Thằng Đực thấy cậu Ba nhìn mình, bèn gãi đầu, nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu: “Dạ cậu, con bới tung mọi thứ trong nhà lên hết rồi, nhưng vẫn không tìm thấy rắn gì hết ạ.”
Có vẻ như Ba Hưởng cũng không quá bất ngờ với kết quả này, cậu chỉ gật đầu bảo nó lui xuống, sau đó đi đến trước mặt thầy Phước, bình tĩnh nói: “Quấy rầy thầy Phước nửa ngày, lòng tôi áy náy lung lắm.
Chỉ là vừa nghe có người vu khống thằng Tư Rìa, tôi mới giận quá mất khôn, lại nghĩ tới ân oán giữa nhà tôi với gã Tài và cô Duyên, cho nên cứ đinh ninh chuyện này có liên quan đến cô Duyên.
Mong thầy Phước nể mặt ba má và người chị khốn khổ của tôi, chớ trách tôi tội nghiệp.”
Lời xin lỗi nghe qua có vẻ chân thành, nhưng thực chất lại ẩn chứa hàm ý như sau: Ở đây chỉ có cô Duyên là có thù oán với nhà họ và gã Tài.
Bây giờ một người chết một người bị gán tội giết người, giấy tờ sổ sách lại hướng tới nhà cô Duyên, không nghi ngờ cô ta thì nghi ngờ ai? Cô Duyên phá hoại gia can nhà người ta, em trai người ta chỉ đến “đi dạo một vòng quanh nhà”, các người còn có mặt mũi to giọng lên mặt hay sao?
Đáng ngạc nhiên là thầy Phước dường như cũng không định làm khó cậu Ba, ông chỉ giận dữ, bắt đầu đuổi khách: “Đi, các người rời khỏi nhà tôi đi.
Từ rày về sau, tôi mong chuyện này sẽ không lặp lại lần nữa.
Nếu muốn kết tội ai đó, ít nhất cũng phải quăng ra chứng cớ rõ ràng, còn không...” Ông dừng lại một chút, rồi quay sang nói với Cụ Hai: “Nếu cái làng này không có ai chủ trì công bằng được nữa, thì tôi cũng không ngại lê cái thân già này kiện cáo lên quan trên đâu!”
Dứt lời, mặc kệ đám đông phản ứng thế nào, thầy Phước hùng hổ đẩy từng người rời khỏi sân nhà mình, sau đó mạnh tay kéo cửa rào, khoá lại, trước bao ánh mắt dắt tay cô Duyên vào nhà.
Xong chuyện, người cũng nên giải tán.
Có lẽ vì mấy lời uy hiếp của Ba Hưởng mà đám đông đều âm thầm rời đi, chẳng dám bàn tán thêm về chuyện này nữa.
Chỉ có Cụ Hai trước khi trở về thì nhắc nhở mấy câu: “Cậu Ba làm việc xốc nổi quá.
Luật lệ kỉ cương còn đó, nếu cậu Ba phạm pháp thì cũng bị trừng trị đúng tội đó đa.
Chớ có vuốt mặt không nể mũi như thế!”
Ba Hưởng ngoài miệng vâng dạ, nhưng thái độ lại hệt như kẻ điếc không sợ súng, lời nói qua tai này lọt tai kia, ngông nghênh phách lối cực kì thiếu đòn.
Cụ Hai thở dài, xong cũng không nói thêm gì nữa mà dẫn người của mình rời đi.
Tiễn Cụ Hai xong, Trúc mới thu lại nụ cười dịu dàng trên môi.
Cô lập tức đanh mặt lại, mặc kệ kẻ ăn người ở theo sau mà véo tai chồng: “Mình ỷ mạnh hiếp yếu đã đành, chuyện này em có thể không ý kiến.
Nhưng cớ gì lại lấy cứng đối cứng với Cụ Hai? Ngộ nhỡ Cụ không vui rồi quay sang bắt tay người khác nhắm vào nhà mình gây khó dễ thì làm sao đây?”
Chứng kiến một màn “bạo lực gia đình” của cậu mợ, thằng Đực vội vã ra hiệu cho đám người làm đi chậm lại, cúi đầu nhìn mặt đường đất đá lẫn lộn, giả mù giả điếc mà đi.
Mợ Ba không chỉ dám chọi bể đầu cậu nhà, mà còn công khai “dạy dỗ” cậu nhà giữa đường lớn đó đa!
Mợ Ba thật dữ dội!
Chút sức lực nhỏ bé đó của cô có hề hấn gì với cậu, ngặt nỗi cậu nhìn điệu bộ lo lắng sốt vó của cô mà mê mẩn trong lòng, bèn giả vờ hít hà mấy hơi, còn khom người thấp xuống cho cô tiện véo, bàn tay không quên câu lấy vòng eo nhỏ bé, nhỏ giọng van xin: “Ui đau, em nhẹ tay xíu, em định mưu sát chồng đó hả?”
Ngó thấy vẻ mặt không đứng đắn của cậu, Trúc nghiến răng, càng dùng sức véo mạnh thêm chút nữa, nói: “Véo chết cũng tốt, không có mình thì em đi cưới người khác.
Thế giới bao la, lo chi không tìm được niềm vui mới...!ưm...”
Nói còn chưa hết câu, miệng đã bị người đàn ông đối diện hung hăng gặm lấy.
Cảm thấy “trừng phạt” đôi môi mấp máy chuyên nói mấy lời khiến người khác giận sôi gan đủ rồi, cậu Ba mới luyến tiếc rời đi.
Mặt cậu lộ rõ vẻ không vui, hung dữ trừng cô: “Không có thằng ất ơ nào chiều em hết lòng như tôi đâu, chớ có suy nghĩ viễn vong!”
Trúc xoa đôi môi hơi đau rát của mình, tức giận trừng ngược lại cậu: “Ai bảo em đang nói chuyện đứng đắn mà mình cứ giở trò lưu manh làm gì? Đồ già dê cơ hội.”
Ba Hưởng bị cô mắng đến bật cười, một tay câu cổ cô kéo vào lòng mình, vừa đi vừa dỗ dành: “Rồi rồi, tôi là dê già, em là ngọn cỏ non xanh mơn mởn chọc dê thèm nhỏ vãi, có được chưa?” Nói đoạn, cậu nhanh tay đỡ được chiếc cùi chỏ “tàn độc” thụi tới bên eo, cười tươi nói tới chuyện chính: “Cụ Hai là người nói lí lẽ, ghét nhất mưu hèn kế bẩn, cho nên em không cần lo lắng cho chồng em bị người ta ghi thù.”
Nghe vậy, Trúc hừ nhẹ, đáp lời: “Ai thèm lo cho mình.
Em chỉ sợ mình làm liên luỵ người trong nhà thôi đa.”
Ba Hưởng cười càng to, tiện thể cúi đầu dùng mũi cọ sát mũi cô, nỉ non: “Em cứ thế này là chết tôi rồi đa.”
Thấy người này bắt đầu lại không đứng đắn, Trúc chỉ lườm nguýt cậu mấy cái, rồi ngậm miệng không thèm nói chuyện nữa.
Hai người đi dọc đường làng.
Được một đoạn, Trúc bỗng cảm thấy xung quanh dường như yên tĩnh đến lạ thường.
Trong lòng chợt dâng lên cảm bất an khó nói, cô chỉ biết kéo áo Ba Hưởng, nhỏ giọng nói ra lo nghĩ trong lòng.
Ba Hưởng nắm tay cô, đảo mắt nhìn trước ngó sau một lượt, rồi nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.
Chắc là trời mưa liên miên nên mọi người hạn chế ra ngoài thôi.
Không có chuyện gì đâu.”
Dù nói vậy, nhưng cậu vẫn âm thầm ra hiệu cho thằng Đực đề cao cảnh giác, chú ý bốn phía, tránh xảy ra việc bất ngờ ngoài ý muốn..