Hạ Đình Trạch bắt chéo hai chân, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp chặt một điếu thuốc chưa đốt.
Nhìn bề ngoài, Hạ Đình Trạch thuộc dạng mỹ nam, đôi mắt hoa đào nhìn bạn, không biết quyến rũ bao nhiêu.
Anh đến đầu tiên, những người khác trong khoảng thời gian ngắn cũng lục tục đến.
Còn có một người mới.
Người mới rất lễ phép, đi một vòng trong phòng, cất tiếng chào hỏi từng tiền bối.
Khi cậu đi tới trước mặt Hạ Đình Trạch, rất hung hăng, người không biết còn tưởng rằng cậu muốn đánh nhau với Hạ Đình Trạch.
Cậu đứng thẳng, thận trọng, "Hạ tiền bối khỏe, tôi tên là Dương Thiệu."
Hạ Đình Trạch chỉ cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu khi cất giọng chào có chút đáng yêu.
Anh vô lại cười một tiếng, "Dương Thiệu."
Dương Thiệu nghe thấy anh gọi tên cậu, càng tỏ ra không được tự nhiên, sau đó một đạo diễn kêu cậu ngồi xong, cậu mới thở phào một hơi.
Không hổ là tiền bối, khí thế rất lớn, khí thế rất mạnh.
Bộ dạng của Dương Thiệu rất phù hợp với thẩm mỹ về tiểu thịt tươi hiện nay.
Làn da trắng noãn, mặt mày góc cạnh, cằm nhọn, xương hàm góc cạnh, nhưng không quá mạnh mẽ.
Theo đánh giá của Hạ Đình Trạch, thật ra có chút giống con gái.
Người đi vào sau cùng là người vừa vào đoàn để thay thế nữ hai, là một tiểu hoa đán đang nổi, gọi là Ôn Nhiễm.
Hạ Đình Trạch biết cô là vì Lục Minh Triết.
Anh và Lục Minh Triết làm bạn đã mười năm, mà Lục Minh Triết đã nói về cô gái này ba năm rồi.
Cô gái này là ánh trăng sáng trong lòng Lục Minh Triết.
Hạ Đình Trạch cảm thấy, Lục Minh Triết là người cực kỳ không thú vị, có thể làm bạn, không thể làm người yêu.
Vì vậy, Lục Minh Triết không biết anh là người đồng tính, anh cũng rất tò mò cô gái này là người như thế nào, có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng Lục Minh Triết.
Lần đầu tiên gặp mặt, thật ra cái gì cũng không nhìn ra.
Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ của Ôn Nhiễm thật đẹp mắt, nói chuyện cũng dịu dàng.
Làm anh kinh ngạc chính là, anh nhận thấy ánh mắt của Dương Thiệu luôn hướng về phía Ôn Nhiễm, liên tục nhìn cô kể từ khi cô xuất hiện, chưa từng di chuyển.
Anh cảm thấy thú vị, một người muốn đào góc tường bạn anh có lẽ có thể bị bẻ cong.
Dương Thiệu diễn vai một nam hai ấm áp, mà Hạ Đình Trạch diễn vai chính, một tên lưu manh đẹp trai.
Bọn họ có một cảnh diễn đánh nhau. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L (ê) Q - Úy Đ/ôn
Hạ Đình Trạch diễn cảnh đánh nhau không thể nói là ít, chỉ đạo võ thuật cũng không quản anh.
Mà Dương Thiệu thì ngược lại.
Cậu là người mới chân chân chính chính, chỉ vì vẻ ngoài mà đầu quân vào vòng diễn.
Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có thể dựa vào khả năng của chính mình.
Có một lần, trong quá trình chờ đợi.
Hạ Đình Trạch chơi đùa điếu thuốc ở đầu ngón tay, xa xa nhìn thấy Dương Thiệu đang cố gắng luyện tập động tác.
Anh quan sát một lúc lâu, kẹp điếu thuốc lá ở sau tai, bắt lấy khuỷu tay của Dương Thiệu.
Dương Thiệu dừng động tác nhìn anh, "Hạ tiền bối."
Hạ Đình Trạch buông cậu ra: "Cách phòng thủ tấn công không phải như vậy."
Dương Thiệu xin anh chỉ dạy.
Hạ Đình Trạch làm mẫu một lần cho cậu, miệng còn giải thích: "Nếu như tay cậu tấn công chỗ này của tôi, cánh tay còn lại hoặc là vung quyền với tôi, hoặc là ngăn cản tôi. Tôi sẽ tấn công từ chỗ này, cho nên cậu. . . . . ."
Vừa nói còn vừa nắm tay Dương Thiệu, diễn tư thế cho cậu thấy.
Dương Thiệu học theo anh.
Hạ Đình Trạch không biến sắc buông tay, bỏ qua cảm giác khác thường trên tay mình.
Tập qua một lần, Hạ Đình Trạch rút điếu thuốc sau tai, "Hiểu không?"
Dương Thiệu: "Đại khái. Cảm ơn Hạ tiền bối."
Phòng nghỉ, Hạ Đình Trạch nói chuyện cùng cậu: "Cậu rất cố gắng."
Dương Thiệu cười cười: "Bản thân tôi là người mới, nếu như còn không cố gắng, như vậy sao được."
Hạ Đình Trạch lại lưu manh cười một tiếng, xúc động: "Trong giới giải trí người như thế còn thiếu sao?"
Anh và cậu gặp nhau không nhiều lắm, bởi vì cảnh diễn, thường thường Dương Thiệu quay xong, Hạ Đình Trạch mới diễn một nửa.
Hôm nay Dương Thiệu vẫn chưa về.
Lúc đầu Hạ Đình Trạch không hiểu, một lúc sau mới phát hiện, Dương Thiệu đang chờ Ôn Nhiễm.
Anh sờ sờ cái túi trống không, lại muốn hút thuốc lá.
Anh nghe thấy Dương Thiệu nói chuyện với Ôn Nhiễm, đại khái là cảm ơn Ôn Nhiễm đã chăm sóc.
Ôn Nhiễm hiểu rõ, anh cũng hiểu.
Dương Thiệu mặt đỏ tai hồng, trong mắt tràn đầy lo lắng, tay cũng bối rối không biết làm động tác gì.
Hoàn toàn không phải ánh mắt nhìn đồng nghiệp, nhìn tiền bối.
Ôn Nhiễm khéo léo từ chối, Dương Thiệu nói, mình chỉ là người hâm mộ, nhìn thấy thần tượng nên rất kích động.
Ai tin chứ?
Có lẽ chỉ có Ôn Nhiễm thôi.
Sau khi Ôn Nhiễm đi, Dương Thiệu mất mác cúi đầu.
Xoay người lại liền nhìn thấy Hạ Đình Trạch.
Cậu lúng túng cất tiếng chào hỏi, Hạ Đình Trạch lại tỏ vẻ chuyện gì cũng không biết, bình thản đáp lại.
Dương Thiệu mới vừa thở phào một cái, lại nghe thấy giọng nói trêu đùa của Hạ Đình Trạch.
Hạ Đình Trạch nói: "Cô gái này rất đẹp mắt đúng không?"
Cậu buồn buồn hắn giọng.
Hạ Đình Trạch lại nói: "Có phải cậu thích cô ấy hay không?"
Cậu bị nói trúng, có chút xấu hổ. Ấp úng không biết mở miệng thế nào.
Hạ Đình Trạch lại nói: "Tôi chắc chắn tám phần. Cô gái này thật sự không tệ."
Cậu đột nhiên muốn biết khi theo đuổi người khác sẽ có bộ dạng thế nào.
Cậu cẩn thận hỏi: "Hạ tiền bối, anh cảm thấy tôi có cơ hội sao?"
Cậu cho rằng, Hạ Đình Trạch hoặc là nói có, hoặc là nói không. Không ngoài hai loại khả năng này.
Hạ Đình Trạch nghe Dương Thiệu hỏi ý kiến của anh, chẳng biết tại sao, trong lồng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Anh cười lạnh: "Đừng coi là thật, tôi thật sự là người như vậy, đặc biệt thích trêu đùa người khác."
Nhưng nụ cười lạnh của anh bị Dương Thiệu nghe thấy, giống như là cười nhạo.
Dương Thiệu cho rằng, đây là lời khuyên Hạ Đình Trạch dành cho anh. Anh lập tức cảm thấy mất mác.
Giống như một con chó lớn.
Hạ Đình Trạch nheo mắt lại, suy tư một chút, Dương Thiệu tỏ vẻ kiểu này, trên web hình như gọi là "Chó con"?
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Đình Trạch cũng không nhìn thấy Dương Thiệu đi tìm Ôn Nhiễm, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng anh rất vui vẻ.
Bởi vì Dương Thiệu không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà vui vẻ.
Tốc độ của Ôn Nhiễm rất nhanh, không bao lâu cô liền hoàn thành.
Đạo diễn đặc biệt tổ chức một buổi tiệc hơ khô thẻ tre cho cô, dĩ nhiên chẳng qua đúng lúc đạo diễn muốn khai trai.
Vốn Hạ Đình Trạch cũng sắp quên chuyện Dương Thiệu có ý với Ôn Nhiễm.
Cho đến khi anh nhìn thấy Dương Thiệu đi theo Ôn Nhiễm ra khỏi phòng bao.
Dương Thiệu quá đơn thuần, anh vừa nhìn liền hiểu ngay.
Anh chỉ lặng lẽ theo ở phía sau.
Nhưng anh không nghĩ tới, bởi vì một ngày trước anh có báo tin, Lục Minh Triết tới buổi tiệc hơ khô thẻ tre.
Dương Thiệu vốn muốn nói rất nhiều lời, thậm chí không nói ra một câu.
Dương Thiệu nhìn thấy Lục Minh Triết và Ôn Nhiễm nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu liền biết mình không thể nào có cơ hội.
Không nói ra nói không chừng là một chuyện tốt.
Cảm xúc của cậu không tốt, trở lại bàn rượu cũng chỉ yên lặng uống rượu.
Hạ Đình Trạch trở về trước cậu một bước.
Anh thấy Dương Thiệu uống một ly lại một ly rượu, phong cách mua say rất tầm thường.
Ánh mắt Hạ Đình Trạch buồn bã, tay rời khỏi hai vai, liền ôm lấy eo của Dương Thiệu.
——
Trời hửng sáng.
Chuông điện thoại di động liên tục vang, Hạ Đình Trạch day day thái dương, nhận điện thoại.
Đối phương là Ôn Nhiễm.
Anh "Alo" một tiếng, đối phương chưa mở miệng, Dương Thiệu đã tỉnh lại, bởi vì say rượu, không chịu được đau đớn □□ một tiếng.
Ôn Nhiễm nhanh chóng cúp điện thoại, giống như là phát hiện ra bí mật.
Hạ Đình Trạch sửng sốt, anh còn chưa biết chuyện gì.
Anh quay đầu nhìn Dương Thiệu bên cạnh, anh suy nghĩ, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?
Hình như cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua hôn nhau.
Rốt cuộc Dương Thiệu cũng tỉnh táo lại, cậu đờ đẫn nhìn Hạ Đình Trạch.
"Hạ tiền bối, tại sao anh lại ở đây?"
Hạ đình Trạch tức giận, anh mở miệng, "Chuyện gì cậu cũng không nhớ?"
Chuyện nhỏ nhặt thế này lại làm cho người ta nổi giận?
Dương Thiệu ngập ngừng lắc đầu, nhưng trước ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của Hạ Đình Trạch, giữa đường anh liền đổi thành gật đầu.
Trời mới biết, anh chỉ bị bức bách trước uy quyền. Hơn nữa thật sự chuyện gì anh cũng không nhớ.
Dương Thiệu thật sự rất bối rối, Hạ Đình Trạch đột nhiên liền hết giận.
Anh nên nói thế nào đây?
Hạ Đình Trạch than thở, đứng lên rửa mặt chuẩn bị gọi đồ ăn sáng.
Dương Thiệu vẫn còn ngay ngốc ở trên giường.
Điện thoại của người đại diện Dương Thiệu đúng lúc gọi đến.
Cậu bị người đại diện bất thình lình mắng một trận.
Sau khi mắng xong, anh mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn từng tấm hình tối tăm trên màn hình, rõ ràng nhân vật chính trong hình là anh và Hạ Đình Trạch bên ngoài.
Trí nhớ từ từ trở lại, những mảnh nhỏ, chắp vá vào nhau. Cuối cùng khâu thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Anh như bị sét đánh.
Hạ tiền bối là người đồng tính.
Cậu hoảng hốt chạy đi tìm Hạ Đình Trạch, run run rẩy rẩy giơ tay lên, "Tiền bối, anh... anh. . . . . ."
Tâm trạng Hạ Đình Trạch rất tốt, thở ra: "Ơ, nhớ ra rồi."
Tâm trạng Dương Thiệu rất phức tạp, hiện tại cậu không biết đối mặt với Hạ Đình Trạch như thế nào.
Hạ Đình Trạch cũng không để ý nhiều về xì căng đan, chẳng qua nhất định phải giải thích một chút.
Anh bắt đầu ngày ngày tìm Dương Thiệu.
Mà Dương Thiệu đâu? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L (ê) Q - Úy Đ/ôn
Có thể tránh là tránh, không thể tránh liền xa cách chào hỏi.
Cậu nói: "Chúng ta cứ xem như nằm mơ đi."
Cậu có thể xem là một giấc mơ, nhưng Hạ Đình Trạch thì không được....
Hạ Đình Trạch mặt lạnh như băng: "Tôi không phải là cậu, bị Ôn Nhiễm từ chối liền hoảng sợ."
Anh nói xong xoay người rời đi.
Dương Thiệu đứng tại chỗ nhìn trời, cuộc sống thật là mờ mịt.
Sau đó cậu nghĩ thật lâu, cậu không thích Hạ Đình Trạch sao? Không, không phải vậy. Anh chỉ là, không muốn thừa nhận mình là người đồng tính mà thôi.
Bên cạnh anh chưa từng xuất hiện người đồng tính, anh cũng chưa từng nghĩ tới, mình là một người đồng tính.
Hạ Đình Trạch kiên trì theo đuổi cậu, trong lòng cậu cảm thấy có lỗi với anh, rồi lại không thốt nên lời mà thỏa hiệp.
Hạ Đình Trạch vẫn cho rằng, Dương Thiệu vẫn nhớ thương Ôn Nhiễm.
Anh từng bước từng bước mà tiếp cận, lại không ép quá gấp.
Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết công khai mối quan hệ thì Dương Thiệu dứt khoát biến mất không thấy đâu.
Hạ Đình Trạch đột nhiên hoảng hốt.
Lúc bắt đầu, anh chỉ thấy thích Dương Thiệu, hơn nữa cảm thấy Dương Thiệu không dễ theo đuổi, đuổi vào tay nhất định là một chuyện rất có tính khiêu chiến.
Có thể nói là không hề lo lắng.
Nhưng khi anh làm gì cũng không tìm được Dương Thiệu thì anh mới hoảng sợ.
Anh không phải chỉ hơi thích Dương Thiệu, anh là rất thích Dương Thiệu. Trong lúc vô tình, cho dù cậu ấy không tươi cười chào đón, cho dù cậu ấy làm như không thấy anh, anh lại càng ngày càng vui vẻ khi gặp cậu ấy.
Bó tay, Hạ Đình Trạch bối rối tìm tới Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm cảm thấy kỳ lạ: "Em và Dương Thiệu cũng không phải rất thân."
Nhưng cô vẫn trợ giúp, còn gọi cả Lục Minh Triết.
Cuối cùng là Lục Minh Triết tìm được Dương Thiệu ở dưới tòa soạn. Anh và Ôn Nhiễm nói lại lời nói của Hạ Đình Trạch với Dương Thiệu.
Dương Thiệu nghe xong sững sờ, anh nghĩ, Hạ Đình Trạch vẫn cho rằng anh thích Ôn Nhiễm sao?
Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết rất nhanh liền rời đi.
Hạ Đình Trạch trời sinh có bộ dạng lưu manh, lúc này lại có chút luống cuống.
Dương Thiệu cười với anh một tiếng, "Anh biết vì sao em tới đâu không?"
Anh lắc đầu.
Dương Thiệu nhìn về phía ánh đèn nào đó: "Đây là nơi lần đầu tiên anh thích em."
Nhịp tim Hạ Đình Trạch ngừng một nhịp, anh giống như bắt được điểm gì rất quan trọng, nhưng lại giống như không bắt được.
Dương Thiệu đứng lên, cười đi về phía anh.
"Em nghĩ rất nhiều, em không hề thích Ôn Nhiễm, chẳng qua em vẫn không thể tiếp nhận sự thật em thích anh."
"Em nói. . . . . . em thích anh."
"Đúng vậy. Trước kia em vẫn không tin đồng tính có tình yêu. Nhưng tình yêu chính là tình yêu, làm gì phân chia đồng tính hay khác phái."
"Anh dường như còn vui mừng hơn trong tưởng tượng của anh."
Hạ Đình Trạch muốn đi đến nắm tay Dương Thiệu, lại bị Dương Thiệu kéo đi.
Nhưng Hạ Đình Trạch không để ý đến cậu, không có nắm tay, cậu kéo cổ tay của anh đi ra ngoài.
Bầu trời trong xanh sáng ngời, giống như tâm trạng của Dương Thiệu.
Khi cậu không hãi sợ ánh mắt của người đời, cậu và Hạ Đình Trạch chính là đôi thần tiên.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn chính thức kết thúc, khả năng ra tiếp ngoại truyện không lớn, ở đây, cảm ơn mọi người đã yêu thích.
CP Hạ Dương đối với tôi thật ra không phải là một câu chuyện hoàn chỉnh mạch lạc, lúc đầu bọn họ chỉ là khách qua đường trong câu chuyện của Ôn Nhiễm, nhưng cuối cùng lại ở cùng nhau!
Nói không chừng về sau tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này hì hì.