Edit: QingChen
Giang Mộ Trì một chút cũng không phản ứng Kiều Dư An, tiếp tục giơ thẻ bài thẳng đến khi giá lên tới một trăm triệu 8000 vạn, lúc này mới không có người kêu tiếp.
"Một trăm triệu 8000 vạn lần thứ nhất, một trăm triệu 8000 vạn lần thứ hai, một trăm triệu 8000 vạn lần thứ ba." Giải quyết dứt khoát, "Chúc mừng Giang tiên sinh, với giá một trăm triệu 8000 vạn đã đấu giá được."
Kiều Dư An giống như tên ngốc ngồi ngây ngốc trên ghế, toàn đầu óc chỉ có một trăm triệu 8000 vạn, này có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn ngon, trời ạ, quá phá của!
"Quyển Quyển, tiếp lấy." Giang Mộ Trì đưa cái hộp kia tới trong lòng ngực cô, Kiều Dư An theo bản năng bắt lấy, cô sợ rớt mà, mua cũng đã mua rồi còn có thể làm gì được bây giờ? Hiện tại đang ở bên ngoài, mọi người còn đang nhìn đây, cô có thể đánh Giang Mộ Trì một trận được sao?
Đương nhiên không thể.
Vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng giả bộ cười thẹn thùng dáng vẻ hạnh phúc, này không phải là cảnh mọi người muốn nhìn thấy sao? Cô làm được, chẳng qua, Giang Mộ Trì, đừng hòng cô buông tha cho hắn!
!
Bữa tiệc đấu giá tan cuộc, Giang Mộ Trì nắm tay Kiều Dư An đi ra ngoài, Kiều Dư An nắm chặt hộp trên tay sợ có người sẽ bay lên cướp mất. Cái này cũng không phải là tiền trên trời rơi xuống mà, tuỳ tuỳ tiện tiện lấy ra gần hai trăm triệu mua cái nhẫn nho nhỏ như vậy, ngoại trừ Giang Mộ Trì cô cũng chưa từng gặp qua người thứ hai.
Di động Kiều Dư An để ở trong túi, cách lớp túi cô cũng có thể cảm nhận được di động vẫn luôn rung không ngừng, không cần xem cũng biết không ít hơn một người.
Một đường giả bộ tươi cười đi thẳng đến ghế phụ, cách cửa sổ xe người khác không còn thấy mình nữa, Kiều Dư An lúc này mới kéo lớp mặt tươi cười xuống, đặt hộp lên trên xe, cho dù cô nổi giận đi nữa cũng không dám dùng quá sức, đây chính là vàng thật tiền thật.
Giang Mộ Trì ngồi vào xe, nhìn cô một cái, "Làm sao vậy, không vui sao?"
Kiều Dư An liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, cái miệng nhỏ hơi dẩu, mày đẹp nhíu chặt, vừa nhìn là biết không vui tí nào.
"Đây là làm sao vậy?" Giang Mộ Trì giơ tay xoa xoa đầu cô, một tay nới lỏng cà vạt, sao lại cảm giác có chút áp lực vậy?
"Giang Mộ Trì, anh có phải rất có tiền hay không?" Ngữ khí Kiều Dư An thật không tốt.
"Em đừng hỏi những câu vô nghĩa nữa." Giang Mộ Trì thu lại tay dựa vào lưng ghế, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Kiều Dư An: "........."
"Em muốn quản sao? Em nếu muốn quản cũng được, trở về anh nộp thẻ lên cho em, chỉ là tiền của anh hơi nhiều, khả năng em quản sẽ mệt." Lời này của Giang Mộ Trì là kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ, Kiều Dư An nghe đến đầu ngày càng đau.
"Giang Mộ Trì, anh có biết kiếm tiền rất vất vả hay không." Kiều Dư An ý đồ dùng tình cảm đến đả động hắn, muốn nói cho hắn có tiền cũng không thể tiêu hoang được.
Giang Mộ Trì nhíu mày, dáng vẻ thật đúng là nghiêm túc tự hỏi một chút, thản nhiên nói: "Không cảm thấy, kiếm tiền chẳng lẽ không phải là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này sao?"
Kiều Dư An: "......."
Hôm nay không cách nào hàn huyên nổi.
Moẹ!
"Quyển Quyển, em muốn kiếm tiền à, được mà, em cũng đừng mân mê cái câu lạc bộ nhiếp ảnh kia nữa, theo anh tới công ty, anh dạy cho em làm thế nào để kiếm tiền không vất vả." Giang Mộ Trì như cũ không nhận thấy được Kiều Dư An rốt cuộc muốn nói cái gì, khoé môi khẽ cười, còn nghiêm túc suy nghĩ một chút cảnh hai người cùng tới công ty, cùng vào cùng ra, cảm giác rất không tồi, còn có thể thấy cô suốt ngày.
Phương pháp này có được không.
"Anh im đi, lái xe." Kiều Dư An phì phì quay đầu không để ý đến hắn, người này sao lại đột nhiên đầu không thông suốt vậy?
Này cũng không thể trách Giang Mộ Trì, hắn thật đúng chưa cảm thụ qua cảm giác không có tiền, cũng không thích kết giao bạn bè, mà bạn bè có thể tiếp xúc với hắn đều là cùng một cấp bậc, làm gì có ai sẽ nói với hắn kiếm tiền thật vất vả chứ?
Kiều Dư An lại không giống, bạn bè của cô trải dài năm châu bốn bể, cũng có rất nhiều bạn bè gia đình bình thường, thế mới biết càng nhiều, hơn nữa cô cũng thật không có sở thích hàng xa xỉ, tự nhiên cũng không quá thích tiêu nhiều như vậy để mua một cái nhẫn.
"Thắt kỹ đai an toàn, về nhà thôi." Giang Mộ Trì cười lắc đầu, cũng không biết sao lại chọc đến tiểu bá vương này rồi, trước để cô tức giận một hồi đi, về đến nhà rồi sẽ tốt thôi.
Không nghĩ lúc này đây Kiều Dư An vậy mà tức giận thật lâu, về đến nhà vẫn còn tức, đại khái trong lòng cũng không ngừng tức giận, hơn nữa chuyện Hạ Y vẫn còn chưa có giải thích rõ ràng đâu.
Giang Mộ Trì từ thư phòng trở lại phòng ngủ, thấy Kiều Dư An ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa, hắn đi qua từ phía sau duỗi tay ôm lấy eo cô, "Quyển Quyển, còn tức giận à."
"Anh buông ra, buông ra." Kiều Dư An buông di động giãy giụa, người này sao da mặt lại dày như vậy, cô còn đang tức giận đây.
"Vậy em nói với anh đi, vì sao tức giận?" Giang Mộ Trì ngồi vào giường ôm người lên đùi mình, một tay ôm eo nhỏ cô, một thay thưởng thức ngón tay cô, phấn phấn nộn nộn, từ sau khi xoá màu sơn đỏ lần trước, cô cũng không có lại làm móng tay.
"Anh không nên tiêu nhiều như vậy mua cái nhẫn, quý như vậy, em biết anh có tiền nhưng cũng không phải tiêu như vậy chứ, ba mẹ biết được nhất định sẽ nói em." Kiều Dư An cúi đầu, mặc kệ hắn chơi đùa ngón tay cô.
"Em biết bà nội đưa nhẫn cho em bao nhiêu tiền sao?" Giang Mộ Trì bị lời nói của cô chọc cười, đều cùng từ gia tộc không mấy khác nhau, sao Kiều gia có thể nuôi ra được một người thích tiết kiệm tiền như vậy chứ?
"Bao nhiêu tiền, khẳng định không có....." Quý như cái này đi.
"Mấy năm trước cầm đi làm giám định, chuyên gia bảo giá cả khoảng ba trăm triệu." Giang Mộ Trì nắm ngón tay cô.
Kiều Dư An nuốt một ngụm nước miệng, nhẫn ba trăm triệu, đeo trên tay cô lâu như vậy?!
"Cho nên chuyện này em đừng so đo, thật không bao nhiêu tiền mà, hơn nữa đồ vật cất giữ như vậy có thể truyền xuống, về sau em sinh con gái, bà nội liền truyền cho con gái chúng ta, cái này thì em truyền cho con dâu chúng ta."
Mỗi người một cái, an bài thoả đáng.
A.
"Thôi, em lười cùng anh nói chuyện này." Kiều Dư An xem như hiểu rõ, Giang gia đều giống nhau có tiền, cùng hắn nói cũng không thông.
"Vậy không tức giận?" Giang Mộ Trì gác cằm trên hõm vai cô, ngứa, Kiều Dư An đẩy đẩy, "Còn một việc."
"Chuyện gì?"
"Sao anh lại ăn cơm cùng Hạ Y?" Vì sao nhiều người như vậy cũng không ăn, chỉ ăn cùng Hạ Y, chỗ này khẳng định có chút điểm đặc biệt, chẳng lẽ Giang Mộ Trì đã từng thích Hạ Y?
"Sao em lại nói đến cái này." Giang Mộ Trì nắm chặt tay cô, môi mỏng khẽ hôn vành tai cô, "Chuyện lâu như vậy, anh cũng không nhớ rõ."
"Giang Mộ Trì, anh đừng nghĩ giấu em, anh thành thật cho em, bằng không anh liền tới thư phòng ngủ đi." Cả người Kiều Dư An nhiệt độ cũng nóng lên, cô không muốn buông tha nhẹ nhàng như vậy.
"Thật sự muốn nói?" Lời này Giang Mộ Trì, đột nhiên còn có chút thẹn thùng, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Nói!" Kiều Dư An quay đầu nhìn hắn, cũng không nói lời nào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Mộ Trì cong cong môi, ghé sát vào hôn đôi mắt của cô, "Là bởi vì em."
"A? Em?" Kiều Dư An mộng bức, sao lại ăn vạ đến cô rồi.
"Quyển Quyển, anh có một bí mật, ai cũng không biết." Giang Mộ Trì tiếp tục ngắm tay cô, môi mỏng kề bên tai cô, "Quyển Quyển, anh thật thích tay em, trắng nõn tinh tế, vừa nhìn đến khiến cho anh khó kìm lòng nổi."
"Anh là tay khống?" Kiều Dư An khiếp sợ nhìn hắn, này thật đúng là một cái bí mật lớn nha.
"Coi như vậy đi, có điều nhiều năm như vậy anh cũng không thấy qua được vài đôi tay đẹp, lần đó anh ngẫu nhiên thấy quảng cáo kia của Hạ Y trên TV, nhìn thấy đôi tay kia cho nên mới mời cô ta cùng ăn chung bữa tối, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta anh mới biết được tay kia không phải của cô ta, không bao lâu liền rời đi."
Này coi như một cái bí mật rất nhỏ, tay Giang Mộ Trì đã vô cùng đẹp, từ lúc hắn có ý thức đã phát hiện ra bản thân thích tay đẹp, giống như yêu thích từ trong xương cốt mọc ra, chẳng qua hắn cũng rất bắt bẻ, không phải tay ai cũng sẽ thích, nhiều năm như vậy có thể làm hắn nhớ mãi không quên, cũng chỉ có tay Kiều Dư An, gãi đúng chỗ ngứa, không nhiều không ít làm hắn động tâm.
"Anh anh...." Kiều Dư An kinh ngạc nói không lên lời, Giang Mộ Trì gặp Hạ Y thế nhưng là bởi vì tay cô, hai người còn không có gặp mặt Giang Mộ Trì đã thích tay mình.
"Quyển Quyển, hôm nay anh mới biết được hoá ra đôi tay kia là của em, này thật đúng là duyên phận, mệnh trung chú định, em là của anh." Giang Mộ Trì mới vừa rồi có biết bao nhiêu vui vẻ, giờ phút này nội tâm cao hứng như đứa trẻ vậy.
Quyển Quyển của hắn, có thứ hắn thích nhất.