Edit: QingChen
"Em giận dỗi với A Trì sao?" Triệu di uống một ngụm nước lại nói: "Buổi sáng anh em nói với chị, em cùng A Trì dọc theo đường đi không nói lời nào, đây là làm sao vậy?"
Kiều Dư An cúi đầu vò ngón tay, có lẽ bởi vì cô cùng Triệu Di tuổi không cách biệt lắm nên có vài chuyện không muốn nói cùng ba mẹ nhưng lại muốn nói cùng chị ấy.
"Chị dâu, không phải tại em, là Giang Mộ Trì không để ý tới em trước, bắt đầu từ đêm hôm qua anh ấy đối với em lãnh lãnh đạm đạm, em hỏi thì anh ấy đơn giản trả lời một câu, mặt cũng lạnh như băng, em không hỏi thì anh ấy cũng không để ý tới, em mới không thèm quan tâm anh ấy." Lại nói tiếp Kiều Dư An cũng rất ủy khuất, cô đã chủ động nhận sai nhưng Giang Mộ Trì vẫn không có biểu tình gì, lạnh cứ như bắc cực.
"An An, chỉ là A Trì lo lắng cho em. Em không biết đâu, 5 giờ chiều ngày hôm qua em ấy mới phát hiện em chưa trở về liền gọi điện thoại khắp nơi hỏi em đã đi đâu, không một ai biết, lại hỏi thăm thêm một lúc lâu sau mới biết được em còn có một câu lạc bộ, em có phải hay không trước giờ không nói qua với A Trì em có một cái câu lạc bộ?"
Kiều Dư An cắn cắn môi, thanh âm yếu đi nhiều, "Dạ, không có nói qua." Hai người cũng không có trò chuyện nhiều về chuyện công việc, Kiều Dư An cũng không có chủ động nói mình có một câu lạc bộ nhiếp ảnh.
"Em có biết A Trì làm sao để tìm được em không? Để người phá giải mật khẩu Wechat của em, xem lịch sử trò chuyện mới thấy, sau khi tìm được địa điểm của em, em ấy nói cho anh em tin tức em mất tích, anh em liền gấp như kiến bò trên chảo nóng." Trong đầu Triệu Di hiện tại toàn là dáng vẻ khi đó của Kiều Thừa Tu, ngày thường Kiều Thừa Tu cũng là một người rất trấn định, sóng to gió lớn đã gặp qua không ít, cũng chưa từng thất thố như vậy, thế mà lại đánh Giang Mộ Trì.
"Đúng rồi, chị vốn tới đây muốn xin lỗi với A Trì, đêm qua anh em là quá mức kích động đánh em ấy một quyền, xuống tay mạnh như vậy không có bị gì chứ?"
Kiều Dư An đột nhiên ngẩng đầu nhớ tới trên cằm Giang Mộ Trì một vết xanh tím, có chút gian nan mở miệng, "Chị dâu, chị nói anh em đánh Giang Mộ Trì?"
"Đúng vậy, em ấy không nói với em sao? Đánh có nặng hay không chị cũng không có thấy, chị có mang theo ít thuốc tới đây." Triệu Di đêm qua mới nghe Kiều Thừa Tu nói, lúc đó liền nói với anh cũng không thể đánh người, chưa kể chuyện này thật sự Giang Mộ Trì không có sai, cuối cùng người cũng là hắn tìm được, đánh người là quá không đúng rồi, liệu có ảnh hưởng tình cảm vợ chồng không?
"Em hỏi anh ấy bị làm sao vậy nhưng anh ấy không có nói, sau đó em cũng không quan tâm nữa." Bị Triệu Di nói như vậy, trong lòng Kiều Dư An cũng áy náy. Người mất tích trước là cô, người trước hết biết cô ở đâu là Giang Mộ Trì, lại bị Kiều Thừa Tu đánh, này vốn không phải trách nhiệm của hắn, bị đánh cái gì cũng không nói vẫn như cũ đi tìm cô, người nam nhân này tính tình cũng thật tốt quá đi?
"Em đó, đợi lát nữa A Trì về em chịu thua trước đi, nghiêm túc xin lỗi, đừng náo loạn nữa. Em xem A Trì là ông chủ của một cái công ty lớn, trên mặt xanh tím đi làm sẽ bị truyền thành cái dạng gì." Triệu Di nghe xong Kiều Thừa Tu nói cũng cảm thấy Giang Mộ Trì tính tình rất tốt, nếu đổi thành người nam nhân khác chỉ sợ còn không thể nói chuyện tốt như vậy.
"Em biết rồi." Kiều Dư An phồng quai hàm, ngón tay vò góc áo. Khó trách Giang Mộ Trì không muốn để ý đến cô, bị đánh mà. Nam nhân đều rất coi trọng mặt mũi, hắn đường đường là con trai lớn của Giang gia, hiện tại là một tay của tập đoàn Giang thị, chỉ sợ đời này cũng chưa có người đánh qua hắn. Lần đầu tiên bị đánh là bởi vì cô, nhất định sẽ tức giận mà cô còn ủy khuất, người nên ủy khuất là Giang Mộ Trì mới đúng.
"Em biết là tốt rồi, chị không nói gì nhiều nữa, tự em phải nắm chắc đó, bệnh viện của chị còn một chút chuyện chị đi trước đây." Triệu Di chỉ nói đến đó thôi, tin tưởng An An thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu, không cần phải nói quá rõ.
"Dạ, cảm ơn chị dâu." Nếu không phải chị dâu nói, cô cũng không biết mình còn để tâm mấy chuyện vụn vặt đến khi nào.
Triệu Di đi rồi, Kiều Dư An kéo thân thể mệt mỏi lên lầu. Nghĩ đến lời Triệu Di nói, cô tìm di động gọi điện thoại cho Lâm Tựa Cẩm.
Điện thoại vừa mới bắt được, tiếng sư tử hà đông rống của Lâm Tựa Cẩm đã được truyền đến, "Kiều Dư An, chị chạy đi đâu?"
"Cẩm Cẩm à" Kiều Dư An cười lấy lòng, cũng chỉ khi cô chột dạ mới kêu thân mật như vậy, "Mới sáng sớm, đừng táo bạo như thế chứ."
"Kiều Dư An, chị câm miệng đi, đừng có mà gọi thân thiết như vậy, chị CMN ngày hôm qua chết đi nơi nào?" Lâm Tựa Cẩm bỏ công việc sang một bên lo lắng cho cô cả đêm cuối cùng cũng nhận được điện thoại.
"Chị ngày hôm qua đi ra ngoài chụp ảnh sau đó lạc đường, trời lại mưa to bị kẹt ở trong núi, em cũng biết chuyện này à?" Kiều Dư An xoa xoa lỗ tai, công lực của Lâm Tựa Cẩm thật lớn mà.
"Chị cho rằng còn có người không biết sao? Buổi chiều ngày hôm qua, nam nhân nhà chị gọi điện thoại cho em hỏi có nhìn thấy chị hay không, bọn em đều ngu người, hoàn toàn không biết anh ấy đang nói cái gì, em bảo không có anh ấy liền tắt điện thoại. Sau đó em gọi điện cho bọn Toàn Toàn đều nói Giang Mộ Trì đang tìm chị, bọn em nào biết chị rốt cuộc đi nơi nào." Hiện tại nhớ tới, Lâm Tựa Cẩm vẫn còn cảm thấy nỗi khiếp sợ khi nhận được điện thoại của Giang Mộ Trì.
"Anh ấy gọi điện hết cho mọi người sao?" Kiều Dư An khó nén nỗi kinh ngạc, bạn bè của cô rất nhiều, nếu gọi điện đến từng người một dò hỏi thì phải có bao nhiêu phiền toái.
"Chứ làm sao, mặc dù người đàn ông nhà chị không nói tới mấy câu nhưng nhiêu đó cũng đủ biết anh ấy rất lo lắng cho chị, gặp được người đàn ông tốt như vậy chị phải thấy đủ đi, không biết đời trước chị đốt bao nhiêu nhang nữa?"
Ngay từ đầu Lâm Tựa Cẩm cho rằng hai người kết hôn là chắp vá, liên hôn thương nghiệp, môn đăng hộ đối, nhưng đêm qua mọi người suy nghĩ lại phát hiện chuyện cũng không chỉ như vậy, nếu không Giang Mộ Trì có nhiều thuộc hạ như vậy hà tất gì phải tự mình đi gọi điện từng người từng người, để người phía dưới đi làm không phải càng tiện hơn sao?
"Thật xin lỗi mà, đều là chị sai, chị đã khắc sâu sai lầm của mình." Kiều Dư An cũng không nghĩ tới một lần nổi hứng đi chụp ảnh vậy mà sẽ làm nhiều người biết như vậy.
"Người chị cần xin lỗi cũng không phải em nha, em cũng không có ra sức giúp đỡ, ai vội cả đêm chị phải xin lỗi người đó, cái tính tình này của chị lần sau đi đâu nhớ rõ phải thông báo, nếu lại làm bọn em lo lắng sẽ hội đồng chị cho biết."
"Vâng vâng vâng, chị biết rồi, chị đảm bảo sau này nhất định sẽ thông báo." Trải qua chuyện lần này Kiều Dư An là triệt triệt để để không dám lại tự mình hành động.
"Như vậy đi, em phải đi làm, chị cũng phải nói vài câu với bọn Thanh Thanh Toàn Toàn đó, mọi người đều rất lo lắng cho chị."
"Chị biết rồi."
Nói chuyện điện thoại cùng Lâm Tựa Cẩm, nội tâm Kiều Dư An càng áy náy, nghĩ đến thái độ của mình sáng nay đối với Giang Mộ Trì liền muốn đánh bản thân một trận.
Lại gọi điện thoại cho Dương Đạm Toàn cùng Cao Phái Thanh, tin tức từ hai người kia truyền đến cũng y như nhau, đều nói rằng đêm qua Giang Mộ Trì gọi điện thoại cho các nàng, ngữ khí vô cùng sốt ruột, sau đó lại từng người dạy cô một trận. Chỉ vài giờ ngắn ngủn, Kiều Dư An đã cảm nhận được phương thức răn dạy của mỗi người.
Báo tin bình an xong Kiều Dư An giống như mất đi sức lực ngã lên giường, nhìn trần nhà màu trắng đến xuất thần, chuyện lần này cô đã khắc sâu sai lầm của chính mình, lần sau cũng không dám tái phạm. Chỉ là Giang Mộ Trì này, cô nên dỗ thế nào đây?
Sai là cô sai, người là anh cô đánh, tức giận là cô rải, hiện tại xem ra cô chính là tội ác tày trời, ai!
Ở trên giường lăn vài vòng, Kiều Dư An cảm giác đầu bắt đầu đau, bất quá đau đầu cũng không thể so được với đau lòng, nghĩ đến vết xanh tím trên cằm Giang Mộ Trì cô liền đau lòng, anh hai sức lực lớn như vậy nhất định rất đau.
Suy nghĩ một hồi Kiều Dư An quyết định mình nhất định phải xin lỗi, nhất định phải chịu thua mặc dù chính cô đã thề chịu thua trước chính là heo, nhưng vì Giang Mộ Trì, làm heo... thì coi như heo đi.
Hơn bốn giờ chiều, Kiều Dư An để cho chị Triệu bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, chọn mấy món Giang Mộ Trì thích ăn, chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm chuộc lỗi với hắn.
Cô không thường nấu ăn chỉ thỉnh thoảng lúc cô sống một mình mới xuống bếp, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể ăn được, có điều lần này làm cho Giang Mộ Trì, khẳng định muốn ngon phải nhờ chị Triệu chỉ đạo.
Nấu cơm cũng không phải rất khó chỉ bỏ đi hai ba bàn đồ ăn đi, cuối cùng cũng miễn cưỡng làm ra một mâm khổ qua xào thịt có thể bỏ vào miệng, món này rất thanh mát nha, hy vọng Giang Mộ Trì đừng phát hỏa như vậy nửa.
Sau đó lại làm rau trộn dưa chuột, canh mướp trứng, ba món này đều là món thanh hỏa cũng tương đối dễ làm một chút, có chị Triệu hướng dẫn làm cũng không tệ lắm. Chị Triệu nói cô rất có thiên phú nấu ăn, phần đồ ăn còn lại là chị Triệu làm, những món đó đều yêu cầu kỹ thuật cô làm không được nha.
Tổng cộng chín món ăn, đều là món chị Triệu nói Giang Mộ Trì thích ăn. Lúc làm xong cũng rất nhanh 6 giờ, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì trở về nhưng chờ mãi Giang Mộ Trì vẫn chưa có trở về, Kiều Dư An chờ đến khoảng 6 giờ, không đợi nữa quyết định chủ động xuất kích.
Kiều Dư An gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì, "Giang Mộ Trì, khi nào anh về ăn cơm chiều, em đang đợi anh đó." Thanh âm Kiều Dư An nói chuyện có chút không được tự nhiên, số lần cô chủ động yếu thế không nhiều lắm. Kiều Dư An từ trước đến này chính là một người cường thế, có thể làm cô yếu thế cũng là người có bản lĩnh.
"Đã biết." Giang Mộ Trì đạm mạc đáp một câu, Kiều Dư An cũng không có không vui, "Em chờ anh nha."
Kiều Dư An tắt điện thoại, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua di động, hơn 6 giờ. Công việc của hắn thật ra đã sớm xong rồi, ngày hôm nay hắn đều vội chuyên tâm làm việc, đầu óc cái gì cũng không nghĩ đến chỉ nghĩ làm bản thân bận rộn, cũng không nghỉ sẽ trở về.
Có lẽ do không biết nên lấy loại bộ mặt nào đối đãi với Kiều Dư An, nội tâm hắn nói với chính mình Kiều Dư An so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, hắn hẳn phải chiếu cố cô nhiều hơn, đừng luôn tức giận, chỉ là lúc đối mặt với cô, hắn lại có chút nhịn không được tính tình của mình, theo bản năng liền cùng cô tức giận.
Điều này cũng rất ít thấy, Giang Mộ Trì từ trước đến nay năng lực tự chủ rất mạnh không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ là ở trước mặt Kiều Dư An, Giang Mộ Trì vẫn luôn lần lượt thất thố, mọi chuyện dường như đã vượt qua phạm vi khống chế của hắn, cảm giác như vậy thật không tốt.
Giang Mộ Trì luôn có thói quen nắm giữ mọi chuyện trong tay, nhưng sau khi gặp được Kiều Dư An quá nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn không ở trong vòng khống chế của hắn, cảm giác cực kỳ không xong rồi, vì thế hắn mới muốn dùng công việc làm tê mỏi chính mình, làm chính mình trở về Giang Mộ Trì lúc trước, chỉ là dường như không làm được.
Nhưng Kiều Dư An đã chủ động gọi điện thoại tới, đoạn hôn nhân này vẫn còn muốn tiếp tục thì cần thiết phải đối mặt mà không phải trốn tránh, cho nên Giang Mộ Trì vẫn là thu dọn đồ đạc về nhà.
Về đến nhà đại sảnh cùng với phòng bếp đều sáng đèn, lúc hắn đi vào Kiều Dư An vẫn ngồi ở nhà ăn nhìn vô cùng nhàm chán chống cằm giống như muốn ngủ gục, vừa nghe thấy động tĩnh đột nhiên bừng tỉnh, "Giang Mộ Trì, anh trở về rồi."
"Ừ." Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua thấy cô vẫn chưa động đũa, "Sau này em cứ ăn trước đi không cần chờ anh."
Kiều Dư An vừa nghe nhíu mày, trong mắt tràn đầy mất mát, "Vì sao, anh không muốn ăn cơm với em sao?"
"Không phải, anh có thể sẽ về rất trễ." Giang Mộ Trì ngồi xuống, "Nhanh ăn đi."
"Dạ, em lấy cơm cho anh." Nhìn Kiều Dư An ân cần có chút không giống bình thường, Giang Mộ Trì sửng sốt một hồi.
"Anh nhanh ăn đi, anh nếm thử xem cái này ăn ngon không." Kiều Dư An gắp một miếng khổ qua cho Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì ăn một miếng khẽ cau mày lại, không phải tay nghề của chị Triệu, ngước mắt nhìn Kiều Dư An một cái thấy cô lộ ra ánh mắt mong chờ nhìn hắn, hơi suy tư liền biết là chuyện gì, "Em làm sao?"
"Dạ dạ." Kiều Dư An hưng phấn gật đầu, một đôi mắt sáng ngời như sao, "Ăn ngon không?"
"Vì sao?" Giang Mộ Trì buông đũa, nhìn cô không giống sẽ nấu cơm, lúc trước cũng không thấy cô có hứng thú đối với phòng bếp, khác thường tất có chuyện.
"Em chỉ là muốn nấu cơm cho anh ăn, tay nghề em cũng được đi? Chị Triệu còn nói em có thiên phú đó."
"Nói thật." Giang Mộ Trì nhìn chằm chằm đôi mắt cô, lý do này không thể thuyết phục hắn, buổi sáng lúc hắn đi ra ngoài Kiều Dư An vẫn còn đang tức giận.
"Em." Kiều Dư An không cười, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới nhìn chằm chằm khối xanh tím trên cằm Giang Mộ Trì không dời mắt được, nhìn màu xanh tím khiến người khác sợ hãi khẳng định rất đau, còn ở cằm nữa nói không chừng cũng sẽ ảnh hưởng làm đau răng.
"Thật xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng giận nữa mà." Kiều Dư An cúi đầu, ngữ khí thành khẩn xin lỗi, ngữ khí nhỏ nhẹ ủy khuất ba ba giống như Giang Mộ Trì không tha thứ cô sẽ khóc liền cho coi.
"Ăn cơm thôi." Giang Mộ Trì nhìn cô thật sâu một cái, một lần nữa động đũa cũng không phát biểu cái gì.
Kiều Dư An bị nhìn đến chột dạ cũng ăn cơm theo, chung quy nhạt như nước ốc, trong lòng không biết Giang Mộ Trì có thể tha thứ cho mình hay không.
Chầu cơm này Kiều Dư An ăn một chút hương vị cũng không có nhưng Giang Mộ Trì lại thấy ngon, ăn hết phân nửa đồ ăn, đặc biệt là mấy chén "dưa", ăn không còn một mảnh.
Ăn cơm xong Giang Mộ Trì lên lầu, Kiều Dư An tựa như cái đuôi nhỏ đi theo ở phía sau, vốn dĩ cho rằng Giang Mộ Trì sẽ tới thư phòng, ai biết hắn vào phòng ngủ, Kiều Dư An cũng đi theo đi vào.
Giang Mộ Trì mở hòm thuốc lấy ra một cây nhiệt kế, nhìn cô một cái, "Lại đây, đo nhiệt độ cơ thể một chút."
Kiều Dư An không có phản kháng ngược lại trong lòng có một tia ngọt ngào, xem ra Giang Mộ Trì cũng không phải không để ý tới cô, ngoan ngoãn đi qua ngồi để Giang Mộ Trì đo thân nhiệt cho cô.
Giang Mộ Trì tới gần, thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô, cô duỗi tay sờ soạng một chút vết xanh tím trên cằm Giang Mộ Trì, "Đau không?" Nhìn thấy tia sáng chịu đựng trong mắt hắn, khẳng định rất đau, "Em đau lòng."
"Việc nhỏ." Đôi mắt Giang Mộ Trì bởi vì những lời này của cô trở nên thâm thúy, đặt tay cô xuống đi vào buồng vệ sinh.
"Là anh em đánh đúng không?" Kiều Dư An đi theo phía sau Giang Mộ Trì.
"Thật xin lỗi, đều là em sai, sao anh ngày hôm qua không nói gì, em đúng là không nên cáu kỉnh với anh."
"Không có gì, không đau." Giang Mộ Trì rửa sạch tay, ngồi vào sô pha.
Kiều Dư An nhắm mắt theo đuôi, "Nhất định rất đau, anh đã sức thuốc chưa, chị dâu em tới tặng thuốc cho anh, chờ tí nữa em giúp anh sức thuốc."
Giang Mộ Trì nhìn vào đôi mắt của cô, mang theo vài phần lì lợm quyết tâm, "Cho nên buổi tối em nấu cơm cho anh là bởi vì anh em đánh anh?"
"Không phải mà, em muốn xin lỗi anh, em đã khắc sâu sai lầm của mình, em không nên một mình ra cửa mà không thông báo với anh, sau này em ra ngoài nhất định sẽ nói với anh." Kiều Dư An bắt lấy bàn tay Giang Mộ Trì, lần này cô đã nháo ra chuyện lớn như vậy về sau thật sự không dám nữa.
Giang Mộ Trì liếc nhìn đầu ngón tay trắng nõn trên mu bàn tay của mình cuối cùng cũng mở miệng, "Không cần cái gì cũng thông báo, em cũng phải có riêng tư của mình, chỉ là những chỗ nguy hiểm như vậy về sau vẫn ít đi thì tốt hơn." Lại thêm vài lần nữa hắn cũng chịu không nổi.
"Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ thông báo với anh, em nói thật, anh đừng tức giận nữa có được không? Cũng đừng không để ý đến em." Kiều Dư An cọ tới cọ lui trong lòng ngực Giang Mộ Trì.
Hơi thở trên người cô cùng hơi thở Giang Mộ Trì như hòa lẫn vào nhau, bao phủ lấy Giang Mộ Trì, rốt cuộc trốn không thoát.
Giang Mộ Trì không nói gì Kiều Dư An lại càng cọ xát hơn, còn dùng một bàn tay ôm lấy eo hắn ỷ lại dựa vào.
Dỗ chồng kế thứ nhất: Mặt dày mày dạn.
Ai có thể cùng Kiều Dư An so không biết xấu hổ, ai cũng không thể!
Một lát sau Giang Mộ Trì đẩy cô ra, trong lòng Kiều Dư An lạnh một chút, này là thật sự không tha