Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 2 - Chương 43



Cố Nhung tỉnh lại trong bệnh viện.

Nhờ ơn nửa tháng nằm trong bệnh viện lần trước, Cố Nhung đã quá quen với mùi thuốc sát trùng, còn chưa mở mắt đã biết mình nằm ở đâu, mà chờ cậu mở mắt ra nhìn thấy quả như mình đoán bèn ngó nghiêng xung quanh tìm Thẩm Thu Kích.

Cứ như Thẩm Thu Kích phải có mặt ở đó cậu mới yên tâm được vậy.

Mà Thẩm Thu Kích nằm trên giường bệnh bên tay trái cậu, nửa thân trên cởi trần, cánh tay tráng kiện và phần bụng dưới hình thành từng múi cơ bụng rõ ràng lộ ra, chẳng qua vai phải bị một vòng băng gạc trắng bao xuyên qua dưới nách —— Đó là nơi hắn bị thương.

“Thẩm Thu Kích…” Cố Nhung gọi tên hắn, vén chăn lên nhảy xuống giường chạy đến bên cạnh giường hắn.

“Làm gì đấy?” Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung chạy tới, lập tức giấu tay phải đi, “Cậu lại muốn sàm sỡ tôi à?”

Cố Nhung trèo lên mép giường hắn, nghe vậy lông mày lập tức cau chặt, bình thường nếu cậu để lộ biểu cảm này sau khi nghe Thẩm Thu Kích nói vậy thì chắc chắn là đang muốn chửi người, nhưng hôm nay cậu lại quan tâm nói: “Tôi đang lo cho cậu.”

Khuôn mặt của Thẩm Thu Kích trông như gặp phải ma, mấy giây sau lại tò mò dò xét —— Có phải ranh con Cố Nhung muốn sai hắn đi làm gì không?

Nhưng Thẩm Thu Kích chỉ thấy Cố Nhung nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi xinh đẹp màu trà chứa đầy hình bóng hắn, cũng không biết gương mặt kia ăn gì lớn lên mà giống như sứ trắng ngọc ngà, trên mặt không có chỗ nào không đẹp, khiến cho tim Thẩm Thu Kích đập thình thịch, cảm thấy Cố Nhung còn yêu mị hơn cả diễm quỷ, quấy đến mức hắn không được yên ổn chút nào.

Hai tai Thẩm Thu Kích nóng rát, không dám nhìn vào mắt Cố Nhung, quay đầu nhìn chiếc chăn trắng đắp trên người, làm bộ không có gì nói: “Chắc chắn tôi không sao rồi, khâu có hai mươi mũi chứ mấy.”

Cố Nhung nghe xong không khỏi rũ mắt, lông mày càng cau chặt, cậu phẫu thuật mông cũng chỉ khâu mười bảy mũi, Thẩm Thu Kích vậy mà khâu còn nhiều mũi hơn cậu, xem ra vết rìu kia chém rất sâu.

Chẳng qua vừa rũ mắt, Cố Nhung lập tức thấy ngay vết sẹo cũ đã lâu năm trên thân Thẩm Thu Kích, những vết sẹo kia trải rộng hơn phân nửa cơ thể cường tráng của hắn, từ eo, sau lưng đến cánh tay khuỷu tay… Nơi nào cũng có.

Cố Nhung càng cảm thấy lạ, vô thức vươn tay chạm vào vết sẹo sâu nhất trên ngực Thẩm Thu Kích: “Mấy vết sẹo này của cậu…”

Thẩm Thu Kích kéo mạnh chăn che người, dùng ánh mắt bị phụ lòng tin nhìn chằm chằm Cố Nhung, hỏi cậu: “Cậu còn nói không phải đến sàm sỡ tôi nữa không?”

Động tĩnh của bọn họ không hề nhỏ, bên trong phòng cấp cứu vẫn còn nhiều học sinh khác, nghe tiếng liền nhìn sang bọn họ, sau đó để lộ biểu cảm phức tạp “Xã hội này tàn rồi”. Cố Nhung ngẩn ra mấy giây, bỗng nhiên nhận ra đây không phải là phòng bệnh tư nhân mà cậu và Thẩm Thu Kích đã từng ở chung, nhất thời đỏ bừng mặt, đến cả cổ cũng hiện lên vạt đỏ.

Du Kim Hải nằm giường cạnh Thẩm Thu Kích còn nhắc nhở: “Ở đây có nhiều người lắm, các ông be bé thôi.”

Cố Nhung: “…”

Không phải, không phải đâu, cậu nghe tôi giải thích.

Cố Nhung lúng túng bò về giường bệnh của mình, nhìn thấy Diệp Hoa nằm bên tay phải giường bệnh đang chơi di động, ngạc nhiên hỏi: “Ê Diệp Hoa, cậu tìm được di động rồi à?”

Diệp Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, bảo vệ trả tôi đấy, nói là nó đặt trên bục giảng phòng 409.”

Cố Nhung là người tỉnh lại muộn nhất, Thẩm Thu Kích biết cậu có quá nhiều điều muốn hỏi, cho nên nói luôn đáp án cho cậu: “Chúng ta bị ngộ độc thức ăn tập thể.”

“Ngộ độc thức ăn?” Cố Nhung rất buồn bực, không phải bọn họ gặp quỷ tập thể à?

“Đúng vậy, sáng nay trước khi đi học chúng ta đã ăn bánh bao chay nhân nấm ở nhà ăn số ba, cậu còn nhớ không? Cậu mời tôi ăn hai cái.” Thẩm Thu Kích sợ Cố Nhung tiếp tục lân la cơ thể hắn, vừa nói chuyện với Cố Nhung vừa mở balo của mình ra, sau đó lấy ra chiếc áo sơ mi mới tinh mặc vào.

Người bên ngoài chỉ xem như Thẩm Thu Kích mang theo nhiều quần áo, học sinh khoa thể dục thường xuyên làm vậy, chẳng có gì là lạ, chỉ có Cố Nhung biết chiếc áo sơ mi kia hẳn là do Thẩm Thu Kích vẽ ra, dù sao chiếc áo cũ đã bị nam quỷ dùng rìu chặt rách không nói, trên đó cũng dính toàn là máu, không mặc được nữa.

Mà Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói xong, nhanh chóng hiểu ý hắn: “Bánh bao kia có độc à?”

Thẩm Thu Kích mặc áo xong mới cảm thấy an toàn, nhếch môi cười cười, lười biếng hơi dựa ra sau: “Là nhân nấm bên trong có độc.”

Tiếp sau đó, Thẩm Thu Kích kể sơ cho Cố Nhung nghe toàn bộ câu chuyện.

Chẳng qua chỉ có vài chuyện chỉ có hắn và Cố Nhung mới hiểu được, ăn ý tự bỏ qua, chỉ nói bọn họ đều được phát hiện nằm ngất trong phòng 409.

Ngày đó sau khi tan học bảo vệ đến đây khóa cửa, mới kiểm tra tầng một đã nhận được điện thoại của thầy Hồ, nói cửa tòa Minh Tâm bị khóa bọn họ không ra được, kết quả bảo vệ ở tầng một không thấy bọn họ đâu, về sau không gọi lại được cho thầy Hồ bèn nhanh chóng báo chuyện này cho hiệu trưởng và chủ nhiệm.

Về sau còn tra được có rất nhiều học sinh cùng mất tích.

Chuyện này là chuyện lớn, chủ nhiệm tự mình dẫn mọi người đến tòa Minh Tâm tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy bọn họ nằm trong phòng 409.

Chỉ là phòng 409 bị khóa chặt, người bên ngoài mở không ra, hơn nữa trong phòng 409 lúc ấy rất hỗn loạn —— Cửa sổ đối diện bị bọn họ dùng toàn bộ ghế trong phòng đập nát, không còn tác dụng bảo vệ, chỉ cần có người nghĩ quẩn nhảy xuống dưới đều sẽ trở thành chuyện lớn.

Mà quan trọng nhất là…

Tất cả mọi người trong căn phòng 409 đóng chặt như bị điên, thầy Hồ ngơ ngẩn cứ luôn lẩm bẩm “Hỏng rồi”, mấy nữ sinh thì co cụm lại khóc lóc, Lưu Giai Mộng và Hạ Thi chạy vòng quanh phòng học hét lớn “Tôi muốn ra ngoài”, Diệp Hoa, Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và không ít nam sinh khác cũng đang chạy vòng vòng, trong tay Diệp Hoa còn cầm một chiếc rìu chữa cháy bằng giấy vẽ, thỉnh thoảng  còn nhảy lên mặt bàn gào to “Thằng chó trộm trốn đâu rồi”, mà Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và số nam sinh còn lại thì chạy theo sát Diệp Hoa gọi “Anh Diệp chậm thôi, chờ đám đàn em với”, Thẩm Thu Kích nhuốm máu nằm đổ dồn lên người Cố Nhung hôn mê bất tỉnh… Tóm lại cảnh tượng bên trong muốn kỳ quái bao nhiêu có kỳ quái bấy nhiêu, muốn hỗn loạn chừng nào có hỗn loạn chừng đó.

Nghe nói lúc ấy chủ nhiệm cũng sắp bị dọa điên, nếu chỉ trong một đêm trường có nhiều người thần kinh như vậy, chỉ sợ trường học này sẽ không mở được nữa.

Ông ta tìm bảo vệ phá cửa, lại gọi xe cứu thương chở thầy Hồ và các học sinh đưa đi viện, kiểm tra rồi mới biết thì ra là ngộ độc thức ăn —— Nhà ăn số ba trong trường bán nấm hương, nhân viên rửa rau không cẩn thận làm lẫn cả nấm độc có tác dụng gây ra ảo cảnh vào số nấm bình thường, thầy Hồ và học sinh ăn bánh bao xong xuất hiện ảo giác, không biết làm sao lại chạy tới phòng 409, còn tự giam mình bên trong.

Bảo vệ Lão Thụ nhận được cuộc điện thoại kỳ quái kia cũng không lấy làm lạ, lúc ấy thầy Hồ đã xuất hiện ảo giác, thật ra ông đang ở trong phòng 409, không có ở tầng một, cho nên các nhân viên bảo vệ dưới tầng một mới không nhìn thấy ông.

Những lời giải thích này nghe rất hợp lý, chân thực đến nỗi Cố Nhung không nhịn được nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình gặp ảo giác ở tòa Minh Tâm ư?

Cậu không kìm nổi hỏi lại: “Chúng ta bị ngộ độc thức ăn thật à?”

Diệp Hoa bên cạnh nghe thấy Cố Nhung nói chuyện, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chắc chắn là vậy rồi, tôi đã bảo trên đời này làm gì có quỷ, chúng ta chỉ nhìn thấy hình ảnh do ảo giác của nấm độc thôi.” Sau khi nói xong, Diệp Hoa trầm tư mất mấy giây, đột nhiên nói, “Chẳng qua ảo giác kia chân thực quá, rất giống game kinh dị, kích thích lắm, đáng tiếc ăn phải nấm độc sẽ chết người.”

Diệp Hoa lắc đầu thở dài trông như đang tiếc rẻ.

Cố Nhung: “…”

Nếu không chết thì cậu có chạy đi cảm thụ thêm lần nữa không?

Diệp Hoa chơi game được hai ván liền nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Thẩm Thu Kích đưa di động cho hắn: “Được rồi, tôi chuyển hết tư liệu đi rồi, cho cậu cái này đấy.”

Thấy Thẩm Thu Kích nhìn mình chằm chằm nhưng không lấy, Diệp Hoa lung lay điện thoại, thúc giục hắn: “Hình như trong lúc gặp ảo giác tôi đã đồng ý rằng chỉ cần tìm được hai cái điện thoại, tôi sẽ cho một cái, Diệp Hoa này xem trọng chữ tín nhất, nói cho cậu là sẽ cho.”

Thẩm Thu Kích buồn cười, khoát tay học Du Kim Hải gọi cậu ta là anh Diệp: “Thôi đi anh Diệp, cậu đã báo thù cho tôi rồi, điện thoại cũng bỏ đi.”

Diệp Hoa hỏi hắn: “Không lấy thật à?”

Thẩm Thu Kích dùng cằm chỉ vào Cố Nhung bên cạnh nói: “Nhị Nhung cho tôi một cái rồi.”

Bây giờ Du Kim Hải là đàn em trung thành của Diệp Hoa, đứng sau lưng Thẩm Thu Kích dùng khẩu hình nhắc nhở Diệp Hoa: Người ta dùng điện thoại đôi.

Diệp Hoa lập tức hiểu ra: “Thế làm phiền rồi.”

Thẩm Thu Kích có thể thấy câu nói kia của Du Kim Hải: “?”

Diệp Hoa cầm di động của mình định quay về giường, chưa đi được vài bước đã dừng lại, quay đầu hỏi Thẩm Thu Kích: “Chẳng qua tôi báo thù cho cậu thật à? Thế rốt cuộc tên trộm kia chạy đi đâu, tôi nhớ mình không bắt được gã, mà sau lưng cậu lại bị thương…”

Thẩm Thu Kích nói: “Bác sĩ nói là mảnh thủy tinh đâm trúng.”

“Ồ.” Diệp Hoa gật đầu, lại nhíu mày nói, “Thế tên trộm kia đâu?”

Diệp Hoa như mộng du quay về giường mình, đến giờ vẫn không biết rốt cuộc là ai trộm di động của mình, gã chạy đi đâu, nghĩ đến tận mười hai giờ đêm, sang đến hôm sau xuất viện vẫn không rõ, cuối cùng cảm khái: “Haiz, ảo giác thì kích thích thật, nhưng quả nhiên là nguy hiểm đến tính mạng, về sau tôi không ăn bánh bao nhân nấm nữa.”

Chuyện trúng độc xảy ra trong trường học, hơn nữa còn ở trong phòng 409 quỷ dị của tòa Minh Tâm, cho nên trường học chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho bọn họ, còn thuê xe bus đặc biết đến cửa bệnh viện đón tất cả học sinh và thầy Hồ về trường.

Sau khi lên xe, Thẩm Thu Kích bị băng vai, ít nhất một tháng không được hoạt động mạnh ngồi bên cạnh Cố Nhung, cong môi khẽ nói: “Đây là kết quả tốt nhất.”

Cố Nhung nghiêng đầu nhìn hắn, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi mắt đen của hắn bình tĩnh không một gợn sóng: “Hạ Thi và Lưu Giai Mộng đang rất tỉnh táo, không bị điên, chẳng qua có lẽ vẫn phải về nhà nghỉ ngơi một thời gian.

“Cũng phải.” Cố Nhung không nhìn Thẩm Thu Kích nữa, ánh mắt xuyên qua hắn nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, “Như vậy thì không còn gì tốt hơn.”

—— Không có ai chết đi, cũng không có ai bị điên, mọi người chỉ coi là vì ăn phải nấm độc mà xảy ra chuyện, dường như tất cả chỉ là ảo giác.

“Tốt con khỉ!”

Kết quả Thẩm Thu Kích vừa rồi còn hòa hoãn với mình đột nhiên chửi ầm lên, hắn xốc vai Cố Nhung để cậu tự nhìn cho thật kỹ: “Nhìn vai của bố đi, cái này mà gọi là tốt à? Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.”

“A… Là lỗi của tôi.” Cố Nhung hơi xấu hổ, áy náy giải thích, “Lúc ấy tôi thấy tay phải cậu bị chặt đứt nên không suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn xông vào ——”

Thẩm Thu Kích nhíu mày lườm cậu: “Xông vào làm gì? Cái ngữ ban ngày đi đường còn bắt tôi cõng như cậu thì giỏi lắm chắc?”

“Chắn rìu cho cậu.”

Cố Nhung nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó thật thà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.