Trăng trên cao vừa tròn vừa sáng, nó hững hờ liếc mắt qua khung cửa sổ còn chưa kịp đóng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì lập tức bối rối, e thẹn trốn sau ánh mây đang nhẹ nhàng lướt qua trước mặt mình.
Điều gì khiến nó bẽn lẽn ngượng ngùng như thế?
Như để làm rõ óc tò mò của mình, ánh trăng len lỏi xuyên vào khung cửa, yếu ớt rọi sáng một gốc phòng. Bên trong, quần áo lụa là đơn lẻ rơi vãi trên đất, trên chiếc giường lớn có hai người đang vờn lấy nhau, xung quanh nhưng bị một làn sương nóng bao bọc, lượn lờ quấy phá bức tranh tĩnh về đêm.
Người con gái với đôi má đỏ hồng, ánh mắt mê ly ngửa mặt nhìn nóc phòng, hai tay bị bàn tay to lớn nắm trọn giữ chặt trên đỉnh đầu. Mang theo hơi thở có chút loạn nhịp của mình, cô rũ mắt nhìn cái đầu xù đã loay hoay trên ngực mình gần nửa giờ đồng hồ, hơi thở nóng rực của người đàn ông khiến làn da nhạy cảm của cô trở nên nóng rát như bị thiêu đốt. Mà người đàn ông này hoàn toàn bỏ mặc thời gian, chỉ biết chung tâm vùi đầu hết gặm, lại kéo.
Mà một nam một nữ đang làm chuyện đỏ mặt tía tai này, không phải ai xa lạ, chính là vợ chồng cậu mợ đó đa.
Trúc khẽ cựa quậy thân mình, nhưng người đàn ông với tấm lưng trần màu mật kia hệt như đá tảng ngàn cân đè ép không tha. Sau mấy lần muốn rút tay ra khỏi sự giam cầm của ba Hưởng đều không thành, Trúc chỉ biết nghiến răng nói lời doạ dẫm: “Anh mà còn không chịu ngừng lại, em sẽ ly hôn đấy!”
Ngực cô bị cậu “yêu thương” đến mức vừa sưng vừa tê dại! Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn nó sẽ biến dạng xấu xí luôn cho xem.
Ba Hưởng vẫn đang miệt mài cày cấy trên vùng đồi núi chập trùng, nghe vậy không khỏi nâng mắt nhìn cô rồi ngoẻn miệng cười. Hai gò má Trúc “phụt” đỏ bừng, cái gã đàn ông xấu xa này vậy mà vừa ngậm một bên ngực cô vừa nhìn cô. Hình ảnh này thực sự rất… rất kích thích đó.
Âm thanh hút vào như có như không lượn lờ giữa không gian yên tĩnh, Trúc theo đó mà khẽ cắn môi, như cố ý như vô tình mà ưỡn người dán sát vào thân thể người đàn ông phũ trên người mình. Ba Hưởng đem mọi phản ứng của cô thu vào đáy mắt, cậu khẽ cười ra tiếng, buông tha vật đáng thương vừa sưng vừa đỏ trong miệng ra, bờ môi lướt dọc theo xương quai xanh nhắm nháp chiếc cổ trắng ngần, cả đường thuận lợi tìm đến đôi môi hồng hào đang mím chặt của cô.
Có lẽ vì đã nếm được chút ngon ngọt rồi, cho nên cậu ba rũ lòng từ bi trả lại tự do cho đôi tay ngọc ngà của Trúc. Có lẽ vẫn còn chới với trong cảm xúc khó tả vừa qua, vì thế Trúc đã quên phản kháng, hai tay cô bám vào bờ vai rắn chắc của cậu, mặc cho ba Hưởng đã đem tay luồng ra sau tấm lưng trần của cô mà vỗ về mơn trớn.
Có lẽ vì đêm đã khuya, khí trời se se lạnh, cho nên Trúc theo bản năng mà rúc người vào thân thể nóng rực đang áp lên mình để tìm sự ấm áp.
Chút chủ động nhỏ này của cô đủ để ba Hưởng thở gấp mấy hơi. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt của cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “Đừng cắn môi, cứ cắn tôi này!”1
Trúc nghiêng mặt né tránh, lắc đầu nguầy nguậy. Cả người cô đều có cảm giác rất lạ, bàn tay ba Hưởng như đang châm lửa trên da thịt cô, thật sự cô có chút chịu không nổi. Cô cũng muốn nhắm mắt làm cho xong chuyện ấy chứ, nhưng nghĩ thì dễ, còn thực tế luôn tàn khốc như thế này. Đặc biệt ba Hưởng lại cứ trêu ghẹo không tha, cô sắp bị trêu đến mức nhũn người rồi.
Cảm nhận được cô đang mất tập trung, ba Hưởng mang theo hờn dỗi mà bắt đầu cạy mở môi cô qua lại thì cả hai bắt đầu bén lửa, ngay cả Trúc cũng bị cậu hôn đến linh hồn kiệt quệ.
Sau một hồi khoan miệng bị càn quét như vũ bão, Trúc có chút hít thở không thông. Cô đưa tay đánh nhẹ vào vai ba Hưởng mấy cái nhưng người kia vờ như không hay không biết, cứ điên cuồng gặm nhắm môi cô, răng chạm răng, đầu lưỡi vui đùa quấn quýt quên cả đường về.