Lần này Trúc chỉ cười chứ không đáp. Dấu tay trên cổ Thanh Thanh tuy không quá rõ, nhưng nếu nhìn kĩ thì không khó để nhìn ra. Vừa rồi bọn họ đến đây, ba Hưởng có bảo thằng hầu đi mời Thanh Thanh tới nhanh, có điều lúc đấy vợ chồng bọn họ mãi lo nói chuyện nên không để ý thời gian. Nhà này không lớn lắm, từ phòng ngủ đến phòng khách cũng không cần đi lâu như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Trúc mới nói tiếp: “Được rồi, chuyện hôm nay tạm thời đến đây thôi, vợ chồng tôi xin phép về trước. Lần này tôi đến đây quấy rầy mà không báo trước, mong cô Thanh Thanh chớ để trong lòng. Nếu cô Thanh Thanh gặp khó khăn gì thì cứ cho người đến nhà tỉnh trưởng báo một tiếng. Nhà tôi chuyện gì ra chuyện đó, tuyệt đối không dùng việc công trả thù riêng.”
Thanh Thanh cắn môi nhìn thẳng vào Trúc, sau đó hít sâu một hơi, giọng hơi khàn khàn nói: “Cậu mợ ba đi thong thả.”
Ba Hưởng ngơ ngác bị cô kéo đi mà chẳng hiểu chuyện gì, còn chưa hỏi được gì đã vội trở về? Vợ cậu bao giờ thì dễ nói chuyện như thế chứ?
Hai người vừa ra khỏi phòng khách, Trúc mới nhỏ giọng nói hết suy nghĩ của mình với cậu. Ba Hưởng nhăn mày, đột nhiên đưa tay chỉ về một hướng, nói: “Có vẻ em nói đúng rồi. Trùng hợp ghê, con thỏ trắng của em theo đến tận đây đó đa!”
Trúc đưa mắt nhìn theo ngón tay cậu, vừa khéo đúng lúc bắt gặp dáng vẻ vội vã của Phạm Sáng biến mất sau khúc ngoặt. Cô kéo áo ba Hưởng, cười cười nói: “Thanh Thanh nói người làm trong nhà một tay mình sắp xếp, đứa gác cổng cũng vừa mới nói ngoài mình ra không có người ngoài đến chơi. Chồng em à, xem ra trong cuộc chơi này mình chỉ là một miếng mồi thơm béo bở mà thôi, Thanh Thanh mới là người cằm giáo đi săn đó đa!”
Vốn nghĩ cậu sẽ nổi cơn tam bành trách cô lắm lời, hoặc là hung hăng chạy ngược lại trách vấn Thanh Thanh, nhưng ba Hưởng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh đến lạ thường. Cậu vòng tay câu cổ cô kéo lại gần mình, cúi đầu thầm thì bên tai cô: “Chồng em đáng thương thế đó, quãng đời còn lại mong em thương xót nhiều hơn.”
Trúc rùng mình ớn lạnh, người đàn ông này càng ngày càng sến, mặt cũng càng dày.
Thanh Thanh đứng trước cửa phòng khách nhìn đôi nam nữ vừa đi vừa trêu ghẹo nhau, bàn tay khẽ vuốt ve vết thương trên cổ, ánh mắt dần trở nên xa xăm bất tận.
Lúc này một đứa hầu đi tới, nhỏ giọng thưa chuyện: “Thưa cô, cậu Sáng đến rồi ạ. Trông cậu có vẻ gấp gáp, hẳn là không định ở lại đây lâu.”
Thanh Thanh khẽ cười, lấy ra một chiếc khăn tay chặm vệt nước nơi khoé mắt, từ tốn nói: “Cậu ta có gấp hay ở lại đây lâu đều không sao cả, quan trọng là cậu ta đã xuất hiện đúng lúc cần thiết, như vậy đã đủ rồi.”
Đứa hầu nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của cô nhà, xót xa than: “Cô hà tất phải tự làm thương tổn mình như thế. Có đáng không cô?”
Thanh Thanh thu lại nụ cười trên môi, thản nhiên đáp: “Làm gì có chuyện đáng hay không đáng, chỉ có chuyện cần làm và buộc phải làm. Đám đàn ông chết tiệt đó đều không ai tốt đẹp. Phạm Sáng còn muốn lợi dụng tao chịu tội thay ư? Cậu ta ngây thơ quá rồi.”. Đam Mỹ Sắc