Tô Triều có chút lo lắng, nhìn về phía cửa phòng làm việc, lại trở lại tầng hai tìm giáo viên.
Nghe được bản demo, giáo viên hết lời khen ngợi, đưa ra một vài đề xuất.
Cậu lắng nghe, còn đưa ra vài ý kiến riêng, nhưng cũng không chắc liệu nó có là lựa chọn cuối cùng hay không.
Sau khi nói lời tạm biệt với giáo viên, cậu rời công ty.
Trên đường trở về, cậu tìm kiếm nhãn hiệu áo sơ mi giống với kiểu áo của Mạnh Tinh Trì, tìm được một cái giống y hệt, song có điểm kinh ngạc.
Giá này ...!bằng tiền học phí một học kỳ của em gái rồi.
Thật ngu ngốc, tại sao lại làm đổ cà phê! Lấy đâu ra một lúc mấy ngàn bồi thường chứ!
Dù rất xót tiền, nhưng mà vẫn phải bồi thường, chẳng lẽ lại nói với Mạnh tổng, con người đáng giá cả trăm triệu rằng: "Cầu xin ngài để em đem áo đi giặt khô cho tiết kiệm?"
Cậu chuyển khoản cho Mạnh tổng, còn gửi thêm mấy cái emoji xin lỗi rồi mới cất điện thoại.
Trở lại ký túc xá, cậu thử sửa lỗi theo gọi ý của giáo viên, một sản phẩm đạt tiêu chuẩn mà không mắc bất kỳ lỗi nào.
Nhưng vẫn còn một khoảng cách khá xa so với kỳ vọng của cậu.
Tác phẩm không ưng ý, khó tránh khỏi một chút buồn bực, có lẽ nên vào phòng gym đổ chút mồ hôi.
Không lâu sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cậu ngồi sang một bên lướt điện thoại.
Mạnh Tinh Trì: [Đây là gì? 】
Tồ Triều: [Tiền bồi thường, thật xin lỗi, tôi làm ngài muộn họp]
Một lúc sau, Mạnh Tinh Trì trả lời: [Về chưa? 】
[Rồi, còn việc gì nữa sao? 】
Bên kia không có phản hồi lại, Tô Triều lo lắng có chuyện gấp nên gọi điện thoại cho anh.
Không nghe máy.
Nửa phút sau, cậu liền cúp máy, tưởng người bên kia vẫn đang họp.
Ngay khi đặt điện thoại xuống chuẩn bị đến phòng tập nhảy để luyện tập thì chuông điện thoại lại nhanh chóng vang lên.
Cậu ngay lập tức trả lời, vô thức nở nụ cười" "Mạnh tổng."
"Ừm...!Tôi đã nói là anh không phải trả tiền mà." Mạnh Tinh Trì đứng bên cửa sổ sát đất trong văn phòng, bên cạnh là một chậu trầu bá, một tay cầm điện thoại, tay kia liên tục nghịch lá của chậu cây.
Đầu óc lộn nhào hết cả lên, anh đang nói chuyện với thần tượng nhỏ kìa, giọng em ấy nghe hay quá!
Tô Triều: "Nhưng..."
"Còn nói nữa tôi giận anh đấy." Mạnh Tinh Trì nói xong, liền nghi ngờ giọng điệu của mình có hơi căng thẳng, hối hận nhéo nhéo lá cây, nhéo đến nát cả lá.
"À, được." Tô Triều cười nói, "Vậy tôi bằng cách khác bồi thường cho ngài được không.".
"Bồi, bồi tôi?" Đôi mắt Mạnh Tinh Trì sáng rực lên, trực tiếp đem lá cậy giật đứt luôn.
(Anh công trong này giống anh công trong truyện "tình đầu của Chu Thành Nhất thật trớ trêu" ý mng ạ =)).)
"Thật, Mạnh tổng, ngài muốn ăn gì?" Tô Triều tỏ ra hiểu ý tứ từ chối nhận tiền của anh, trong mắt Mạnh Tinh Trì, số tiền này không đáng là bao, nhưng cậu chẳng thể yên tâm thoải mái được.
Ừm, mời cơm tạ lỗi, ăn gì nhỉ ...
Mạnh Tinh Trì nhếch khóe miệng: "Việt quất."
"Việt quất?" Tô Triều dường như đã nghĩ tới gì đó, cười rộ lên, âm thanh đầy ngọt ngào, "Đúng, tôi nhớ rồi, ngài cùng Tư lệnh đều thích việt quất nhỉ, lần trước tôi đưa cho ngài chính là phần của anh ấy.
Lúc đầu còn định dỗi tôi cơ, nghe tôi bảo đã đưa cho ngài còn nói muốn mời ngài cùng ăn.
"
Mạnh Tinh Trì mí mắt run lên: "Tư lệnh?"
"Là Triệu Tư Linh, Leader của chúng tôi."
Là người này, lần trước em ấy nhắc người tên Triệu Tư Linh này về nhà sớm.
Mạnh Tinh Trì bĩu môi: "Việt quất ...!tôi không thích."
"Hả? Không phải vừa nói thích sao?"
"Hết rồi."
"Hết?" Tô Triều ngạc nhiên hỏi, "Khi nào?
"Vừa nãy."
Tô Triều:"..."
Lúc sau, Tô Triều im lặng cười, luôn cảm thấy Mạnh tổng đôi khi giống một đứa trẻ.
Mạnh Tinh Trì đợi thật lâu cũng không nghe ai trả lời, nhẹ giọng hỏi: "...!Anh giận rồi?"
Tô Triều trực tiếp cười ra tiếng: "Tại sao tôi phải giận?"
Nghe thấy tiếng cười của cậu, Mạnh Tinh Trì lại thở phào nhẹ nhõm.
"Biết làm sao đây." Tô Triều nói xong liền nghe thấy tiếng mở khóa cửa, vừa bước ra ngoài liềm thấy đồng đội đều đã quay lại, "Thế nhé, tôi không quấy rầy ngài nữa.
"
"Được ..." Mạnh Tinh Trì luyến tiếc không buông nhìn vào điện thoại, hận không thể quát thẳng vào điện thoại, "Em phải quấy rầy tôi mỗi ngày, sợ cái gì!", Nhưng cậu đã dập máy ngay sau đó.
Mạnh Tinh Trì: "..."
"Sao về sớm vậy?" Tô Triều hỏi đồng đội, mũi cậu liền giật giật, "Mùi gì đấy?
Bây giờ mới năm giờ chiều, dựa theo tính cách của đám ham chơi này thì phải chơi đến tối mới về chứ.
Nghe vậy, Triệu Tư Linh cùng Trần Ngư lạnh lùng liếc nhau, đồng thời quay ngoắt sang một bên, nhanh chóng trở về phòng của mình.
"Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Triều thắc mắc hỏi.
"Chậc." Trình Tiểu Bắc lôi kéo cậu nói nhỏ, kể chuyện chiều nay đã xảy ra một cách đầy sinh động, "Vốn dĩ Tư lệnh định giả làm người qua đường, đi thị trấn ở ngoại thành hóng gió."
"Biết rồi."
"Kết quả là ...!Cá con bên cạnh chờ đến nhàm chán liền láo nháo một trận.
Mắt có đờm không chú ý Tư lệnh đang đứng phía bờ ao, đụng phải lưng anh ấy."
Trình Tiểu Bắc dừng lại, che miệng cười trộm: "Sau đó Tư lệnh mất cân bằng, liền vươn tay nắm lấy cánh tay của Cá con, hai người cùng nhau rơi xuống ao cá."
Tô Triều: "Đối với Cá con, như thế khác nào huỷ diệt cả thế giới? "
"Chưa hết đâu." Trình Tiểu Bắc mở ra một tấm ảnh, hai người bẩn thỉu trong ao cá: "Cả hai đều đổ lỗi cho đối phương, ở trong ao cá mà đánh nhau, nước bùn văng tứ tung, mọi người trên bờ thì vừa ăn dưa phất cờ cổ vũ.
"
"...!Lương tâm chó gặm." Tô Triều lên án, "Sao chúng mày không livestream cho anh?
Trình Tiểu Bắc và Ngô Tang cùng cười: "Lần sau nhất định sẽ phát!"
Đến bữa tối, Triệu Tư Linh cùng Trần Ngư đều đã thay quần áo, ngâm mình trong ao cá một lúc, chỉ có thể đơn giản lên xe thay quần áo.
Vừa về đến nhà liền tắm rửa, kì cọ hơn một tiếng đồng hồ, Trần Ngư còn xịt nước hoa nồng nặc hơn bình thường.
Hai người nhìn bát cá kho bắp cải muối chình ình giữa bàn "..."
"Chao, mày cố ý à?" Trần Ngư nghiến răng hỏi.
"Không có." Tô Triều không nhịn được cười.
"Đồ ăn của chúng ta toàn là trợ lý lúc sáng sớm mới ra ngoài mua về đấy, không được lãng phí."
Trần Ngư: "Éo ăn! Tao với cá không đội trời chung!"
"Cá con, như thế là không được.
Anh là đại phú hào, làm sao có thể quên mất tình anh em trong ao cá như vật." Tô Triều nói.
"Đồ ngốc." Triệu Tư Linh phụ hoạ.
Những người khác phì cười.
Trần Ngư trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người hướng lửa đạn về phía Triệu Tư Linh: "Đồ chó, mày ăn vạ cái cut gì! Còn không phải mày kéo bố xuống nước!"
Triệu Tư Linh lại định chiến đấu tiếp, Tô Triều đá chân anh ta gầm bàn, cười nói: "Mau ăn đi.
Nếu tiếp tục cãi nhau, đồ ăn sẽ nguội hết."
Triệu Tư Linh tức giận cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Trần Ngư không biết vì sao đột nhiên trầm xuống, hắn đang định thừa cơ tấn công, dưới chân đột nhiên bị một cước đá văng ra.
Hắn nghi ngờ nhìn Tô Triều, thấy cậu hất hàm về phía Trình Tiểu Bắc ra hiệu, quay đầu sang thì thấy Trình Tiểu Bắc đang giơ điện thoại lên muốn quay video.
"..." Trần Ngư hừ một tiếng, không muốn làm trò cười cho bọn họ, liền an tĩnh lại.
"Uầy, tiếc quá." Trình Tiểu Bắc thở dài thườn thượt, đặt điện thoại xuống, sau đó lén lút vỗ xuống gầm bàn Tô Triều.
Trước khi đi ngủ, Triệu Tư Linh đi ngang qua cửa phòng, nhìn thấy cậu đang nằm trên giường nghe demo, đứng một lúc mới nói: "Sao mới có một nửa? Khúc sau chưa xong à?"
"Vâng." Tô Triều thở dài, "Không được tốt cho lắm, em không biết có kịp nộp trong 3 ngày cuối không."
Triệu Tư Linh an ủi: "Đừng sốt ruột, không được nóng vội khi làm nhạc, ổn định lại đi, lần này không làm được thì sẽ có lần khác.
Chị Hồng nói về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội solo riêng.
"
"Được."
Sau khi Triệu Tư Linh trở về phòng, cậu mới đóng cửa lại, đứng đó một lúc, cảm thấy thấp thỏm không thể giải thích được.
Buổi chiều đã bực mình nhưng cũng không quá khó khăn, bây giờ lại bị áp lực đè ngược lại.
Tắt máy tính, nằm trên giường hờn dỗi với bản thân, cảm thấy trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.
Cậu nhồm dậy ngồi lướt điện thoại.
Đang là giai đoạn thắt nút cổ trai* nên cậu không dám lên Weibo đọc bình luận động viên của fan, chỉ đơn giản đọc chương mới.
(*Theo định nghĩa cơ bản, nút cổ chai (bottleneck) là một điểm xuất hiện dọc theo quy trình nghiệp vụ, trong đó số lượng yêu cầu công việc cao hơn mức có thể xử lý ở thông lượng tối đa, khiến luồng công việc bị gián đoạn, chậm trễ hoặc tắc nghẽn.
Tô Triều là đang bí cảm hứng......)
——
Sau khi tham gia showcase tuần 2, Tô Triều cải trang một lúc rồi chui vào một chiếc xe phía sau khu vực, xe phóng nhanh ra khỏi con phố này.
Sau khi hai người kết hôn, họ sống trong một khu biệt thự với bảo mật an ninh rất cao, chưa từng bị paparazzi săn được.
Sau khi trở về nhà, Tô Triều tắm rửa thay quần áo ở nhà, bắt đầu vào bếp nấu ăn.
Bởi vì showcase diễn vào buổi tối đến anh luôn cảm thấy rất đói bụng, cuối cùng cũng có thể đút no chính mình.
Cùng nhau dùng bữa, cả hai tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi ở một mình.
"Tay nghề của em càng ngày càng tốt." Mạnh Tinh Trì ăn đến thoả mãn, hắn thích nhất đồ ăn Tô Triều nấu, ăn đến no căng bụng.
Sau bữa ăn, Mạnh Tinh Trì đi pha hai tách cà phê, Tô Triều nhận lấy, cười nói: "Cẩn thận đổ bây giờ."
Nghe đến đây, Mạnh Tinh Trì lại nhớ về cuộc gặp gỡ kia, Tô Triều đưa cà phê cho hắn, kết quả bất cẩn làm đổ hết lên người Mạnh tinh Trì.
Y hệt mở đầu một bộ phim thần tượng.
Lúc này, nếu Mạnh Tinh Trì cởi bỏ quần áo, lộ ra một body hoàn mĩ, càng có thể thể hiện sự quyến rũ nam tính hơn.
Nhưng hắn không làm thế.
Bởi body hắn không được đẹp, hắn sợ người vừa thấy hắn liền chê, quê lắm.
Khung bình luận:
[Nà ní? Chồng tao biết nấu ăn? ]
[Tiền đồ quá con trai, còn biết nấu cơm cho chồng kìa, mẹ rất hài lòng! ]
[Body Mạnh Tinh Trì xấu? Tác giả ơi, mau đi làm bài tập đi, ta mơ hồ cũng tưởng tượng ra dáng người của Mạnh Tinh Trì ngon lắm! ]
[Tác giả không nghiêm túc +1]
[Tầng trên bị gì đấy? Đây là đồng nhân văn, không phải là văn học hiện thực.
Ta thích body thỏ con của Mạnh tổng đấy thì làm sao.
Không chừng con trai ngoan có thể "đè!" ngược con dâu thảo đó (Bạo ngôn)]
Tô Triều: "..."
Bạo ngôn!
Nhưng mà cho dù đồng nhân có giống thật đi chăng nữa, suy cho cùng cũng chỉ là đồng nhân.
Mạnh tổng là body ngon vch!
Hôm nay lúc cậu lau vết cà phê, còn sờ được vào cơ bụng của người ta đó!
Ch ảy nước mắt hâm mộ đầy ghen ghét.jpg
Đọc xong chương mới, tâm tình của cậu tốt lên không ít, không nhịn được tinh tinh vài cái (aka tiếng chuyển khoảng rất đáng yêu ^ v ^).
Không lâu sau, cậu lại nhận được tin nhắn hệ thống của tác giả, một phong bì đỏ mười lăm tệ.
"..."
Tô Triều donate cho tác giả mười tệ, bên kia lại trả cho cậu mười lăm tệ nữa ...!Vô luận cậu cho bao nhiêu cũng sẽ bị bên kia trả lại hơn năm tệ ...
Cậu chỉ có thể dừng lại, vào WeChat liền phát hiện ra Mạnh Tinh Trì vừa gửi cho cậu một bức ảnh từ nửa tiếng trước.
Nhấn vào để xem, hóa ra đó là một bức ảnh một con mèo đang li3m móng vuốt của nó.
Nền là chiếc ghế sofa, là nhà của Mạnh Tinh Trì.
Tô Triều: [Dễ thương quá! ! ! 】
Mạnh Tinh Trì: [Cảm ơn.
】
Tô Triều: [Cảm ơn, có gì hay thì cứ gửi tiếp nhé! 】
Hai phút sau, Mạnh Tinh Trì gửi một video ngắn khác, là mấy con mèo đang li3m chân.
Nằm ở trên giường lười đánh chữ, Tô Triều trực tiếp thốt ra tiếng: "Ôiiiiii đáng yêu quá, muốn chọc nó ghê."
Mạnh Tinh Trì đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần--
Ahhhhhh, thần tượng nhỏ thật đáng yêu , anh cũng muốn chọc ...!khụ khụ, đùa một chú thôi.