Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 39: Chỉ có em mới xứng



“Tôi không xứng thì chẳng lẽ cô xứng à?” Vốn là Kiều Dư An định đi rồi, nhưng lời nói của cô ta buồn nôn thật sự, việc của cô và Giang Mộ Trì liên quan quái gì tới cô ta, đúng lúc Giang Mộ Trì không có ở đây, cô muốn giải tỏa nỗi tức giận một chút.

“Tôi thấy chắc là do lâu rồi tôi chưa tham gia hoạt động nên cô quên nắm tay của bà đây trông như thế nào phải không? Chuyện của tôi tới phiên cô quan tâm hả? Lại còn bảo tôi không xứng, xứng hay không xứng thì Giang Mộ Trì cũng là chồng của tôi, cô là cái thá gì mà dám tới đây nghi ngờ tôi?”

Kiều Dư An chửi một tràng không ngừng nghỉ, không hề ngại ngần khi có ánh mắt của người khác nhìn qua. Tính tình của cô là như vậy, có thù là báo ngay, cô không tin cái gì mà quân tử trả thù mười năm không muộn, cô thà làm tiểu nhân cũng muốn làm ra ngô ra khoai sảng khoái một trận, lúc này mới chưa tham gia hoạt động bao lâu mà có vài người đã quên mất danh hiệu tiểu bá vương Vân Thành của Kiều Dư An rồi.

“Cô —” Ngụy Nhiêu vẫn chưa kịp phản ứng khi bị dỗi lại một tràng như thế, có như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới rằng sau khi kết hôn Kiều Dư An lại càng kiêu ngạo hơn trước kia, không chừa lại chút mặt mũi nào trước công chúng.

“Cô cái gì mà cô, cái miệng này của cô chỉ biết đi nói xấu người khác là hay, cô nghĩ rằng tôi cưới chồng rồi là cô trở thành bá vương của Vân Thành này hả? Tôi thấy chắc là do cô chưa bị tôi đánh đủ, một đống tuổi rồi mà vẫn cứ ở đây nói bậy lung tung, cô có bản lĩnh thì tìm một người đàn ông tốt hơn Giang Mộ Trì đi?” Kiều Dư An trợn trắng mắt, cô không muốn trêu chọc ai cả, là do Ngụy Nhiên bỗng nhiên to gan, dám tới cưỡi lên đầu cô. Cô ta cũng không nhớ tới trước kia bị cô đánh thê thảm bao nhiêu, cho dù bây giờ cô đã kết hôn, có người quản lý thì loại gà rù này cũng không thể dẫm được cô.

Bàn về tài ăn nói thì trước giờ Ngụy Nhiêu không phải là đối thủ của Kiều Dư An, cũng có thể nói, không có bất cứ một danh viện nào ở Vân Thành này có tài ăn nói ngang ngửa Kiều Dư An, tài ăn nói Kiều Dư An là được rèn luyện rất nhiều năm dưới sự rèn giũa của mẹ Kiều, người như Ngụy Nhiêu thì làm sao mà nói lại cô được.

“Kiều Dư An, cô đừng khinh người quá đáng.” Ngụy Nhiêu nói không lại, bắt đầu giả vờ đáng thương. Bạn nam của Ngụy Nhiên tới rất nhanh, “Xảy ra chuyện gì vậy, đừng khóc nào.”

“Khóc cái gì mà khóc, một đống tuổi rồi, cô có biết xấu hổ không hả?” Kiều Dư An bĩu môi, lần nào cũng như thế, thật chẳng vui chút nào, sao lại không có người nào đối đầu chính diện với cô hết thế này? Lần nào cũng vì cãi nhau không thắng là lại bắt đầu giả vờ khóc, bắt đầu giả vờ ấm ức, mọi người luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên quay sang trách móc đổ trách nhiệm lên đầu Kiều Dư An, nhưng Kiều Dư An cũng tủi thân chứ, là tự cô ta chạy tới bắt chuyện trước cơ mà, hiểu thế nào là gieo gió gặt bão không hả?[1]

[1] Nguyên văn là “tiên liêu giả tiện” (先撩者贱): chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác, ra tay đánh người trước mà không nói lý lẽ hoặc là nói lý lẽ không lại rồi ra tay đánh người, cuối cùng tự nhận quả đắng, nói chung là gieo gió gặt bão.

“Cô này, mong cô nói năng đức độ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Bạn nam Phạm Vũ của Ngụy Nhiêu mở miệng, Kiều Dư An liếc nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ, không quen biết, một người xa lạ, không hiểu được là chui từ đâu ra.

“Anh là ai thế? Lúc nãy không thấy là ai chọc tôi trước sao? Tôi còn không muốn đáp lại cô ta đâu, một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi đầu rồi mà động một tí là khóc giống như đứa con nít ba tuổi, mất mặt.”

Kiều Dư An khoanh tay trước ngực, khí thế mạnh mẽ, nhìn lại Ngụy Nhiêu khóc huhu ấm ức, đôi mắt đỏ rực cứ rưng rưng, nếu không nắm bắt rõ tình hình thì ai cũng sẽ nghĩ là Kiều Dư An chủ động bắt nạt Ngụy Nhiêu.

“Cô biết cô ấy là ai không? Nếu biết thì cô dám bắt nạt cô ấy hả?” Phạm Vũ nhẹ giọng dỗ Ngụy Nhiêu, khó khăn lắm anh ta mới leo lên người Ngụy Nhiêu được, phải cố gắng biểu hiện thật tốt.

“Cho dù ông trời có xuống đây thì tôi cũng sẽ như vậy.” Kiều Dư An trợn trắng mắt, cạn lời, nói không lại thì muốn lấy người lớn tới áp chế cô sao, ở Vân Thành này cô chưa từng sợ ai đâu nhé.

Động tĩnh của mấy người càng lúc càng lớn, lúc này Lâm Tự Cẩm mới phát hiện ra, vội vàng muốn qua đây, nhưng lại có người nhanh hơn cô một bước.

Kiều Dư An không muốn nói thêm cái gì với cô ta, “Ngụy Nhiêu, lần sau mà gặp tôi thì tốt nhất là tránh đi, hôm nay mặc váy nên không tiện, cẩn thận lần sau tôi đánh cô đấy.” Danh hiệu tiểu bá vương này quả thật là hợp với người, sau này cô mà thấy Ngụy Nhiêu là tức, cái gì mà cô không xứng với Giang Mộ Trì, không xứng ở đâu hả, rất xứng, duyên trời tác hợp đấy!

“Sao cô lại như thế hả?” Phạm Vũ thấy Kiều Dư An muốn đi, anh ta vẫn chưa biểu hiện cơ mà. Anh ta không quen biết Kiều Dư An, muốn đi lên kéo Kiều Dư An lại. Kiều Dư An ghét nhất là việc đàn ông chạm vào người mình, lui về phía sau vài bước, nhưng bước quá nhỏ nên không đứng vững được, lung lay muốn ngã xuống.

Kiều Dư An nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, mới tạo nổi bật xong giờ lại mất mặt thế này, nếu bây giờ mà ngã là bị người ta cười chết. Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, cô ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Giang Mộ Trì đỡ được cô, “Làm sao vậy?”

Giang Mộ Trì vội vàng xử lý công việc xong là chạy tới ngay, sợ Kiều Dư An bị người ta bàn tán, đúng lúc thấy cô và người khác tranh chấp với nhau.

Kiều Dư An mở mắt ra, thấy là Giang Mộ Trì, lập tức ôm lấy eo anh, dựa mặt vào trước ngực anh, “Huhuhu, chồng ơi, có người bắt nạt em, anh đến giúp đỡ em đi, em sắp bị người ta bắt nạt chết rồi.”

Hừ! Không phải Ngụy Nhiêu thích giả vờ ấm ức sao? Không phải thích dựa vào đàn ông sao? Ai sợ ai chứ, cô cũng có, cô còn là vợ nữa kìa, danh chính ngôn thuận.

Mọi người sự việc xảy ra mà ngây người, một giây trước Kiều Dư An còn chửi trời mắng đất, ngay giây sau lại giống một con thỏ bị sợ hãi mà khóc lên, kĩ thuật diễn như thế này vi diệu thật đấy.

Lâm Tự Cẩm dừng lại, vai chính tới rồi, không cần cô ấy phải làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, cô ấy bèn đứng nhìn.

Giang Mộ Trì vỗ đầu Kiều Dư An, nhìn về phía Phạm Vũ, ánh mắt sắc bén, mang theo khí chất khiếp người, “Anh đẩy cô ấy?”

Phạm Vũ vừa chạm phải ánh mắt của Giang Mộ Trì thì lùi về sau một bước, nuốt một một nước bọt theo bản năng, “Tổng giám đốc Giang, tôi không có đẩy cô ấy.”

Cho dù như thế nào Phạm Vũ cũng sẽ không ngờ tới người phụ nữ này là vợ của tổng giám đốc Giang, anh ta làm giám đốc của một công ty không lớn lắm, gần đây công ty vất vả lắm mới nhận được một đơn hàng của tập đoàn Giang thị, lúc bấy giờ mới quen biết Giang Mộ Trì, ai ngờ đâu mình lại xui xẻo như vậy chứ.

“Anh biết tôi à?” Giang Mộ Trì thầm nhớ lại một chút nhưng cũng không nhớ mình từng quen biết người đàn ông này.

“Chào tổng giám đốc Giang, tôi ở công ty vật liệu xây dựng Hoài Khai, trước đó không lâu có ký một đơn hàng với quý công ty.” Phạm Vũ vươn tay muốn bắt tay với Giang Mộ Trì.

“À, không quen.” Giang Mộ Trì chỉ làm như không thấy, cấp dưới sẽ không báo cáo những khoản làm ăn nhỏ với anh, nếu không thì có mà mệt chết anh.

“Haha, quý nhân như tổng giám đốc Giang bận nhiều việc.” Phạm Vũ xấu hổ rút tay về.

“Anh bắt nạt phu nhân nhà tôi?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Mộ Trì đảo qua Ngụy Nhiêu và Phạm Vũ.

“Không có không có, đều là hiểu lầm, hiểu lầm.” Phạm Vũ làm sao mà dám nói gì, cứ lùi về sau tới mức suýt chút nữa trốn sau lưng Ngụy Nhiêu.

Ngụy Nhiêu bực bội, đẩy Phạm Vũ ra, “Đồ vô dụng.”

Giang Mộ Trì cúi đầu, “Được rồi, đừng khóc, khóc trước mặt đám đông kì cục lắm, ai bắt nạt em, nói nhanh cho anh.”

Câu nói này Giang Mộ Trì rơi vào trong tai mọi người ở đây, nghe kiểu gì cũng giống như mang dáng vẻ phải báo thù cho Kiều Dư An, rất nhiều người đều dừng lại để hóng hớt, nhưng mà vẫn đứng từ xa nhìn, sợ lửa chẳng may lan tới người mình.

“Chính là cô ta, cô ta nói em không xứng với anh.” Kiều Dư An chỉ vào Ngụy Nhiêu, thở phì phò, “Cô ta nói anh không thích em, nói anh không mua nhẫn kim cương cho em, còn cười nhạo em chỉ tới tham gia tiệc rượu một mình.”

Kiều Dư An khẽ nâng cằm, đôi mắt rất chi là đắc ý, mới lúc nãy Kiều Dư An vẫn luôn trong thế đè đầu Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhiêu chỉ có nói mấy câu ngu ngốc lúc đầu thôi, mà còn bị phũ liên tục.

“Đừng bực nữa, trên thế giới này chỉ có em là xứng đôi, anh sẽ không thèm liếc nhìn những người khác một cái.” Giang Mộ Trì sủng nịnh vuốt nhẹ sau lưng cô, chỉ cần một câu đã đánh vỡ lời đồn về chuyện liên hôn thương mại giữa Giang Mộ Trì và Kiều Dư An và cả lời đồn quan hệ của hai người rất nhạt nhẽo.

“Em quên đeo nhẫn tới đây rồi, anh mua cho em một cái đi, đúng lúc ở đây có rất nhiều nhẫn, em muốn mua cái đắt nhất.” Kiều Dư An dựa vào trong ngực Giang Mộ Trì, vẫn còn bĩu môi, dáng vẻ như kiểu không chiều theo là không chịu, quả thật là làm nũng rất linh hoạt.

“Được rồi, em thích cái nào thì mua cái đó.” Đây cũng là một dịp hiếm hoi Kiều Dư An đòi anh mua đồ cho, tất nhiên anh phải đồng ý, không thể làm tổn hại đến khí thế của phu nhân nhà mình được.

“Cảm ơn chồng ạ, bây giờ chúng ta đi xem nhé, em mà nhìn thấy người nào đó làm cảm thấy cay mắt.” Kiều Dư An nói câu này không phải nhằm vào Ngụy Nhiêu thì vào ai nữa. Kiều Dư An nói câu này cũng đồng thời đập nát những lời đồn đãi kia, cô không chỉ cưới được một anh chồng đẹp trai giàu có mà còn rất đằm thắm với chồng, nhìn ánh mắt của Giang Mộ Trì kìa, nói không có tình cảm thì ai tin chứ?

“Được, từ từ,” Giang Mộ Trì đi vài bước, dừng lại trước mặt Ngụy Nhiêu, “Đúng lúc gặp, nhờ cô Ngụy chuyển lời lại với chú nhà rằng, hợp tác của quý công ty với Giang thị, dừng ở đây.” Dứt lời thì nắm tay Kiều Dư An rời đi.

Ngụy Nhiêu suýt nữa không đứng vững, tay chống bàn, đôi mắt đờ đẫn thất thần.

~~~~hết chương 39~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.