Edit: QingChen
Kiều Dư An ăn cơm sáng xong đã 11 giờ rưỡi, cơm trưa cũng không cần ăn, dù sao Giang Mộ Trì cũng không ở nhà, trừ ngày đầu tiên hắn trở về thì lúc sau giữa trưa đều không trở về. Giữa trưa cô nhận được tin nhắn báo ngày mai đi làm, vốn dĩ đã tính toán xong tốt mọi việc cô cũng phải nhanh chóng đi làm.
Cô quên đi chuyện này còn không phải do Giang Mộ Trì người này quá đáng sao, quá khi dễ người, lúc hắn tốt cũng thật tốt, lúc hư lên cũng thật đen tối, cô lúc này đây nhất định phải hung hăng bắt lấy chân đau của hắn.
12 giờ rưỡi, nhìn thời gian không sai lắm Kiều Dư An gọi điện cho Kiều Thừa Tu, "Alo, anh hai."
Kiều Thừa Tu nhận được điện thoại nghe thấy tiếng nói ngọt như thế lỗ tai run rẩy, cái âm điệu quỷ gì đây, nhìn thoáng qua đúng là dãy số của Kiều Dư An liền không khách khí, "Nói cho đàng hoàng."
Kiều Thừa Tu cũng không biết đã bao nhiêu năm về trước nghe qua câu anh hai này, lập tức khiến Kiều Thừa Tu nghĩ đến khi An An còn nhỏ, mềm mại ngoan ngoãn mỗi ngày đi theo phía sau anh gọi anh hai, khi đó trong lòng anh tràn đầy đều là em gái đáng yêu này, bây giờ em gái lớn rồi không tránh khỏi rời khỏi anh, sau khi có chồng liên lạc với anh cũng ít đi.
"Hắc hắc, anh hai, ăn cơm sao?" Kiều Dư An túm sợi tóc, tươi cười hề hề, Kiều Thừa Tu vừa nghe liền biết không có chuyện tốt tức khắc muốn cúp điện thoại.
"Aii, anh hai, em có chuyện đứng đắn, anh vạn lần không nên cúp điện thoại nha." Kiều Dư An cũng vô cùng hiểu rõ anh trai nhà mình, vừa nghe âm thanh Kiều Thừa Tu thở dài liền đoán được anh muốn làm gì.
"Nói đi, là không có tiền tiêu hay coi trọng chiếc xe nào, gần đây cũng không có ra xe thể thao phiên bản có hạn nào mà." Kiều Thừa Tu đau đầu xoa xoa thái dương, không phải có chuyện cầu với anh thì cô mới không kêu anh hai ngọt như vậy đâu.
"Không phải, em sao có thể tục tằng như vậy được."
"Em trước kia đột nhiên điện thoại cho anh trên cơ bản cũng chỉ có hai việc này." Nếu là xe thể thao bình thường không cần anh ra tay An an cũng có thể mua được, nhưng phiên bản có hạn thì phải cần anh ra tay, nếu không sẽ rất khó mua được, nhưng mà gần đây cũng không có nghe nói có xe thể thao phiên bản có hạn sắp bán.
"Đó là trước kia, hiện tại đã không giống nhau." Kiều Dư An mơ hồ nói nhảm một hồi cuối cùng cũng đến chuyện chính, "Anh hai, buổi tối hôm nay em muốn đi chơi một lát, anh có thể giúp em ngăn Giang Mộ Trì đừng về nhà sớm được không?"
"Em đi ra ngoài chơi cùng em ấy về nhà có liên quan gì?" Kiều Thừa Tu buồn cười, có thể đưa ra yêu cầu như vậy cũng chỉ có em gái này của anh.
"Anh ấy buổi tối không cho em ra ngoài chơi, chính là bọn Lâm Tựa Cẩm mời em, cũng không thể không đi có đúng không, hơn nữa em đã lâu không có đi ra ngoài chơi, anh đáp ứng em đi mà, em chơi đến 10 giờ liền trở về có được không, anh giữ anh ấy lại kéo dài tới 10 giờ rưỡi, em năn nỉ anh đó, anh trai yêu dấu." Kiều Dư An lôi mười tám ban võ nghệ la lối khóc lóc ra dùng, nhất quyết muốn Kiều Thừa Tu đồng ý cô.
"10 giờ rưỡi quá muộn, chị dâu em cũng sẽ tìm anh, em cũng sẽ không để anh đi quỳ ván giặt đồ đi?" Sau khi anh thành gia cũng rất ít khi sau mười giờ về nhà, trong nhà còn có nữ nhân, cũng không thể buổi tối để nàng một mình ở nhà, đối với việc Giang Mộ Trì về nhà sớm này Kiều Thừa Tu vẫn vô cùng vừa lòng.
**QingChen: hai anh em đáng thương =)) đúng là không giống nhau sẽ không chung một nhà =)))))
"Chỉ một lần này mà, cầu xin anh đó, em đi nói với chị dâu để chị dâu sẽ không nói anh." Kiều Dư An đây là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Kiều Thừa Tu cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, nào như cô nói bảy tám cái là xong, ai biết mục đích chân chính là gì, có điều dường như cũng thật chưa từng ngồi xuống cùng Giang Mộ Trì nghiêm túc nói chuyện tâm sự, một khi đã như vậy, vậy thì tranh thủ cơ hội này đi.
Nói đến cùng cũng là Kiều Thừa Tu không đành lòng cự tuyệt An An, từ nhỏ đến lớn Kiều Dư An muốn cái gì anh cũng đều cho, không có nói qua lời từ chối, hiện giờ cũng giống vậy huống chi là một cái yêu cầu nho nhỏ như này.
"Được, vậy em nhớ rõ trước 10 giờ phải trở về, sau 10 giờ anh gọi điện thoại kiểm tra, có Giang Mộ Trì trị em cũng không tệ, trước kia nói thế nào em cũng không nghe."
"Dạ dạ, cảm ơn anh hai, em về sau bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không gây chuyện." Lâu như vậy không ra ngoài đi chơi cô sắp quên sống về đêm là tư vị gì mất rồi.
"Em nói như vậy cũng đã nói mấy trăm lần rồi, lỗ tai nghe đến phát chán." Mọi người đều biết một câu "Em về sau thế nào thế nào......", nhất định là gạt người, bởi vì rất nhanh Kiều Dư An sẽ quên mình đã nói qua những lời này, sau đó tái phạm, sau đó tiếp tục bảo đảm về sau như thế nào như thế nào.....
"Em đảm bảo mà, đây là lần cuối cùng." Kiều Dư An khóc không ra nước mắt, bảo đảm này đều đã mất đi hiệu lực sao? Chẳng lẽ là bởi vì cô thất sủng, sao có thể, rõ ràng cô vẫn là tiểu tiên nữ, sao có thể nhanh như vậy thất sủng rồi.
Cuối cùng lại nói đông nói tây một đống cũng tắt điện thoại, Kiều Dư An lộ ra biểu tình đắc ý, "Giang Mộ Trì, xem em hôm nay buổi tối thu thập anh." Cái nhà này chung quy vẫn muốn cô xoay người làm chủ nhân.
Buổi chiều hơn bốn giờ, Giang Mộ Trì nhận được dãy số không có lưu, có điều hắn nhớ rõ đây là số Kiều Thừa Tu, "Alo, anh hai." Kiều Thừa Tu rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, không biết là có chuyện gì.
"Ừ, buổi tối rảnh không? Ra ngoài uống rượu." Kiều Thừa Tu cũng không vô nghĩa trực tiếp mở miệng, người như bọn họ những chuyện như lá mặt lá trái một chút cũng không có hứng thú.
"Vâng." Giang Mộ Trì hơi suy tư liền đáp ứng, nghe nói Kiều Thừa Tu là người hiểu rõ Kiều Dư An nhất vậy đi thôi, mặc kệ là yến tiệc gì, nhân cơ hội tìm hiểu một ít chuyện cũ của Quyển Quyển cũng tốt.
"Buổi tối 7 giờ rưỡi, hội sở Thanh Vân." Kiều Thừa Tu ném xuống thời gian địa điểm liền cúp điện thoại, Kiều Thừa Tu cùng với Giang Mộ Trì chính là cùng một kiểu người, chẳng qua Kiều Thừa Tu có thể may mắn hơn so với Giang Mộ Trì, từ nhỏ đã có đứa nhỏ Kiều Dư An dỡ hơi bên cạnh, tính tình cũng không lãnh đạm như Giang Mộ Trì.
Bất quá tuổi già Giang Mộ Trì cũng có Kiều Dư An bên cạnh, nghĩ đến không cần bao lâu tính tình cũng đã thay đổi.
Sau khi tan tầm Giang Mộ Trì gọi điện thoại báo cho Kiều Dư An, lúc nhận được điện thoại Kiều Dư An mặt ngoài oán giận vài câu, "Vậy anh sớm trở về một chút, không được trở về quá muộn, uống ít rượu thôi."
"Ừ, anh biết rồi, em ở nhà sớm nghỉ ngơi một chút." Giang Mộ Trì còn có chút kinh ngạc, sao hôm nay Quyển Quyển ngoan ngoãn như vậy? Không giống phong cách của cô nha.
"Được, em đã biết." Kiều Dư An cao hứng đáp ứng, một khi tắt điện thoại liền hừ cười hai tiếng, "Tưởng bở, em mới không ngủ sớm đâu."
Giang Mộ Trì ở công ty ăn cơm chiều, gần đến 7 giờ mới đánh xe đi tới hội sở Thanh Vân. Đây là một cái quán bar dành riêng cho hội viên, đều là những lúc thương lượng công việc mới tới, Giang Mộ Trì cũng không hay đến, hắn không có nghiện rượu.
Vừa vào cửa liền có người đến đón, "Giang tiên sinh, Kiều tiên sinh đã ở ghế chờ ngài, xin mời đi theo tôi."
Giang Mộ Trì đi theo phục vụ vào, Kiều Thừa Tu thật đúng là tới uống rượu, trên bàn bày vài bình rượu ngon.
"Anh hai tới sớm rồi." Giang Mộ Trì người này, dường như vẫn luôn tuân thủ thứ tự tuần hoàn lớn nhỏ, từ sau khi kết hôn cùng Kiều Dư An vẫn luôn kêu Kiều Thừa Tu là anh hai, nhưng Kiều Thừa Tu tựa hồ cho tới bây giờ cũng không có cách nào tán thành Giang Mộ Trì.
"Ngồi, tranh thủ lúc còn sớm uống rượu, chỉ hai người chúng tay hay kêu thêm những người khác nữa?"
"Người trong nhà gặp mặt, người ngoài ở đây không thích hợp." Giang Mộ Trì buông cà vạt, mặc kệ người khác là ai, hắn cũng không muốn, rốt cuộc cũng chỉ muốn hỏi một ít chuyện của An An, hắn không hy vọng những người khác biết.
"Cũng phải." Kiều Thừa Tu mở bình rượu, đổi cho hắn nửa ly, "Có thể uống rươu không?"
"Có thể." Nói đến cùng, trên thương trường hỗn loạn này có mấy ai không biết uống rượu.
Giang Mộ Trì quả thật so với rất nhiều người may mắn hơn nhiều, có gia thế tốt, nhưng cũng không vì vậy một lần là xong, ngay từ đầu cũng ở tầng dưới chót lăn lộn qua, ở công ty chi nhánh làm hai ba năm mới trở lại tổng công ty, không mài giũa sao có thể trở thành tinh anh, dĩ vãng cũng không dựa vào thân phận này, uống rượu cũng không ít.
"Số độ không cao nhưng anh cũng không thể uống rượu, anh cùng chị dâu An An đang chuẩn bị kế hoạch có con, anh uống hai ly đại biểu một chút, lúc sau lấy trà thay rượu." Anh cùng Triệu Di đã chuẩn bị hai tháng, kết hôn nhiều năm cũng cảm thấy đến lúc muốn có con rồi.
Kiều Thừa Tu bưng lên chén rượu, kém đến bên miệng bị Giang Mộ Trì ngăn lại, "Nếu không thể uống vậy uống trà, người trong nhà, không cần để ý những nghi thức xã giao đó, nếu cháu trai ra đời không tốt, chỉ sợ An An đánh chết em."
"Cũng được." Kiều Thừa Tu buông chén rượu, chuyện như vậy vẫn là cẩn thận một chút.
Giang Mộ Trì đổ nửa ly rượu, hắn cùng Kiều Dư An không tính nhanh như vậy có con, mấy ngày nay vẫn luôn làm thi thố, chờ đến khi An An muốn có con hắn lại suy xét chuyện này, Giang Mộ Trì xem ra, An An vẫn còn giống một đứa trẻ, thật không có cách nào tưởng tượng ra cảnh cô làm mẹ.
"Em cùng An An trôi qua thế nào?" Kiều Thừa Tu buông chén trà.
"Khá tốt, mấy ngày trước đưa em ấy đi về quê chơi hai ngày, nhìn em ấy rất vui vẻ."
"Em ấy quả thật thích những nơi rộng mở, chỉ cần ở nơi rộng lớn em ấy sẽ tự vui vẻ."
Giang Mộ Trì nhẹ giọng cười một chút, "Vậy cần phải nỗ lực làm việc thôi." Nếu không sợ không chiều được cô đi đủ những nơi rộng lớn vui vẻ.
"An An rất dễ nuôi, không cần bao nhiêu tiền, chẳng qua anh muốn cho em ấy những thứ tốt nhất." An An trừ bỏ việc thích xe thể thao, mặt khác không tiêu tiền mấy, tất nhiên những cái ăn mặc ở đi lại đều không xem như tiêu tiền, đó chỉ là những nhu cầu cần thiết của cuộc sống.
"Anh hai chăm lo tinh tế như vậy, tới trên tay em áp lực thật lớn nha." Giang Mộ Trì cười mở miệng, Kiều Thừa Tu chiếu cố người quá tốt, nếu hắn làm kém một chút Kiều Dư An sẽ chướng mắt mất.
"Áp lực lại là chuyện cực kì tốt, anh từ trước đến nay vẫn cảm thấy con gái kết hôn là vì cuộc sống càng tốt, nếu kết hôn chỉ có thể làm cuộc sống kém đi không bằng đừng kết hôn." Tư tưởng kiều Thừa Tu là như vậy, cũng như thế đối với Triệu Di, nhiều năm như vậy cũng không có để nàng nhọc lòng qua, thua thiệt qua, nếu muốn người khác tin phục chính mình, kia tự mình cũng phải làm đến những chuyện này.
"Giang Mộ Trì, thành thật mà nói, nếu không phải gia thế của em, An An có cùng em kết hôn, anh cũng sẽ làm em ấy ly hôn." Kiều Thừa Tu thật ra nói lời thật, nếu lúc trước Kiều Dư An cùng một nam nhân khốn khó kết hôn, cho dù An An thích đi nữa anh cũng sẽ không đồng ý.
Kết hôn không có vật chất làm cơ sở cũng sẽ hỏng bét, chỉ có những nữ sinh nhỏ mới có thể cảm thấy tình yêu quan trọng hơn vật chất, Kiều Thừa Tu sớm đã không để mình bị đẩy vòng vòng, môn đăng hộ đối ở hôn nhân là vô cùng quan trọng.
"Vậy cũng may nhờ ba mẹ em." Giang Mộ Trì cũng không giận, Kiều Dư An là tiểu công chúa như vậy, người gia cảnh bình thường quả thật nuôi không nổi, đừng nhìn cô dễ nuôi dễ sống dễ ăn mặc như vậy, thật ra lúc kiêu ngạo lên sẽ vô cùng kiêu ngạo, dù sao cũng là được Kiều gia nuôi lớn.
"Kỳ thật em cũng không kém, chẳng qua tâm tư quá thâm trầm, anh nhìn không thấu." Kiều Thừa Tu cũng là nhân vật trà trộn thương giới nhiều năm như vậy, ngay cả anh cũng nhìn không thấu thì An An lại càng nhìn không thấu, cho nên ngay từ đầu cha Kiều mới nói vậy.
"Anh cũng thế anh cũng thế, tâm tư anh hai em cũng nhìn không thấu, có điều em biết anh hai sẽ không hại An An."
"Em biết là tốt, An An là bảo bối Kiều gia, mong rằng em quý trọng thật tốt."
Giang Mộ Trì giơ lên chén rượu ý bảo, "Em sẽ."