Tịch Tông Hạc hỏi tôi có thấy chiếc nhẫn vàng hồng của anh ấy ở đâu không.
“Không có ở trong tủ đồ trang sức của anh à?” Tôi vừa rửa bát vừa nhớ lại.
Tôi có ấn tượng với chiếc nhẫn mà Tịch Tông Hạc nhắc tới, mặt trong vòng nhẫn khắc tên viết tắt của Giang Mộ, tôi từng trông thấy nó khi đang dọn dẹp bàn làm việc cho anh, thế nhưng sau này thì không thấy đâu nữa.
Hồi ấy anh muốn đeo nhẫn, nhưng vì không muốn để người khác chú ý nên đã chọn loại đặt riêng của một thương hiệu nổi tiếng, chiếc nhẫn ấy có kiểu dáng khá nhỏ, tôi từng thấy anh đeo chiếc nhẫn khác trên TV.
Lúc đó tôi không biết đấy là nhẫn đôi của anh và Giang Mộ, chỉ thấy ngón tay anh mảnh khảnh đeo nhẫn lên trông ưa nhìn nên cũng tự chi ra mấy nghìn để sắm một chiếc cho riêng mình.
Thế nhưng sau này lại bị bọn xã hội đen đòi nợ, tôi đành cầm cố chiếc nhẫn này với giá chưa đến một nghìn.
“Không có.” Tịch Tông Hạc lục soát khắp các phòng, nóng nảy đến độ muốn lật tung mọi ngóc ngách trong nhà lên để tìm.
“Có khi bị anh vứt đi từ đời nào rồi cũng nên.” Tôi lơ đãng nói, sau đó lau tay và rời khỏi phòng bếp.
Ngày trước Tịch Tông Hạc thù Giang Mộ đến độ vơ được thứ gì của anh ta là sẽ ném bằng sạch, ngay cả chiếc xe mà Giang Mộ tặng anh ấy nhân dịp sinh nhật cũng bị bán đi, toàn bộ số tiền này đã được quyên góp ngay sau đó cho các dự án thiện nguyện chứ anh ấy chẳng thèm mó vào một phân.
Tịch Tông Hạc đang lục lọi bỗng ngẩng phắt dậy, anh ấy trừng mắt nhìn tôi với vẻ bất mãn như thể tôi vừa nói gì quá đáng lắm.
“Đó là điều không thể.” Anh nói bằng giọng điệu kiên định rồi cúi xuống tiếp tục tìm nhẫn.
Tôi cười giễu trong lòng, lẳng lặng tặng cho Tịch Tông Hạc một cái lườm.
Tịch Tông Hạc lục rối tung cả phòng, có chết cũng không chịu tin chính tay mình đã vứt chiếc nhẫn đi.
Tôi thờ ơ quan sát, không giúp đỡ cũng chẳng khuyên can. Thích lên cơn thì tôi cho lên cơn, não anh ấy chập mạch mà, tôi phải thông cảm chứ.
Cả tôi và Tịch Tông Hạc đều dùng chung một phòng để đồ, các loại quần áo, trang sức và giày dép vốn đã được phân loại, sắp xếp đâu ra đấy nhưng giờ lại bị anh ấy lôi hết ra vứt xuống đất. Tôi đứng dựa vào cửa chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trong phòng, mẹ kiếp, sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để tôi thu dọn lại hết đống này về chỗ cũ chứ.
“Cái gì đây?” Tịch Tông Hạc đột nhiên lôi ra một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay từ trong góc ngăn kéo, bao bì màu đỏ kết hợp với logo vàng trông khá quê mùa, phong cách hoàn toàn lệch quẻ so với căn nhà.
Tôi đứng thẳng người lên, cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc hộp này.
Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải ĐƯờng Lê Hoa.
Năm ngoái đi quay phim, tôi có bắt gặp một cửa hàng bán ngọc phỉ thúy thô ở bên đường, tính tò mò bất ngờ trỗi dậy cộng với việc tay chân ngứa ngáy đã thôi thúc tôi vào mua một khối ngọc. Với cái giá hai trăm tệ thì cũng biết đây chẳng phải thứ sang quý gì, nhưng nếu đã do chính tay bản thân chọn thì nó cũng phải mang ý nghĩa khác chứ, bởi vậy tôi đã nhờ ông chủ làm thành mấy chiếc móc ngọc bội bình an, định khi nào về sẽ mang đi tặng bạn bè, món quà dù nhỏ nhưng đó là tấm lòng của tôi.
Hôm ấy không hiểu đầu óc treo ngược trên cây thế nào mà tôi lại post tấm ảnh chụp khối ngọc lên vòng bạn bè, đã vậy còn bảo rằng vận may của mình không đến nỗi quá tệ, ít nhất vẫn lên được nước ngọc.
(*) Vòng cẩm thạch sau một thời gian đeo, do tiếp xúc với mồ hôi và khí chất mỗi người sẽ trở nên bóng, sáng và tươi hơn, đôi khi có màu tím và huyết lan ra. Người ta hay gọi đó là lên nước hay lên nước ngọc. Thời gian lên nước phụ thuộc vào chất lượng của ngọc, loại kém chất lượng thường khó lên nước, thậm chí không bao giờ lên nước được.
Bài post này của tôi bị Tịch Tông Hạc đọc được. Bình thường anh ấy không hay lướt weibo, có khi cả năm còn không đăng cái status nào, mà có cập nhật trạng thái thì cũng chỉ đăng hoặc share lại bài quảng bá. Đó là lần đầu tiên anh ấy bình luận vào bài tôi, điều này khiến tôi cảm thấy bản thân được “cưng” quá mà vừa mừng vừa lo.
Mặc dù chỉ có mỗi hai từ — không tồi.
Sau khi về nhà, anh còn đặc biệt yêu cầu tôi mang ngọc ra cho xem, tôi không ngờ anh ấy lại có hiểu biết về đá ngọc bích đấy.
Tôi mở hộp, lấy móc ngọc bội bình an ra rồi đặt vào lòng bàn tay anh ấy, tuy không phải thứ gì đắt đỏ cho lắm nhưng tôi mong anh không ghét bỏ nó.
Anh giơ cao lên, hỏi tôi: “Em làm hết thành móc bình an rồi à?”
“Dạ.” Tôi đưa cho anh ấy xem mấy chiếc còn lại trong hộp, vì khối ngọc kia không lớn nên chỉ làm được mỗi năm chiếc móc ngọc bội bình an.
Anh đóng nắp lại rồi hỏi một cách bâng quơ: “Thế em định tặng ai?”
Tôi chưa kịp nói hết thì anh đã lên giọng chế nhạo.
“Em nhớ nhung nhiều người quá nhỉ.”
Dù đã quen với việc bị Tịch Tông Hạc châm chọc khiêu khích mọi lúc mọi nơi nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại khiến anh bực đến thế.
Tôi cời mấy chiếc móc ngọc trong tâm thế bối rối: “Tại em bảo người ta làm nhiều móc mà……”
Tôi không vọng tưởng rằng thứ này có thể lọt vào mắt xanh của anh, sau này không thấy anh ấy đeo bao giờ nên tôi cứ ngỡ nó bị ném mất rồi, hóa ra là được anh ấy cất trong góc tủ.
Tịch Tông Hạc lấy sợi dây đỏ trong hộp ra, mặt mày nhăn như đít khỉ: “Viên sỏi này ở đâu ra vậy?”
Tôi chưa kịp trả lời mà anh đã hành động như kiểu mình không thể chịu đựng thêm việc đôi mắt bị “ô uế” bởi mặt dây chuyền xấu xí và rẻ tiền này, Tịch Tông Hạc tùy tiện nhét móc ngọc bội bình an vào trong hộp rồi ném vào thùng rác theo quỹ đạo hình parabol.
“Bộp” một tiếng, dường như trái tim tôi cũng đã mất đi nhịp đập của chính nó.
“Đầu với chả óc, tại sao năm năm sau tôi lại chất cái thứ rác rưởi này ở trong nhà nhỉ?” Anh nói bằng giọng gắt gỏng và chán ghét.
Tôi không nói tiếng nào mà chỉ đăm đăm nhìn về phía thùng rác.
Tìm trong phòng để đồ không được, Tịch Tông Hạc cáu kỉnh không thôi, anh cau có huých vai tôi rồi đi ra ngoài, không phải đã bỏ cuộc mà anh ấy chỉ chuyển sang phòng khác để tìm tiếp.
Không gian xung quanh trở về với vẻ tĩnh lặng, chỉ chừa lại căn phòng tán loạn, bừa bãi. Tôi bước tới, nhặt từng bộ quần áo lịm dưới đất lên treo lại vào tủ, sau đó cất đồ trang sức về từng hộp riêng biệt và đặt trở về chỗ cũ.
Mất một tiếng đồng hồ để tôi dọn dẹp xong xuôi.
Trước khi tắt đèn, tôi còn thu gom cả túi rác chứa móc ngọc bội bình an.
Có một cái thùng rác lớn nằm phía ngoài ngôi nhà, tôi ném mọi thứ vào đó cùng với chỗ rác thực phẩm trong bếp.
Tịch Tông Hạc nói đúng, rác rưởi chỉ xứng đáng nằm trong thùng rác mà thôi.
Bỏ rác xong, tôi vào nhà rồi bất ngờ chạm mặt với Tịch Tông Hạc đang đứng ở cửa cầm chìa khóa xe.
“Định đi đâu à?” Tịch Tông Hạc đã thay quần áo, tuy biết câu trả lời nhưng tôi vẫn cố tình hỏi.
Tịch Tông Hạc ra gara, trả lời một cách thản nhiên: “Ừ.”
Tôi dõi theo Tịch Tông Hạc tận đến khi anh phóng thẳng xe đi, sau đó không vào nhà ngay mà đứng ngoài sân châm một điếu thuốc.
Tôi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón rồi chầm chậm nhả khói, đèn cảm biến trên đầu bỗng vụt tắt, đứng lặng trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy đốm cháy màu cam đỏ giữa ngón tay.
Cơn gió cuối thu chẳng còn vẻ dịu dàng mà đã thay mình, nó mang theo chút se sắt, mới đầu không cảm thấy gì nhưng nếu đứng lâu sẽ thấy hơi lạnh, còn cả cảm giác cô đơn xâm chiếm xương tủy.
“***!”
Chửi thề xong, tôi sải bước về phía hai chiếc thùng rác, vừa lần mò suốt một hồi lâu, vừa cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn và mùi hôi thối sực lên mũi, cuối cùng tôi cũng tìm được cái hộp đỏ đáng thương kia.
Tôi mở nắp hộp. Dưới ánh sáng đèn, trông chiếc móc ngọc bội bình an vẫn thật mộc mạc và tầm thường như trước.
“Không thích thì để thằng này tặng người khác, đầy người muốn còn chẳng được.”
“Bộp”, tôi đóng nắp hộp lại.
Tới tận nửa đêm, Tịch Tông Hạc mới vác xác về nhà trong trạng thái say khướt, người chở anh về là Phùng An, chạy theo sau còn cos một chiếc siêu xe khác, đứng từ xa có thể thấy hai người ngồi trong đó, một người là Quan Thiện, người còn lại tôi đoán là tài xế.
Phùng An kéo Tịch Tông Hạc ra khỏi xe, ra hiệu bảo tôi mở cửa nhà.
“Anh chăm sóc nó đi, nãy nó uống nhiều quá.” Cậu ta do dự một chút nhưng vẫn quyết nói, “Thằng này thuộc kiểu người không lao đầu vào tường thì không chịu quay đầu lại, đợi bao giờ nó nhìn rõ bản chất của thằng rác rưởi Giang Mộ kia, nó sẽ không làm loạn thế này nữa.”
Tuy bọn Phùng An là thế hệ giàu có đời thứ hai, tính tình kiêu căng, ngạo mạn, bình thường không ưa tôi mấy, mà căn bản tôi cũng chẳng bận tâm đến họ, nhưng với chuyện Giang Mộ, chúng tôi luôn giữ quan điểm đồng nhất với nhau.
“Giờ anh ấy đang nghĩ cái quái gì không biết? Cậu biết chuyện Tông Hạc sắp đóng phim với Giang Mộ chưa? Chẳng lẽ định quay lại với Giang Mộ?”
Phùng An cười khẩy: “Tái hợp là điều tuyệt đối không thể, Giang Mộ mà dám động vào một cọng tóc của Tiểu Hạc thì tôi và Quan Thiện sẽ đập gãy chân thằng khốn đó ngay.”
Hai má Tịch Tông Hạc đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, anh ấy cứ trằn trọc không yên khiến tôi sắp chịu đựng hết nổi.
Phùng An nói tiếp: “Nhưng mà cũng dễ hiểu, hồi đó Tiểu Hạc yêu Giang Mộ đến vậy thì sao tin ngay lời người khác bảo nó bị Giang Mộ phản bội cho được. Tiểu Hạc luôn tin tưởng người nó yêu một cách tuyệt đối.”
Quả thật anh ấy là một gã si tình, mắt nhìn người chẳng ra gì hết.
Tôi tạm biệt Phùng An rồi đỡ Tịch Tông Hạc về phòng, sau đó đẩy cái tên đang lảm nhảm này xuống giường.
Cơ thể nảy lên hai cái nhưng anh không tỉnh dậy, hàng mày nhíu vào nhau vì thấy khó chịu trong người.
“Nóng……” Tịch Tông Hạc nhắm nghiền hai mắt, tự mình cởi cúc áo.
Tôi vào nhà tắm vò khăn rồi vào bếp lấy mấy viên đá gói vào khăn để lau người cho anh.
“Mới xuất viện mà đã uống say thế này rồi, thích chết lắm đúng không.” Ỷ vào việc người ta không nghe thấy nên tôi bắt đầu quở trách Tịch Tông Hạc một cách thỏa thích.
“Cái nhẫn đó quan trọng đến thế hả? Tôi vứt đi à mà anh trút giận lên tôi.”
Tôi cởi hết cúc áo của anh ra và lau ngực, bụng cho anh.
Cơ thể anh săn chắc, chạm vào rất thích tay, thậm chí còn có độ đàn hồi nhẹ.
Tôi véo Tịch Tông Hạc mấy cái cho hả giận, không ngờ lại bị anh tóm lấy cổ tay trong trạng thái vô thức.
Tôi bàng hoàng, muốn giãy ra nhưng không được.
“Sao chúng mình lại chia tay nhau……”
Tôi sững sờ, ngẩng mặt nhìn Tịch Tông Hạc.
Anh vẫn chưa tỉnh, không biết mơ thấy gì mà lại nói mớ như vậy.
Anh nghẹn ngào như sắp khóc. Tôi chạm lên khóe mắt anh, rõ ràng còn khô.
“Tại sao… Em hứa sẽ yêu anh suốt đời rồi mà…”
Sao trăng cái gì nữa?
Nói dối dễ lắm, như tôi bây giờ này, chẳng phải tôi đang nói dối như Cuội hay sao?
Yêu là yêu, không yêu là không yêu, cái “suốt đời” này chỉ lòe được mấy kẻ ngây thơ thôi. Còn với những người thực tế, họ biết mình phải chạy đua với thời gian.
Tôi hất tay anh ra, chăm chú nhìn ngắm đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đang ngủ rồi ác ý thầm thì vào tai anh: “Tại anh quá phiền phức.”
Anh lắc đầu, cặp lông mày nhíu chặt lại như thể nghe thấy điều tôi nói.
Tôi mỉm cười đắc thắng, nhưng nhìn khuôn mặt suy sụp của anh, tôi chẳng cười nổi được nữa.
Đúng như Phùng An nói, đối với Tịch Tông Hạc, việc mất đi người thương sau khi tỉnh dậy và bên cạnh bỗng xuất hiện một con ruồi bay vo ve quả thật……