Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao

Chương 2: Phân cảnh hai



“Cut!" Sau khi đạo diễn hô xong liền nhíu nhíu mày, kêu Ôn Nhiễm lại gần, "Ôn Nhiễm, có phải cô không thoải mái hay không? Hôm nay trạng thái không tốt như ngày hôm qua."

"Đạo diễn, tôi điều chỉnh một chút." Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện trạng thái bây giờ của Ôn Nhiễm là phản xạ có điều kiện, thật ra đạo diễn nói gì cô cũng không có nghe rõ.

Đạo diễn nhìn cô một cái, "Nghỉ ngơi mười phút."

Sáng sớm hôm nay lúc ra cửa Lục Minh Triết gặp Ôn Nhiễm, chào hỏi cô cô cũng không có phản ứng, không ngờ trạng thái đi vào cõi thần tiên của cô duy trì lâu như vậy.

Anh vẫy tay một cái gọi Dương Sở tới, "Cậu rót cho tôi ly nước, ấm."

"Không phải anh có đây sao?" Dương Sở cầm bình giữ nhiệt của anh lên.

Lục Minh Triết chọc cánh tay Dương Sở một cái, "Kêu cậu đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy."

"Được được được, tôi đi. Chờ đó."

Nhận lấy nước của Dương Sở, Lục Minh Triết liền đi về phía Ôn Nhiễm.

"Ôn tiểu thư, uống nước."

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, vẫn là phản xạ có điều kiện nhận lấy ly nước, "Cảm ơn."

Sau khi nhận lấy Ôn Nhiễm cũng không uống..., Lục Minh Triết thấy thế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm, "Ôn tiểu thư, cô không quay phim cho tốt, làm sao cô có thể cùng tôi bởi vì đóng phim mà sinh tình chứ?"

Ôn Nhiễm: ? ? ?

"Lục tiên sinh nói đùa sao."

"Biết là được, điều chỉnh một chút rồi đứng lên quay phim thôi."

Ôn Nhiễm: . . . . . .

Nếu không phải người nào đó buổi tối hôm trước chưa nói xong "Tôi từ trước đến giờ thấy sắc nảy lòng tham, cô. . . . . ." Cô có thể như vậy sao? Cứ như vậy hai giây! Lục Minh Triết cũng không nói hết câu. Làm hại cô suy nghĩ viễn vong cả buổi tối. Đủ tình huống tốt - xấu có thể xảy ra cô đều suy nghĩ một lần.

"Lục tiên sinh!" Thấy Lục Minh Triết sắp đi, Ôn Nhiễm đứng lên, mở đôi mắt to vô tội, chợt bắt đầu rơi lệ, "Lục tiên sinh, em biết rõ bộ dạng em rất khó coi, nhưng anh không thể nể tình đứa bé, trở về một chuyến sao?"

Lục Minh Triết: ? ? ?

Người đi đường: ? ? ?

Đạo diễn Từ: ? ? ?

Đạo diễn Từ: Hai người không chỉ quen biết, còn có tầng quan hệ này hả?

Lục Minh Triết: "Nhiễm Nhiễm, ở trong mắt anh, em là xinh đẹp nhất, em phải tin tưởng anh. Anh không về nhà, là bởi vì anh thật sự không chấp nhận được chuyện con của mình là con ếch."

Ôn Nhiễm: . . . . . .

Được lắm, không còn lời để phản bác. Ai bảo cô thật sự nuôi một con chứ.

Ôn Nhiễm: "Anh thật sự không yêu em nữa rồi. Em thật sự vô cùng khổ sở."

Lục Minh Triết: Vị tiểu thư này sẽ cứ đùa như vậy sao?

"Xem ra tâm trạng của Ôn tiểu thư gần như hoàn toàn khôi phục rồi." Lục Minh Triết sáng suốt kết thúc cảnh diễn này, "Đạo diễn, tôi nghĩ nữ chính của chúng ta đã nghỉ ngơi đủ rồi."

Ôn Nhiễm le lưỡi một cái. Cô thấy Lục Minh Triết xoay đầu lại nhìn cô, im lặng nói một câu "Cảm ơn".

Cô biết Lục Minh Triết biết mình cười giỡn với cô đã làm cô bối rối, trong lòng hơi áy náy, mới có thể phối hợp với cô, để cho cô hơi ổn định lại một chút.

Nhưng mà mỗi một lần ngẩng đầu đối diện với cặp mắt kia, tim Ôn Nhiễm luôn không ngừng đập nhanh.

Trong đôi mắt kia giấu đi quá nhiều sự xa cách, chỉ sau khi tỉ mỉ quan sát, mới có thể phát hiện. Ôn Nhiễm không biết nguyên nhân gì làm cho Lục Minh Triết lạnh lùng như vậy, cô cảm thấy Lục tiên sinh không phải là người như vậy. Anh hẳn có màu sắc đa dạng, mà không phải là một người chỉ có màu sắc buồn tẻ.

Anh rất ôn hòa với mọi người, lại giống như không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.

Có lẽ không ai biết, Ôn Nhiễm thích Lục Minh Triết, cũng là bởi vì cặp mắt lạnh nhạt kia. Ôn Nhiễm cũng từng giống như anh, nhưng mà một ngày nào đó, Ôn Nhiễm nhìn thấy anh, thấy được đôi mắt này. Ôn Nhiễm liền muốn, mình muốn bảo vệ anh ấy, giống như bảo vệ bản thân vậy.

Ôn Nhiễm thấy màu sắc đó mới nảy lòng tham.

Giống như Hoa Kính Như vậy.

Hoa Kính Như là nhân vật lần này Ôn Nhiễm đóng, là một hậu duệ của Ma tộc hùng mạnh, nhưng bản thân cũng không rõ.

Hoa Kính Như vốn cho rằng mình là một con Hoa Yêu hút linh khí của đất trời, cô vừa gặp đã yêu đạo trưởng Tây Quyết, trong quá trình làm bạn trừ ma với đạo trưởng, ngoài ý muốn biết mình cũng là người của Ma tộc, sau khi bị Ma vương hùng mạnh kích thích, bắt đầu câu chuyện yêu giết với đạo trưởng.

Mà đạo trưởng Tây Quyết chính là nhân vật Lục Minh Triết đóng.

Hoa Kính Như rất thích Tây Quyết, đến nỗi mỗi lần bị ma hóa đều sẽ không tổn thương Tây Quyết, thậm chí sẽ bảo vệ Tây Quyết, nhưng mà vì vậy làm thương tổn những quần chúng vô tội. Đối với Tây Quyết mà nói, Hoa Kính Như rất quan trọng, nhưng mà dân chúng quan trọng hơn. Anh một mực hối hận khi Hoa Kính Như mới bắt đầu ma hóa mình không giết chết cô, mặc dù sau đó vẫn không đành lòng ra tay.

Cuối cùng, giữa Hoa Kính Như và dân chúng, Tây Quyết lựa chọn giết chết Hoa Kính Như, dùng sinh mạng mình tế vô số sinh mạng vô tội bị hại.

Sau khi Lục Minh Triết vào đoàn, phân cảnh đầu tiên Ôn Nhiễm diễn chính là lần đầu tiên Hoa Kính Như bị ma hóa.

Phân cảnh này thật ra rất thử thách Lục Minh Triết. Lần đầu tiên Hoa Kính Như bị ma hóa không có ý thức tự chủ, không có cảm xúc, nhưng Tây Quyết cần phải thể hiện sự yêu thích với Hoa Kính Như, đau lòng khi Hoa Kính Như bị ma hóa, đấu tranh giữa việc có nên giết Hoa Kính Như hay lựa chọn Hoa Kính Như mà sau đó lại áy náy với dân chúng.

Tất cả tình cảm, đều cần Lục Minh Triết dùng cảm xúc và dáng điệu thể hiện ra.

Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết đều có kỹ xảo biểu diễn (thường chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh), nhưng lúc nhìn Lục Minh Triết diễn, Ôn Nhiễm lại nhìn đến mất hồn.

Ánh mắt phức tạp như thế, giống như anh thật sự gặp phải tình huống giống như đạo trưởng Tây Quyết vậy. Ôn Nhiễm nghĩ, đó là sự lưu luyến cô sao, yêu thích cô sao. Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền trở thành Hoa Kính Như.

Hoa Kính Như không có cảm xúc nhìn Tây Quyết, từng chút từng chút bắt đầu khôi phục tinh thần.

“Cut!"

Sau khi đạo diễn hô cut, Lục Minh Triết rất nhanh đã thoát khỏi nhân vật, Ôn Nhiễm lại tốn chút thời gian mới đi ra được.

Ánh mắt mới vừa rồi của Lục Minh Triết làm cho người ta rất đau lòng. Không đúng, đó là ánh mắt của Tây Quyết.

Ôn Nhiễm vui vẻ đi tẩy trang rồi đi tìm Lục Minh Triết.

"Lục tiên sinh, anh thật sự quá tuyệt vời." Ôn Nhiễm không khách khí chút nào vén làn váy của trang phục diễn lên, ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh, anh dạy cho em đi, làm sao anh có thể dùng ánh mắt phức tạp như thế để nhìn em."

"Giống như là anh thật sự từng trải qua chuyện như vậy."

Giống như nghe được sự đau lòng và xót thương trong giọng nói của Ôn Nhiễm, Lục Minh Triết có chút khâm phục những tưởng tượng trong đầu cô gái này, "Tôi có một loại dị năng, tôi có thể thật sự xem mình thành nhân vật trong kịch bản."

Ôn Nhiễm hơi nghi ngờ, "Anh thật sự chưa từng trải qua sao?"

Lục Minh Triết rất trịnh trọng lắc đầu.

Ôn Nhiễm nghiêm mặt, "Lục tiên sinh, vậy anh nói anh sở hữu dị năng là thật sao?"

". . . . . ." Lục Minh Triết có chút không đành lòng nếu tiếp tục trêu chọc cô gái này, "Không phải."

"Anh xem, Lục tiên sinh. Anh nói như vậy cuối cùng em cũng không biết nên tin hay không tin." Ôn Nhiễm chu mỏ, "Em biết rõ mỗi người đều có mặt nạ, nhưng mà em thật lòng hi vọng Lục tiên sinh có thể không cần che giấu suy nghĩ trong lòng mình. Có lúc, phát tiết cảm xúc ra ngoài mới là tốt nhất."

"Em rất tin tưởng Lục tiên sinh, giống như sự tin tưởng của Kính Như vậy."

"Khụ." Lục Minh Triết ho nhẹ, "Ôn Nhiễm, thoát vai."

"Ah, đúng không?" Ôn Nhiễm cười, "Làm sao Lục tiên sinh nhìn ra được vậy."

"Ánh mắt của em." Lục Minh Triết nhìn về phía Ôn Nhiễm, có khi trong nháy mắt giống như bị hút vào, "Có thể là vì em vẫn chưa hoàn toàn nhập vai, ánh mắt của em giống như đúc ánh mắt mới vừa rồi của Hoa Kính Như vậy."

"Thỉnh giáo!"

"Nhưng Lục tiên sinh, những lời em nói đều là thật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.