Hai người đều sửng sốt một chút, Vương Vĩ Đức không ngờ tới còn sẽ gặp lại Kiều Dư An, thoạt nhìn cô không thay đổi gì so với hồi đó lắm, chẳng qua là càng thêm xinh đẹp, càng thêm quyến rũ, càng thêm chói mắt, Vương Vĩ Đức nhìn mà đỏ mắt nóng tim.
“An An, em cũng ở……” Vương Vũ Đức còn chưa nói xong, Kiều Dư An đã đi lướt qua gã. Vừa thấy gã là chút tâm trạng tốt cũng bay biến, bước nhanh vài bước đi hết hành lang. Vương Vĩ Đức muốn đuổi theo, bị người bên cạnh giữ chặt, “Nhanh lên, nhìn cái gì đấy, tài liệu này phải đưa cho sếp gấp đấy.”
“Người phụ nữ lúc nãy cũng ở công ty của chúng ta sao?” Vương Vĩ Đức đi theo đồng nghiệp, thuận tiện hỏi thăm một chút.
“Cô gái mặc váy dài đỏ ấy hả? Xem như vậy đi.” Đồng nghiệp cảm thấy kỳ quái liếc Vương Vĩ Đức một cái, không lẽ thằng nhãi này vừa mắt tới cả cô Kiều nữa à?
“Sao lại kêu xem như?”
“Cô ấy là ai mà cậu cũng không biết sao, à cũng đúng, cậu cũng mới đến không bao lâu, cô gái kia mà một trong những cổ đông của tập đoàn chúng ta, cũng là em gái của ông chủ lớn, công ty này mang họ gì? Cậu còn không hiểu à?” Đồng nghiệp nhìn gã với vẻ khinh thường, chắc là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi.
“Cô ấy là em gái của chủ tịch?” Vương Vĩ Đức khiếp sợ, lúc trước cô ấy chưa bao giờ nói tới điều kiện gia đình của mình cả.
“Sao hả, cậu thích cô ấy à? Cậu cũng đừng nằm mơ, người ta đã kết hôn rồi, nghe nói chồng cổ cũng là một người đàn ông vô cùng giàu có.” Dù sao thì Kiều Dư An cũng không làm hôn lễ, rất nhiều chuyện người ngoài không biết rõ lắm, chỉ là suy đoán.
“Kết hôn?” Vương Vĩ Đức dừng lại, sao lại nhanh như vậy chứ.
“Đúng vậy, cậu cũng đừng nghĩ nữa, đi nhanh đi, đừng để cho sếp chờ.”
“Tới ngay đây.” Hai người vội vội vàng vàng xuống lầu.
Kiều Dư An đứng yên trước cửa văn phòng hít sâu một hơi, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng khi nghĩ tới thì cô vẫn nhớ rõ sự ghê tởm khi ấy, thật sự khó có thể chịu đựng, nhưng mà không thể để cho anh hai cô biết được.
Kiều Dư An nở nụ cười, gõ cửa đi vào, “Anh ơi, cô em gái anh thương yêu nhất đã tới rồi đây.”
“Lại tới quấy rối à? Anh không chào đón em, đi mau đi mau.” Kiều Thừa Tu dựa lưng vào ghế.
“Hừ, anh trai gì đâu kì cục, em tới là tặng đồ cho anh, sao anh lại có thể đối xử với cô em gái đáng yêu của mình như thế chứ,” Kiều Dư An ngồi xuống ghế sofa, rất nhanh đã có người đưa cà phê lên, thư ký nhỏ giọng nói, “Nhiều đường, đảm bảo không đắng.”
Kiều Dư An chớp chớp mắt, “Cảm ơn.” Quả nhiên vẫn là đãi ngộ của công ty nhà mình tốt.
“Nói đi, giờ này tới đây làm gì?” Kiều Thừa Tu đi qua ngồi bên cạnh cô, cô em gái này của anh, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không tới làm phiền.
“Thật sự là không có chuyện gì cả, anh xem này, mẹ bảo em tới đây đưa hột vịt muối cho anh, mẹ tự tay làm, bảo em tới đây đưa cho chị dâu ăn.” Kiều Dư An nhấp một ngụm cà phê, tinh khiết và thơm ngát, dư vị vô cùng, “Vẫn là cà phê chỗ anh hai uống ngon nhất.”
“Vậy mà cũng có thấy em thường tới đây đâu.” Kiều Thừa Tu nhìn thoáng qua mấy cái trứng vịt kia, hiểu ra là mẹ mình ở nhà rảnh rỗi làm.
“Không phải là do em bận rộn sao.” Có người không muốn thấy ở công ty, cho dù Kiều Dư An muốn tới thì cũng không tới.
“Em mà bận cái gì? Kiếm chút tiền không nuôi nổi bản thân nữa là.” Kiều Thừa Tu búng trán cô một cái.
“Em nuôi nổi, em ăn có tốn bao nhiêu đâu, đúng rồi, mẹ nhờ em hỏi anh với chị dâu chuẩn bị kế hoạch mang thai lâu như vậy, có gì tiến triển chưa.”
“Mẹ là thầy bói hay sao thế?” Kiều Thừa Tu cười cười, “Mấy hôm nay chị dâu em hơi khác thường, tụi anh định là ngày mai tới bệnh viện kiểm tra một chút, chắc là mang thai rồi.”
“Thật sao?” Kiều Dư An mắt sáng rực lên, “Em sắp làm cô rồi?”
“Không biết, chắc là vậy, ngày mai tới bệnh viện khám rồi biết, con anh không thèm một người cô không ra dáng làm cô như em đâu.”
“Không thể nào, em sẽ dẫn cháu nó đi chơi, khi còn nhỏ em là vua của đám nhóc, chắc chắn cháu sẽ rất thích em.”
“Vậy em tự mình sinh một đứa đi, Giang Mộ Trì là người đàn ông không tồi, đáng giá phó thác cả đời.” Kiều Thừa Tu ít khi khen người đàn ông khác, vả lại đây còn là người đàn ông ủi cải trắng nhà mình.
“Em còn sớm mà, chờ cháu của em ra đời rồi bàn tiếp.” Trước kia không kết hôn thì cứ nhắc mãi chuyện kết hôn, bây giờ kết hôn rồi thì lại nhắc tới chuyện sinh con, đời người thật là mệt mỏi mà.
Trong lòng Kiều Dư An hơi mệt mỏi, không ở công ty bao lâu thì ra về, xuống dưới lầu cô lại gặp Vương Vĩ Đức, người nọ giống như là đứng đó chỉ để đợi cô thì phải, Kiều Dư An làm như không thấy, đi nhanh hơn.
“An An, anh muốn tâm sự với em.” Vương Vĩ Đức đuổi theo, cho dù người khác nói cô có kết hôn rồi thì làm bạn bè với nhau cũng không sao, chỉ cần hai người phục hồi quan hệ, sau này gã có thể đi lên như diều gặp gió ở công ty rồi.
Kiều Dư An không thèm liếc gã lấy một cái, dứt khoát đẩy gã ra rồi bước ra khỏi cửa, Vương Vĩ Đức còn muốn đuổi theo, Kiều Dư An nhìn thoáng qua bảo vệ, “Ngăn anh ta lại.”
Bảo vệ phản ứng rất nhanh, đây đều là bảo vệ đã làm việc ở công ty nhiều năm, quen Kiều Dư An, nhưng thật ra lại không quen biết Vương Vĩ Đức, còn tưởng rằng đó là nhân viên bên ngoài vào.
Kiều Dư An cũng không dừng lại, khởi động xe rời đi như đằng sau có quỷ đuổi theo, mà Vương Vĩ Đức bị bảo vệ bắt lại, “Tôi là nhân viên của công ty, mấy người buông tôi ra.”
“Cậu là nhân viên của công ty à? Vậy cậu đuổi theo cô Kiều làm gì? Lấy thẻ nhân viên của cậu ra đây.” Bảo vê buông gã ra, Vương Vĩ Đức thấy người đã chạy mất tăm, bực bội trừng mắt với hai bảo vệ, lấy thẻ nhân viên ra chứng minh, “Tôi nói tôi là nhân viên của công ty, tôi và cô Kiều là bạn bè, cô ấy đang đùa với tôi.”
Đây là lần đầu tiên Vương Vĩ Đức mất mặt như vậy, may là giờ này dưới lầu không có nhiều người, đưa thẻ nhân viên cho bảo vệ xem thì bảo vệ thả gã ra.
Đứng ở cổng lớn, vuốt quần áo nhăn dúm dó phẳng lại, cũng không biết khi nào Kiều Dư An mới tới nữa, chả nghe được tin tức gì cả, đen đủi, Vương Vĩ Đức phun nước bọt.
Kiều Dư An phóng cái vèo ra khỏi công ty, đi thẳng vào đường nhỏ tránh đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng chạy tới bờ sông mới dừng lại. Chạy xa như vậy rồi, chắc gã sẽ không đuổi theo nữa đâu, cô dừng xe rồi thở phào nhẹ nhõm.
Ngực vẫn đang nhảy thình thịch, à, tất nhiên không phải là xúc động do gặp ngươi mình từng “thích”, mà là sự phẫn nộ muốn đánh người. May là lúc nãy mình chạy nhanh, kêu bảo vệ chặn gã lại, nếu không chắc cô sẽ đánh gã một trận tơi bời ngay tại đó, nỗi căm giận này đã qua nhiều năm rồi vẫn chưa tiêu tan, thế mà bây giờ gã lại còn tìm tới tận đây nữa.
Chuyện này chỉ có Lâm Tự Cẩm biết, Kiều Dư An không biết nên nói cùng ai, đành phải gọi điện thoại cho Lâm Tự Cẩm.
“Má ơi, giờ này đang là giờ nghỉ trơi đấy, giờ này mày gọi cho tao làm gì thế?” Lâm Tự Cẩm ngủ mơ mơ màng màng, nghe tiếng chuông điện thoại thì xem nổi khùng lên, may là điện thoại của Kiều Dư An, nếu là người khác thì xong đời với cô rồi.
“Cẩm Cẩm, tao gặp Vương Vĩ Đức.” Kiều Dư An xoa ngực, thật sự là phiền lòng vô cùng.
“Ai? Vương Vĩ Đức?” Con sâu ngủ trong người Lâm Tự Cẩm bị buộc phải đi khỏi, “Ở đâu, chờ tao mặc đồ xong tới đ*t chết nó.”
“Cẩm Cẩm, mày bình tĩnh một chút, mày nghĩ mày là XX [1] à, bày đặt đ*t chết nó.” Kiều Dư An lấy tay chống trán, chắc phải xỉu vì con bạn ngốc này quá.
[1] Từ này bị Tấn Giang cấm nên có hình □□ như này, mà mình chả đoán được nó nghĩa gì nên để vậy luôn cho lành =)))
“Có phải thằng chó đó bắt nạt mày nữa không, ai quan tâm nó có phải XX không, ai dám bắt nạt mày tao đ*t chết nó.” Lâm Tự Cẩm nói chuyện lớn giọng hơn, bật dậy khỏi giường thay quần áo.
“Mày đừng xúc độn, nếu không thì mày tới đây đi, tao với mày đi uống một chén?” Kiều Dư An xoa xoa trán, đau đầu thật, thấy Vương Vĩ Đức là nhớ lại khoảng thời gian ngu xuẩn thời đại học của mình, quả thực là sỉ nhục mà.
“Được, gặp ở chỗ cũ, mày tới trước chờ tao đi.”
Hai người cúp điện thoại, Kiều Dư An lái xe tới quán bar “Thời xưa”. Thật ra nơi này là một quán bar rất nhỏ, Kiều Dư An từng tới một lần với vài người bạn khác, không bao lâu sau thì đóng cửa. Sau đó ông chủ làm công việc khác kiếm lời, lại trở về mở một quán bar khác, đặt tên là “Thời xưa”, nơi đây là thanh xuân của rất nhiều người nên có rất nhiều khách, Kiều Dư An và Lâm Tự Cẩm lần nào cũng uống rượu tại quán bar này, quen biết với chủ quán luôn.
Chủ quán lớn hơn cô mấy tuổi, có một cô con gái vô cùng đáng yêu tên Hoa Hoa, rất nhiều người tới đây đều hỏi anh Hoa Hoa ở đâu, muốn chơi với cô nhóc.
Tuy rằng là quán bar, nhưng cũng tuyệt đối là một quán bar rất sạch sẽ, không có những thứ đồ bất lương này nọ, bởi vì chủ quán nói con gái anh cũng thường xuyên ở đây chơi, không thể dạy hư con nít, lúc ấy Kiều Dư An đã nghĩ chắc chắn anh ấy rất yêu thương vợ con mình.
Từ sau khi kết hôn với Giang Mộ Trì, Kiều Dư An vẫn chưa tới nơi này lần nào, ở đây tới tận buổi tối mới bắt đầu náo nhiệt, ban ngày không có nhiều người, chủ quán thấy cô thì chào hỏi, “Đã lâu không gặp, em tới rồi à, bận đi công tác sao?”
“Vâng, về nhà cưới chồng ạ.”
“Ha ha ha, được đấy, cũng lớn tuổi rồi, muốn uống gì nào, vào trong ngồi đi.”
“Như cũ ạ, vị trí cũ luôn, đợi lát nữa Lâm Tự Cẩm cũng tới.” Kiều Dư An đi vào một chỗ trong góc ngồi xuống, nơi này yên tĩnh nhất, rất ít người đến người đi, sofa cũng đủ cao, che khuất tầm mắt của người khác, ánh đèn lờ mờ, ở chỗ này uống rượu là đã nhất.
Thoắt cái đã có mấy chai bia được mang lên, Kiều Dư An thích uống bia nhất, độ cồn thấp, sẽ không uống say, hơn nữa uống chung với đá là sảng khoái nhất, thỉnh thoảng mới chọn uống những thứ khác.
Cầm lấy một chai, không tìm được đồ khui, cũng lười hỏi nhân viên phục vụ, cô đặt khía nắp bia lên mép bàn rồi đập mạnh cái là ra, động tác nhanh nhẹn, vừa nhìn biết ngay là một tay già đời.
Uống trước hai hớp, Kiều Dư An dựa vào sofa chờ Lâm Tự Cẩm, lúc sắp xuất thần thì Lâm Tự Cẩm vỗ bả vai cô, “Không phải chứ, suy sụp như vậy à?”
“Nói nhảm cái gì vậy, uống bia.” Kiều Dư An lấy bia đưa cho cô ấy.
“Uống chứ. Mày chú ý chút đi, lâu lắm rồi chưa uống, sau khi cưới chồng là mày biến thành phụ nữ nhà lành, ngay cả quán bar cũng không tới.” Lâm Tự Cẩm tu một hơi hết non nửa chai bia, cô và Kiều Dư An chơi với nhau từ nhà trẻ tới đại học, vẫn luôn học trung một trường, thân với nhau như chị em ruột, giữa hai người không có bí mật, cho nên lúc cảm thấy khó chịu nhất thì Kiều Dư An sẽ đi tìm Lâm Tự Cẩm.
“Đừng nói nữa, quá đã.” Thoắt cái đã có nửa chai bia vào bụng, Kiều Dư An mới buông chai, “Gã làm việc ở công ty của anh tao.”
“Cái đậu, vậy bảo anh mày đuổi cổ nó đi, cặn bã như nó mà làm việc ở công ty anh mày thì đúng là tai họa, nói không chừng ngày nào đó lại gây phiền phức ấy.” Lâm Tự Cẩm cũng không ngờ cặn bã như thằng cha đó mà cũng có thể làm việc ở tập đoàn Kiều thị được, chắc là đi cửa sau nhỉ?
“Mày giỡn à, tao đâu có làm việc ở công ty, nếu tao bảo anh tao sa thải thì không phải lúc đó anh tao sẽ biết chuyện trước kia à? Tới lúc đó mọi việc sẽ không đơn giản như thế này nữa.” Kiều Dư An rất buồn phiền, cứ nghĩ tới việc công ty có tên đàn ông kia là cô không muốn tới gần một bước.
“Vậy làm sao bây giờ, để lại thì là một tai họa.”
“Tao cũng thấy vậy, sao trước kia tao lại ngu như vậy được nhỉ? Tao cảm thấy sự tồn tại của gã là sự nhắc nhở về thời tuổi trẻ ngu si đần độn của tao.”