Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao?

Chương 1



Edit: QingChen


Thời tiết tháng ba ở Vân Thành cũng không tệ lắm, gió sáng sớm thật hợp lòng người, không nóng cũng không lạnh, cũng không cần phải dùng áo khoác nữa, chạy bộ buổi sáng trở nên tiện hơn rất nhiều. Giang Mộ Trì kết thúc chạy bộ buổi sáng, vừa lúc tắm rửa xong ra ngoài chuẩn bị ăn sáng đến công ty liền nhận được điện thoại của mẹ Giang.


"Tiểu Trì, đang ăn cơm à?"


"Dạ." Giang Mộ Trì tích chữ như vàng.


"Là như thế này, buổi tối mẹ và ba muốn mang con đi gặp một người bạn, ba con cùng chú Kiều là bạn bè muốn gặp mặt nhau cùng ăn một bữa cơm, vừa lúc cũng muốn gặp con." Mẹ Giang tương đối uyển chuyển.


"Mẹ, lại muốn giới thiệu làm quen?" Giang Mộ Trì nhíu mày buông đũa, ánh mắt không kiên nhẫn.


"Không phải, thật sự chỉ đơn giản ăn cơm, con tới là được, mẹ gửi địa chỉ qua Wechat cho con, con nếu không tới mẹ liền ngồi nơi đó đợi không đi." Mẹ Giang không hề cho phép Giang Mộ Trì hỏi nhiều vội vội vàng vàng tắt điện thoại, thái độ như vậy.. khả năng cao có quỷ.


Giang Mộ Trì buông di động, suy nghĩ hành trình ngày hôm nay một chút, mẹ Giang đều đã nói như vậy rồi hắn không thể không đi, có điều Kiều gia, thật ra cũng có thể đi gặp mặt, công ty cùng Kiều gia vẫn luôn có hợp tác.


............


Sáng sớm Kiều Dư An đã bị mẹ đuổi ra khỏi cửa kêu cô đi làm đẹp, phải trang điểm thật đẹp mới có thể xuất hiện ở trường hợp làm quen.


Lòng tràn đầy oán niệm đi ra cửa, rũ người bạn thân Lâm Tựa Cẩm cùng đi làm móng, không phải cô quá nghe lời mà là ba Kiều uy hiếp cô không đi liền cắt tiền tiêu vặt, thân là một người "ăn bám" không hề có cốt khí, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.


Đi vào tiệm nail cô thường xuyên đến, Kiều Dư An duỗi tay ra liền gục đầu xuống dựa vào ghế chợp mắt, chờ người làm móng tẩy hết móng tay màu đen hoa bỉ ngạn mới làm trước đó không lâu, vì mẹ Kiều nói màu đen không may mắn cần phải làm lại một lần nữa.


Cô thật sự quá mệt nhọc, dựa vào ghế suýt nữa đã ngủ quên, liền trong lúc nửa tỉnh nửa mơ có một bàn tay vỗ lên bả vai cô thiếu chút nữa hồn cô đã bay ra ngoài, ngẩng đầu thu tay liền nhìn đến người đó tiếp đón, "Lâm Tựa Cẩm, em muốn chết à, làm chị sợ muốn chết."


Lâm Tựa Cẩm cười hì hì nhìn Kiều Dư An mơ mơ màng màng, vừa nhìn liến biết là hậu quả hôm qua chơi game đến nửa đêm.


Nhưng cho dù như thế đáy mắt cô cũng không nhìn thấy tia xanh nhợt, ngược lại bởi vì buồn ngủ mà gương mặt mang theo chút nộn phấn, hàng mi dài tựa cây quạt nhỏ che khuất đôi mắt lấp lánh nước của cô, mái tóc dài màu nâu buông xuống mang theo vài phần lười biếng lại không làm giảm sắc đẹp, mỗi lần gặp mặt Lâm Tựa Cẩm đều phải cảm thán, "Kiều tỷ, chị lại đẹp hơn rồi."


Nghe vậy Kiều Dư An ngước mắt liếc cô nàng một cái, cái miệng nhỏ khẽ ngáp, "Em đến muộn, vuốt mông ngựa cũng vô dụng."


"Này, hôm nay chị là vai chính, em quả thật rất vất vả mới xin nghỉ ra đây được, chị cho rằng ai cũng giống chị không cần phải đi làm sao." Lâm Tựa Cẩm thở dài ngồi xuống, vui vẻ chào hỏi người làm móng.


"Hôm nay thứ ba em được nghỉ phép, em làm cái gì? Nói bừa cũng phải nghĩ một chút chứ." Kiều Dư An gối cằm lên cánh tay, bởi vì buồn ngủ hốc mắt đều ngân ngấn nước.


"Khụ khụ, em làm chủ biên cái tạp chí, nghỉ phép cũng rất bận không được sao?" Lâm Tựa Cẩm chột dạ nói sang chuyện khác, "Được rồi, hôm nay không nói em, nói chị ấy, không phải trước đó không lâu chị mới làm móng tay sao, hôm nay lại làm gì thế?"


"Mẹ chị nói màu đen không may mắn." Kiều Dư An uống miếng nước miễn cưỡng nâng tinh thần, ngồi thẳng người.


"Kiều tiểu thư, đã tẩy xong rồi, ngài xem xem lần này muốn làm loại nào?" Người làm móng lau khô tay cho cô, đưa tới một danh sách sản phẩm mới, "Này đều là sản phẩm mới của cửa hàng."


"Nếu màu đen không may mắn, vậy chị làm màu đỏ đi, may mắn một chút, chúc chị lần này thuận thuận lợi lợi làm quen." Lâm Tựa Cẩm vỗ vỗ bả vai cô, mọi người đồng bệnh tương liên, đều bị thúc giục kết hôn trên đường một đi không trở lại.


"Nói cũng đúng." Kiều Dư An mở ra danh sách, liếc mắt liền nhìn thấy mục "Quốc sắc thiên hương", chủ đạo là màu đỏ, bên cạnh có hoa văn mẫu đơn, lúc khép năm ngón tay lại tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ trên tay, "Làm cái này đi, ung dung hoa quý lại cát lợi."


"Có khoa trương quá không?" Lâm Tựa Cẩm lại có chút do dự, chính màu đỏ của hoa mẫu đơn thật rêu rao, người bình thường sẽ không áp được.


"Có sao? Không thể nào, khá xinh đẹp mà, chọn cái này đi." Kiều Dư An đánh nhịp liền quyết định.


"Ánh mắt Kiều tiểu thư thật tốt, loại này có rất nhiều người muốn làm nhưng yêu cầu phải có ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, nếu không sẽ rất khó coi, vừa hay Kiều tiểu thư làm loại này ngược lại rất thích hợp." Người làm móng khen tặng nói.


Lâm Tựa Cẩm nghe nói cũng thuận theo nhìn thoáng qua tay Kiều Dư An, mười ngón thon dài trắng nõn, mỗi cái móng tay đều mượt mà gãi đúng chỗ ngứa, phấn phấn nộn nộn, dù không làm móng vẫn rất đẹp, không thể không nói đây là bàn tay đẹp nhất mà Lâm Tựa Cẩm nhìn qua, mà cũng đúng, Kiều Dư An cũng không phải là người bình thường đâu.


"Lâm Lâm à, chị nhờ em giúp đỡ hỏi thăm Giang Mộ Trì kia một chút, em có nghe được cái gì hay không?" Kiều Dư An không thể lộn xộn, đành phải nói chuyện.


"Người này à, cũng không có gì để hỏi, trên cơ bản những gì em biết chị cũng đã biết, có điều em nghe nói gần đây hình như hắn có tai tiếng cùng tiểu hoa đán mới của giới giải trí, Hạ Y."


Kiều Dư An hăng hái nghe xong bát quái, ở trong đầu liền hồi tưởng một chút dáng vẻ của Hạ Y, cảm thán nói: "Chậc, Hạ Y, phẩm vị của hắn rất độc đáo nha, người kia dường như rất gầy, sờ lên không chê toàn là xương à?"


"Đúng là rất gầy nhưng mà hiện tại không phải đều thích mỹ nữ gầy gầy sao? Lại nói người ta chỗ không nên gầy một chút cũng không có gầy." Lâm Tựa Cẩm cúi đầu lướt di động, tìm được vài tấm ảnh chụp, "Đây này, đây là lúc bọn họ ăn cơm bị chụp lén nên hình ảnh không rõ lắm, Giang Mộ Trì trông như thế nào em cũng không rõ, lúc trước hắn cũng không có ở Vân Thành, cũng không phải chung một vòng tròn với chúng ta, chỉ là em thường xuyên nghe ba khen hắn, nói là kỳ tài kinh doanh."


"Kỳ tài cái gì, còn không phải giống chị "gặm lão"* sao." Kiều Dư An bĩu môi, hiển nhiên không phục lắm, bởi vì chính mẹ mình cũng đem Giang Mộ Trì thổi lên tận trên trời mặt đất không còn, cô còn chưa thấy qua mẹ coi trọng một người nam nhân như vậy đâu.


*gặm lão: có thể hiểu sống nhờ chu cấp gia đình.


Lâm Tựa Cẩm một bộ dạng không còn thuốc nào cứu chữa được, đặt tay lên vai cô.


"Kiều tỷ, em cảm thấy chị cần thiết phải nhìn thẳng vào chính mình một chút, người ta là một tay xử lý cả tập đoàn Giang thị, còn chị, mới thật sự là gặm lão, huống chi chị còn không biết bên ngoài nói đến chị cùng với nói đến người ta như kiểu một trên trời một dưới đất sao?"


Giang Mộ Trì người này ở Vân Thành danh tiếng rất tốt, là người có đầu óc kinh doanh, ngay khi tuổi còn trẻ đã tiếp nhận tập đoàn Giang thị, mà địa bàn Giang thị trên tay hắn còn không ngừng được khuếch trương, nhiều lần làm oanh động cả giới kinh doanh ở Vân Thành, càng quý hơn nữa hắn cũng không có tính xấu của những thiếu gia nhà giàu, chưa bao giờ dính đến đánh bạc cùng nữ nhân, luôn giữ phẩm chất, bình tĩnh lại kiểm soát rất gắt gao đối với chính mình, như vậy sao không thể được các trưởng bối xem trọng?


Mà Kiều Dư An ở trong giới quý tộc Vân Thành lại được truyền bá nhắc đến nhiều nhất là "Trừ bỏ một khuôn mặt, không còn ưu điểm", tất nhiên nếu ăn nhậu chơi bời cũng được coi là ưu điểm thì cô khẳng định có rất nhiều, nhưng sự thật "ưu điểm" này trong vòng thượng lưu không được ai coi trọng, nếu không cũng không đến mức bây giờ không người hỏi thăm, bị bắt đi làm quen.


"Hừ, không phải chị cũng có công việc tốt sao? Chẳng qua gần đây đang nghỉ ngơi." Kiều Dư An vẫn không phục lắm, bĩu môi cố gắng nói lý, "Hơn nữa chị mới không tin cái người kia Giang Mộ Trì thật sự tốt như người khác nói, nói không chừng còn là cái dạng ngụy quân tử, sau lưng chơi bời còn lợi hại hơn ai hết."


"Chị nghĩ đi, nhiều năm như vậy cũng không thấy truyền ra nửa điểm phê phán hay tai tiếng nào, gần đây cũng chỉ có một chút tai tiếng cùng với Hạ Y, người nam nhân như vậy nếu không phải thật sự giữ mình trong sạch tự kiểm soát bản thân tới cực điểm thì chính là lòng dạ rất sâu. Dù là cái nào đi nữa, chị đều phải chuẩn bị ứng phó thật tốt, đừng có lơ là." Lâm Tựa Cẩm vỗ vỗ bả vai cô, một bộ biểu tình chị tự giải quyết cho tốt.


Kiều Dư An bị người coi là "Nữ hoàn khố*" cùng với nam nhân Giang Mộ Trì "mẫu hình chuẩn mực của xã hội thượng lưu" làm quen nhau, cũng thật không biết bọn họ đời trước đã tạo nên cái nghiệt gì, hai người từ đầu đến chân cũng không biết có chỗ nào xứng đôi.


*hoàn khố: phá gia chi tử.


Đương nhiên không phải nói Kiều Dư An không xứng với Giang Mộ Trì mà là hai người không hợp, Kiều Dư An cho dù thanh danh kém nhưng đối với Lâm Tựa Cẩm vẫn như cũ cảm thấy không có ai có thể xứng với cô.


Chẳng qua hai người họ tính cách không giống nhau thôi, tính cách không giống nhau tam quan cũng rất có thể bất đồng, cứ như vậy ở chung với nhau làm sao có thể hạnh phúc?


Kiều Dư An cong khóe miệng, khinh thường nói: "Hừ, phẩm vị của hắn kém hơn chị nhiều, lần trước chị gặp qua Hạ Y rồi, tính tình không tốt lắm, nhưng chị không có chữi bới cô ta, chị chính mắt thấy."


Lâm Tựa Cẩm tới gần cô, thấp giọng hỏi: "Người lần trước chị thay thế chụp quảng cáo chính là cô ta?"


"Đúng vậy, dù sao chị cảm thấy lớn lên cũng chỉ vậy thôi, nếu không phải vì Như tỷ chị mới lười đến đó, lần sau chị ấy còn đến tìm chị, chị không giúp nữa." Kiều Dư An chính là cảm thấy chơi vui nên mới đáp ứng đi chụp thế vậy mà lại gặp Hạ Y có tính tình kia, cảm thấy một chút chơi cũng không vui.


"Chị đó, chị cứ việc nói thẳng đi, chị có gặp qua nhan sắc người nào làm chị cảm thấy vừa lòng sao?" Lâm Tựa Cẩm đẩy cô một chút, tươi cười tràn ra khóe miệng.


Kiều Dư An người này nha, mười phần chính là nhan cẩu*, nhưng đến nay có rất ít nhan sắc có thể thuyết phục được cô, rốt cuộc vì chính Kiều Dư An cũng đã rất xinh đẹp rồi, da trắng mịn màng, eo nhỏ chân dài, cho dù không phục đi nữa, nhưng nói về nhan sắc này không có người nào cho rằng Kiều Dư An không đủ tư cách.


*nhan cẩu: đam mê nhan sắc, nhan sắc là trên hết.


"Tất nhiên là có, em nhìn chị này." Kiều Dư An "Trượng nhan khinh người*" sát vào Lâm Tựa Cẩm, một chút nữa hai gương mặt đã dán vào nhau, Lâm Tựa Cẩm hoảng hốt suýt nữa đã bị Kiều Dư An dọa, dù đã nhìn rất nhiều lần rồi, Kiều Dư An vẫn cmn đẹp chết được.


*Trượng nhan khinh người: ỷ sắc đẹp khinh người


"Chị thôi đi, đừng có dụ hoặc em, có bản lĩnh thì chị dụ Giang Mộ Trì kia đi, đến lúc đó thiếu nữ toàn Vân Thành đều sẽ vì chị nghiến răng nghiến lợi." Lâm Tựa Cẩm đẩy cằm Kiều Dư An ra.


"Hừ, không thú vị, chị sẽ không bán đứng nhan sắc đâu." Lời lẽ Kiều Dư An tràn đầy chính đáng, lại ở trong lòng bồi thêm một câu, "Trừ phi hắn đẹp hơn mình."


Cọ tới cọ lui cũng đã làm xong móng tay, sau đó lại đi làm tóc, về đến nhà đã là 3 giờ chiều, cuộc hẹn là vào 6 giờ tối. Kiều Dư An vừa trở về liền bị mẹ Kiều kéo vào phòng quần áo, "Hôm nay con đều dẹp hết mấy cái áo thun quần đùi đi, phải mặc váy, còn có giày cao gót nữa."


"Mẹ, lúc này mới tháng ba, mặc váy sẽ lạnh." Kiều Dư An nhíu mày lại ủy khuất ba ba nhìn mẹ Kiều lại bị mẹ Kiều gõ trán, "Đừng giả vờ, thân thể của con có khi còn khỏe hơn trâu, sẽ không lạnh đâu, chọn cái váy màu lam nhạt này đi, dịu dàng một chút, giày cao gót thì màu trắng không cần quá cao đâu."


"Mẹ, làm gì có ai nói con gái thân yêu của mình như vậy." Kiều Dư An bất đắc dĩ thở dài, nhà người ta đều là tiểu áo bông, tiểu bảo bối, sao tới chỗ mẹ mình lại trở thành "đầu ngưu" rồi?


"Mẹ chỉ ăn ngay nói thật thôi, con nhanh đổi đồ đi, còn móng tay của con sao lại làm nổi như thế." Mẹ Kiều cầm lấy tay Kiều Dư An nhìn thoáng qua, lại ghét bỏ buông xuống, "Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng khá xinh đẹp." Mẹ Kiều lạnh mặt đi ra ngoài để lại một mình Kiều Dư An phát ngốc nhìn váy, thật sự lần này mẹ rất lạ, chắc chắn đều là do ba ba bảo.


Dưới sự chỉ huy của mẹ Kiều cuối cùng cô cũng đổi xong quần áo, váy liền màu lam nhạt, giày cao gót màu trắng, khuyên tai nhỏ đính kim cương, trừ cái đó ra trên người cô cũng không còn gì khác, cô vốn dĩ cũng không thích dùng trang sức, khuyên tai cũng là bị mẹ bắt phải đeo.


So với Kiều Dư An, cha Kiều cùng mẹ Kiều càng thêm trang trọng, hai người đều cố ý mặc quần áo mới, hôn nhân đại sự của Kiều Dư An vẫn luôn là chuyện quan trọng nhất trong lòng hai người.


Dọc theo đường đi mẹ Kiều vẫn luôn nói với Kiều Dư An một lát nữa phải chú ý dáng vẻ, không được thất lễ. Cô vẫn là lần đầu tiên thấy mẹ coi trọng như vậy, cũng không biết rốt cuộc Giang Mộ Trì có cái ma lực gì.


Địa điểm cuộc gặp ở một nhà hàng Trung Quốc, là nhà hàng mà mẹ Kiều thích nhất, bà cảm thấy chỗ này hương vị rất ngon, Kiều Dư An cũng đã tới đây hai lần. Lúc đi vào bàn kia đã ngồi ba người, ở đó một người nam nhân cao lớn ngồi đưa lưng về phía cô, bị ghế dựa che khuất không nhìn ra được dáng người.


"Ở đây,lão Kiều, em Kiều, tới đây." Cha Giang vẫy tay, tiến lên vài bước cùng cha Kiều bắt tay hàn huyên, mẹ Giang cùng nam nhân kia cũng đứng lên, cô lập tức thấy được dáng người của hắn, dù đưa lưng về phía Kiều Dư An nhưng vẫn có thể thấy rõ thân hình cao lớn, hai chân thon dài, đứng thẳng như cây tùng.


"Thật ngại quá, đến trễ rồi." Mẹ Kiều xin lỗi cười cười.


"Không có không có, là chúng tôi đến sớm, đây là An An phải không?" Mẹ Giang tràn đầy tươi cười nhìn về phía Kiều Dư An đang đứng sau lưng mẹ Kiều.


"Đúng vậy, đây là con gái An An của tôi, An An con còn không nhanh chào hỏi." Mẹ Kiều khẽ kéo tay Kiều Dư An.


"Chào dì Giang, chào chú Giang." Kiều Dư An tươi cười ngọt ngào chào hỏi, không dám làm mất mặt ba mẹ, bằng không cô chết chắc.


"Tốt, An An cũng thật xinh đẹp nha, bà có con gái xinh đẹp như thế cũng không mang theo cho mọi người gặp, đây là sợ người khác cướp mất à." Mẹ Giang vui vẻ quan sát Kiều Dư An một chút, trong lòng vừa lòng hết bảy tám phần, liền quay đầu gọi nam nhân đang đứng ở một bên, "Tiểu Trì, mau tới chào mọi người."


Giang Mộ Trì gật gật đầu chào hỏi, "Chào chú Kiều, chào dì Kiều."


Thanh âm nam nhân chui vào lỗ tai Kiều Dư An, nháy mắt khiến cho lỗ tai cô dựng lên. Giọng nói mát lạnh tràn ngập từ tính, như một mảnh lông chim khẽ cọ qua lỗ tai Kiều Dư An làm cho lỗ tai cô ngứa, trong lòng cũng có chút ngứa, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.


Sửng sốt một chút mới thấy rõ ràng mặt mũi của nam nhân đó, một gương mặt tựa điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mắt sáng mày kiếm, tròng mắt đen láy ánh mắt thâm thúy, mũi cao môi mỏng, dùng "tuấn duật tuyệt luân" để hình dung cũng không quá tí nào.


Có điều mặc dù chào hỏi, sắc mặt hắn lại có chút lạnh băng, ngăn cách người ở bên ngoài ngàn dặm.


Đây là lần đầu Kiều Dư An nghiêm túc như thế đánh giá một người, còn có thể đạt đến điểm thẩm mỹ của cô rồi.


"An An, con còn phát ngốc gì thế, tiểu Trì đang cùng con chào hỏi kìa." Mẹ Kiều khẽ đẩy Kiều Dư An, cô như vừa trong mộng tỉnh lại, thấy Giang Mộ Trì vươn tay, vội vàng nắm lấy: "Chào anh, em là Kiều Dư An."


"Chào em, Giang Mộ Trì." Giang Mộ Trì gật đầu, trong lúc cúi đầu vô tình liếc mắt nhìn bàn tay đang giao nhau, mười ngón thon dài cùng với màu đỏ móng tay, thật gây chú ý cũng có chút quen thuộc, làm hắn thất thần một lát.


Mấy vị trưởng bối đều là người từng trải, thấy hai đứa đều có chút không thích hợp liền âm thầm cao hứng, xem ra lần làm quen này có thể thành nha.


"Đều đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi." Cha Giang tiếp đón, vừa lúc Kiều Dư An ngồi ở đối diện Giang Mộ Trì, có chút co quắp cúi đầu, vừa rồi có chút mất mặt.


Nhớ tới lời nói phía trước cùng Lâm Tựa Cẩm, Kiều Dư An liền cảm thấy mặt đau, còn nghe thoang thoảng tiếng vả mặt vang bạch bạch bên tai, ai ngờ được Giang Mộ Trì lớn lên vậy mà rất hợp gu thẩm mỹ của cô, không chỉ như thế giọng nói lại còn rất dễ nghe, quả thật không có góc chết.


Hai người trẻ tuổi không thể nào nói chuyện, mấy vị trưởng bối phụ trách ăn uống trò chuyện, lại vừa lúc là bạn bè với nhau cuộc trò chuyện nói mãi không hết. Lại nói đến lúc trước không nghĩ đến việc mang đứa nhỏ ra ngoài


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.