Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 27: Giang Mộ Trì



“Anh cười cái gì, anh thấy em không đủ đẹp hả? ” Kiều Dư An bĩu môi hung dữ trừng mắt với Giang Mộ Trì, anh cũng dám chê cười cô.

“Đẹp, rất đẹp. ” Giang Mộ Trì dừng xe,  “Tới rồi, mời người đẹp xuống xe ăn cơm ạ, rất vinh hạnh được ăn cơm với người đẹp. “

“Vậy còn nghe được. ” Tay Kiều Dư An được Giang Mộ Trì nắm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người đã có sự ăn ý như vậy, đi cùng nhau thì sẽ nắm tay, lúc đi trên đường thì Giang Mộ Trì sẽ để Kiều Dư An đi bên trong, đây đều là một ít chi tiết nhỏ, nhưng phụ nữ lại dễ dàng cảm động bởi những chi tiết nhỏ ấy.

Giữa trưa ăn món Trung Quốc, thừa dịp thức ăn vẫn chưa được mang lên, Kiều Dư An bàn bạc với Giang Mộ Trì về chuyện chụp ảnh, “Chồng ơi, hình như em vẫn chưa chụp ảnh chung với anh bao giờ đâu, nếu không lúc nào đấy em với anh chụp ảnh chung đi? ” Hai người không tổ chúc không lễ nên tất nhiên là cũng không có ảnh cưới.

Giang Mộ Trì nghe cô nói như vậy, tưởng là cô muốn tổ chức hôn lễ, “Nếu như em muốn tổ chức hôn lễ thì cũng được, phải chọn ngày lành tháng tốt, rồi áo cưới các thứ cũng phải chuẩn bị sớm một chút. “

“??? ” Kiều Dư An đầu đầy dấu chấm hỏi, cô nói muốn tổ chức hôn lễ lúc nào cơ chứ. Mạch nào của Giang Mộ Trì rốt cuộc được cấu tạo như thế nào vậy, sao mà từ chụp ảnh chung lại biến thành tổ chức hôn lễ rồi?

“Không phải, em không muốn tổ chức hôn lễ gì cả, em nói là muốn chụp ảnh, chụp ảnh chung thôi. ” Kiều Dư An giải thích lần nữa, cũng có khó hiểu đâu nhỉ, mạch não cấu tạo như thế nào mà vòng tới chuyện tổ chức hôn lễ được trời.

“Anh tưởng em muốn chụp ảnh cưới. ” Tổ chức hôn lễ hay không Giang Mộ Trì đều nghe theo Kiều Dư An cả, thậm chí giờ phút này, anh lại bắt đầu chờ mong hôn lễ của mình với Quyển Quyển.

“Không phải không phải, ” Kiều Dư An vội vàng khoát tay, “Anh nghĩ đi đâu thế, em chỉ nghĩ là em chưa có tấm ảnh nào của anh cả, em chụp cho anh một tấm, rửa ra treo trong nhà, nếu mà chụp ảnh chung thì phải nhờ người khác giúp đỡ nữa. ” Tự mình cũng có thể dùng giá ba chân chụp, nhưng vậy sẽ vội vàng, không bằng nhờ người khác giúp sẽ tốt hơn.

“Vậy được, em muốn chụp lúc nào? ” Không phải nói tới chuyện hôn lễ, Giang Mộ Trì có hơi mất mát, tiếc thật.

“Chiều nay đi, sau khi anh tan làm, chúng ta chụp xong rồi đi ăn lẩu. ” Sau khi nhắc tới chuyện ăn lẩu là Kiều Dư An phải đi cho được, nếu không sẽ nhớ mãi trong lòng, tối cũng không ngủ ngon.

“Chụp ở đâu? ” Giang Mộ Trì dọn đồ ở giữa bàn đi, thức ăn đã bắt đầu được mang lên.

“Ở nhà mình là được, ánh nắng hoàng hôn ở nhà mình vô cùng đẹp. ” Kiều Dư An vẫn chưa nói mục đích thực sự, chờ chụp xong rồi lại nói, chứ lỡ nói rồi anh ấy có áp lực trong lòng thì phải làm sao.

“Được, anh sẽ về sớm. “

Nếu như nói xong rồi, thì ăn cơm, ăn cơm xong Giang Mộ Trì lái xe đưa cô về lại công ty, một lúc sau lại đi làm việc tiếp.

Sau khi ở chung với Kiều Dư An, anh có cảm giác thời gian cuối tuần không đủ dùng, tan làm năm giờ chiều cũng thấy muộn, không có đủ thời gian làm những việc khác với Kiều Dư An, nhưng mới cách đây không lâu, Giang Mộ Trì là một một người tới khuya mới tan làm mà vẫn còn thấy sớm.

Trước kia anh xem công việc là nửa kia của mình, bây giờ rốt cuộc công việc cũng thất sủng rồi.

Trong lòng nhớ tới chuyện buổi chiều có việc, tốc độ làm việc của Giang Mộ Trì bất tri bất giác tăng cao, mới 5 giờ chiều đã về tới cửa nhà. Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, vào nhà không tìm được Kiều Dư An, hỏi mới biết cô đang đi hái vải. Phần lớn vải trên cây đều được hái đi tặng người khác, còn dư lại một ít, cũng chín gần hết rồi, tầm khoảng mấy tuần nữa là phải đi mua vải ăn, như vậy cũng tốt, miễn cho Kiều Dư An nhắc tới vải cả ngày.

“Anh về rồi.” Kiều Dư An đang mút một trái vải trắng nõn, nhìn thấy Giang Mộ Trì thì vội vàng chạy qua, đẩy sọt vào tay anh, “Anh mau cầm giúp em một chút.” Mu bàn tay đỡ miếng thịt vải đẩy vào trong miệng rồi nuốt.

“Trời nắng lớn thế này, em ăn không sợ tiêu chảy à?” Giang Mộ Trì thật là rầu thúi ruột vì người phụ nữ này.

“Anh yên tâm, em hái hồi sáng nay rồi, chỉ là đặt ở lầu một, bên kia gió lơn, thoải mái vô cùng, sau khi nghỉ trưa thì ở đó chơi một hồi.”

“Ừ, đi thôi.”

Kiều Dư An chuẩn bị tốt máy ảnh, chờ mặt trời lặn, mặt trời sắp xuống núi, chỉ còn treo lơ lửng nơi cuối chân trời, nhìn giống như là một cái lòng đỏ trứng của hột vịt muối, dường như có thể rớt xuống biển bất cứ lúc nào.

“Giang Mộ Trì, anh qua bên kia đứng đi, em chụp cho anh, tạo dáng thế nào cũng được.” Người đẹp trai xuất sắc như vậy thì tạo dáng gì cũng đẹp.

Kiều Dư An sử dụng năng lực chuyên nghiệp của mình, chỉ đạo Giang Mộ Trì thay đổi tư thế và nơi để chụp, chụp liên tục mấy chục tấm.

“Cũng kha khá rồi, chúng ta chụp tấm cuối cùng đi, chồng ơi, anh cười một cái đi nào, anh không cười lạnh như băng vậy.” Chủ đề “Nụ cười” mà, từ nãy giờ hình như chưa có tấm nào đẹp cả.

Giang Mộ Trì không biết giống ai, từ nhỏ đến lớn, hình như anh chỉ chụp ảnh gia đình và ảnh tốt nghiệp, cho nên trong nhà không có ảnh chụp một mình anh.

Kiều Dư An đã nhìn ra, tới gần anh nhón mũi chân hôn môi anh một cái, “Cười nhanh lên, không cười thì sau này không cho hôn đâu nhé.”

Giang Mộ Trì thấy dáng vẻ láu lỉnh của cô, cười theo bản năng. Khi nụ cười chưa kịp tắt, Kiều Dư An đã lui về phía sau vài bước, tay mắt lanh lẹ chụp được cảnh này, “Ok, hoàn thành tốt đẹp.”

Kiều Dư An nhìn ảnh chụp, Giang Mộ Trì khẽ cong khóe môi, tựa hồ cặp chân mày luôn nhăn lại giờ cũng giãn ra, cả người bỗng trở nên dịu dàng, ngũ quan nét nào ra nét ấy như được điêu khắc khiến người ta thất thần, Kiều Dư An cảm thấy nếu Giang Mộ Trì đi chụp ảnh cổ phong nghệ thuật thì đảm bảo còn đẹp hơn rất nhiều.

“Nhìn cái gì đấy?” Giang Mộ Trì bị vắng vẻ ở một bên.

“Không có việc gì, đi thôi, về nhà.” Kiều Dư An ôm máy ảnh đi đằng trước, Giang Mộ Trì ở phía sau không đuổi kịp, sao cái này có cảm giác giống như bị dùng xong rồi vứt nhỉ, trực giác của Giang Mộ Trì bảo rằng có khả năng anh bị tính kế rồi.

Đi nhanh vài bước đuổi kịp cô, giật lấy máy ảnh, “Kiều Dư An, em lại có ý đồ gì xấu nữa phải không?”

“Em không có mà.” Kiều Dư An tỏ ra ngây thơ, giả vờ giống cực kỳ.

“Không nói thì thôi, dù sao anh cũng không cần mấy tấm ảnh này, xóa hết.” Giang Mộ Trì làm bộ chuẩn bị xóa ảnh, Kiều Dư An muốn giật lại, anh giơ tay lên cao, Kiều Dư An không chạm tới được.

Cô tức giận, “Anh cao như vậy làm gì hả?” Cô đã nhảy lên rồi mà vẫn không tới, thật là mất mặt, cô cũng đâu có thấp.

“Nghe nói cao là do gen di truyền, nếu anh lùn thì sau này con trai của chúng ta sẽ lùn. Nói thật thì anh trả cho em.”

“Được rồi.” Nếu không cướp lại được thì phải nói thật thôi.

Giang Mộ Trì nghe xong thì cười nhạo, “Hừ, em tính toán giỏi ghê nhỉ, bán anh kiếm tiền ha?”

“Đây là thi đấu, không phải bán kiếm tiền.”

“Nhưng là nụ cười như vậy anh nghĩ không đoạt giải được đâu, không sáng tạo, trên thế giới này vô vàn người đẹp, nếu chủ đề thi đấu là như thế này thì chắc chắn nụ cười không phải như vậy.” Giang Mộ Trì kéo cô đi về nhà, nói ra ý nghĩ của mình.

“Vậy anh thấy làm sao mới được, thật ra em cũng không muốn đoạt giải, nhiếp ảnh chỉ là sở thích giết thời gian của em thôi.”

“Em đó, do cuộc sống quá thoải mái thôi. Ngày mốt đi, ngày mốt thứ bảy, anh dẫn em tới một nơi.” Giang Mộ Trì nói với Kiều Dư An. Thật ra gia đình như họ thì phần lớn đều là như thế này, mỗi ngày chỉ cần nghĩ chơi như thế nào, làm sao để giết thời gian là được rồi, nếu là Giang Mộ Trì không muốn làm việc thì cũng được, làm việc thì tốt không làm cũng không sao, chỉ là bây giờ anh làm việc quen rồi.

“Đi đâu? Đi chơi nữa sao anh.” Kiều Dư An ôm cánh tay anh, chỉ cần có chơi là được hết.

“Bí mật, đi thôi, về nhà thay quần áo rồi đi ăn lẩu, đã đặt chỗ xong hết rồi.”

Giang Mộ Trì kéo cô về nhà, ánh mặt trời cuối cùng sau lưng khuất núi, chiếc bóng bị kéo dài ra không thấy nữa, tiếng trò chuyện của Giang Mộ Trì và Kiều Dư An cũng nhỏ dần, sóng biển vỗ vào bờ, tất cả mọi thứ đều hài hòa như vậy.

Giang Mộ Trì không chịu tiết lộ bí mật nên Kiều Dư An vẫn luôn chờ đợi. Rốt cuộc cũng tới thứ bảy, sáng sớm thức dậy, Giang Mộ Trì đi tập thể dục sáng, Kiều Dư An cũng nhàm chán nên cũng thay quần áo đi theo Giang Mộ Trì chạy bộ.

“Anh sẽ chạy bao lâu thế, anh chờ em với.” Kiều Dư An thật sự là theo không kịp cặp chân dài của Giang Mộ Trì, anh chạy một bước bằng cô chạy hai bước, chân dài sướng thật chứ.

“Nửa tiếng, mới mà đã mệt rồi à?” Giang Mộ Trì nhướng mày, rõ ràng là đang cười nhạo cô, cười nhạo cô vô dụng.

Kiều Dư An tất nhiên sẽ không nhận thua, vỗ ngực, “Không có đâu nhé, em không chạy nhanh được nhưng em chạy bền.”

Giang Mộ Trì cười cười không nói chuyện nữa, hai người chạy một vòng ven bờ biển, chạy mười lăm phút rồi vòng về. Gần về đến nhà, Kiều Dư An ngoại trừ mặt đỏ với việc thở hơi dồn dập một tí thì vẫn có thể đuổi kịp anh.

Giang Mộ Trì có cái nhìn khác về cô, cứ tưởng cô chạy một lúc là sẽ khóc huhu ngay chứ, “Không tồi, sau này theo anh chạy bộ buổi sáng đi, rèn luyện sức khỏe nhiều một chút.”

“Tưởng bở, em muốn ngủ, em đã nói là em chạy bền được mà không tin.” Kiều Dư An thở bình thường trở lại, cô vẫn vận động thường xuyên, ngày nào cũng tập yoga, nếu không cô cũng không dám ăn nhiều đồ ăn vặt như thế.

Giang Mộ Trì khom lưng cúi đầu, nói nhỏ một câu bên tai cô, “Nếu mà buổi tối Quyển Quyển cũng có thể bền bỉ như vậy thì tốt rồi, vận động nhiều hơn, buổi tối cũng có thể bền hơn một chút.” Giang Mộ Trì vừa dứt lời thì chạy ngay ra xa, Kiều Dư An vẫn chưa kịp phản ứng kịp.

Chờ cô phản ứng kịp thì mặt đỏ rực trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ vốn chỉ đỏ ửng một chút giờ đây đỏ bừng hết cả lên, cô nhìn Giang Mộ Trì đang chạy xa, đuổi theo la to, “Giang Mộ Trì, anh không biết xấu hổ!”

Ban ngày ban mặt mà nói năng bậy bạ, người này có biết xấu hổ hay không chứ, có thể trở vẻ dáng vẻ lạnh lùng cao quý ngày xưa được không!

Tới cửa nhà, Kiều Dư An mới đuổi kịp Giang Mộ Trì, từ phía sau nhảy lên lưng anh, ôm chặt cổ anh, “Giang Mộ Trì, rốt cuộc anh cũng lộ cái đuôi cáo của anh ra rồi, đầu óc của anh toàn là mấy thứ đồi trụy.”

Giang Mộ Trì đỡ cô, “Nhớ em mà sao lại thành đồi trụy rồi?”

“Đúng thật là không biết xấu hổ mà.” Kiều Dư An duỗi tay véo tai anh, người này càng ngày càng hư hỏng, đã thế mà ba mẹ còn khen tốt này tốt nọ nữa chứ.

~~~~hết chương 27~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.