học, Thẩm Thu Kích còn đang suy nghĩ vì sao tòa giảng dạy hôm nay lạ thế, quá đỗi yên lặng, với tính nhát gan như Cố Nhung, chỉ sợ lát nữa có động tĩnh gì là sẽ dính lấy hắn ngay, mà môn học này có tổng cộng bốn lớp, nhân số cộng lại phải hơn cả trăm người, bị nhiều người nhìn như vậy cũng không tốt lắm thì phải? Đây cũng không phải bệnh viện, người quen rất nhiều, vì sợ bọn họ hiểu lầm nên hắn chọn hàng cuối không dễ bị nhìn thấy.
Quả nhiên chờ Cố Nhung bước vào phòng học rồi là lập tức chạy qua chỗ hắn ngồi.
Khóe miệng Thẩm Thu Kích vừa nâng lên, để lộ nụ cười “Mọi thứ đều nằm trong tay ta”, mấy giây sau thấy người ngồi vào lại là Lương Thiếu đứng cạnh hắn, ngồi xuống xong còn cười he he, đưa sách của mình cho hắn: “Thẩm đại ca, cậu có muốn ghi chép lại không?”
Thẩm Thu Kích lập tức xụ mặt xuống, khóe môi vừa nhếch lên cũng phẳng lại ngay, hỏi ngược Lương Thiếu: “Cậu đã bao giờ thấy tôi ghi chép gì chưa?”
Lương Thiếu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ tới quyển sách mới tinh của Thẩm Thu Kích: “À, lâu quá không gặp, suýt thì quên.”
Vậy sao cậu không quên ngăn tôi với Cố Nhung hả?
Nhưng Thẩm Thu Kích cảm thấy mấy lời thế này nghe như đang ghen, cho nên hắn không có nói, đề phòng lát nữa Lương Thiếu lại chất vấn hắn hỏi gì quái lạ vậy, chỉ đành chống cằm suy nghĩ: Sao Cố Nhung không quấn lấy mình nữa?
Cố Nhung đang vội vàng ghi chép, mí mắt không thèm nhếch lên.
Vừa rồi nghe Lương Thiếu và Lý Minh Học nói Cố Nhung không kéo bọn họ đi tắm chung, Thẩm Thu Kích còn tự hỏi có phải Cố Nhung chỉ dính lấy mình hay không, kết quả sau khi đến phòng học lại phát hiện hình như chuyện không phải như vậy.
Cố Nhung thay đổi nhanh thật. Cuối cùng Thẩm Thu Kích chỉ kịp nghĩ như thế.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, nhàm chán lật quyển sách giáo khoa ra nhìn vài lần, nhưng một giây sau, đáy mắt hắn lại nhìn lướt về phía Cố Nhung, thấy hình như cậu cũng như đang nhìn mình, thế là Thẩm Thu Kích không ngẩng đầu nữa, làm bộ đang chăm chỉ học hành.
Nhưng thật ra Cố Nhung không nhìn Thẩm Thu Kích mà đang nhìn hành lang bên ngoài phòng học.
Hôm nay khi đi học, Cố Nhung cũng cảm thấy khu giảng dạy này không giống như bình thường —— quá mức yên tĩnh, trầm lặng tới bất thường.
Lấy vị trí ngồi của cậu có thể thấy vị trí này dựa cửa, không phải cậu chưa từng ngồi đây, nhưng trước kia khi ngồi vào đây, cậu có thể thấy những học sinh khác lục tục kéo vào, nhưng hôm nay ngoại trừ học sinh lớp cậu ra thì không còn học sinh khác, hệt như cả tòa nhà này chỉ có học sinh lớp cậu đi học vậy.
Bây giờ chuông vào lớp vẫn chưa reo, giáo viên cũng chưa đến phòng học, cho nên trong phòng rất ồn ào.
Tiếng ồn vốn khiến người ta bực mình nay lại làm cho Cố Nhung cảm thấy yên tâm hơn, dù sao nơi nào có tiếng động, nơi đó sẽ có người.
Cố Nhung cảm giác bây giờ mình nhát gan hơn hẳn —— không phải sợ gặp quỷ, mà sợ cuộc sống bình thường trước đây sẽ bị cắt đứt.
Thẩm Thu Kích nói không sai, sau khi giải quyết mọi chuyện về “quỷ bệnh”, cậu không còn gặp phải những sự kiện quỷ dị nào nữa, nhưng về sau Cố Nhung mới dần nghĩ lại, bất hạnh của cậu không bắt đầu từ khi cậu dừng xe mua trà sữa trước cửa bệnh viện mới gặp phải quỷ bệnh trên lưng —— vận mệnh của cậu bắt đầu thay đổi từ ngày cậu đi tới cục cảnh sát đổi tên vào lúc tròn mười tám tuổi.
Cậu cho rằng vòng tuần hoàn chết đi sống lại vô hạn của mình là vì cõng quỷ bệnh trên lưng, nhưng có thật là vậy không?
Nhưng Cố Nhung không dám thử tự sát xem mình có thể sống lại được nữa không, mỗi lần cậu nhớ tới mấy chuyện chết đi sống lại trong bệnh viện kia lại có cảm giác như đang bước vào giấc mộng.
Mà người còn lại trong mơ…
Ánh mắt Cố Nhung chuyển về phía Thẩm Thu Kích, sau đó phát hiện Thẩm Thu Kích vậy mà đang đọc sách?!
Cái người đó hồi trước vừa bước vào phòng học là lại ngủ như chết, tòa nhà giảng dạy có yên lặng như thế nào cũng không bằng Thẩm Thu Kích đọc sách.
Thôi bỏ đi, Cố Nhung lắc đầu, cố gắng khiến mình tin rằng cậu suy nghĩ nhiều rồi —— Bây giờ cậu đã đổi lại tên, chuyện kinh dị khác cũng không xảy ra, cậu cũng không chết đi sống lại nữa.
Có lẽ tất cả… đã kết thúc rồi nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Để tôi kể chuyện ma cho cậu.
Nhung: Để em kể chuyện ma cho chị.
Y tá: Thế để tôi kể chuyện ma cho các cậu.
Tác giả: Tôi kể thêm nhiều chuyện ma hay cho mọi người nhé.