Chuyện về Thanh Thanh thì không có gì lạ, nhưng cậu chàng Phạm Đức này mấy ngày gần đây không biết là cố ý hay vô tình đều dính líu đến rắc rối liên quan tới nhà bọn họ.
Ba Hưởng nheo mắt quan sát cậu trai trẻ dáng người hơi khom, đầu cúi thấp đối diện, nhìn dáng vẻ cứ như đã quen cúi đầu trước người khác, cho nên khi đã là con trai nhà đại gia Vĩnh vẫn không thể bỏ qua thói quen hạ thấp mình trong ngày một ngày hai.
Nhát gan! Nóng nảy! Ngu ngốc! - Đó là những gì ba Hưởng thấy được từ vẻ bề ngoài của người này.
Đem hai tay chắp sau lưng, ba Hưởng mới cất giọng hỏi: “Cậu chủ nhỏ nhà đại gia Vĩnh cũng đến chung vui sao, thế mà bây giờ tôi mới biết đấy.”
Ba chữ “cậu chủ nhỏ” không hiểu sao nghe thật chói tai, Phạm Đức không dám nhìn thẳng đôi vợ chồng trai tài gái sắc trước mặt, chỉ lí nhí trả lời: “Tôi...!là chú Đạt cho tôi thiệp mời, bảo tôi đến đây mở mang tầm mắt, làm quen thêm bạn mới.”
Ba Hưởng cười, nói: “Ồ! Vậy mà tôi cứ tưởng ông Đạt bảo cậu tới đây quậy phá nhà chúng tôi chứ đa!”
Phạm Đức liên tục xua tay, giải thích: “Không có...!không phải vậy đâu.
Những gì tôi vừa nói đều là thật đó, tôi thề có trời cao chứng giám! Có cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng chẳng dám gây chuyện ồn ào ở nhà tỉnh trưởng đâu ạ!”
“Con trai tỉnh trưởng cậu cũng dám đánh, còn ngại chi mấy chuyện ồn ào nhỏ nhặt này?” Ba Hưởng cười nhạo một tiếng, rồi nói tiếp: “Được rồi, tôi sẽ chọn một ngày đến thăm hỏi ông Vĩnh về chuyện của cậu.
Bây giờ cậu có thể rời đi rồi.
Thong thả, không tiễn!”
Phạm Đức mặt mày trắng bệch, ấp úng nửa ngày nhưng chẳng dám phản bác một câu, cuối cùng chỉ có thể vội vã rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại Trúc, cậu ba Hưởng và Thanh Thanh.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ba mặt một lời với nhau, cho nên nhất thời chưa ai chủ động mở miệng nói với nhau câu nào.
Im lặng kéo dài một lúc, vẫn là Thanh Thanh không nhịn được mà hành động trước.
Cô ta phớt lờ Trúc, tiến tới kéo cánh tay cậu ba Hưởng, nức nở: “Cậu ba, mợ đã biết chuyện giữa hai ta từ lâu rồi.
Chúng ta không cần phải che che giấu giấu nữa đâu cậu.”
Ba Hưởng nhìn cô ta, đứng im không lên tiếng.
Truyện Quan Trường
Thanh Thanh ôm lấy cánh tay cậu không buông, nhìn Trúc rồi rơi nước mắt, than: “Mợ ba, tôi và cậu thương nhau thật lòng.
Mà thương tình đừng chia cắt tôi và cậu có được không mợ? Tôi không cần danh phận gì cả, cũng sẽ không tranh giành với mợ bất cứ thứ gì, chỉ cần được thỉnh thoảng gặp cậu là tôi vui lắm rồi!”
Trúc vốn định tìm cớ rời đi trước cho hai người này tự giải quyết với nhau, nhưng vở kịch này của Thanh Thanh có vẻ rất đặc sắc, cho nên cô quyết định nán lại đây một lúc, xem cô ta có thể tự biên tự diễn đến mức nào.
Cô kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo hai chân, hai tay đan xen đặt trên đầu gối, cười nói: “Giọng điệu cô nói chuyện với tôi so với bây giờ khác xa nhau quá.”
Thanh Thanh cắn môi, hạ mình nói: “Chuyện trước đó...!tôi biết tôi sai rồi.
Tôi không nên hèn mọn đến mức quỳ dưới chân mợ khóc lóc xin mợ chấp nhận tình cảm của tôi và cậu ba! Cũng không nên vì bị mợ đánh mợ mắng mà mặt dày bám lấy cậu không tha! Nhưng mợ ơi, tôi thương cậu nhiều lắm, mợ bảo tôi bỏ cậu, thà mợ bảo tôi đi chết còn dễ dàng hơn.”
Lời nói khẩn thiết chân thật đến mức cô còn tưởng rằng bản thân từng bị mất trí nhớ, nên mới không có chút ấn tượng gì với những chuyện này đó đa!
Ánh mắt Trúc đảo qua gương mặt cậu ba Hưởng đã nổi gân xanh đầy trán, giọng điệu mang theo châm chọc, hỏi: “Thế tình cảm hai người đã sâu đậm đến mức nào rồi? Nói nào ngay, tôi cũng chẳng phải người không biết nói lí lẽ.
Bây giờ chúng ta ba mặt một lời nói rõ ràng ra đi, nếu hai người thật sự yêu thương nhau đến mức chặt không đứt, bức không rời, vậy thì tôi sẽ suy xét đến việc chúc phúc cho hai người.”
“Thật vậy chăng? Lời mợ nói là thật ư?” Thanh Thanh vui mừng ra mặt, vội vàng muốn xác nhận lại lần nữa.
Trước đó mỗi lần gặp Trúc đều chỉ có hai người bọn họ, cậu ba làm sao biết được bọn họ đã nói những gì.
Huống chi trước mặt cậu, mợ chắc chắn sẽ không dám phá huỷ hình tượng của mình.
Trong lúc nhất thời Thanh Thanh đã quên mất sự kiện mợ ba Trúc chọi bể đầu cậu ba chấn động cả làng Tiền trong thời gian dài.
Nhìn Thanh Thanh kích động như thế, Trúc vừa cười vừa gật đầu, nói: “Chỉ cần cậu nhà tôi mở miệng nói muốn đón cô vào nhà, tôi tuyệt đối sẽ không phản đối nửa lời.
Nếu cô không tin tôi có thể thề, tôi mà có nói nửa lời gian dối, thì cứ cho tôi ở goá cả đời!”
Gân xanh trên trán cậu ba đua nhau nhảy nhót, mà Thanh Thanh bây giờ làm sao để ý được mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ biết ôm lấy tay cậu không ngừng lắc, liên tục nói: “Cậu ơi, mợ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi đấy cậu, cậu mau nói gì đi cậu!”
Trúc nghiêng đầu, nở nụ cười nghịch ngợm nhìn về phía cậu, nói: “Mình à, cô ấy kêu mình nói kìa, sao mình cứ im lặng hoài thế! Em cũng muốn nghe tâm tư nguyện vọng của mình đấy đa!”
Cậu ba Hưởng hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì lại nghe cô nói tiếp: “Sẵn tiện bây giờ hai ta đều ở trên tỉnh, có muốn ly hôn thì giải quyết cũng nhanh lẹ hơn.
Mình thấy có phải ông trời đang tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta hay không, hửm?”
Ly hôn? Hai chữ này chui thẳng vào tai Thanh Thanh, khiến cô ta không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thì ra vợ chồng cậu ba đã tính đến bước li hôn nhau rồi, hiện tại chỉ cần một lí do, và đây chính là cơ hội dành cho cô, cô phải cố gắng nắm bắt nó!.