Lúc Chung Nhã Bách đang tưới cây ở trong sân thì chợt nghe thấy một tiếng la thất thanh.
Là giọng của con trai bà, đang gọi Hạ Châu.
Nhưng giọng điệu ấy quá mức thảm thiết, trái tim Chung Nhã Bách khẽ siết chặt, bình tưới cây ở trong tay cũng lăn xuống đất lạch cạch.
Bà hớt hãi chạy ra bên ngoài thì trông thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm trên mặt đất, toàn bộ đùi phải đều là máu, khi ấy Chung Nhã Bách cảm thấy bản thân không tài nào thở được, tay chân mềm nhũn, cả người chao đảo như muốn ngã xuống, may mà có ông Khâu Kình Thương chạy vội theo sau đỡ kịp.
Suốt quãng đường đưa Khâu Ngôn Chí đến bệnh viện, Chung Nhã Bách không có khi nào là ngừng lau nước mắt, đã vậy bác tài xế còn nhặt mấy món quà bị rơi ở trên đất đưa lại cho bà, Chung Nhã Bách nhìn đôi khuyên tai kia, cuối cùng không kiềm chế được mà che miệng khóc ra thành tiếng.
Khâu Kình Thương lấy đồng hồ từ trong hộp ra, ấy vậy mà khóe mắt cũng đỏ hoe.
Hạ Châu ôm Khâu Ngôn Chí vào trong lòng một cách thật cẩn thận, hai tay anh nắm chặt lấy tay Khâu Ngôn Chí đặt lên trán mình, anh nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “… Em ấy là vì cứu con nên mới bị vậy.”
Một đám người hấp tấp đưa Khâu Ngôn Chí vào phòng cấp cứu, lúc đến bệnh viện Chung Nhã Bách vẫn không thể ngừng khóc, còn Khâu Kình Thương thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm ở trong lòng, nếu chân của con ông mà có vấn đề gì, ông chắc chắn sẽ không để yên cho Hạ Châu.
Mãi đến khi bác sĩ xem xong vết thương và nói đây chỉ là bị trầy xước nặng, không có ảnh hưởng gì đến xương thì bọn họ mới chịu bình ổn lại, không còn hoảng loạn nữa.
Sau khi kết thúc hai tiếng bận rộn, lúc chuẩn bị rời đi bác sĩ có nói nếu không có gì trở ngại, thì trong vòng một tiếng nữa Khâu Ngôn Chí có thể sẽ tỉnh lại.
Lúc này Chung Nhã Bách mới thôi khóc.
*
Trương Dục Hiên gọi điện thoại cho Khâu Ngôn Chí, nhưng người nhận lại là Hạ Châu, thế mới biết đối phương gặp tai nạn, lập tức ba chân bốn cẳng tròng áo khoác chạy vội tới bệnh viện.
Nhìn thấy Khâu Ngôn Chí nằm ở trên giường, bộ dáng không có gì nghiêm trọng, hắn mới yên lòng.
Khâu Kình Thương biết Trương Dục Hiên là bạn của Khâu Ngôn Chí, cũng cảm thấy an tâm, bảo hắn vào phòng bệnh trông chừng Khâu Ngôn Chí trước, còn mình thì ở ngoài thương lượng một số chuyện với Hạ Châu.
“Đây là video quay trực tiếp hiện trường từ hộp đen trong xe con lúc đang đậu ở bên đường.” Hạ Châu đưa máy tính bảng cho Khâu Kình Thương.
Chung Nhã Bách vốn đã ổn định lại cảm xúc, nghe đến đây nước mắt lại lã chã rơi xuống, bà che miệng lại, không đành lòng mà nghiêng đầu đi, không muốn xem đoạn video kia.
Vẫn là Khâu Kình Thương nhận lấy.
Vì nghĩ cho Chung Nhã Bách, ông không có mở âm thanh mà chỉ lẳng lặng xem đoạn video dài hai phút về hiện trường vụ tai nạn.
Hạ Châu bình tĩnh nói: “Chiếc xe kia là đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn không có biển số. Sau khi đụng người bị thương cũng không hề giảm tốc độ, trước mắt vẫn chưa rõ động cơ. Con đã báo cảnh sát rồi, cũng đã cho người điều tra, sau khi bắt được người con nhất định sẽ đưa đến trước mặt Khâu Ngôn Chính để tạ tội.”
Khâu Kình Thương im lặng một hồi lâu, sau đó trả máy tính bảng lại cho Hạ Châu: “Tôi tin vào năng lực của cậu.”
Khâu Kình Thương ngẩng đầu, bỗng nhiên nói: “Hạ Châu, hẳn cậu cũng rõ lần này Ngôn Ngôn bị thương là hoàn toàn do cậu, nếu không có nó, cậu đã không thể đứng ở đây mà nói chuyện với tôi.”
Hạ Châu cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Con biết.”
“Hạ Châu, tôi biết cậu tuổi trẻ tài cao, nhưng nói thật, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, nếu không phải Ngôn Ngôn nó quá bướng bỉnh, tôi cũng sẽ không…”
Càng nói Khâu Kình Thương càng kích động nâng cao giọng, ông dừng lại một chút, bình ổn lại cảm xúc rồi mới nói tiếp: “Ngôn Ngôn rất thích cậu, thích đến mức sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng để cứu cậu…”
“Vụ đèn chùm trước đó…” Chung Nhã Bách lau nước mắt, cảm thấy không đáng giùm con mình, “Tôi thật sự không hiểu tại sao nó lại thích cậu đến vậy.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, cũng không nói cho họ biết chân tướng của vụ đèn treo ấy, anh nhìn hai người bọn họ, chậm rãi mở miệng: “Con sẽ đối xử tốt với em ấy, bất kể em ấy muốn gì thì con cũng sẽ chiều theo em ấy. Mặc kệ em ấy nghĩ gì ở trong lòng, con đều sẽ ở cạnh em ấy, đồng hành bên em ấy.”
Chung Nhã Bách nói: “Ngôn Ngôn nghĩ thế nào thì cậu phải là người biết rõ nhất chứ, nó chỉ đơn giản là thích cậu, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với cậu thôi.”
“Vậy thì con sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp với em ấy.”
Thanh âm Hạ Châu trầm và chậm, đôi mắt đen láy ở dưới ánh đèn khẽ lóe lên những cảm xúc không rõ ràng.
Giọng điệu của anh vững trãi, không gợn sóng nhưng lại làm cho người khác sinh ra một cảm giác quái lạ.
Như thể lời hứa hẹn này còn trịnh trọng và nghiêm trang hơn cả lời thề nguyện trong lễ đường.
Đúng lúc này, tài xế vừa vặn bước từ trong thang máy ra, đưa đồ trong tay cho Hạ Châu: “Tổng giám đốc Hạ, đây là phần cơm mà khi nãy anh bảo tôi mua cho cậu Khâu.”
Chung Nhã Bách liếc mắt nhìn cửa kính phòng bệnh, thấy Khâu Ngôn Chí có vẻ đã tỉnh dậy, bà lau đi nước mắt để trông có sức sống hơn: “Vào thôi, hình như Ngôn Ngôn tỉnh lại rồi.”
Hạ Châu gật đầu, cầm theo đồ ăn đi về phía phòng bệnh.
Anh đang chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên trong phòng bệnh truyền đến giọng nói kích động của Khâu Ngôn Chí.
“Tôi sút Hạ Châu để tới với cậu có được không!!!”
“Tôi chê nhó!!!”
“Bé Dục à, tôi có thể giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, kiếm tiền nuôi gia đình, còn có thể bonus thêm làm ấm giường nữa…”
Hạ Châu: “…”
Khâu Kình Thương: “…”
Chung Nhã Bách:… Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, tại sao con trai bà lại có cái gì đó sai sai?
Hai phút trước bà vẫn còn ở đó trìu mến, lau nước mắt nói con trai mình yêu Hạ Châu biết bao nhiêu, vừa quay đầu lại, con trai bà đã vả bôm bốp lời bà rồi?!
Nhưng nói thật thì bà cũng có thể hiểu được, trước giờ Ngôn Ngôn vẫn luôn xốc nổi như thế, không phải lúc ấy cũng mới quen Hạ Châu chưa được bao lâu thì đã khóc lóc đòi cưới người ta rồi sao, nền tảng tình cảm vốn đã không ổn định, cộng thêm việc Hạ Châu lại không thích Ngôn Ngôn. Hiện tại Ngôn Ngôn cuối cùng cũng muốn mở lòng, tìm một bến đỗ khác, bà cũng không phải không hiểu.
Dù sao cũng là con trai của mình, cán cân ở trong lòng sớm đã nghiêng sang một bên.
Chẳng qua… Đối tượng ngoại tình kia, thằng nhóc tên là Trương Dục Hiên ấy, nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm…
Thôi bỏ đi, không thông minh thì không thông minh, đỡ hơn việc con mình lại bị người khác coi thường.
Chung Nhã Bách ôm tâm trạng phức này nhìn con rể mình mở cửa đi vào.
Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên đồng thời cùng quay đầu lại.
Mười con mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Lúc này, trong đầu Khâu Ngôn Chí không ngừng nhảy ra mấy vấn đề.
Vấn đề đầu tiên cũng như quan trọng nhất, chính là việc mới nãy cậu có thể nhìn thấy được thế giới, rốt cuộc là vì Trương Dục Hiên hay là vì Hạ Châu đang đứng ở ngoài cửa.
Tuy vế sau có khả năng lớn hơn, nhưng nếu là bởi vì Trương Dục Hiên, thì cậu lập tức muốn đá Hạ Châu đi, sung sướng lao vào vòng tay ấm áp của bé Dục…
“Tôi không có dụ cậu ta!” Trương Dục Hiên đứng phắt dậy, khẩn trương nói: “Hơn nữa tôi cũng đã từ chối cậu ta ngay lập tức!!! Tôi sẽ không ở bên cậu ta!!!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí dùng ánh mắt dữ tợn chém Trương Dục Hiên một phát: Trương Dục Hiên! Tôi thật không ngờ cậu là loại người này, cậu vậy mà lại phản bội tôi!! Có phải cậu quá lòng lang dạ sói, trọng sắc khinh bạn rồi không?!!!
Trương Dục Hiên đáng thương mà nhìn Khâu Ngôn Chí một cái: Tôi cũng hết cách rồi, ánh mắt của chồng cậu đáng sợ vãi, mà mẹ cậu tự nhiên cười với tôi lại càng kinh dị hơn!! Với lại ai muốn cậu làm ấm giường hả, tôi còn muốn tiếp tục thủ thân vì đàn anh nha! Sao tôi có thể để cậu làm bẩn sự trong sạch của mình được?!!
Chung Nhã Bách biết Trương Dục Hiên tuyệt đối không thể trở thành con rể tiếp theo của mình, trong lòng có chút mất mát.
“Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu gọi tên cậu bằng một giọng nặng nề.
Khâu Ngôn Chí ngồi ngay ngắn lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ nên giải thích thế nào với Hạ Châu rằng cậu và Trương Dục Hiên là hoàn toàn trong sạch.
Dù sao mới nãy cậu còn hùng hổ tuyên bố muốn sút Hạ Châu để chạy vào vòng tay của Trương Dục Hiên, lúc này chính là bị bắt quả tang ngay tại trận, chứng cứ vô cùng xác thực.
Vẻ mặt Hạ Châu đã bình tĩnh lại, anh cầm hộp cơm để lên trên bàn cạnh mép giường, nói: “… Em đừng giỡn ở trước mặt ba mẹ nữa.”
Khâu Ngôn Chí: “…?”
Vãi cả chưởng, Hạ Châu chủ động quăng bậc thang cho cậu xuống?! Bộ ảnh ăn nhầm cái gì hả?!! Ảnh vốn đâu phải người như thế!!! Đây không phải là cái tên lòng dạ hẹp hòi, cực thích mắng chửi cậu hay sao! Mỗi lần cậu bị Hạ Châu bắt tại trận, Hạ Châu đều như muốn giết cậu vậy.
Nhưng mà, nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói câu kia, không chỉ có một mình Hạ Châu, và Hạ Châu cũng không phải là người duy nhất nghe ra sự phấn khích trong lời nói đó của Khâu Ngôn Chí.
Nhìn bộ dạng kia của Khâu Ngôn Chí, nếu Trương Dục Hiên mà dám nói một câu được, bảo đảm cậu ta sẽ lập tức cuốn gói dọn qua nhà người ta ngay.
Dưới tình huống như vậy, lại bị Hạ Châu dùng một câu nói nhẹ nhàng cho qua.
Tựa như đang nhìn một ông chồng đáng thương biết rõ vợ mình ngoại tình nhưng lại vì mặt mũi mà chỉ có thể nén giận, thậm chí là còn giúp vợ mình giấu nhẹm đi sự thật.
Hạ Châu mạnh mẽ bỏ qua ánh mắt của mọi người, anh đi qua, dựng cái bàn gấp dành cho bệnh nhân lên, sau đó đặt phần cơm mới mua lên và nói: “Em đói chưa? Ăn chút gì đi.”
Khâu Ngôn Chí nhìn đống đồ ăn kia, giọng điệu có chút do dự: “Này là anh làm hả?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải.”
Khâu Ngôn Chí lập tức hân hoan mở hộp cơm ra.
“Nếu em thật sự muốn ăn cơm anh làm thì để tối mai anh nấu rồi mang đến cho em.” Hạ Châu nói.
Nhưng sắc mặt của Khâu Ngôn Chí lại càng ngày càng tái đi.
May mà cậu phản ứng nhanh, cuống quít nắm lấy tay Hạ Châu: “Em không ăn đâu, em không muốn để anh đi.”
Chậc…
Trương Dục Hiên đứng bên cạnh nghe mà ê hết cả răng.
Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương cũng bắt đầu hoài nghi những lời mà khi nãy Khâu Ngôn Chí nói với Trương Dục Hiên có phải chỉ là giỡn thật hay không.
Bởi vì khung cảnh Hạ Châu đứng bên giường và Khâu Ngôn Chí nằm trên giường… Lại mang đến một loại cảm giác hài hòa đến kỳ lạ, như thể không một ai có thể xen vào được.
Lúc đang ăn cơm Khâu Ngôn Chi vô tình nhìn thấy lỗ tai của mẹ mình, cười hì hì khen: “Mẹ mang đôi khuyên này thật đẹp!”
Chung Nhã Bách duỗi tay sờ sờ khuyên tai, ôn nhu mà cười nói: “Là thẩm mỹ của Ngôn Ngôn tốt, chọn khuyên tai rất đẹp.”
Khâu Kình Thương thấp giọng ho một tiếng, duỗi cánh tay ra, cố ý lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay trái.
Đây là lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí biết ba mình còn có một mặt đáng yêu như vậy, cười cong hết cả mắt lên, nói: “Cả ba cũng vậy, sau khi mang đồng hồ lên càng làm tôn thêm khí chất trên người ba.”
Khâu Kình Thương: “… Ừm, cũng coi như có mắt.”
Khâu Ngôn Chí: “Là Hạ Châu giúp con chọn đó.”
Khâu Kình Thương nhìn Hạ Châu một cái, ho nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.
*
Khâu Ngôn Chí không bị tổn thương đến gân cốt, cũng không để lại di chứng gì, rất nhanh đã bình phục lại, cậu để bố mẹ và Trương Dục Hiên về nhà từ sớm, chỉ giữ mỗi Hạ Châu ở lại chăm.
“Đúng rồi, Hạ Châu, tại sao có xe lao tới mà anh không chịu né đi, tuy chiếc xe ấy chạy rất nhanh nhưng anh lại chẳng nhúc nhích chút nào hết?” Khâu Ngôn Chí nói.
“Khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, mọi người thường chưa kịp phản ứng lại.” Hạ Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hơn nữa bản thân anh… Khi gặp phải tai nạn xe cộ rất dễ nhớ đến chuyện cũ, càng không có cách nào cử động được.”
Khâu Ngôn Chí ném viên chocolate lên rồi dùng miệng đón lấy, cắn giòn tan ở trong miệng, không hề nghĩ ngợi nói: “Chuyện cũ gì vậy anh?”
Thật ra vừa hỏi xong câu này, Khâu Ngôn Chí đã muốn mắng bản thân nói chuyện thiếu suy nghĩ.
—— Còn có thể là chuyện gì nữa.
Chính là vụ tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ Hạ Châu ngay trước mặt anh ấy chứ còn chuyện gì nữa.
May mà Hạ Châu cũng không tiếp tục vấn đề này, anh nhặt vụn chocolate rơi vãi trên giường Khâu Ngôn Chí rồi ném vào sọt rác, hỏi: “Sao em lại cứu anh?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “Hả?”
Hạ Châu quay đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, ánh sáng trong phòng không quá sáng càng làm cho đôi mắt anh sâu không thấy đáy, anh hỏi lại lần nữa: “Hôm nay, khi suýt chút nữa xảy ra tai nạn, sao em lại xông đến cứu anh?”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, trả lời: “Bởi vì em thích anh.”
Con ngươi Khâu Ngôn Chí đen láy, dưới ánh đèn dây tóc trên đỉnh đầu, ánh mắt cậu phản chiếu ra tia sáng lấp lánh, vẻ mặt cậu nghiêm túc và chân thành, nhìn chằm chằm người khác rồi nói thích như thế rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác rằng cậu là thật tâm với tình cảm này, khiến nơi đầu quả tim của người ấy cũng không nhịn được mà run lên từng hồi.
… Như thể cậu đang nói thật vậy.
—— Nhưng anh biết rõ tất cả đều chỉ là giả dối.
“Khâu Ngôn Chí.” Bỗng nhiên Hạ Châu vươn tay ra che đi đôi mắt của Khâu Ngôn Chí, giọng anh có hơi khàn, “Ngủ đi.”
*
Đây dù sao cũng chỉ là trò chơi.
Giống với vụ đèn chùm trước đó, hay vụ trật hông cách đây không lâu, lần này người trị liệu cho cậu vẫn là vị bác sĩ kia, Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã quá quen với việc này rồi, giống như toàn bộ thế giới chỉ có mỗi vị bác sĩ này mà thôi.
Hơn nữa cũng chẳng khác gì lần trước, sau khi trải qua kỹ thuật y tế không hề chuyên nghiệp nhưng lại chẳng có bất luận người nào thắc mắc kia, miệng vết thương của Khâu Ngôn Chí đã nhanh chóng lành lại.
Khâu Ngôn Chí nằm viện ba ngày là đã có thể chạy nhảy được. Trong suốt khoảng thời gian đó, Hạ Châu một tấc cũng không rời xa cậu.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình sắp sửa quen với việc được Hạ Châu chăm sóc rồi, lúc nào cần dịu dàng thì dịu dàng, lúc nào cần chu đáo thì chu đáo, cậu nói không cho Hạ Châu rời khỏi tầm mắt của mình thì Hạ Châu thật sự chưa từng rời khỏi cậu một bước.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí chỉ bị thương ở chân, nhưng dưới sự chăm sóc của Hạ Châu lại làm cậu cảm thấy mình như bị liệt cả người vậy.
… Có điều Khâu Ngôn Chí rất thích thế này.
Nói tóm lại chỉ cần Hạ Châu không nấu cơm, thì hai bọn họ vẫn là đối tác tốt.
Ngày Khâu Ngôn Chí xuất viện, vừa ra khỏi cổng lớn của bệnh viện cậu đã vươn hai tay lên trời, hít sâu một hơi không khí trong lành.
Cậu chợt nhận ra từ lúc cậu vào game đến giờ cái gì cũng chưa làm, mà ngày nào cũng phải chạy vào bệnh viện, nằm viện thôi cũng nằm rất nhiều lần.
Hiện tại cậu rốt cuộc cũng được thả ra, quả thật sảng khoái cả về thể xác lẫn tinh thần, hy vọng sau này sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Hạ Châu, hai chúng ta làm một bữa tiệc thật lớn đi!” Khâu Ngôn Chí nắm lấy tay Hạ Châu, giọng điệu phấn khích.
Hạ Châu trở tay nắm ngược lại bàn tay Khâu Ngôn Chí, quay đầu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Khâu Ngôn Chí: “Ăn lẩu đi ăn lẩu đi, em muốn làm một nồi lẩu cay banh nóc!!! Hai ngày nay nằm trong bệnh viện toàn ăn món nhạt muốn ch3t, em thật sự chịu hết nổi rồi, rất muốn ăn lại món mặn, lại ——”
Khâu Ngôn Chí bỗng dưng im bặt.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm cài bồn hoa cách đó không xa.
Ở giữa lùm cây kia có một bóng dáng hình tròn màu vàng vàng, ủ rũ ngồi ở đó.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí không nói lời nào, cho rằng cậu nhìn thấy ai đó, nhưng khi anh nương theo tầm mắt của cậu lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Hạ Châu nghi hoặc mà gọi cậu một tiếng: “Khâu Ngôn Chí?”
“Anh ở đây đợi em… Đợi em một chút.”
Khâu Ngôn Chí nói xong thì buông tay ra, bước từng bước về phía bóng dáng ấy.
Cậu khom lưng, cái bóng liền bao phủ lấy cục màu vàng kia. Lúc này cái cục ấy cũng nhận ra được điều gì đó, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Giọng điệu của Ngôn Chí lạnh buốt: “Đại Hoàng, đã lâu không gặp hén.”
Toàn thân Đại Hoàng run lên một cái.
Vỗ cánh muốn bỏ trốn.
Khâu Ngôn Chí như đoán được trước, mắt lanh tay lẹ mà tóm lấy nó, cậu giữ chặt nó trong tay, âm ngoan nói:
“Thử nhích phát nữa, ông lập tức xé nát cánh mày.”