Về đến nhà Ôn Nhiễm vui mừng đến mức chỉ chút nữa đã nhảy lên. Cô dùng sức xoa xoa mặt của mình, nhưng mây hồng trên mặt cũng không có dấu hiện biến mất, ngược lại càng ngày càng nóng.
Ôn Nhiễm ngã lên trên giường của mình, lại không nhịn được nhớ tới đoạn đối thoại mới vừa rồi với Lục Minh Triết.
"Ôn Nhiễm, có phải em rất thích anh hay không."
"Không phải."
Sau khi Lục Minh Triết nghe được câu trả lời, đáy mắt gần như muốn lạnh xuống.
"Lục tiên sinh, không phải em rất thích anh, em thích anh nhất."
Lục Minh Triết không thể khống chế trừng mắt nhìn, anh nhìn Ôn Nhiễm, hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng kéo Ôn Nhiễm qua, ôm cô vào trong ngực mình.
Ôn Nhiễm vui vẻ duỗi tay ôm lấy Lục Minh Triết.
Cho đến khi Lục Minh Triết buông cô ra, cô mới lưu luyến không rời thả tay xuống.
Giống như là nhớ ra chuyện gì đó, Ôn Nhiễm hỏi Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh, cuối tuần tới anh có rảnh không?"
". . . . . . Có." Lục Minh Triết hơi khẩn trương. Không vì lý do gì, chẳng qua sợ Ôn Nhiễm nghe được nhịp tim anh giống như tiếng trống.
"Vậy, Lục tiên sinh có thể đi với em không?"
"Cuối tuần tới?"
"Vâng" Cười nhẹ.
"Được, đến lúc đó anh tới đón em."
Cuối tuần tới, là sinh nhật của Ôn Nhiễm. Sinh nhật mấy năm trước đều trải qua ở đoàn phim, cũng không có Lục tiên sinh làm bạn.
Ôn Nhiễm không để ý chuyện Lục Minh Triết có biết sinh nhật của cô hay không, cho dù Lục Minh Triết không biết, Ôn Nhiễm cũng rất vui vẻ.
Ôn Nhiễm bẻ ngón tay nghĩ, đến lúc đó sẽ đi đâu làm gì đây, vừa cười vừa nghĩ đi nghĩ lại.
Cô muốn hẹn hò với Lục tiên sinh!
Mới vừa rồi Lục tiên sinh còn ôm cô!
Thật ra, Lục tiên sinh cũng thích cô.
Ôn Nhiễm vẫn rất phiền não, làm nhân vật của công chúng, cô và Lục Minh Triết không thể nào lộ liễu đi dạo ở trên phố.
Không đến công viên được, cũng không thể đi dạo phố, chỉ cần là nơi có nhiều người, bọn họ đều không thể đi.
Cứ như vậy, có vẻ hẹn hò sẽ không quá vui vẻ.
Chị Trần biết được tâm sự thiếu nữ của Ôn Nhiễm: . . . . . .
Đương nhiên chị Trần hi vọng Ôn Nhiễm trực tiếp từ bỏ suy nghĩ hẹn hò này, nhưng mà rõ ràng là không thể.
Cuối cùng Ôn Nhiễm vẫn quyết định giống như người bình thường, muốn đi đâu thì đi, dù sao nghiêm nghiêm túc túc hóa trang, cũng không chắc chắn sẽ bị nhận ra.
Ôn Nhiễm quyết định, trước tiên đi xem phim, sau đó đi công viên, buổi tối sẽ đi nhà hàng ăn cơm.
Lúc Lục Minh Triết tới đón cô, cô liền nói kế hoạch này với Lục Minh Triết.
Lục Minh Triết: . . . . . .
Lục Minh Triết không nói gì, dĩ nhiên Ôn Nhiễm biết anh có ý gì.
Ôn Nhiễm lấy can đảm kéo kéo ống tay áo của Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh."
Lục Minh Triết liếc nhìn cô.
Ôn Nhiễm lại kéo kéo ống tay áo của Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh, những việc này đều là chuyện em muốn làm."
Trước sự làm nũng của Ôn Nhiễm, Lục Minh Triết nộp vũ khí đầu hàng. Đối với cô anh không hề có sức chống cự.
Nhưng anh cũng sẽ không thật sự để cho Ôn Nhiễm làm theo kế hoạch ban đầu, những nơi đó có nhiều người như vậy, không bị nhận ra mới là lạ.
Mặc dù Lục Minh Triết hủy bỏ kế hoạch của Ôn Nhiễm, nhưng vẫn dẫn Ôn Nhiễm đi xem phim.
Bởi vì Ôn Nhiễm nhìn thấu suy nghĩ của Lục Minh Triết, dọc theo đường đi đều ngồi lảm nhảm. Chỉ lảm nhảm tập trung vào một nội dung, "Những chuyện khác có thể không làm, nhưng phim nhất định phải xem".
Sau khi phim bắt đầu chiếu, Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết mới lén lén lút lút đi vào rạp phim.
Ôn Nhiễm xem phim, Lục Minh Triết nhìn Ôn Nhiễm.
Trong tay Ôn Nhiễm ôm một gói Popcorn nhỏ, bên cạnh chỗ ngồi để một ly cola. Thoạt nhìn nghiễm nhiên chính là một cô gái bình thường.
Cô sẽ khóc cùng nội dung phim, cười cùng nội dung phim.
Không có ai để ý xem cô có phải là minh tinh hay không.
Ừ, nhưng mà trước khi phim kết thúc cô liền bị Lục Minh Triết kéo đi. Lục Minh Triết tỏ ý, không đi sẽ dễ dàng bị nhận ra.
Không có biện pháp. Chưa xem xong phim điện ảnh Ôn Nhiễm đành xem cảnh Lục Minh Triết kéo cổ tay mình, tha thứ việc Lục Minh Triết không để cho cô xem hết phim điện ảnh.
Ôn Nhiễm ôm nửa gói Popcorn chưa ăn xong ngồi vào trong xe của Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh, cảm ơn anh đi xem phim cùng em."
"Kế tiếp chúng ta đi đâu đây?"
Lục Minh Triết mở dẫn đường lên, "Em đi đến núi Chiêu Minh chưa?"
Ôn Nhiễm lắc đầu.
"Lục tiên sinh, em không muốn leo núi." Ôn Nhiễm không thích leo núi, ngay cả nhắc tới leo núi cô cũng có thể nhíu lỗ mũi lại, thể hiện sự ghét bỏ.
Lục Minh Triết cười, sau đó dụ dỗ nói, "Không leo núi."
"Thật?" Ôn Nhiễm không tin.
"Thật. Chúng ta lái xe đi lên."
"Lái xe lên núi? Trên núi có kho báu sao? Tại sao lại lên đó?" Ôn Nhiễm liên tục hỏi ba câu.
"Đi rồi em sẽ biết." Lục Minh Triết cài dây an toàn xong, sau đó xoay người vươn qua trước người Ôn Nhiễm, giúp cô kéo dây an toàn qua cài xuống, "Nhưng mà cũng không có kho báu."
Ôn Nhiễm: . . . . . .
Lục tiên sinh giúp cô cài dây an toàn!
"Lục tiên sinh, anh biết em rất yêu thích anh không?" Ôn Nhiễm chẹp Popcorn, "Em thích anh thích đến mức anh không cho em xem hết phim em vẫn thích anh."
"Vinh hạnh của anh."
"Mỗi một việc nhỏ anh làm vì em em đều sẽ thích anh hơn."
Lục Minh Triết cười.
Anh cũng thích em.
Lục Minh Triết không có nói dối, bọn họ thật sự lái xe lên núi Chiêu Minh. Ôn Nhiễm thật sự tò mò, trên núi có gì sao?
Khi Lục Minh Triết dừng xe, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng biết núi Chiêu Minh có gì.
Trên núi Chiêu Minh có quán trà! ! ! Quán trà cổ hương cổ sắc!
Lần này Ôn Nhiễm thật sự nhảy lên, "Lục tiên sinh em yêu anh."
"Em thích quán trà nhất đó."
Trong nháy mắt Lục Minh Triết muốn giấu câu "Em yêu anh" của Ôn Nhiễm đi, chẳng qua trong chớp mắt lại không muốn.
Anh nghĩ, một câu kia thật là dễ nghe.
Ôn Nhiễm thích nghiên cứu trà, chuyện này rất ít người biết. Về phần làm sao Lục Minh Triết biết, e hèm, anh mò mẫm.
Chẳng qua trong một lần tình cờ Lục Minh Triết có cơ hội tới quán trà này, anh chỉ nghĩ, khung cảnh nơi này tốt như vậy, phong cảnh cũng tốt như vậy, anh nghĩ nên dẫn Ôn Nhiễm đến đây một lần.
Quán trà không có ai, xung quanh cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh nước suối chảy trong khe núi.
Ôn Nhiễm tự đi ngâm một bình trà, cô để Lục Minh Triết ngồi đối diện.
Trong hương trà lượn lờ, Ôn Nhiễm dùng giọng nói mềm mại dịu dàng trước sau như một của cô nói chuyện về trà với Lục Minh Triết. Cô nói về Trần Cổ Thu, nói Nga Hoàng, nói Nữ Anh.
Nhắc tới trà, Ôn Nhiễm có thể nói cả ngày.
Quán trà không cho trọ lại, lúc sẩm tối, Ôn Nhiễm hết sức không đành lòng rời khỏi nơi này.
"Lục tiên sinh, về sau chúng ta lại đến đây đi."
"Ừ."
Thấy Ôn Nhiễm trực tiếp đi tới chỗ đậu xe, Lục Minh Triết gọi cô lại, "Ôn Nhiễm, anh lại dẫn em đi đến chỗ này."
"Hả?"
Lục Minh Triết dẫn Ôn Nhiễm bảy quẹo tám rẽ, đi tới một chỗ bên vách núi.
Ôn Nhiễm có hơi sợ, hơi ép mình vào người Lục Minh Triết. Lục Minh Triết thấy thế, một tay ngăn bả vai Ôn Nhiễm lại, một tay khác chỉ Ôn Nhiễm nhìn ánh nắng chiều.
"Nhìn chiều tà ở đây, là đẹp nhất."
Nắng chiều quả thật rất đẹp, màu đỏ, màu cam và màu vàng hoà lẫn vào nhau, màu đỏ chiếm nhiều chỗ hơn, giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, vươn tay, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ở nơi xa.
Ôn Nhiễm nhìn về phía Lục Minh Triết, "Ừ, bây giờ nắng chiều là đẹp nhất."
Thiếu chút nữa Lục Minh Triết đã hôn lên gương mặt tươi cười của Ôn Nhiễm.
Cô nói, có anh ở đây trời chiều sẽ đẹp nhất.
"Ôn Nhiễm, sinh nhật vui vẻ."
Ôn Nhiễm ngơ ngác, "Lục tiên sinh biết sinh nhật của em?"
"Thật lâu trước đây đã biết." Sau khi cô ra mắt liền đi thăm dò, vẫn ghi ở trong lòng.
Ôn Nhiễm cảm giác mình cảm động sắp khóc, "Lục tiên sinh, em muốn ôm anh một cái."
Lục Minh Triết ngập ngừng, sau đó ôm Ôn Nhiễm.
"Lục tiên sinh, e, thích anh nhất."
"Quán trà không bằng anh, trời chiều không bằng anh, cả thế giới cũng không bằng anh."
"Nếu như có một ngày, Lục tiên sinh yêu thích em rồi, xin nhất định phải nói cho em biết. Dù chỉ là một bước nhỏ, còn lại 9999 bước em cũng sẽ bước về phía anh."
Lục Minh Triết vỗ nhẹ lên lưng Ôn Nhiễm, "Tại sao em yêu thích anh?"
"Bởi vì Lục tiên sinh có thể hiểu em."
"Có thể Lục tiên sinh không hiểu em, nhưng mà Lục tiên sinh luôn đánh bậy đánh bạ xông vào trong lòng em."
"Trước đây thật lâu cũng đã như thế."
Lục Minh Triết thầm nghĩ, Ôn Nhiễm lại đang trêu chọc anh.
Hai người đều trầm mặc, không lâu sau, Ôn Nhiễm lui ra khỏi lồng ngực của Lục Minh Triết, "Lục tiên sinh, có phải em làm cho anh động lòng hay không?"
Lục Minh Triết: . . . . . .
Anh híp mắt: "Ôn Nhiễm, em tốt như vậy. . . . . ."
Ôn Nhiễm cảm thấy có thể anh sẽ nói lời yêu thương.
"Tại sao luôn khiến anh muốn đánh em?"
Ôn Nhiễm: ? ? ?
Màn đêm sắp buông xuống, Lục Minh Triết đưa Ôn Nhiễm về khu nhà trọ của cô.
Lục Minh Triết sờ sờ túi, đưa cho Ôn Nhiễm một cái hộp, "Quà sinh nhật."
Ôn Nhiễm: "Lục tiên sinh anh muốn cầu hôn em sao?"
"Em biết rõ anh muốn cầu hôn em." Lục Minh Triết lại híp mắt.
Ôn Nhiễm chu miệng, mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền.
"Rất đẹp, cảm ơn Lục tiên sinh." Ôn Nhiễm lắc lắc cái hộp với Lục Minh Triết, "Nhưng em càng muốn Lục tiên sinh tặng anh cho em."
Trắng trợn không kiêng nể nói.
Lục Minh Triết lại híp mắt, Ôn Nhiễm thấy thế liền muốn chạy trốn, lại bị Lục Minh Triết ấn xuống chỗ ghế lái phụ, "Lần gặp mặt sau anh tặng mình cho em, như thế nào?"
Ôn Nhiễm đẩy Lục Minh Triết ra, "Lục tiên sinh anh giở trò lưu manh!"
Lục Minh Triết: ? ? ?
Anh ở bên trong giúp Ôn Nhiễm mở cửa xe, "Gặp ở đoàn phim."
Ôn Nhiễm xuống xe, dừng hai giây, cô lại khom lưng, "Lục tiên sinh, anh yêu thích em, đúng không?"
Vẻ mặt cô khẩn trương. Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào cô mắt.
Trong thành phố ấm nhạc mừng cảnh sầm uất, Ôn Nhiễm đang đợi vận mệnh.