Đệ về sao không gọi? Đêm lạnh đứng bên ngoài làm gì?
- Ca ca...!Đệ muốn đến nhìn ca ca một lúc...!Đệ sợ ca ca ngủ say rồi...!Hoàng thượng đã giao binh phù cho đệ ra trận…
Hạo Hiên ngập ngừng nói, dáng vẻ như đang làm chuyện có lỗi với y làm Trác Thụy phải bật cười, kéo hắn vào ghế bắt đầu đốt lò sưởi lửa.
- Này là chuyện tốt, bao giờ đệ lên đường?
- Sáng sớm ngày mai…
- Gấp như vậy...?
Bàn tay cầm cây cời lửa của Trác Thụy có chút run rẩy nhẹ, y bình tĩnh đặt qua một bên.
Tiếp đến liền quan tâm nắm lấy hai bàn tay lạnh cóng của đối phương hà hơi, quan tâm hỏi thăm.
- Đệ đã ăn uống gì chưa? Có muốn đi nghỉ ngơi không?
- Ban chiều hoàng đế mở yến tiệc tiễn đệ rồi...!Đệ về gấp chỉ muốn gặp ca ca thôi...
Lúc này Trác Thụy mới để ý thấy trên người Hạo Hiên nồng nực mùi rượu.
Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt đỏ bừng của hắn.
Tầm mắt từ lúc vào cửa chưa từng dời khỏi người y.
- Ngoan, ca ca đem đệ về giường nghỉ ngơi...!Sớm mai phải đi rồi còn uống nhiều như vậy…
- Đệ không say đâu ca ca...!Đệ nhớ huynh…
Vừa đưa tay định đỡ, Hạo Hiên đã đổ ập lên vai Trác Thụy, đem y ôm trọn vào lòng.
Cái ôm này rất chặt, chặt đến nỗi xương cốt trên người y phát đau.
- Ca ca...!Nếu đệ không thể trở về...!Đệ muốn nói cho ca ca biết đệ rất thích huynh...!Đệ sợ sau này sẽ không có can đảm nói với huynh nữa…
Có lẽ vì men rượu trong người kí.ch thích hắn thổ lộ ra với ca ca.
Dứt lời Hạo Hiên mới bắt đầu thấy hối hận, câu trả lời của Trác Thụy như thế nào đều khiến nội tâm của hắn mâu thuẫn đấu tranh.
Trái tim hắn mong chờ, muốn chiếm hữu người trong lòng nhiều hơn đồng thời lý trí lại không ngừng chửi mắng chính bản thân mình quá ích kỷ.
Nghe lời thú nhận khàn khàn bên tai, Trác Thụy im lặng rất lâu.
Không khí trong phòng chỉ còn tiếng lách tách của củi lửa trong lò đang cháy.
Tận đến khi vòng tay của đối phương có chút chán nản mà thả lỏng, y mới chậm rãi mở miệng:
- Ta biết, Hạo Hiên ngốc...!Lần sau không cho phép đệ nói bậy…
Y cũng không nói ra bằng lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người trong lòng, vươn tay kéo gáy hắn xuống hôn.
Một cái hôn này, nồng cháy đến nỗi suýt nữa làm cả hai mất đi lý trí.
Đến lúc buông ra lại doạ Hạo Hiên xấu hổ tông cửa bỏ chạy.
Trước khi hắn rời đi Trác Thụy vẫn kịp giữ tay đối phương lại, nhét vào trong ngực áo hắn chiếc bánh nóng.
- Nói muốn ăn, ta đã làm cho đệ rồi.
Nhớ ăn cho hết, không được bỏ thừa đâu.
…
- Chủ tử, có chờ nữa không?
Đức Vương khoác chiến bào cùng đoàn quân đã xếp thành hàng ngũ ngay ngắn bên ngoài thành Ngạo Thiên.
Hắn đăm chiêu nhìn về phía cổng thành vẫn còn lẩn trong sương lạnh.
Thân ảnh mong ngóng vẫn tuyệt nhiên không xuất hiện.
Hạo Hiên thu lại biểu cảm thất vọng trong ánh mắt, hắn khẽ lắc đầu, bóng lưng cô độc quay ngựa đi, phất tay ra hiệu cho sĩ quân xuất phát.
Chu Tử Dụ bên này cũng quay ngựa đi theo phía sau Hạo Hiên, bên cạnh y là Quan Sơn Quân.
Bọn họ là chủ tớ, là sư đồ, là kết nghĩa cũng là chiến hữu đã từng kinh qua trận mạc.
Bản thân bọn họ là tướng sĩ của đất nước.
Là người bảo vệ sự yên bình cho muôn dân.
Trên chiến trường là vũ khí chém giết địch nhân không chớp mắt.
Cuối cùng, họ đều là những kẻ cô độc trên cõi đời này…
Hành quân không ngừng nghỉ hết một ngày đường đến khi trời nhá nhem tối Hạo Hiên mới ra hiệu cho quân sĩ hạ trại thổi lửa nấu cơm.
Dựng trại xong binh sĩ bắt đầu xếp hàng nhận đồ ăn.
Hạo Hiên cũng bước vào doanh trướng của mình.
Trên bàn sớm bày sẵn cơm nóng, bánh nướng, rau dưa cùng thịt khô hầm rau củ.
Hắn gọi hai binh sĩ bên ngoài vào ban thưởng thêm cho họ, bản thân lại lấy ra bánh chưng ca ca làm nhét trong ngực áo.
Cho dù ủ trong người một ngày bánh cũng sớm rắn lại nguội lạnh.
Hạo Hiên không hề kén chọn bóc lá cầm lên ăn ngon lành hết sạch.
Ca ca không đi tiễn hắn, Hạo Hiên có chút mất mát.
Nhớ lại cái hôn đêm qua không nhịn được tim đập loạn.
Tiếp tục tìm nước lạnh uống cho tỉnh táo mới cầm đến kế hoạch trên bàn.
Ô Mông vẫn tấn công không ngừng, bọn chúng chủ yếu bao vây, chặn nguồn nước lương thảo vào thành.
Ngày đêm đều tổ chức tấn công không ngừng nghỉ khiến quân sĩ bên trong luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, lòng người kinh hãi.
Tiếp viện từ trên ban xuống lại quá yếu kém, ngựa non háu đá rất nhiều lần bị chúng khiêu khích.
Kết quả thống lĩnh đều bị treo sọ bên hông ngựa của địch nhân thị uy sỉ nhục.
Lần này Hạo Hiên cố ý chia quân ra làm ba hướng, nhánh chủ lực do hắn dẫn đầu.
Hai nhánh còn lại do Chu Tử Dụ và Quan Sơn Quân dẫn một nhánh.
Nhánh cuối cùng do một vị tướng già họ Trần được Hạo Hiên tín nhiệm cùng một phó tướng trẻ chưa có kinh nghiệm nhưng được y đánh giá cao dẫn đường.
Bọn họ đêm âm thầm hành quân trèo đèo lội suối đi đường vòng né tránh tai mắt của địch.
Dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới gần nơi giao tranh.
Đội quân của Hạo Hiên lại cố tình đi chậm hơn một chút, đánh trống khua chiêng phô trương thanh thế hòng lừa quân địch không kịp cảnh giác..