Cơm nước xong xuôi, cậu ba Hưởng được bà Kim gọi lại nói chuyện riêng, những người khác hoặc là về phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi làm việc riêng của mình.
Nhìn thấy cô Liễu đứng chờ ở một chỗ không xa, Trúc khẽ cười rồi dắt theo con Đẹt về phòng.
Cô còn muốn tạo bất ngờ cho cậu ba, đâu có rảnh mà tới đó lời qua tiếng lại với một người sắp phải cuốn gối ra khỏi nhà.
Cậu ba nghe bà Kim nói muốn tìm cho cô Liễu một căn nhà ở gần trường để tiện đường đi dạy, cậu cảm thấy chuyện này rất tốt, không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
Bà Kim thấy con trai dứt khoát như thế thì thở phào nhẹ nhõm, cũng chợt nhận ra trong chuyện này chỉ có mỗi cô Liễu đơn phương một phía mà làm vợ chồng con trai xào xáo không yên.
Nếu có trách thì chỉ biết trách con dâu nóng nảy không hiểu chuyện, con trai vô tâm với vợ nhà, còn lỗi của cô Liễu thì chính là cố ý muốn chen chân vào gia đình người khác.
Những nhà có tiền có của đều chịu cảnh một ông nhiều bà, riêng nhà phú ông Lê Dư chỉ có thể chấp nhận hôn nhân một vợ một chồng, dù là gả con gái hay là cưới con dâu thì quy tắc này đều được đặt lên hàng đầu để bàn bạc.
Đều là phận làm vợ người ta, cho nên bà Kim rất không ưng cách làm của cô Liễu, bà hoàn toàn đứng về phía con dâu.
Hai má con trò chuyện một lúc, bà Kim còn thuận miệng nói tốt mấy câu cho con dâu trước mặt con trai, lại thấy con trai mình chỉ ngồi nghe chứ không đáp, trong lòng chỉ biết thở dài thườn thượt.
Cậu ba Hưởng không tố giác chuyện mợ cầm gạch muốn chọi chồng với bà Kim không có nghĩa là cậu dễ dàng tha thứ cho hành động đó.
Chuyện cần nói đã nói xong, bà Kim để cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu ba ra cửa đi được mấy bước, thì trông thấy cô Liễu ở gần đó đang lén lau nước mắt.
Nói thật, cô Liễu không phải mẫu người cậu thích, cậu chỉ vì nể mấy năm tình bạn của hai người cho nên mới không ngần ngại giúp đỡ cô.
Cậu cực kì ghét loại phụ nữ động tí là mau nước mắt, lại hay la hét om sòm nói chuyện vô lí.
Điển hình của câu trước chính là cô Liễu, câu sau là cô vợ trẻ mới cưới của cậu.
Cô Liễu thấy cậu đi lướt qua mình, bèn vội vã chạy tới kéo tay cậu, giọng buồn buồn nói: "Hưởng cũng muốn đuổi tôi đi đó ư?"
Cậu ba nhăn mày, sửa lại lời cô cho đúng: "Tại sao lại nói là đuổi? Má tôi muốn tìm cho Liễu một chỗ ở tốt hơn, thuận tiện để làm việc hơn mà thôi, Liễu đừng nghĩ nhiều làm gì."
Cô Liễu rớt nước mắt, đáng thương nói: "Là vợ Hưởng hiểu lầm chúng ta cho nên mới nói ra nói vào bên tai bà đó đa.
Tôi có tội tình gì đâu mà vợ Hưởng lại đối xử với tôi như vậy."
"Chúng ta có gì để hiểu lầm chứ?" Vẻ mặt cậu ba buồn bực không vui, mặc dù cưới vợ là bị ba má ép buộc, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nếu mợ không sai thì cậu cũng không thể vô cớ trách móc được: "Tôi giúp Liễu tìm được nhà ở gần chỗ làm việc, chuyện này có gì không tốt?"
"Tôi...!không phải như vậy." Liễu cắn môi, ấm ức nói: "Nhưng ở đây tôi chỉ quen có mình Hưởng, một mình tôi ở bên ngoài tôi sợ lắm đa."
Ba Hưởng bắt đầu cảm thấy phiền, nói thẳng: "Sao lại có chuyện đó được.
Liễu làm việc trên trường đã hơn tháng, chẳng lẽ không quen biết được người bạn nào sao? Thế những lần ra phố đi dạo hay ra quán họp mặt là đi với ai đó đa? Nói nào ngay, ban đầu Liễu ngỏ ý ở nhờ nhà tôi mấy hôm cho nên tôi mới đồng ý, nhưng đã hơn một tháng trôi qua, bên ngoài cũng có không ít lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến thanh danh của cô lẫn gia đình tôi.
Hôm nay má tôi cũng đã lên tiếng dàn xếp mọi chuyện ổn thoả đâu vào đấy, tôi không có lí do gì để bác bỏ lời bà, mà Liễu cũng chẳng có lí do gì để từ chối cả.".
truyện tiên hiệp hay
Mặt cô Liễu đỏ bừng, không biết là bởi khóc nhiều hay là do không cam lòng nên tức giận, cô vẫn không từ bỏ, nói: "Hôm nay vợ Hưởng đến trách mắng tôi nửa ngày, bây giờ Hưởng lại nói mấy câu vô tình làm tổn thương tôi nữa ư?"
Ba Hưởng không biết phụ nữ các cô sau lưng cậu đã làm những gì, cũng không có ý định xen vào chuyện của bọn họ, nhưng có một số chuyện có lẽ cậu cần nói rõ ràng một lần: "Tôi không biết hai người đã nói những gì, nhưng chắc hẳn Liễu là người hiểu rất rõ quan hệ giữa hai ta.
Mấy lời vừa rồi của Liễu, nếu để người ngoài nghe được đều sẽ nghĩ chúng ta có gì đó mờ ám với nhau, mà tôi thì lại chưa bao giờ có suy nghĩ đó.
Chuyện này xem như chấm dứt ở đây đi.
Liễu cứ nhận lấy ý tốt của má tôi, chuyện tiền thuê nhà không cần nghĩ nhiều, cứ coi như bạn bè giúp đỡ lẫn nhau."
Ba Hưởng nói xong liền rời đi, bỏ lại cô Liễu nghiến răng đứng đó một mình.
Vợ chồng cậu ba chia phòng ngủ, chuyện này trong nhà ai ai cũng biết.
Mợ ba ngủ ở phòng chính, cậu ba thì ở phòng nhỏ bên cạnh.
Hai người cách nhau một bức tường mỏng, nhưng khoảng cách thật sự có lẽ phải bằng chiều dài cái làng này.
Không yêu, khắc khẩu, chướng mắt nhau...!nếu ở chung một chỗ thì chỉ có thể choảng nhau bay nóc phòng.
Mà choảng nhau ở đây là theo đúng nghĩa đen, chứ không phải kiểu nói giảm nói tránh.
Cậu ba Hưởng ôm tâm trạng không mấy vui vẻ trở về phòng, từ xa đã nhìn thấy đám tôi tớ đang bận rộn chạy tới chạy tới lui, vừa khó hiểu lại vừa có dự cảm không tốt.
Quả nhiên vừa vào tới phòng mình, bên trong trống trải hơn rất nhiều, ngoài bàn ghế vẫn còn đó thì giường đã biến mất, ngay cả tủ quần áo cũng trống trơn, đồ đạc bên trong đã không cánh mà bay.
Trán ba Hưởng nổi gân xanh, chân mày còn giật giật mấy cái, cậu không thể nhịn được nữa mà rống giận: "Thằng Đực đâu! Mày chết đâu rồi hả!"
Một bóng người hối hả chạy vào, quỳ xuống, run rẩy thưa: "Dạ cậu, con đây ạ."
Ba Hưởng run rẩy đưa tay chỉ quanh căn phòng, hỏi: "Đồ của tao đâu hết rồi hả?"
Thằng Đực - là đứa chuyên theo hầu cậu ba, vội đáp: "Dạ cậu, là...!là..."
Thấy nó ấp úng nửa ngày không nói ra được, ba Hưởng giận càng thêm giận, túm cổ áo nó kéo lên: "Mày nói lẹ cho tao!"
Đực hít sâu một hơi, nhắm mắt nói ra một hơi: "Là mợ ba cho người chuyển hết đồ qua phòng chính rồi ạ."
Ba Hưởng vừa nghe tới hai chữ "mợ ba" liền đau đầu đúng nghĩa, cái hình ảnh mợ cầm cục gạch to tướng mỉm cười nhìn cậu vẫn in sâu trong đầu chưa thể xoá nhoà.
Cậu cảm thấy cô vợ này nhất định là đến đây để khắc mình, mới cưới về nhà được hơn hai tháng mà tóc cậu tưởng chừng bạc đi phân nửa.
Lại nói, trước đó không lâu Trúc vừa về phòng muốn tạo bất ngờ cho chồng thì lại có đứa hớt hả chạy tới nói rằng trên tỉnh có người gửi bưu phẩm cho mợ.
Bửu phẩm được gói rất kĩ càng, Trúc về phòng liền mở ra xem.
Đúng là "buồn ngủ gặp chiếu manh", cô còn chưa nghĩ được cách trao đổi hoà bình với cậu ba Hưởng, thì ông trời đã dâng tới cho cô một cơ hội quý giá.
Mợ ba Trúc bị chồng cắm sừng!
Cái sừng vừa chắc khoẻ lại khá dài đó đa.
Bên trong bưu phẩm có đầy đủ thông tin của tình nhân bao gồm tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp, địa chỉ, và cả số lần cậu ba ghé thăm định kì, số tiền mà cậu ba đã bỏ ra cho cô ả.
Trúc đọc từng câu từng chữ bên trong không sót thứ gì, cô bắt đầu suy xét đến việc bỏ chồng trở về làm một cô chủ ăn sung mặc sướng.
Vẫn là câu nói cũ, không yêu thì lấy gì mà ghen.
Nhưng cái sừng này mọc ngay trên đầu cô, nói không khó chịu thì là giả.
Vậy thì cứ lợi dụng nó để đổi lấy chút lợi ích cho mình...!Nếu thật sự không thể bỏ chồng, cô phải tìm một con đường khác, nhưng vẫn phải đặt lợi ích và chất lượng cuộc sống của mình lên hàng đầu chứ nhỉ?
Đâu dễ gì được sống lại một lần, cô muốn tận hưởng hết mọi thú vui trong cuộc sống, như vậy mới không phụ lòng tốt của ông trời đã giúp cô vượt thời không.
Suy nghĩ một lúc, Trúc gọi đám tôi tớ trong nhà chuyển hết đồ của cậu sang bên này.
Điều cô muốn đầu tiên chính là địa vị mợ ba trong nhà phải vững chắc!.