Hôm Nay Tướng Quân Muốn Tạo Phản

Chương 8



Quý công tử nuốt nước mắt lại vào trong bụng, run giọng nói: “Để ta nghĩ lại.”

Y chỉ mới suy nghĩ nửa canh giờ, lão bản thanh lâu liền đi vào trong phòng y lại lần nữa, ngữ khí phức tạp mà nói: “Đi thôi, ông chủ hiệu thuốc ở Duyên Châu muốn chuộc thân cho ngươi.”

Quý công tử không có quyền nói không muốn, chỉ là tuyệt vọng mà nói: “Đứa nhỏ của ta……”

Lão bản nói: “Ông chủ cho ngươi ôm đứa nhỏ cùng tới ở trong phủ hắn.”

Quý công tử ngồi trên một chiếc xe ngựa trải thảm mềm như bông, bị người dắt đi qua một cái sân thật dài.

Bà lão dẫn đường không chút để ý mà nói: “Đây là nơi ở sau này của ngươi, thức ăn và đồ dùng đều có người hầu đem lại đây cho ngươi. Đứa nhỏ này sẽ có bà vú chuyên môn nuôi nấng, sữa của ngươi đều phải lưu trữ cho lão gia nhà của chúng ta uống. Nhớ kỹ không?”

Khuôn viên thực an tĩnh, trên cây có hoa đào và chim nhỏ.

Ông chủ chuộc thân cho y đêm khuya mới trở về.

Ông chủ nhỏ giọng kêu người hầu ôm đứa nhỏ ngủ say đi qua cách vách, đè Quý công tử ở trên giường, cởi bỏ quần áo liền bắt đầu uống sữa.

Thân thể cao lớn cường tráng của Ông chủ làm Quý công tử nhớ tới Đại tướng quân.

Trong một chút mơ màng, đã rơi lệ đầy mặt.

Ông chủ uống no sữa rồi, ôm y vào trong ngực không nhẹ không nặng mà vê núm vú, dịu dàng nói: “Mỹ nhân, đừng sợ.”

Quý công tử nghẹn ngào nói: “Ngươi có thể thả ta đi không?”

Ông chủ nói: “Mắt ngươi không thể nhìn thấy, lại mang theo một đứa nhỏ chưa tròn một tuổi, ta thả ngươi đi, mới là thật sự hại ngươi.”

Quý công tử tuyệt vọng mà yên lặng rơi lệ, rốt cuộc nhận mệnh trở thành nãi nô của Ông chủ.

Ông chủ đối với y rất tốt, cũng không giam cầm tự do của y, chỉ là lo lắng một người mù như y một mình ra cửa sẽ xảy ra chuyện, cho nên luôn muốn phái người đi theo mới yên tâm.

Quý công tử cũng không muốn ra cửa.

Hơn phân nửa thương nhân quyền quý ở Duyên Châu đều từng uống qua sữa của y. Mặc dù không cần sợ vì những người đó đều chưa thấy qua mặt y, y vẫn cứ có cảm giác thẹn vạn phần.

Mùa đông năm nay, có một đội hành thương mạt Bắc đi vào trong thành Duyên Châu.

Dẫn đầu chính là một nam nhân cao lớn có sẹo, chính hắn cũng nói không rõ bản thân tên là gì, chỉ nhớ rõ có người kêu hắn Đại Cẩu, vì thế người trong thương đội cũng theo đó kêu hắn Đại Cẩu.

Đại Cẩu đứng giữa những đốm hoa tuyết rơi lả tả trong một thành nhỏ của Giang Nam, như suy tư gì đó.

Ô Y Đóa đứng ở bên người hắn: “Đại ca, ngươi nhớ tới cái gì sao?”

Đại Cẩu nói: “Đi mua mấy trăm cái màn thầu, phân cho khất cái trong thành đi. Trời giá rét, cuộc sống hàng ngày của bọn họ rất gian nan.”

Hắn không thể nói rõ vì sao bản thân muốn làm như vậy, thật giống như từ sâu thẳm trong lòng hắn có một người ở đó, nhỏ giọng nhẹ nhàng khuyên hắn làm người tốt.

Đại Cẩu đi giữa tuyết lớn, hoa mai đầu tường nở bùng rực rỡ như máu.

Hắn thấy một người giữa một vùng tuyết trắng hoa đỏ trong bóng đêm xa xa.

Một thân áo choàng màu đỏ tươi, mũ đầu che nửa bên mặt, chỉ nhìn được tới chiếc cằm thon gầy tái nhợt.

Có vẻ như hành động có chút không tiện, bị người hầu bên người quấn lấy, chậm rãi đi tới chỗ xe ngựa.

Đại cẩu bỗng nhiên tiến lên như bị ma nhập, nhưng xe ngựa đã bắt đầu di động, rất nhanh đã biến mất trong tuyết lớn mênh mang.

Ô Y Đóa ở phía sau dùng giọng Trung Nguyên không thuần thục hô to: “Đại ca, ngươi muốn đi đâu vậy?”

Đại cẩu ngơ ngác mà nói: “Ta giống như nhìn thấy người trong mộng kia của ta.”

Ô Y Đóa lấy bức tranh ra, mở bung giữa gió lạnh: “Là y sao?”

Đại cẩu nói: “Ta không xác định…… Ta…… Ta quên rồi……”

Hắn chỉ nhớ rõ người kia thực đẹp, đẹp đến nỗi giống như thần tiên khiến cho hắn nhìn một lần liền mất hồn.

Nhưng hắn không nhớ rõ người kia rốt cuộc trông như thế nào.

Đại Cẩu lẩm bẩm tự nói: “Ta cảm thấy chính là y.”

Chiếc xe ngựa kia là của Ông chủ dược liệu ở Duyên Châu. Đại Cẩu mò mẫm bò lên trên nóc nhà Ông chủ, muốn nhìn rõ ràng người kia rốt cuộc có phải mỹ nhân trong mộng của hắn hay không.

Mỹ nhân bị người dìu trở về phòng. Mới vừa vào nhà áo choàng còn chưa có kịp cởi, đã bị Ông chủ ôm vào trong lòng ngực vừa ôm vừa sờ.

Mỹ nhân có chút ủy khuất mà nhỏ giọng hừ hừ. Đại Cẩu ghé vào trên nóc nhà, nghe thấy giọng nói mềm như bông này, tiểu huynh đệ bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc chào cờ.

Ông chủ đè mỹ nhân ở trên giường, xé mở quần áo mỹ nhân liền bắt đầu cắn ngực.

Mỹ nhân hừ hừ mà càng ngày càng mềm nhũn, nhũn đến độ sắp khóc.

Đại Cẩu gấp đến độ dùng sức thăm dò, rốt cuộc thấy được mặt mỹ nhân.

Thật đẹp, mỹ nhân thật sự rất đẹp.

Đôi mắt kia, cái mũi kia, miệng nhỏ kia, xinh đẹp đến mức giống như tiên nhân bị hủy hoại trong bùn đất.

Nhưng vì sao đầu tóc mỹ nhân lại trắng?

Mái tóc dài trắng như tuyết rơi rụng ở trên đệm màu son, trắng đến mức khiến tim của Đại Cẩu như bị đao cắt.

Đôi mắt mỹ nhân đang nhìn hắn.

Di? Mỹ nhân không thấy được hắn sao?

Đại cẩu lại xốc lên hai mảnh ngói, chúi toàn bộ đầu của mình vào nóc nhà.

Mỹ nhân nằm ở trên giường, khóc thút thít bị Ông chủ cắn vú, đôi mắt tựa hồ thấy hắn, lại giống như cái gì cũng chưa thấy.

Ông chủ đang uống sữa, mỹ nhân đang khóc.

Đại Cẩu ghé vào trên nóc nhà tim như bị đao cắt, cự vật dưới háng lại cầm thú không bằng đã hứng thú bừng bừng lên.

Ông chủ uống đủ sữa rồi, thỏa mãn mà thở dài: “Mỹ nhân.”

Mỹ nhân khóc lóc “Ừm” một tiếng.

Ông chủ nói: “Mỹ nhân, ngươi cho ta đi, chúng ta cũng sinh một đứa nhóc. Về sau ngươi chính là phu nhân chính thất của Lưu phủ ta, con của ngươi chính là trưởng tử của Lưu gia ta, được không?”

Mỹ nhân khóc thút thít mà giãy giụa: “Không…… Không cần…… Chúng ta nói rồi…… Ô ô…… Chỉ uống sữa…… Không làm khác……”

Ông chủ nói: “Ta đổi ý, ta muốn làm ngươi, hiện tại liền muốn.”

Nói xong bàn tay vung lên, lột mỹ nhân sạch sẽ.

Mỹ nhân kêu thảm giãy giụa.

Đại Cẩu cầm lấy mái ngói chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân.

Ông chủ lại thở dài: “Giãy giụa có ý nghĩa sao? Ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày là của ta.”

Quý công tử run run khóc cầu: “Không cần…… Cầu ngươi……”

Ông chủ thấp giọng nói ở bên tai y: “Thôi, ta đưa ngươi về thanh lâu.”

Quý công tử bị dọa ngây người: “Không…… Không cần đưa ta trở về…… Không……”

Ông chủ nói: “Vậy ngoan ngoãn để ta làm, làm phu nhân chính thất của ta.”

Quý công tử tuyệt vọng mà nghĩ, nếu tính tới việc trở lại thanh lâu, sữa từ từ thưa thớt y cũng phải chịu vận mệnh bán mông. Y thương tâm khóc lóc, trong tuyệt vọng hoàn toàn nhận mệnh, tự ngược mà mở hai chân ra.

Ông chủ vui mừng khôn xiết, đề thương muốn thượng.

Cự vật cực lớn mới vừa cọ vào đề, bỗng nhiên một mảnh ngói từ nóc nhà rơi xuống, không nghiêng không lệch mà nện ở trên cái ót ông chủ.

Quý công tử bị thân thể cường tráng của Ông chủ nặng nề đè xuống một phát, thiếu chút nữa cho rằng bản thân sắp bị đè chết.

Y nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở, khẩn trương mà không dám nói lời nào.

Là ăn trộm sao?

Hay là bọn cướp?

Nhưng đều không phải, Đại Cẩu buồn bực mà đứng ở mép giường, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

Hắn thực tức giận, tức giận đến mức gà con cũng muốn bùng nổ.

Mỹ nhân cư nhiên mở chân ra cho cái đồ quê mùa kia???

Cư nhiên thật sự mở chân ra!!!

Quý công tử chưa khô nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi là ai?”

Đại Cẩu bực mình mà nói: “Ta chỉ là đi ngang qua.”

Đôi mắt rưng rưng của Quý công tử bỗng nhiên tràn ra một mạt ý cười bi thương.

Giọng nói này, thật giống hắn a.

Đại Cẩu ngồi xổm mép giường, xách Ông chủ xuống dưới ném xuống đất.

Quý công tử sợ tới mức run run một chút: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

Đại Cẩu cúi đầu nhìn y, mỹ nhân bị lột sạch quần áo đang run bần bật dưới thân hắn.

Tiểu huynh đệ của Đại Cẩu lay động, trong lòng hắn không cao hứng, vì thế hung tợn mà nói: “Cướp sắc!”

Quý công tử chảy nước mắt, nghẹn ngào không nói lời nào.

Đại Cẩu buồn bực: “Ta cướp sắc a, ngươi không phản kháng một chút sao?”

Quý công tử đang cười, trong mắt lại chứa đầy nước mắt. Y nhẹ giọng nói: “Phản kháng hữu dụng sao?”

Đại Cẩu càng buồn bực.

Hắn hung tợn mà nói: “Ta đây muốn bắt đầu cướp sắc.”

Quý công tử nhắm hai mắt không tiếng động rơi lệ.

Đại Cẩu móc tiểu huynh đệ ra, cọ cọ trên ngực của Quý công tử.

Độ ấm như lửa nóng làm Quý công tử cảm thấy càng thêm nhục nhã, cả ngực cũng ủy khuất mà nhanh khóc.

Đại Cẩu cọ một chút.

Quý công tử ô một tiếng.

Đại Cẩu lại cọ một chút.

Quý công tử lại ô một tiếng.

Đại Cẩu cọ cọ cọ cọ, trong lòng lại không rõ cảm giác gì.

Quý công tử dại ra mà chớp chớp mắt, sau đó không chớp mắt nhìn hắn.

Đại Cẩu nghĩ, hắn tới Trung Nguyên là vì tìm ký ức.

Chỉ cần tìm được người trong mộng kia của hắn, hắn có thể tìm được chính mình ai.

Người trước mắt người đẹp như vậy, làm hắn cảm thấy quen thuộc lại quyến luyến.

Nhưng người này không quen biết hắn, biểu tình nhìn hắn chỉ có bài xích và sợ hãi.

Đại Cẩu cọ không thú vị, ngồi xổm mép giường phát ngốc.

Quý công tử cảm thấy người này thật kì quái, tựa như trong đầu có cái hố to.

Y sờ soạng ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta muốn gọi người.”

Có lẽ là do giọng nói của người này rất giống giọng tướng công đã chết của y, hay có lẽ thân thể đã bị hư nát quá lâu tâm đã sớm như khô mộc. Đối mặt với cái người dùng gà nhi nhục nhã mình, vậy mà trong lòng y lại không sinh ra một chút oán hận.

Chỉ là có cảm giác buồn bã lại bi thương.

Cả đời y, thế nhưng cuối cùng lại đi tới nông nỗi như vậy.

Trong yết hầu tràn lên một mùi tanh ngọt, y thuần thục che miệng lại, phun máu tươi lên khăn màu đỏ thắm.

Đại Cẩu ngửi được mùi máu tươi, một đống ký ức lung tung rối loạn bỗng nhiên ùa vào trong đầu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Đại Cẩu quay đầu lại nhìn bộ dạng suy yếu ho ra máu của mỹ nhân, nhịn không được hỏi: “Tên bán dược này không đối tốt với ngươi sao? Tóc cũng trắng, còn hộc máu thành như vậy.”

Quý công tử che miệng buồn bã cười thảm: “Hắn đối với ta rất tốt, nhưng ta…… Sống không lâu nữa……”

Lục phủ ngũ tạng của Đại cẩu lại bắt đầu đau đến chết đi sống lại.

Vì sao người này cười rộ lên lại thương tâm như vậy, khiến hắn vì đó hận không thể tự đâm đầu chết.

Đại Cẩu nhẹ nhàng vuốt ve tóc của y: “Ngươi đừng chết được không?”

Quý công tử lẩm bẩm nói: “Ta không muốn chết…… Ta muốn sống tiếp nữa…… Ta so với ai khác đều muốn tiếp tục sống nữa……”

Nhưng trong lòng y thật sự khó chịu, khó chịu đến sắp điên rồi.

Y không biết ngày mai nên trải qua như thế nào, y thậm chí không biết canh giờ tiếp theo nên chịu đựng như thế nào.

Giang Nam năm nay mùa đông thật lạnh, gió tuyết lớn còn muốn mạnh hơn so với kinh thành.

Chỉ cần nằm ngủ một giấc trong tuyết lớn, đau khổ của đời này liền kết thúc. Không còn thống khổ, không có vướng bận, không có tương tư dày vò.

Hoàng tuyền địa phủ, tướng công y có phải đang đợi y hay không?

Tay chân Đại Cẩu luống cuống xoa nước mắt cho y, đầu óc vừa nghĩ buột miệng thốt ra: “Ngươi muốn đi theo ta hay không?”

Quý công tử nói: “Bèo nước gặp nhau, ngươi còn muốn mang theo một tên tàn phế phiền phức như ta sao?”

Đại Cẩu ngơ ngác mà nói: “Nhưng ta thích ngươi, lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt của ngươi liền thích ngươi.”

Quý công tử nói: “Ngươi đi đi, ta không thích ngươi.”

Quý công tử nghĩ, cái tên cướp tiền cướp sắc cổ quái này, là người tốt.

Người tốt nên có một cuộc sống tốt, không nên trêu chọc một tên quái vật đã sớm thối nát từ trong ra ngoài như y.

Đại Cẩu còn muốn tiếp tục dây dưa.

Quý công tử nói: “Nếu ngươi không đi ta kêu hai gia đinh bắt ngươi.”

Đại Cẩu trầm mặc một lát, bỗng nhiên một tay nắm đao chặt lên trên cổ của Quý công tử, khiêng mỹ nhân ngất xỉu mềm như bông lên, thừa dịp bóng đêm bay nhanh đào tẩu.

Không thích?

Không thích cũng không sao, ta thích ngươi.

Đại Cẩu bị cái lý do đúng lý hợp tình của bản thân làm sợ ngây người.

Hắn nghi hoặc mà vuốt đầu xoa xoa suy nghĩ, chẳng lẽ trước kia hắn là thổ phỉ, chuyên môn đoạt áp trại phu nhân?

Quý công tử mê mê trầm trầm mà nằm ở trong một lòng ngực rộng lớn kiên cố.

Thực ấm áp, còn có chút thúi, lúc nói chuyện lồng ngực rung rất lợi hại, làm màng tai y cũng theo đó run lên run lên.

Quý công tử nghe được có người đang nói chuyện, âm điệu quái quái, không giống như là người Trung Nguyên.

Quý công tử luống cuống, chẳng lẽ cái tên cướp đầu óc có hố kia đem mình tới Mạc Bắc???

Y hoảng sợ trong mắt có nước mắt tràn mi chảy ra: “Các ngươi là ai! Các ngươi rốt cuộc là ai! Thả ta đi! Ta phải đi về!”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc kia, buồn bực mà nói: “Ngươi còn nhớ thương cái tên bán dược kia?”

Quý công tử nổi giận khóc: “Con của ta …… Ô ô…… con của ta còn ở nơi đó…… Ngươi cái tên hỗn trướng!”

Đại Cẩu ngốc: “Ngươi cùng cái tên bán dược sinh con?”

Quý công tử khóc đến bắt đầu ho ra máu, lời muốn nói cũng không nói ra được.

Đại Cẩu sợ hãi: “Ngươi đừng khóc, đừng khóc, không chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, ta đi xách nó lại đây cho ngươi, ngươi đừng khóc a!”

Mỹ nhân của hắn khóc đến thở hổn hển, máu tươi một ngụm lại một ngụm phun ra bên ngoài. Máu đỏ tươi phun tung toé ở trong lòng bàn tay y, trước mắt Đại Cẩu đỏ máu một mảnh.

Làm sao bây giờ…… Này mẹ nó nên làm cái gì bây giờ a!

Đại cẩu run run đưa tay lau máu đi nói năng lộn xộn mà rống: “Ngươi đừng chết, đừng chết! Ta thật vất vả mới tìm được ngươi cầu xin ngươi đừng chết mà được chưa a!”

Quý công tử phun một búng máu phun đến trời đất u ám, trong mắt y mang nước mắt, lại cười nói: “Ta sẽ không chết…… Khụ khụ…… Ta chết…… Con của ta sống không nổi…… Ta muốn…… Khụ khụ…… Chờ nó lớn lên a……”

Đại Cẩu ôm y, ngơ ngác mà trầm mặc thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Ngươi ở chỗ này không cần đi, ta đi mang đứa nhỏ đến cho ngươi.”

Đại cẩu lưu Quý công tử lại trong đội ngũ hành thương Mạc Bắc, một mình chạy đến nhà Ông chủ đi trộm con.

Ông chủ rất buồn bực, buồn bực sắp điên rồi.

Cầu hôn chưa toại, cường bạo không thành, tiểu tâm can còn bị người cướp đi.

Dưới cơn nóng giận, Ông chủ mượn mấy chục quan binh từ phủ nha, vây phủ đệ của mình đến chật như nêm cối.

Hắn nhất định phải bắt lấy cái tên cướp hỗn trướng kia, cứu tiểu tâm can của hắn trở về.

Bọn quan binh còn chưa có sắp xếp đội hình xong, một bóng đen “Vèo” một cái chui vào hậu viện của Ông chủ.

Một đám người chạy nhanh xông lên bao vây.

Gì mà lồng sắt rồi võng gì đó, các loại dụng cụ bắt trộm đều đồng thời xài hết lên.

Đại Cẩu mới vừa tìm tiểu tổ tông trong tã lót, đã bị nha dịch và gia đinh bao vây tiến lên bắt sống.

Ông chủ cười lạnh: “Mỹ nhân của ta đâu?”

Đại cẩu nói: “Hiện tại là của ta.”

Đại Cẩu bị giải tới đại lao ở nha dịch rồi.

Hắn cũng không để ý loại việc nhỏ này, bởi vì hắn rất tin tưởng, tối nay lúc nha dịch thay ca, hắn có thể tìm được cơ hội chạy đi.

Chỉ là trong lòng thực áy náy, hắn không thể mang con của mỹ nhân cùng đi.

Quý công tử ngồi trong xe ngựa của đội hành thương, ngơ ngẩn mà chờ cái tên cướp đầu óc có hố.

Nhưng tên cướp kia đi thật lâu, vẫn luôn chưa trở về.

Ô Y Đóa gấp đến độ muốn khóc: “Đều tại ngươi, đêm nay Đại Cẩu ca vốn là sẽ cùng chúng ta về Mạc Bắc, đều tại ngươi!”

Yết hầu Quý công tử run lên: “Ngươi gọi hắn cái gì? Đại Cẩu? Ngươi gọi hắn Đại Cẩu đúng hay không? Hắn là ai? Hắn có phải là một người Trung Nguyên hay không, trên mặt có một vết sẹo rất xấu đúng hay không! Ngươi nói cho ta biết đi!!!”

Ô Y Đóa cũng ngây dại, nửa ngày mới bình tĩnh lại, run rẩy nói: “Ngươi nói…… Đều đúng…… Đại Cẩu ca hắn mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ chính mình kêu Đại Cẩu……”

Trên gương mặt trắng bệch của Quý công tử phủ đầy nước mắt, một bên hộc máu một bên điên cuồng mà cười ha hả.

Y cho rằng Đại Cẩu của y đã chết, chết trong âm mưu của Hoàng Thượng, chết ở trên thảo nguyên Mạc Bắc.

Tâm y như tro tàn, y sống không còn gì luyến tiếc. Y giống như tự ngược mà hủy hoại chính mình thành một tên kỹ, tùy ý thối nát tích tụ trong lòng phá hư thân thể, bởi vì y rốt cuộc tìm không thấy một lý do tốt đẹp để sống sót.

Quý công tử khóc lóc che lại miệng không ngừng hộc máu, khóc đến chật vật đến cực điểm chết đi sống lại.

Y sờ soạng đứng lên: “Ta muốn đi tìm hắn…… hiện tại ta liền phải đi tìm hắn……”

Đôi mắt mù lòa làm y ngã quỵ một phát trên mặt đất, đầu nứt ra máu tươi chảy ròng. Y phảng phất giống như không cảm giác đau đớn, chỉ là chật vật mà liều mạng bò tới phía trước: “Ta muốn đi tìm hắn…… Ta…… Ta muốn tìm được…… Hắn……”

Ô Y Đóa nhìn người này té xỉu trên mặt đất, gấp đến độ muốn khóc.

Đại Cẩu ca, ngươi ở nơi nào?

Ngươi rốt cuộc đi đâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.