Edit: QingChen
Kiều Dư An không còn quan tâm đến cái gì nữa, vừa nhìn thấy góc tủ lạnh liền vội chạy qua túm đại một chai nước khoáng vào phòng vệ sinh súc miệng, lặp đi lặp lại vài lần mới dừng lại, đến mức miệng cũng đỏ lên.
Đắng, thật sự quá đắng, cảm giác so với thuốc cổ truyền còn đắng hơn, cô còn chưa có uống qua cà phê đắng như này, không biết còn tưởng rằng bị thay bởi thuốc cổ truyền rồi.
Hiện tại miệng cô toàn bộ đều là cay đắng, đầu lưỡi toàn là vị đắng, đắng đến mức cô nói không nên lời, đôi mắt như bị bịt kín một tầng hơi nước.
"Phi phi phi." Kiều Dư An nhanh chóng rót mấy ngụm nước, vẫn không thể hết cay, cô vội chạy tới chỗ bàn trà tìm trong ngăn kéo một phen, cũng chính bởi vì để những ông chủ lớn mỗi ngày không bị viêm họng nên thường giống nhau trong ngăn kéo sẽ có chuẩn bị kẹo ngậm.
Tìm hai cái ngăn kéo cuối cùng cũng tìm được, cô không thể chịu được nữa nhanh chóng bỏ vào trong miệng ngậm cho trôi bớt vị đắng kia, kỳ thật viên kẹo ngậm cũng không chịu nổi nhưng so ra vẫn tốt hơn so với ly "cà phê độc" khi nãy, phải ngậm thêm một hồi lâu cuối cùng miệng cũng xua đi được cái vị đắng.
Kiều Dư An bưng ly cà phê kia lên ngửi ngửi, chỉ khi lúc tới gần mới có thể ngửi được một chút mùi hương, cô vừa rồi cũng không có để ý nhiều ở tầng ngoài cà phê còn có một lớp mỏng sủi bọt.
Này cũng không gì đáng trách, nơi này dù sao cũng là công ty nên thường sẽ có cà phê làm sẵn để bớt tốn một chút thời gian, nhưng cũng không thể ngay cả đường với sữa cũng không cho vào chứ, đắng đến mức muốn khóc.
Cô lúc trước đã từng uống qua cà phê không thêm đường và sữa, nhưng cũng không có đắng đến như vậy, mà cô lại không phải là người rất thích uống cà phê nên cũng không biết rốt cuộc đây là loại cà phê gì.
Không động tới nó, cũng không kêu người đổi lại một ly, Kiều Dư An cứ thế ngậm viên kẹo lướt di động. Không bao lâu sau Giang Mộ Trì đã trở lại, ở bên ngoài Lăng Lâm liền báo Kiều Dư An đang ở trong văn phòng đợi hắn, cho nên cũng không có kinh ngạc.
"Sao lại tới công ty?" Giang Mộ Trì buông văn kiện trong tay.
"Em tới kiểm tra nha, nhìn xem anh có dưỡng một em gái xinh đẹp nào không." Kiều Dư An cười hì hì, một chút cũng không đứng đắn.
Giang Mộ Trì hiển nhiên đã quen thuộc kịch bản của cô, mặt không đổi sắc, "Có thu hoạch được gì hay không?"
"Có, bí thư của anh ai cũng rất xinh đẹp, tay nghề cũng không tồi, tới uống ly cà phê này một chút đi." Kiều Dư An chính là một người có thù tất báo, trực tiếp đưa đến bên miệng Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì nghi ngờ nhìn cô một cái tiếp nhận nhấp một ngụm, đầu lưỡi vừa chạm được hương vị lập tức phun ra, lông mày hắn nhăn lại, "Ai đưa cho em?"
"Hình như tên Bạch Hủy, anh nhanh ngậm một viên kẹo đi nếu không em sợ buổi tối anh ăn cơm cũng không có vị gì." Kiều Dư An lấy một viên kẹo ngậm đưa đến bên miệng hắn.
"Sao em không kêu người đổi một ly khác." Đầu lưỡi Giang Mộ Trì quấn lấy viên kẹo ngậm.
"Em cũng không dám nha, lần đầu tiên tới liền ra oai phủ đầu, em thật đáng thương mà." Kiều Dư An nhún nhún vai, ngoài miệng nói đáng thương nhưng trên mặt một chút cũng không, Giang Mộ Trì vừa nhìn liền biết cô đang trào phúng.
Giang Mộ Trì đột nhiên cười, "Đối với anh rất bá đạo mà, sao đối với người khác không kiêu ngạo một chút?" Kiều Dư An ở nhà còn dám mắng hắn hỗn đản*, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng có người mắng hắn đâu.
"Nơi này lại không phải nhà, huống chi công ty cũng không phải của em, lúc em công ty nhà mình chỗ nào có người dám đối với em như vậy." Kiều Dư An ngồi vào ghế sô pha, "Viên kẹo ngậm em lấy từ trong ngăn kéo của anh, nước khoáng lấy trong tủ lạnh, không có người tiếp đón đành phải chính mình động thủ cơm no áo ấm."
"Ở công ty anh là lớn nhất, em ngay cả anh cũng không sợ còn sợ người khác." Giang Mộ Trì ngồi xuống, bởi vì trong miệng ngậm viên kẹo đường, nói chuyện cũng không sắc bén như trước, ôn nhu hơn rất nhiều.
"Cái đó không giống nhau, trong nhà là trong nhà, trong nhà em là lão đại, ở bên ngoài vẫn phải cho anh mặt mũi." Mặc dù ở nhà Kiều Dư An vẫn luôn bị áp chế nhưng mà khí thế không thể ném nha.
"Anh đây cũng thật hạnh phúc, có được người vợ hiền huệ như vậy." Ngữ khí Giang Mộ Trì mang theo chút chế nhạo.
"Ha ha, anh cũng vậy anh cũng vậy, anh cũng rất hiền huệ." Kiều Dư An ngoài cười nhưng trong không cười.
Sau đó hai người liếc nhau, cùng cười.
Giang Mộ Trì ấn gọi nội tuyến, không lâu sau Triệu Tiêu bước vào, "Chào Giang tổng, chào Giang phu nhân."
"Chào anh." Kiều Dư Anh chào hỏi xong cúi đầu lướt di động, bởi vì khi nãy ăn đường có chút ngấy lại uống một ngụm nước khoáng.
"Thiệu Tiêu, kêu Bạch Hủy với Lăng Lâm bước vào." Dừng một chút, Giang Mộ Trì nhìn về phía Kiều Dư An, "Em muốn gì?"
Kiều Dư An ngẩng đầu, "Em sao? Em muốn uống Coca, có không?"
"Lấy một lon Coca mang vào." Tủ lạnh Giang Mộ Trì cho tới bây giờ vậy mà chưa từng chuẩn bị đồ uống.
"Vâng Giang tổng." Thiệu Tiêu ra ngoài, Giang Mộ Trì đứng dậy đi tới sô pha ngồi xuống, "Uống ít đồ uống có ga thôi, đối với thân thể không tốt."
"Vậy anh vừa rồi sao không cản em?" Kiều Dư An thở dài, đến cả đồ uống có ga cũng không thể uống sao?
"Vừa rồi có người ngoài ở đây, khi nãy phu nhân cho anh mặt mũi như vậy, anh đây cũng phải cố kỵ một chút cho phu nhân mặt mũi chứ." Giang Mộ Trì nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt cô, từ trước đến nay Giang Mộ Trì luôn cảm thấy rằng cho dù vợ mình vẫn còn con nít có sai lầm đi nữa cũng là đóng cửa ngầm dạy bảo, ai cũng có sĩ diện, trước mặt người khác nếu có thể không cần phản bác liền không phản bác.
"Anh vẫn còn khá tốt, em biết rồi, về sau em uống ít là được." Kiều Dư An mỉm cười, Giang Mộ Trì nói như vậy khiến cho người cảm giác rất thoải mái. Nếu vừa rồi hắn trực tiếp phản bác cô, cô nhất định sẽ càng thêm phản nghịch, ngược lại giống như bây giờ lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ giảng cho cô, cô cũng không phải không hiểu đạo lý, cô vẫn sẽ lắng nghe tiếp thu, có điều nếu không sửa được liền xem như không biết vậy.
"Ngoan, nghe lời." Giang Mộ Trì giơ tay xoa xoa đầu cô.
"Không được nhúc nhích, làm loạn tóc em." Kiều Dư An chu môi trừng mắt nhìn hắn, mỗi lần đều xem đầu cô như cún con mà xoa.
Giang Mộ Trì thuận theo buông tay, vừa lúc có người gõ cửa, "Vào đi."
Kiều Dư An nhìn thoáng qua, người bước vào là Bạch Hủy, cô bĩu môi tiếp tục chơi di động, nhỏ giọng nói thầm, "Thì ra là phải gõ cửa."
Giang Mộ Trì nghe thấy được, ánh mắt sắc bén vài phần.
"Giang tổng, có chuyện gì cần phân phó?" Bạch Hủy mở miệng trước.
"Cà phê ai chuẩn bị?" Giang Mộ Trì chỉ ly cà phê trên bàn.
"Là tôi, có vấn đề gì sao ạ?" Biểu tình Bạch Hủy thay đổi, Kiều Dư An cáo trạng với Giang tổng?
"Tự mình xem đi." Giang Mộ Trì lười phải giải thích.
Lăng Lâm cũng bị hoảng sợ, đi đến nhìn thoáng qua sắc mặt trở nên khó coi, "Bạch Hủy, cái này là cà phê giúp nâng cao tinh thần." Đây là loại cà phê công ty cấp cho nhân viên mỗi lần cần phải nâng cao tinh thần, vô cùng đắng, bảo đảm uống xong một chút cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ, sao lại có thể đưa cho Giang phu nhân.
"Thật xin lỗi, Giang tổng, trong lúc bận rộn tôi nhất thời lấy nhầm, xin lỗi." Giờ phút này Bạch Hủy không có lời biện giải nào, nàng ta chỉ không nghĩ đến Kiều Dư An sẽ cáo trạng, rốt cuộc là lần đầu tiên cô tới đây, theo lý mà nói hẳn phải nịnh bợ bí thư bên người Giang tổng mới đúng, chính là hai tay cô trống trơn cái gì cũng không mang theo cho nên trong lòng Bạch Hủy liền không thèm coi trọng, tùy tiện pha đại một ly cũng không có chú ý, đến lúc pha xong mới phát hiện cũng lười thay đổi.
Nàng ta cho rằng Kiều Dư An sẽ xem như có chút sai lầm không dám nói gì, vậy mà lần đầu tiên tới liền cáo trạng, lần sau làm gì còn ai nguyện ý phản ứng với cô, hơn nữa hai người lại là liên hôn thương nghiệp, Giang tổng cũng chưa chắc sẽ thích cô, nói không chừng cô cáo trạng còn ghét bỏ cô nhiều chuyện.
Nhưng này chỉ là Bạch Hủy một bên tự mình cho là vậy, nàng ta lại cố tình đụng phải Kiều Dư An một người không làm theo lẽ thường. Cô cho tới bây giờ sẽ không để bản thân phải nghẹn ủy khuất cho đến ngày hôm sau, gặp phải cái gì liền sẽ nổ mạnh, cái tính cách sống tùy ý như vậy mặc dù sẽ đắc tội với người khác nhưng mà vậy thì sao, những người bị cô đắc tội cô cũng lười bận tâm, ai bảo cô là con gái út Kiều gia, từ nhỏ đã được sủng đến lớn.
"Đi ra ngoài." Giang Mộ Trì không muốn nhiều lời.
"Giang tổng, tôi có thể giải thích. Giang phu nhân thật xin lỗi, mong ngài tha thứ." Bạch Hủy đã làm bí thư được một đoạn thời gian đại khái cũng hiểu tính tình Giang Mộ Trì, lúc Giang tổng càng ít nói thì sẽ càng nguy hiểm, bây giờ chỉ hai chữ như vậy trên cơ bản đã có thể kết luận công việc của cô đến rồi hồi kết.
"Đi ra ngoài." Giang Mộ Trì lặp lại một lần, ánh mắt càng thêm lạnh.
Kiều Dư An một bên chăm chú chơi di động, chuyện của Giang Mộ Trì, cô mặc kệ, nhân viên như vậy cũng thật sự không cần thiết phải giữ lại, cái này may mắn là cô, vạn nhất nếu là khách hàng thì sao? Người khác còn có thể cho cô ta cơ hội? Còn sẽ cho công ty cơ hội sao?
Bạch Hủy vẫn còn muốn nói gì đó bị Lăng Lâm kéo lại, nếu nói thêm gì nữa Giang tổng sẽ càng tức giận.
Bạch Hủy không cam lòng đi ra ngoài, Lăng Lâm đứng tại chỗ trong lòng đối với Kiều Dư An càng thêm tôn kính, xem ra sự thật cũng không giống bên ngoài truyền, chỉ đơn giản nhìn vào thái độ của Giang tổng liền thấy giữa hai người có tình cảm.
Vừa rồi nàng đã nhắc nhở qua Bạch Hủy, không ngờ cô ta vẫn sẽ phạm sai lầm như vậy, cô ta luôn đối với Giang tổng có tâm tư khác, cũng thật không còn thích hợp giữ cương vị này.
"Lăng Lâm, cô từ phía dưới chọn lại một người thay vào vị trí cô ta, tìm người ít có tâm tư, tôi không hy vọng cứ phải luôn đổi bí thư, kết tiền lương cho Bạch Hủy, sa thải."
"Vâng." Sắc mặt Lăng Lâm không thay đổi nhưng trong lòng lại dâng lên song to gió lớn, nàng cho rằng Bạch Hủy nhiều nhất bị chuyển xuống dưới lầu làm việc, lại không có nghĩ tới sẽ bị sa thải, xem ra Giang tổng là thật sự tức giận.
"Không còn việc gì, cô ra ngoài trước đi."
Cửa văn phòng đóng lại, Kiều Dư An chống tay trên vai Giang Mộ Trì, "Sa thải? Nghiêm trọng như vậy sao."
"Gặp người có phẩm chất như vậy giữ lại không được, cũng coi như là để em hết giận, đừng tức giận nữa, nhé?" Giang Mộ Trì quay đầu nhìn cô, giờ phút này khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, Giang Mộ Trì có thể nhìn thấy được lông mi thon dài của Kiều Dư An, một đôi mắt hạnh tràn đây sinh động.
"Em có tức giận đâu." Kiều Dư An bị nhìn đến ngượng ngùng, vành tai đột nhiên liền đỏ, từ trên người Giang Mộ Trì lại ngồi trở về, người khác đều nói khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, vì cái gì cô càng tới gần Giang Mộ Trì thì tim lại đập càng nhanh?
"Không tức giận mà miệng muốn chu lên trên trời rồi?" Giang Mộ Trì khẽ nhéo cằm cô.
"Em không có." Kiều Dư An theo bản năng chu môi, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Giang Mộ Trì, gương mặt liền đỏ lên.